Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Nó bị giọng nói lạnh như băng của Anh làm giật bắn người , người bắt đầu hơi run lên . Nó không dám lời trái lời anh kể cả lúc anh không giận ! Nó đứng lên mặt vẫn cuối xuống :
- Đồ anh để đâu ? - Nó nói
- Trong phòng thay đó em , em .... - Cen chưa kịp nói hết câu thì nó đã bước vào phòng
- * RẦM*
Nó đóng cửa mạnh khiến mọi người bên ngoài giật mình , anh nhíu mày nhìn sang cánh cửa đó !
- Chiến tranh lạnh ! - TA nói
- Noel chưa đủ lạnh , giờ thêm vụ này nữa thành kỷ băng hà luôn - Ngọc lắc đầu
- Kỷ băng hà phiên bản mới ! - Kai nói
- Thôi đi mấy đứa này ! - Cen quay qua la
- Này , 2 đứa mày giận nó à ? - Yun quay qua hỏi
- Không ! - Cả 2 đồng thanh
- Rồi vậy là giận rồi !!- Yun khẳng định
Key cầm cái điện thoại trên tay , chọt muốn lủng màn hình ! Ken thì ngồi im lặng , mặt đầy sát khí , chân gác lên nhau ! 5 người còn lại đều hiểu tình hình thế nào !!! Kỷ Băng Hà bắt đầu =))))))
Về nó , sau khi vào phòng thay đồ liền ngồi bệt xuống , nó vừa sợ vừa giận ! Nó không làm sai gì cả vậy thì làm gì anh và Key giận nó . Nghỉ tới thôi nó đã tức trào máu . Lúc này bỗng nhiên người nó run càng mạnh lên , đổ mồ hôi như tắm dù trong phòng này vẫn mở điều hoà ! Nó đứng lên rồi bỗng chợt tim lại đau lên , nó ngã khuỵu xuống , người nó chẳng còn tí sức nào cả . Lúc này nó mới nhớ đến hộp thuốc , liền lấy trong túi ra . Tay nó run mạnh lên , nó cố gắng lấy 1 viên rồi nuốt vào . Nó nằm xuống đất , miệng mở ra thở . Mặt nó lúc này trắng bệch chẳng còn tí máu , hơi thở nặng nề . Một lúc sau , cơ thể nó mới có thể trở về bình thường ! Nó đứng dậy rồi đi tìm thứ Cen nói , trong phòng này quá nhiều đồ , cả con gái lẫn con trai khiến nó rối trí ! Lúc này nó mới tìm thấy 1 chiếc đầm lolita kiểu nhật bản màu đỏ , chẳng cầu kì gì mấy nhưng khá đẹp ! Nó thay vào rồi đứng trước gương , nó vừa in với chiếc đầm ! Không quá nhiều chi tiết , đầm chủ yếu là màu đỏ và đen , có nhiều lớp , tay áo dài và ở phần cổ tay ôm lại khiến phần ống tay áo phồng lên , được trang trí nơ ở dưới phần chân váy . Nó nhìn mình vào gương , nó cứ như búp bê bước ra thế giới khác có điều nó không thể nở nụ cười , khuôn mặt vô cảm . Nó thở dài rồi bước ra bên ngoài , những người bên ngoài nhìn nó !
