Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Em lại làm sao vậy ? Sao em thích gây chuyện hết vậy ? Con bé chết tiệt này , em đang ở đâu ? Em lại muốn bỏ tôi nữa sao ? Chẳng phải em nói em thích tôi sao , thích của em là như thế này sao... Em thích rời xa tôi lắm , phải không..?
Cái gì mà rơi xuống vực , cái gì máu rồi lại đạn , Yun không nghe rõ gì cái . Tai lùng bùng hết cả lên , trong đầu tái hiện lại cảnh nó buông tay trong biển lửa , nụ cười hết sức dịu dàng nhưng lại như ngàn nhát dao đâm vào tìm hắn..
- Mọi người ở lại đây , tôi sẽ đi tìm !
Không đợi Vĩ An nói tiếp Yun đã cướp lại . Hắn không thể nào mà nhàn nhã thưởng thức ly rượu nho nói chuyện phiếm trong khi nó sống chết không biết thế nào . Trong lòng như lửa đốt nhưng ngoài mặt thì hắn vẫn bình tĩnh , không để lộ bất kì cảm xúc nào .
- Đừng làm loạn , phải báo cho người lớn biết !
Key ngăn lại , nếu hắn rời đi ngay lúc này thì chắc chắn sẽ bị chú ý . Mà hơn nữa hôm nay toàn là những người có tiếng tăm , hắn như vậy chính là thất lễ.
Yun chỉ nhếch môi , cười như không cười , lạnh lẽo nói :
- Làm loạn ? Nếu hôm nay sự việc lại như tối hôm đó thì sao ? Sẽ có Vĩ An thứ hai xuất hiện để cứu em ấy sao ? Liệu có may mắn đến thế không , tử thần sẽ tha cho em ấy sao ?
Ngưng một chút , hắn nói tiếp :
- Nếu hôm nay em ấy có chuyện gì xảy ra , Trang Hoàng Nhật tao cả đời ôm hận..
Nói xong liền xoay người dứt khoát bước đi , lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người trong bữa tiệc . Bước chân không nhanh không chậm , trên khuôn mặt cũng chẳng để lộ bất kì cảm xúc gì cả..
Đúng vậy , ngày hôm nay sẽ chẳng có Vĩ An thứ hai nhảy ra để cứu nó khỏi tử thần . Mà Tử Thần , liệu ông ấy có đủ lương thiện buông tha cho cô gái nhỏ kia ? Nghĩ đến đây , lòng bàn chân như bị bỏng nước sôi hắn bước càng nhanh.
Ông Bạch đang nói chuyện với khách , thấy bầu không khí ồn ào lạ thường liền nhìn qua đã thấy vị thiếu gia họ Trang đang rời đi . Lập tức ngay lúc đó , Ken bước tới nói nhỏ đủ cho hai người nghe :
- Thưa ba , xảy ra chuyện rồi !
Ly thuỷ tinh trong tay xém nữa đã bị ông bóp nát , sắc mặt đanh lại rồi từ từ trở lại bình thường nhưng đôi mắt trở nên lạnh lẽo đáng sợ . Người ông đang nói chuyện chính là cha mẹ của Key và Yun.
- Thứ lỗi , tôi sẽ quay lại ngay !
Ông mỉm cười với đối phương rồi lập tức rời đi , Ken đi ngay bên cạnh . Mọi người lúc này vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra , nhưng thấy nét mặt căng thẳng của người nhà họ Bạch thì cũng ngầm hiểu ra được một ít..
- Con với Vĩ An ở lại , tự ta đi giải quyết !
Không nhanh không chậm ông nói với Ken , anh gật đầu ngoan ngoãn . Nếu cả ba người họ đi , chắc chắn sẽ làm náo động nơi này . Anh tin ba mình , ông luôn sáng suốt trong mọi việc.
Yun đi xuyên qua đám người , vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta tránh xa . Cha mẹ hắn từ phía xa nhìn con trai mình , bà Trang nhíu mày . Vừa này thấy cha con họ Bạch thì thầm gì đó rồi ông Bạch rời đi ngay thì bà cũng mơ hồ đoán được việc gì đó , giờ lại thấy con trai mình đi như bị ai đuổi thì bà càng chắc chắn hơn . Nhưng việc nhà của họ Bạch liên quan gì đến họ Trang mà con trai bà lại gấp gáp thế này ?
- Ông mau gọi thằng con trai của ông lại , kêu nó không được xen vào chuyện của họ Bạch !
Bà Trang quay qua nói nhỏ với chồng mình , chồng bà nhìn theo bóng dáng của con trai mình rồi lắc đầu mỉm cười không nói gì . Đây không phải là rõ ràng quá rồi sao , con dâu của ông chính là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay !
