Nguyễn Phương Bin
ღ Kim Nguyệt Dạ, bin yêu anh ღ
-
Chương 9: Tường Quân
Buổi sáng hôm sau là một ngày đầu đông se lạnh. Hôm nay, cô dậy sớm hơn mọi khi, ăn sáng rồi nhanh chóng lấy cặp đi đến trường. Vừa đi vừa vu vơ hát mấy câu quen thuộc. Chân bước mà lòng cứ cảm thấy nôn nao. Phải chăng hôm nay có gì đó không hay sao? Ý nghĩ vừa lóe ra trong đầu liền bị cô phủ nhận ngay lập tức.
Đối với cô, cái gì buồn tủi hầu như đều đã nếm qua, con người cô cũng vì nó mà nhiều cảm xúc, đôi khi vui buồn vô cớ. Nhìn lên cây bàng quen thuộc, cô nhẩm đếm số chiếc lá còn lại. Đếm rồi lại buồn thay cho những chiếc lá rụng phải lìa bỏ cây, đâu đó trong tâm trí cô nhớ về ba. Một giọt nước mắt vô thức rơi, cô lấy tay lau vội, bước về phía trước trong sự u buồn. Cũng đã mười năm rồi, mười năm cái quá khứ u buồn của cô bắt đầu, mười năm của sự cô đơn trong cuộc sống không ba, không mẹ.
Lúc nhỏ, cô cũng chỉ cứ buồn là khóc, nhớ ba là khóc, hờn dỗi chú dì cũng rợm rớm nhưng giờ khi lớn rồi cô đã không còn như vậy nữa. Cô dồn hết những sự buồn tủi vào ban đêm để ngồi khóc một mình, giận hờn cùng cái gối rồi hôm sau lại tỏ ra vui vẻ cười đùa. Nhiều khi, cô thấy mình thật giả tạo! Nhưng cái sự giả tạo ấy đã ăn sâu vào con tim cô, cô không cho phép mình khóc trước mặt người thân, không muốn ai phải thương hại cho bản thân mình, ai phải mệt mỏi vì cô. Mạnh mẽ là cái cô tự đặt cho bản thân mình.
Thoáng cái, cổng trường Minh Đức to lù lù đã hiện ra trước mắt. Đang rảo bước nhanh về phía cổng thì nghe thấy tiếng gọi hớt hải của Trang:
- Kiều Anh! Kiều Anh...
Nghe thấy tiếng Trang cô vội ngoảnh lại. Khuôn mặt Trang đỏ ửng, vài ba giọt mồ hôi xuất hiện trên trán, vẻ vô cùng hốt hoảng. Trang đến nơi thở dốc, giọng hơi lạc đi:
- Kiều Anh, cậu mau ra sân bay đi. Anh Quân sắp đi Pháp du học rồi... 7 giờ sẽ bay.
Nghe từng lời Trang nói, cô như không tin vào tai mình, lắp bắp hỏi:
- Cậu... không nhầm chứ? Hôm trước mình và anh ấy còn...
- Cậu nhanh lên, mau đi vào ô tô đến sân bay đi. Cậu muốn gặp Quân lần cuối chứ? - Trang lay hai bả vai yếu mềm của cô, nhanh tay kéo chạy vào xe.
Cô hoàn hồn, nắm lấy bàn tay Trang hỏi:
- Trang à, sẽ kịp chứ? Tớ... tớ sẽ gặp được anh ấy chứ?
Một bầu không khí im lặng bao trùm cả chiếc xe, Trang lẳng lặng nhìn Kiều Anh:
- Sẽ kịp lúc mà, cậu đừng lo.
Trang nói rồi nhìn vào mắt cô với ý chí kiên định nhưng cô đâu có biết ẩn chứa sau ánh mắt kiên định kia thì Trang cũng đâu có khác cô là bao. Trang cũng lo lắng và cái dự đoán rằng sẽ đến không kịp lúc nhưng vẫn muốn cho cô chút hy vọng. Hơi đưa ánh mắt nhìn lên phía trước, Trang thất vọng khi thấy từng đoàn xe chen chúc nhau, có lẽ sẽ lại tắc đường, liền vội hỏi bác tài:
- Bác à, sân bay Nội Bài còn xa lắm không ạ?