- vừa kh ? - Cen hỏi nó
- vừa rồi ! - nó ngước mặt lên
- Vậy được rồi ! Cứ sợ hơi rộng thôi ! - Cen cười
- Xong rồi chứ ? - Nó nhìn Cen
- Còn 1 bộ nữa ! Màu hồng ! - Cen nói
- * Rầm *
Một lần nữa nó bỏ mặc Cen đang nói bước vào trong phòng đóng cửa mạnh lại ! Cen thở hắc ra
- Đúng là Anh Em ! Tính tình y chang nhau - Cen nói rồi quay qua nhìn anh và Key
- Lúc giận nhìn khác hẳn nhỉ ! - Kai nói
- Ừ ! Nhưng như thế chưa tới giới hạn đâu ! - TA nói
- giới hạn ? - Cen quay qua vì câu nói của TA
- Em chưa từng thấy giới hạn của Như cả ! - TA nhún vai
- Ngọc thấy chưa ? - Kai hỏi
- Chưa , nhưng nghe nói là kinh khủng . Giới hạn đó chỉ xuất hiện đúng một lần vào lúc cơ ngơi gia đình bị sụp đổ , sau lần đó thì không ai thấy nữa . - Ngọc kể lại
Cả đám nghe xong cảm thấy rùng mình , đáng sợ thật == ! Yun , Anh và Key đều lắng nghe câu chuyện đó . Yun khẽ nhếch mép sau khi câu chuyện kết thúc . Anh và Key thì khuôn mặt vẫn không có tí cảm xúc . Nó lúc này mới từ phòng thay đồ bước ra . Nó mặc một chiếc đầm dây màu hồng viền đen , có một cái nơ màu đen thắt ở phần eo làm điểm nhấn , phần chân váy được làm thành 2 lớp , lớp vải hồng và lớp ren màu đen . Anh và mọi người ngước lên nhìn nó
- Cái này vừa luôn chứ ? - Cen nhìn nó
- Vừa - Nó lạnh nhạt
- có thêm một áo khoác mỏng bên ngoài và vài phụ kiện nữa . Lát anh sẽ kêu người gói lại cho em - Cen nói
- Xong rồi chứ ? - Nó quay qua nhìn anh
- Xong rồi ! - Giọng anh vẫn lạnh như lúc nãy
Nó cười nhạt rồi quay người bước vào phòng , giọng điệu đó , nghe thật đáng sợ . Nó ghét biểu cảm và giọng nói đó của anh , lạnh nhạt và vô hồn ! Nó cảm thấy như có gì đó đè nó , người nó nặng nề hẳn đi . Nó thay lại bộ đồ lúc nãy Ngọc đã mua cho nó , lấy hủ thuốc nhét vào túi và cầm điện thoại bước ra ngoài . Nó bước thẳng về phía cánh cửa ra khỏi căn phòng này với những món đồ nó đã mua cho mọi người . Mọi người đều nhìn chằm chằm vào nó :
- Em định đi đâu ? - Key lúc này mới lên tiếng nói
- Không phải nói xong rồi sao ? Xong thì về ! - Nó lạnh nhạt nói
- Em học cái tính đó ở đâu vậy ? - Key nhìn nó
- Sao không tự hỏi rằng anh hiểu rõ em chưa ? - Nó nhếch mép
- Đủ rồi Như ! Lại đây ngồi đi ! - Ken nói
Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt đó , nó nghiến chặt răng lại . Chẳng phải nó đã từng nói là sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh và Key sao ? Chẳng phải lúc trước họ rất ấm áp với nó sao ? Giờ thì họ lại đang làm gì thế này ? Và nó cũng đang làm gì thế này ?
- Như về chỗ đi m , giỡn nhây quá ! - Ngọc chạy lại kéo tay nó
- Bỏ ra ! - Nó hoảng sợ khi bị Ngọc kéo tay đi
Nó giật mạnh tay Ngọc ra khiến Ngọc giật mình . Ngọc sững sờ nhìn nó , người nó đang run lên ! Nó đang hoảng sợ , cảm giác này lại quay trở lại . Cái ngày chủ nợ đến nhà nó đập phá , nó bị những người đó kéo đi . Cảm giác đó y như lúc Ngọc kéo nó đi !
- M bị sao vậy ? - Ngọc nhìn nó
- Không gì ! - Nó lắc đầu
- Như , đi lại đây ! - Ken lên tiếng
Nó quay sang nhìn anh , khuôn mặt anh vô cảm hẳn đi , chẳng có tí cảm xúc . Lúc này nó mới biết , anh cũng như họ , rồi cũng sẽ bỏ nó đi , cả Key cũng vậy !