Nhìn tiểu thư cùng bạn có sự lo lắng, bác tài hơi quay người lại đáp:
- À, còn khoảng 10 km nữa thôi nhưng đường chật quá, xe khó mà đi nhanh được. Hai cháu cố gắng một tẹo, bác sẽ cho xe đi nhanh hơn.
Nghe thấy câu nói của bác tài cô như mất đi một niềm hy vọng, cảm giác não nề lại bao trùm chiếc xe yên ắng, cô đáp lễ phép:
- Bác đi nhanh hết sức có thể cho cháu với ạ, nếu không có lẽ cháu sẽ không được gặp lại bạn nữa.
Chiếc xe lăn bánh mỗi lúc một nhanh, luồn lách qua các chỗ trống từ nhỏ đến to một cách khó khăn. Nhìn qua lớp kính dầy, cô bất giác nở một nụ cười tươi khi nhìn thấy cửa sân bay liền ra hiệu cho bác tài dừng xe. Cô mở cửa rồi chạy nhanh đến quầy lễ tân, vừa chạy vừa nhìn đồng hồ. Đến nơi, cô hớt hải hỏi một chị tiếp tân, giọng run run lo lắng:
- Chị cho em hỏi chuyến bay Việt Nam - Pháp vào sáng nay đã khởi hành chưa ạ?
Nhìn quét qua một lượt màn hình máy tính, chị nhân viên nhìn cô đáp:
- Đã đi được năm phút rồi em.
Thơ thẩn như không tin vào tai mình, cô nhìn vào mắt chị nhân viên nhưng nhận lại là một ánh mắt kiên định khiến cô thêm phần buồn bã. Cô quay lưng bước đi thật nhanh để giấu vài giọt nước mắt trên khóe mi, nhất định không để ai nhìn thấy cô khóc. Rồi một giọt, hai giọt rơi xuống và tiếng khóc nức nở. Trang nhìn theo bóng lưng người bạn thân, sống mũi thấy cay cay và đôi mắt hơi đỏ, chạy đến an ủi cô:
- Kiều Anh! Cậu... đừng buồn nữa, chắc chắn anh Quân chỉ đi vài tháng hay một năm là cùng thôi, nhất định anh ấy sẽ trở về mà! Anh Quân sẽ không bỏ rơi cậu đâu.
Đáp lại sự quan tâm của Trang lại là cái không khí im lặng với thi thoảng tiếng nức cục. Cô không nói gì chỉ lẳng lặng bước đi, đôi mắt vô thức nhìn đôi giầy dưới chân. Ký ức cũng từ đấy mà vang vọng trong đầu, từng lời nói, tiếng cười khi cô và Quân cùng nhau đi chơi, cùng nhau ôn bài.
"Anh Quân, bài tập này sao sao ớ?"
"Đâu, em dùng sai phương pháp rồi, dùng cái khác đi."
"Còn phương pháp bốn, năm và sáu thì dùng cái nào ạ?"
"Cái phương pháp năm nhé!"
...
"Woa! Đôi giầy này đẹp quá! Anh tặng em thật hả?"
"Thật, anh có bao bao giờ lừa Kiều Anh đâu!"
"Nhưng đôi này đắt lắm, gần triệu lận!"
"Không sao, nhà anh giàu mà! Lấy đi, coi như anh tặng thay quà sinh nhật trước."
...
- Kiều Anh, cậu ổn chứ? - Trang lay lay cánh tay cô, lo lắng hỏi.
Đôi mắt u buồn đỏ hoe vẫn nhìn chằm chằm đôi giày dưới chân bỗng ngước lên nhìn Trang, đáp:
- Để tớ một mình nhé, cậu đi về trường trước đi. Cứ bảo cô giáo mình hơi mệt, sẽ đến sau.
Thấy giọng cô kiên định Trang cũng không hỏi thêm, nhẹ gật đầu lên xe. Còn lại cô ở nơi rộng lớn này, xe cộ, mọi người đi qua tấp nập nhưng sao cô thấy mình thật thừa thãi, chẳng có chút ý nghĩa gì nói nơi đây. Bàn chân vô thức bước trên vỉa hè.
Cứ như vậy, cô đi được bao xa cũng không để ý cho đến khi nhìn thấy công viên hồi nhỏ cô hay vui đùa mới ý thức được mình đi khá xa. Đến nơi đây cô tưởng mình sẽ buồn rầu, cô sẽ lại nghĩ đến quá khứ như trước nhưng sao lần này cảm giác buồn kia không còn nữa mà thay vòa đó cô thấy thật yên bình, như được trở về với tuổi thơ. Ngồi trên xích đu, cô bắt đầu nhớ Quân. Một giọt nước mắt rơi rồi cô nức nở. Nước mắt cứ thi nhau chảy ra, cả khuôn mặt lại đầm đìa nước mắt.
Một bàn tay vén những lọn tóc nhỏ dính trên khuôn mặt đẫm nước rồi mỉm cười nhẹ. Ngước đôi mắt nhìn lên, cô thấy một người con trai lạ. Theo phản xạ có điều kiện cô hơi giật mình. Chàng trai không nói câu gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi lên xích đu, lấy trong túi quần ra một khăn nhỏ đưa cho cô nói:
- Hết nước mắt chưa hả?
Cô nhìn chàng trai chằm chặp, nghe giọng nói thấy quen thuộc vô cùng nhưng không nhận ra là ai, nói:
- C... cảm ơn cậu.
Chàng trai không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn cô cười nhẹ rồi anh lấy chiếc khăn tay lau đôi mắt ướt nhẹt đỏ ngầu kia, vuốt cho những sợi tóc mái vào nếp lại. Như hiểu được sự ngạc nhiên của cô, anh chỉ nói nhỏ:
- Không cần hỏi tớ là ai đâu, ngày mai cậu sẽ biết nhưng cô gái ạ, đừng khóc nữa nhé! Đôi mắt cậu sưng húp lên kìa, còn rất đỏ nữa đấy, không dễ thương nữa đâu!
- Cậu, tại sao cậu lại quen tâm tớ, tớ với cậu quen nhau sao? - Nhìn vào chàng trai trước mặt, cô hỏi nhỏ.
- Chúng ta quen nhau đấy, Kiều Anh ạ! - Giọng nói vui vẻ cất lên đem theo chút chọc phá mà cô cũng không hiểu nổi. Chỉ biết cười trừ với tình cảnh hiện tại. Trong đầu cô lúc này có hàng ngàn câu hỏi về chàng trai trước mặt.
Nâng tay lên ngang tầm nhìn, chàng trai nói:
- Để tớ đưa cậu về trường nhé!
Ánh mắt ngờ vực của cô hiện lên, chàng trai chỉ cười nhẹ rồi đáp hóm hỉnh:
- Yên tâm, tớ không bắt cóc cậu đâu, chúng ta sẽ đi bộ mà.
Có cái gì đó vô hình thúc giục cô, không một chút nghĩ chàng trai trước mặt là kẻ xấu, cô liền đứng dậy đi cùng. Khoảng cách đến trường khá xa nhưng cô lại không hề để tâm, chỉ băn khoan về chàng trai trước mặt. Trong chàng trai này có cái gì đó vô cùng quen thuộc, thân thiết nhưng sao trong trí nhớ của cô lại không hề xuất hiện. Hơn nữa, người con trai này còn rất thần bí, không cho cô biết tên, cũng nói cô không cần hỏi nhiều. Vậy, đây là ai? Anh ta với cô có mối quan hệ gì? Thật là phức tạp.
Do không chú ý đến đường đi nên cô đã đến gần trường tự lúc nào không hay. Chàng trai huơ huơ bàn tay trước mặt cô, lay lay hai cánh tay đưa cô về thực tại. Vừa mới gặp, cô đã khóc trước mặt người ta, thơ thẩn bị người ta bắt quả tang thật sự là quá mất mặt, hai má bắt đầu đỏ lên. Nhanh nhẹn giơ tay điệu tạm biệt, cô chạy ngay vào trường. Không biết do không may hay ông trời sắp đặt, mới đi vào cổng cô đã va ngay phải Hoàng, xém ngã ra sau.
Đôi mắt hắn lướt nhìn tổng thể cô, phát hiện ngay ra đôi má đỏ hồng liền tra khảo:
- Vừa nãy cô đi đâu? Đi với ai hả, tại sao má lại đỏ? Cô có biết Trang và Nhi rất lo lắng không?