- Mày không sao chứ ? - Ngọc tiến lại gần nó
- Nếu em muốn thì cứ việc về đi ! Tụi này còn việc để giải quyết ! - Key nói
Nó nghe xong như bị ai đó đẩy xuống vực sâu , nó khựng người lại . Cảm giác sợ hãi đó bị câu nói của Key làm biến mất thay vào đó là cảm giác bỏ rơi . Nó nhìn Key cười nhạt rồi :
- Mọi người em về trước ! - Nó cúi người xuống
Nó bỏ ra khỏi căn phòng đó rồi chạy thẳng ra bên ngoài , nó lao thẳng về thang máy rồi xuống tầng trệt , ra khỏi cửa chính . Nó về nhưng bằng cách nào ? Nó chợt nhớ trong người còn 1 ít tiền liền đón taxi
- Cháu đi đâu ? - tài xế hỏi
- À dạ chú đến địa chỉ này ..... - Nó đọc địa chỉ
Lúc nó chạy ra ngoài , Ngọc định chạy theo :
- NGỌC ! - Key hét lên
- Sao anh để nó đi vậy ? - Ngọc nói
- Không sao cả ! Nó còn có thẻ tín dụng trong người và điện thoại ! Tự đón taxi về nhà được ! - Key nói
- Nhưng ... - Ngọc ngập ngùng
- Không sao đâu ! Nó thông minh và nhanh trí , tự giải quyết được ! - Key nói
Mọi người trừ nó ra đều thử đồ và đi mua những thứ còn lại , rất lâu sau mới về đến nhà ! Bước vào bên trong , căn nhà rộng thênh thang bao trùm bóng tối !
- Chắc nó lên phòng ngủ rồi ! - TA nói
- Trời sắp mưa thì phải ! Ai nấu cơm v ?? - Cen nói
- Để em nấu ! - Ngọc nói
- Giờ lên tắm rồi xuống mọi người cùng nấu , Ngọc ngủ chung với Như . Em đem đồ lên phòng giúp anh luôn , mỗi người còn lại tự tìm phòng nhé ! - Ken phân chia
Mọi người ai cũng đều về phòng nấy , Ngọc mở cửa phòng nó ra , mở đèn lên ! Căn phòng vắng tanh chẳng có bóng người , cảm giác lo lắng dâng lên ! Ngọc tìm khắp phòng vẫn không thấy , nghĩ rằng nó đi lên sân thượng ngồi ! Ngọc vào thay đồ , búi tóc cao lên rồi xuống phòng khách ! Mọi người đều ngồi ở đó :
- Như đâu ? - Kai hỏi
- Không phải.... - Ngọc nói giữa chừng rồi tức tốc chạy lên sân thượng
Chẳng có ai , Ngọc quá bất cẩn ! Chạy xuống lầu với vẻ mặt hốt hoảng :
- Như ... như...... - Ngọc lắp bắp
- Có chuyện gì vậy ? Em bình tĩnh đi - Cen nói
- Mấ..... Mấ..... Mất rồi ! - Mặt ngọc tái mét
- Không phải chứ ! - TA nói
- Mất... Rồi ! - Ngọc nhìn TA
- Mọi người đi tìm đi , căn nhà này rộng lắm , chia nhau ra ! - Ken đứng dậy
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
- Đồ anh để đâu ? - Nó nói
- Trong phòng thay đó em , em .... - Cen chưa kịp nói hết câu thì nó đã bước vào phòng
- * RẦM*
Nó đóng cửa mạnh khiến mọi người bên ngoài giật mình , anh nhíu mày nhìn sang cánh cửa đó !