Chưa kịp cô lên tiếng, hắn đã kéo cô xồng xộc ra sau trường, gọi cả Nhi, Trang, Nam và Tuấn xuống cùng tra khảo. Nhìn những con người như muốn ăn tươi nuốt sống mình trước mặt, cô chỉ biết cười cười mà im lặng, không nói chẳng rằng. Từ lúc cô về mọi thứ như đã thay đổi, trong mắt cô đã giảm hẳn sự u buồn so với ban đầu càng khiến mọi người nghi ngờ, đặc biệt là hai cô bạn thân Trang và Nhi. Bầu không khí trở nên im lặng đáng sợ, cô chịu thua nói:
- Thôi, tớ về rồi... mọi người giải tán đi! Tớ vẫn ổn.
Cô nói rồi quay lưng bước đi, tâm trí vẫn muốn ngoảnh lại nhưng có gì đó ngăn cản lại, cô đi thẳng. Cô buồn, không muốn ai lo lắng thêm nhưng đâu biết rằng càng như vậy thì mọi người lại càng lo lắng thêm cho cô. Thà cô cứ ở trước mặt họ khóc thật to, đem hết những muộn phiền trong lòng tâm sự còn hơn là trốn tránh, quay về với đôi mắt sưng húp, đỏ ngầu và cứ giả vờ như ổn, ổn rồi.
Lại một lần nữa cô không biết mình nên đi đâu trong ngôi trường Minh Đức rộng lớn này. Lúc trước là đôi bàn chân vô thức bước còn giờ này chẳng lẽ lại đi vòng quanh trường nhìn ngó vu vơ, thấy cái sự ồn ào của giờ ra chơi. Không, cô không thể như thế được. Bây giờ cô cần tìm một nơi yên tĩnh và có lẽ thư viện là sự lựa chọn tốt nhất.
Bước đi nhanh đến thư viện, cô cảm nhận được nơi đây khác hoàn toàn với bên ngoài. Nó yên tĩnh, sách vở có đủ để cô gặm nhấm cả ngày hôm nay. Nhìn bao quát thư viện, cô lại vô tình tự nhắc lại những kỉ niệm cùng Quân nơi đây và... cô muốn khóc quá. Nhanh chóng giấu đi những giọt nước mắt sắp rơi, cô ngồi xuống cái bàn góc trong cùng gần cửa sổ.
Cặp sách, bút chì, thước kẻ và giấy nháp cô đều đã chuẩn bị đủ nhưng không biết phải học cái gì liền đi quanh giá chọn sách. Cầm một cuốn nâng cao toán trên tay, cô lật lật vài tờ rồi lại cất lên, không muốn đau đầu với những con số hay hình phức tạp thêm nữa. Vậy là những cuốn sách toán, lí, hóa cô gạch khỏi danh sách. Với tay lấy một quyển văn màu xanh lam khá bắt mắt, cô ngồi xuống ghế đọc vài trang rồi ngáp ngắn ngáp dài, vội để quyển sách lại chỗ cũ.
Khi đang loay hoay đau đầu không biết chọn cuốn gì thì một bàn tay đứng ngay sau cô rút cuốn sách ngăn trên cùng, rúi vào tay đáp:
- Có lẽ bây giờ thì nó rất có ích đấy!
Quay lưng nhìn người đưa sách, cô hơi ngạc nhiên khi đó là hắn, phía sau còn có Trang, Nhi, Bảo Nam và Minh Tuấn. Bình thường mà nói thì trong số họ chỉ có Tuấn hay đến thư viện chứ người thích vui chơi như Nhi với Nam thì có lẽ chẳng ba giờ. Thảo Trang thì chỉ ưa các cuốn tiểu thuyết ngôn tình, đời nào nhỏ lại vô thư viện đọc sách. Còn hắn thì càng không, con người này quá kiêu ngạo sao có thể vào thư viện đọc sách chứ!
Sự nghi ngờ của cô thật quá rõ ràng, chắc chắn phải có lí do gì đấy họ mới vào đây nhưng thôi, cô mặc kệ. Vừa dứt khỏi cái suy nghĩ rắc rối thì cô lại phát hiện ra một điều: Cô và hắn đứng rất gần nhau, hay nói cách khác là trông chẳng khác gì hai người đang ôm nhau.
Mặt cô nóng ran, vội "Ừm" một tiếng rồi đẩy hắn ra, nhanh chân ngồi vào ghế dở sách đọc. Có lẽ vận xui vẫn chưa hết, đầu óc cô quay mòng mòng, đặt sách cũng đặt ngược. Nhi nhìn thấy liền la toáng lên:
- A! Kiều Anh biết đọc sách ngược kìa!
Đối với cô, cái gì buồn tủi hầu như đều đã nếm qua, con người cô cũng vì nó mà nhiều cảm xúc, đôi khi vui buồn vô cớ. Nhìn lên cây bàng quen thuộc, cô nhẩm đếm số chiếc lá còn lại. Đếm rồi lại buồn thay cho những chiếc lá rụng phải lìa bỏ cây, đâu đó trong tâm trí cô nhớ về ba. Một giọt nước mắt vô thức rơi, cô lấy tay lau vội, bước về phía trước trong sự u buồn. Cũng đã mười năm rồi, mười năm cái quá khứ u buồn của cô bắt đầu, mười năm của sự cô đơn trong cuộc sống không ba, không mẹ.
Lúc nhỏ, cô cũng chỉ cứ buồn là khóc, nhớ ba là khóc, hờn dỗi chú dì cũng rợm rớm nhưng giờ khi lớn rồi cô đã không còn như vậy nữa. Cô dồn hết những sự buồn tủi vào ban đêm để ngồi khóc một mình, giận hờn cùng cái gối rồi hôm sau lại tỏ ra vui vẻ cười đùa. Nhiều khi, cô thấy mình thật giả tạo! Nhưng cái sự giả tạo ấy đã ăn sâu vào con tim cô, cô không cho phép mình khóc trước mặt người thân, không muốn ai phải thương hại cho bản thân mình, ai phải mệt mỏi vì cô. Mạnh mẽ là cái cô tự đặt cho bản thân mình.
Thoáng cái, cổng trường Minh Đức to lù lù đã hiện ra trước mắt. Đang rảo bước nhanh về phía cổng thì nghe thấy tiếng gọi hớt hải của Trang:
- Kiều Anh! Kiều Anh...
Nghe thấy tiếng Trang cô vội ngoảnh lại. Khuôn mặt Trang đỏ ửng, vài ba giọt mồ hôi xuất hiện trên trán, vẻ vô cùng hốt hoảng. Trang đến nơi thở dốc, giọng hơi lạc đi:
- Kiều Anh, cậu mau ra sân bay đi. Anh Quân sắp đi Pháp du học rồi... 7 giờ sẽ bay.
Nghe từng lời Trang nói, cô như không tin vào tai mình, lắp bắp hỏi:
- Cậu... không nhầm chứ? Hôm trước mình và anh ấy còn...
- Cậu nhanh lên, mau đi vào ô tô đến sân bay đi. Cậu muốn gặp Quân lần cuối chứ? - Trang lay hai bả vai yếu mềm của cô, nhanh tay kéo chạy vào xe.
Cô hoàn hồn, nắm lấy bàn tay Trang hỏi:
- Trang à, sẽ kịp chứ? Tớ... tớ sẽ gặp được anh ấy chứ?
Một bầu không khí im lặng bao trùm cả chiếc xe, Trang lẳng lặng nhìn Kiều Anh:
- Sẽ kịp lúc mà, cậu đừng lo.
Trang nói rồi nhìn vào mắt cô với ý chí kiên định nhưng cô đâu có biết ẩn chứa sau ánh mắt kiên định kia thì Trang cũng đâu có khác cô là bao. Trang cũng lo lắng và cái dự đoán rằng sẽ đến không kịp lúc nhưng vẫn muốn cho cô chút hy vọng. Hơi đưa ánh mắt nhìn lên phía trước, Trang thất vọng khi thấy từng đoàn xe chen chúc nhau, có lẽ sẽ lại tắc đường, liền vội hỏi bác tài:
- Bác à, sân bay Nội Bài còn xa lắm không ạ?
Nhìn tiểu thư cùng bạn có sự lo lắng, bác tài hơi quay người lại đáp:
- À, còn khoảng 10 km nữa thôi nhưng đường chật quá, xe khó mà đi nhanh được. Hai cháu cố gắng một tẹo, bác sẽ cho xe đi nhanh hơn.