- Chiến tranh lạnh ! - TA nói
- Noel chưa đủ lạnh , giờ thêm vụ này nữa thành kỷ băng hà luôn - Ngọc lắc đầu
- Kỷ băng hà phiên bản mới ! - Kai nói
- Thôi đi mấy đứa này ! - Cen quay qua la
- Này , 2 đứa mày giận nó à ? - Yun quay qua hỏi
- Không ! - Cả 2 đồng thanh
- Rồi vậy là giận rồi !!- Yun khẳng định
Key cầm cái điện thoại trên tay , chọt muốn lủng màn hình
Về nó , sau khi vào phòng thay đồ liền ngồi bệt xuống , nó vừa sợ vừa giận ! Nó không làm sai gì cả vậy thì làm gì anh và Key giận nó . Nghỉ tới thôi nó đã tức trào máu
- vừa kh ? - Cen hỏi nó
- vừa rồi ! - nó ngước mặt lên
- Vậy được rồi ! Cứ sợ hơi rộng thôi ! - Cen cười
- Xong rồi chứ ? - Nó nhìn Cen
- Còn 1 bộ nữa ! Màu hồng ! - Cen nói
- * Rầm *
Một lần nữa nó bỏ mặc Cen đang nói bước vào trong phòng đóng cửa mạnh lại ! Cen thở hắc ra
- Đúng là Anh Em ! Tính tình y chang nhau - Cen nói rồi quay qua nhìn anh và Key
- Lúc giận nhìn khác hẳn nhỉ ! - Kai nói
- Ừ ! Nhưng như thế chưa tới giới hạn đâu ! - TA nói
- giới hạn ? - Cen quay qua vì câu nói của TA
- Em chưa từng thấy giới hạn của Như cả ! - TA nhún vai
- Ngọc thấy chưa ? - Kai hỏi
- Chưa , nhưng nghe nói là kinh khủng . Giới hạn đó chỉ xuất hiện đúng một lần vào lúc cơ ngơi gia đình bị sụp đổ , sau lần đó thì không ai thấy nữa . - Ngọc kể lại
Cả đám nghe xong cảm thấy rùng mình , đáng sợ thật == ! Yun , Anh và Key đều lắng nghe câu chuyện đó . Yun khẽ nhếch mép sau khi câu chuyện kết thúc . Anh và Key thì khuôn mặt vẫn không có tí cảm xúc . Nó lúc này mới từ phòng thay đồ bước ra . Nó mặc một chiếc đầm dây màu hồng viền đen , có một cái nơ màu đen thắt ở phần eo làm điểm nhấn , phần chân váy được làm thành 2 lớp , lớp vải hồng và lớp ren màu đen . Anh và mọi người ngước lên nhìn nó
- Cái này vừa luôn chứ ? - Cen nhìn nó
- Vừa - Nó lạnh nhạt
- có thêm một áo khoác mỏng bên ngoài và vài phụ kiện nữa . Lát anh sẽ kêu người gói lại cho em - Cen nói
- Xong rồi chứ ? - Nó quay qua nhìn anh
- Xong rồi ! - Giọng anh vẫn lạnh như lúc nãy
Nó cười nhạt rồi quay người bước vào phòng , giọng điệu đó , nghe thật đáng sợ . Nó ghét biểu cảm và giọng nói đó của anh , lạnh nhạt và vô hồn ! Nó cảm thấy như có gì đó đè nó , người nó nặng nề hẳn đi . Nó thay lại bộ đồ lúc nãy Ngọc đã mua cho nó , lấy hủ thuốc nhét vào túi và cầm điện thoại bước ra ngoài . Nó bước thẳng về phía cánh cửa ra khỏi căn phòng này với những món đồ nó đã mua cho mọi người . Mọi người đều nhìn chằm chằm vào nó :
- Em định đi đâu ? - Key lúc này mới lên tiếng nói
- Không phải nói xong rồi sao ? Xong thì về ! - Nó lạnh nhạt nói
- Em học cái tính đó ở đâu vậy ? - Key nhìn nó
- Sao không tự hỏi rằng anh hiểu rõ em chưa ? - Nó nhếch mép
- Đủ rồi Như ! Lại đây ngồi đi ! - Ken nói
Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt đó , nó nghiến chặt răng lại . Chẳng phải nó đã từng nói là sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh và Key sao ? Chẳng phải lúc trước họ rất ấm áp với nó sao ? Giờ thì họ lại đang làm gì thế này ? Và nó cũng đang làm gì thế này ?