Nghe thấy câu nói của bác tài cô như mất đi một niềm hy vọng, cảm giác não nề lại bao trùm chiếc xe yên ắng, cô đáp lễ phép:
- Bác đi nhanh hết sức có thể cho cháu với ạ, nếu không có lẽ cháu sẽ không được gặp lại bạn nữa.
Chiếc xe lăn bánh mỗi lúc một nhanh, luồn lách qua các chỗ trống từ nhỏ đến to một cách khó khăn. Nhìn qua lớp kính dầy, cô bất giác nở một nụ cười tươi khi nhìn thấy cửa sân bay liền ra hiệu cho bác tài dừng xe. Cô mở cửa rồi chạy nhanh đến quầy lễ tân, vừa chạy vừa nhìn đồng hồ. Đến nơi, cô hớt hải hỏi một chị tiếp tân, giọng run run lo lắng:
- Chị cho em hỏi chuyến bay Việt Nam - Pháp vào sáng nay đã khởi hành chưa ạ?
Nhìn quét qua một lượt màn hình máy tính, chị nhân viên nhìn cô đáp:
- Đã đi được năm phút rồi em.
Thơ thẩn như không tin vào tai mình, cô nhìn vào mắt chị nhân viên nhưng nhận lại là một ánh mắt kiên định khiến cô thêm phần buồn bã. Cô quay lưng bước đi thật nhanh để giấu vài giọt nước mắt trên khóe mi, nhất định không để ai nhìn thấy cô khóc. Rồi một giọt, hai giọt rơi xuống và tiếng khóc nức nở. Trang nhìn theo bóng lưng người bạn thân, sống mũi thấy cay cay và đôi mắt hơi đỏ, chạy đến an ủi cô:
- Kiều Anh! Cậu... đừng buồn nữa, chắc chắn anh Quân chỉ đi vài tháng hay một năm là cùng thôi, nhất định anh ấy sẽ trở về mà! Anh Quân sẽ không bỏ rơi cậu đâu.
Đáp lại sự quan tâm của Trang lại là cái không khí im lặng với thi thoảng tiếng nức cục. Cô không nói gì chỉ lẳng lặng bước đi, đôi mắt vô thức nhìn đôi giầy dưới chân. Ký ức cũng từ đấy mà vang vọng trong đầu, từng lời nói, tiếng cười khi cô và Quân cùng nhau đi chơi, cùng nhau ôn bài.
"Anh Quân, bài tập này sao sao ớ?"
"Đâu, em dùng sai phương pháp rồi, dùng cái khác đi."
"Còn phương pháp bốn, năm và sáu thì dùng cái nào ạ?"
"Cái phương pháp năm nhé!"
...
"Woa! Đôi giầy này đẹp quá! Anh tặng em thật hả?"
"Thật, anh có bao bao giờ lừa Kiều Anh đâu!"
"Nhưng đôi này đắt lắm, gần triệu lận!"
"Không sao, nhà anh giàu mà! Lấy đi, coi như anh tặng thay quà sinh nhật trước."
...
- Kiều Anh, cậu ổn chứ? - Trang lay lay cánh tay cô, lo lắng hỏi.
Đôi mắt u buồn đỏ hoe vẫn nhìn chằm chằm đôi giày dưới chân bỗng ngước lên nhìn Trang, đáp:
- Để tớ một mình nhé, cậu đi về trường trước đi. Cứ bảo cô giáo mình hơi mệt, sẽ đến sau.
Thấy giọng cô kiên định Trang cũng không hỏi thêm, nhẹ gật đầu lên xe. Còn lại cô ở nơi rộng lớn này, xe cộ, mọi người đi qua tấp nập nhưng sao cô thấy mình thật thừa thãi, chẳng có chút ý nghĩa gì nói nơi đây. Bàn chân vô thức bước trên vỉa hè.
Cứ như vậy, cô đi được bao xa cũng không để ý cho đến khi nhìn thấy công viên hồi nhỏ cô hay vui đùa mới ý thức được mình đi khá xa. Đến nơi đây cô tưởng mình sẽ buồn rầu, cô sẽ lại nghĩ đến quá khứ như trước nhưng sao lần này cảm giác buồn kia không còn nữa mà thay vòa đó cô thấy thật yên bình, như được trở về với tuổi thơ. Ngồi trên xích đu, cô bắt đầu nhớ Quân. Một giọt nước mắt rơi rồi cô nức nở. Nước mắt cứ thi nhau chảy ra, cả khuôn mặt lại đầm đìa nước mắt.
Một bàn tay vén những lọn tóc nhỏ dính trên khuôn mặt đẫm nước rồi mỉm cười nhẹ. Ngước đôi mắt nhìn lên, cô thấy một người con trai lạ. Theo phản xạ có điều kiện cô hơi giật mình. Chàng trai không nói câu gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi lên xích đu, lấy trong túi quần ra một khăn nhỏ đưa cho cô nói:
- Hết nước mắt chưa hả?
Cô nhìn chàng trai chằm chặp, nghe giọng nói thấy quen thuộc vô cùng nhưng không nhận ra là ai, nói:
- C... cảm ơn cậu.
Chàng trai không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn cô cười nhẹ rồi anh lấy chiếc khăn tay lau đôi mắt ướt nhẹt đỏ ngầu kia, vuốt cho những sợi tóc mái vào nếp lại. Như hiểu được sự ngạc nhiên của cô, anh chỉ nói nhỏ:
- Không cần hỏi tớ là ai đâu, ngày mai cậu sẽ biết nhưng cô gái ạ, đừng khóc nữa nhé! Đôi mắt cậu sưng húp lên kìa, còn rất đỏ nữa đấy, không dễ thương nữa đâu!
- Cậu, tại sao cậu lại quen tâm tớ, tớ với cậu quen nhau sao? - Nhìn vào chàng trai trước mặt, cô hỏi nhỏ.
- Chúng ta quen nhau đấy, Kiều Anh ạ! - Giọng nói vui vẻ cất lên đem theo chút chọc phá mà cô cũng không hiểu nổi. Chỉ biết cười trừ với tình cảnh hiện tại. Trong đầu cô lúc này có hàng ngàn câu hỏi về chàng trai trước mặt.
Nâng tay lên ngang tầm nhìn, chàng trai nói:
- Để tớ đưa cậu về trường nhé!
Ánh mắt ngờ vực của cô hiện lên, chàng trai chỉ cười nhẹ rồi đáp hóm hỉnh:
- Yên tâm, tớ không bắt cóc cậu đâu, chúng ta sẽ đi bộ mà.
Có cái gì đó vô hình thúc giục cô, không một chút nghĩ chàng trai trước mặt là kẻ xấu, cô liền đứng dậy đi cùng. Khoảng cách đến trường khá xa nhưng cô lại không hề để tâm, chỉ băn khoan về chàng trai trước mặt. Trong chàng trai này có cái gì đó vô cùng quen thuộc, thân thiết nhưng sao trong trí nhớ của cô lại không hề xuất hiện. Hơn nữa, người con trai này còn rất thần bí, không cho cô biết tên, cũng nói cô không cần hỏi nhiều. Vậy, đây là ai? Anh ta với cô có mối quan hệ gì? Thật là phức tạp.
Do không chú ý đến đường đi nên cô đã đến gần trường tự lúc nào không hay. Chàng trai huơ huơ bàn tay trước mặt cô, lay lay hai cánh tay đưa cô về thực tại. Vừa mới gặp, cô đã khóc trước mặt người ta, thơ thẩn bị người ta bắt quả tang thật sự là quá mất mặt, hai má bắt đầu đỏ lên. Nhanh nhẹn giơ tay điệu tạm biệt, cô chạy ngay vào trường. Không biết do không may hay ông trời sắp đặt, mới đi vào cổng cô đã va ngay phải Hoàng, xém ngã ra sau.
Đôi mắt hắn lướt nhìn tổng thể cô, phát hiện ngay ra đôi má đỏ hồng liền tra khảo:
- Vừa nãy cô đi đâu? Đi với ai hả, tại sao má lại đỏ? Cô có biết Trang và Nhi rất lo lắng không?
Chưa kịp cô lên tiếng, hắn đã kéo cô xồng xộc ra sau trường, gọi cả Nhi, Trang, Nam và Tuấn xuống cùng tra khảo. Nhìn những con người như muốn ăn tươi nuốt sống mình trước mặt, cô chỉ biết cười cười mà im lặng, không nói chẳng rằng. Từ lúc cô về mọi thứ như đã thay đổi, trong mắt cô đã giảm hẳn sự u buồn so với ban đầu càng khiến mọi người nghi ngờ, đặc biệt là hai cô bạn thân Trang và Nhi. Bầu không khí trở nên im lặng đáng sợ, cô chịu thua nói:
- Thôi, tớ về rồi... mọi người giải tán đi! Tớ vẫn ổn.