- Như về chỗ đi m , giỡn nhây quá ! - Ngọc chạy lại kéo tay nó
- Bỏ ra ! - Nó hoảng sợ khi bị Ngọc kéo tay đi
Nó giật mạnh tay Ngọc ra khiến Ngọc giật mình . Ngọc sững sờ nhìn nó , người nó đang run lên ! Nó đang hoảng sợ , cảm giác này lại quay trở lại . Cái ngày chủ nợ đến nhà nó đập phá , nó bị những người đó kéo đi . Cảm giác đó y như lúc Ngọc kéo nó đi !
- M bị sao vậy ? - Ngọc nhìn nó
- Không gì ! - Nó lắc đầu
- Như , đi lại đây ! - Ken lên tiếng
Nó quay sang nhìn anh , khuôn mặt anh vô cảm hẳn đi , chẳng có tí cảm xúc . Lúc này nó mới biết , anh cũng như họ , rồi cũng sẽ bỏ nó đi , cả Key cũng vậy !
- Mày không sao chứ ? - Ngọc tiến lại gần nó
- Nếu em muốn thì cứ việc về đi ! Tụi này còn việc để giải quyết ! - Key nói
Nó nghe xong như bị ai đó đẩy xuống vực sâu , nó khựng người lại . Cảm giác sợ hãi đó bị câu nói của Key làm biến mất thay vào đó là cảm giác bỏ rơi . Nó nhìn Key cười nhạt rồi :
- Mọi người em về trước ! - Nó cúi người xuống
Nó bỏ ra khỏi căn phòng đó rồi chạy thẳng ra bên ngoài , nó lao thẳng về thang máy rồi xuống tầng trệt , ra khỏi cửa chính . Nó về nhưng bằng cách nào ? Nó chợt nhớ trong người còn 1 ít tiền liền đón taxi
- Cháu đi đâu ? - tài xế hỏi
- À dạ chú đến địa chỉ này ..... - Nó đọc địa chỉ
Lúc nó chạy ra ngoài , Ngọc định chạy theo :
- NGỌC ! - Key hét lên
- Sao anh để nó đi vậy ? - Ngọc nói
- Không sao cả ! Nó còn có thẻ tín dụng trong người và điện thoại ! Tự đón taxi về nhà được ! - Key nói
- Nhưng ... - Ngọc ngập ngùng
- Không sao đâu ! Nó thông minh và nhanh trí , tự giải quyết được ! - Key nói
Mọi người trừ nó ra đều thử đồ và đi mua những thứ còn lại , rất lâu sau mới về đến nhà ! Bước vào bên trong , căn nhà rộng thênh thang bao trùm bóng tối !
- Chắc nó lên phòng ngủ rồi ! - TA nói
- Trời sắp mưa thì phải ! Ai nấu cơm v ?? - Cen nói
- Để em nấu ! - Ngọc nói
- Giờ lên tắm rồi xuống mọi người cùng nấu , Ngọc ngủ chung với Như . Em đem đồ lên phòng giúp anh luôn , mỗi người còn lại tự tìm phòng nhé ! - Ken phân chia
Mọi người ai cũng đều về phòng nấy , Ngọc mở cửa phòng nó ra , mở đèn lên ! Căn phòng vắng tanh chẳng có bóng người , cảm giác lo lắng dâng lên ! Ngọc tìm khắp phòng vẫn không thấy , nghĩ rằng nó đi lên sân thượng ngồi ! Ngọc vào thay đồ , búi tóc cao lên rồi xuống phòng khách ! Mọi người đều ngồi ở đó :
- Như đâu ? - Kai hỏi
- Không phải.... - Ngọc nói giữa chừng rồi tức tốc chạy lên sân thượng
Chẳng có ai , Ngọc quá bất cẩn ! Chạy xuống lầu với vẻ mặt hốt hoảng :
- Như ... như...... - Ngọc lắp bắp
- Có chuyện gì vậy ? Em bình tĩnh đi - Cen nói
- Mấ..... Mấ..... Mất rồi ! - Mặt ngọc tái mét
- Không phải chứ ! - TA nói
- Mất... Rồi ! - Ngọc nhìn TA
- Mọi người đi tìm đi , căn nhà này rộng lắm , chia nhau ra ! - Ken đứng dậy
Đọc nhanh tại Vietwriter.com