Cô nói rồi quay lưng bước đi, tâm trí vẫn muốn ngoảnh lại nhưng có gì đó ngăn cản lại, cô đi thẳng. Cô buồn, không muốn ai lo lắng thêm nhưng đâu biết rằng càng như vậy thì mọi người lại càng lo lắng thêm cho cô. Thà cô cứ ở trước mặt họ khóc thật to, đem hết những muộn phiền trong lòng tâm sự còn hơn là trốn tránh, quay về với đôi mắt sưng húp, đỏ ngầu và cứ giả vờ như ổn, ổn rồi.
Lại một lần nữa cô không biết mình nên đi đâu trong ngôi trường Minh Đức rộng lớn này. Lúc trước là đôi bàn chân vô thức bước còn giờ này chẳng lẽ lại đi vòng quanh trường nhìn ngó vu vơ, thấy cái sự ồn ào của giờ ra chơi. Không, cô không thể như thế được. Bây giờ cô cần tìm một nơi yên tĩnh và có lẽ thư viện là sự lựa chọn tốt nhất.
Bước đi nhanh đến thư viện, cô cảm nhận được nơi đây khác hoàn toàn với bên ngoài. Nó yên tĩnh, sách vở có đủ để cô gặm nhấm cả ngày hôm nay. Nhìn bao quát thư viện, cô lại vô tình tự nhắc lại những kỉ niệm cùng Quân nơi đây và... cô muốn khóc quá. Nhanh chóng giấu đi những giọt nước mắt sắp rơi, cô ngồi xuống cái bàn góc trong cùng gần cửa sổ.
Cặp sách, bút chì, thước kẻ và giấy nháp cô đều đã chuẩn bị đủ nhưng không biết phải học cái gì liền đi quanh giá chọn sách. Cầm một cuốn nâng cao toán trên tay, cô lật lật vài tờ rồi lại cất lên, không muốn đau đầu với những con số hay hình phức tạp thêm nữa. Vậy là những cuốn sách toán, lí, hóa cô gạch khỏi danh sách. Với tay lấy một quyển văn màu xanh lam khá bắt mắt, cô ngồi xuống ghế đọc vài trang rồi ngáp ngắn ngáp dài, vội để quyển sách lại chỗ cũ.
Khi đang loay hoay đau đầu không biết chọn cuốn gì thì một bàn tay đứng ngay sau cô rút cuốn sách ngăn trên cùng, rúi vào tay đáp:
- Có lẽ bây giờ thì nó rất có ích đấy!
Quay lưng nhìn người đưa sách, cô hơi ngạc nhiên khi đó là hắn, phía sau còn có Trang, Nhi, Bảo Nam và Minh Tuấn. Bình thường mà nói thì trong số họ chỉ có Tuấn hay đến thư viện chứ người thích vui chơi như Nhi với Nam thì có lẽ chẳng ba giờ. Thảo Trang thì chỉ ưa các cuốn tiểu thuyết ngôn tình, đời nào nhỏ lại vô thư viện đọc sách. Còn hắn thì càng không, con người này quá kiêu ngạo sao có thể vào thư viện đọc sách chứ!
Sự nghi ngờ của cô thật quá rõ ràng, chắc chắn phải có lí do gì đấy họ mới vào đây nhưng thôi, cô mặc kệ. Vừa dứt khỏi cái suy nghĩ rắc rối thì cô lại phát hiện ra một điều: Cô và hắn đứng rất gần nhau, hay nói cách khác là trông chẳng khác gì hai người đang ôm nhau.
Mặt cô nóng ran, vội "Ừm" một tiếng rồi đẩy hắn ra, nhanh chân ngồi vào ghế dở sách đọc. Có lẽ vận xui vẫn chưa hết, đầu óc cô quay mòng mòng, đặt sách cũng đặt ngược. Nhi nhìn thấy liền la toáng lên:
- A! Kiều Anh biết đọc sách ngược kìa!