- Ông cười cái gì ? Mau kêu nó lại !
Bà Trang giục chồng mình , giờ phút này còn cười cái gì chứ !
- Con trai bà ăn cơm nhà lo chuyện người ta , cứ mặc kệ nó !
Hắn sải bước , lòng thầm chửi diện tích của đại sảnh ! Trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh lúc nó khóc đến thương tâm , đôi mắt sưng đỏ lên . Tiếng khóc như xé toạc bầu trời vang vảng bên tai khiến hắn mím chặt môi lại..
Không biết rốt cuộc nó còn giữ trong lòng bao nhiêu tổn thương , bao nhiêu nỗi buồn tự rất lâu rồi . Cô gái nhỏ đó như một con sói con , lúc cảm thấy nguy hiểm sẽ tự mình nhe răng gầm gừ không để ai đến gần , tự cam chịu mọi thứ . Hắn đã rất cố gắng để ôm sói con vào lòng , chịu những vết cắn , vết cào đến chảy máu để cùng sói con trải qua khó khăn nguy hiểm..
Đi nhanh tới mức không biết mình sắp đụng vào người đi ngược chiều . Hắn đang vội thì bị một người ngăn lại , định ngước lên quát tên đó thì cứng họng..
Alex nở nụ cười nhàn nhạt , rất bình thường , không hề có một vết thương vết trầy nào cả . Vậy thì còn sói con ?
Hắn nhìn ra phía sau Alex , à sói con đang đứng ở đó.....
Khuôn mặt không có vết xước , tay chân lành lặn không mất cái nào , đầu còn trên cổ . Ừ tốt rồi ! Hắn thở phào nhẹ nhõm..
- Trang thiếu gia , vội vội vàng vàng đi đâu thế ?
Alex cười , chẳng phải đây là đi tìm người sao ? Nhìn bộ dạng lo lắng của Trang thiếu gia mà Alex không nhịn được cười .
- Định ra ngoài hóng gió , giờ thì không cần nữa !
Hóng gió ? Giữa mùa đông ? Trang thiếu gia , anh có thể chọn lí do hợp lí hơn được không ?!
Nó ở phía sau bước tới , nhìn hắn một cái , cố nén ý cười sâu đôi mắt . Yun liếc nó một cái xoay người trở vào trong.
Mọi người thấy nhân vật chính xuất hiện liền nhộn nhịp . Ông Bạch đã bước đến rất gần nhưng không bước lên thêm , nhìn thấy cô con gái nhỏ bình an vô sự lòng ông nhẹ nhõm hơn vạn lần..
Nó nhìn quanh bữa tiệc tìm người , vừa thấy ông Bạch đã bước thẳng tới .
- Vội vàng cái gì ? Mau đi chuẩn bị , còn muốn làm xấu mặt ông già này sao ?!
Không đợi nó mở lời ông Bạch đã giả vờ trách móc , nó ngẩn người vài giây rồi mới cười hì hì như con ngốc . Lúc này nó mới nhận ra mình còn đang khoác một bộ quần áo dày đến mức không thể dày hơn vào bữa tiệc , mất mặt , cực kì mất mặt.
- Đến rồi sao ? Mau theo Ngọc đi chuẩn bị !
Ken cũng bước tới , xoa đầu cô em gái nói . Ngọc từ phía xa cũng chạy đến bên cạnh , nhìn tổng quát nó một cái rồi thầm oán trách :
- Rốt cuộc là não mày đã đi lạc ở nơi nào rồi ?!
Cô nàng kéo nó đi ra khỏi bữa tiệc , những người biết chuyện cũng thở phào như vừa trút cả tấn trách nhiệm khỏi vai . Ông Bạch lại nở nụ cười rạng rỡ nói với khách mời trong bữa tiệc :
- Xin thứ lỗi , mọi người cũng biết rồi đấy con gái mà ! .
Khách mời đồng loạt cười , rồi lại tiếp tục trò truyện xôn xao . Yun từ lúc nào đã đi về một góc tĩnh lặng quan sát và sự tĩnh lặng đó chẳng kéo dài được bao lâu cả..
- Trang thiếu gia , chân bị bỏng hay sao mà đi nhanh vậy ? - Cen nói
- Ai da , nhìn xem nhóc con làm người ta lo lắng đến vậy thật không tốt chút nào nha ! - Key cười
- Đến trễ xíu nữa là có chuyện lớn rồi - Kino nói tiếp
Và thế là họ cùng nhau châm chọc Yun , hắn đáp lại bằng cái liếc mắt sắc bén nhưng những tên thích châm chọc người khác chẳng bị ảnh hưởng . Ngược lại còn thích thú hơn..
Không lâu sau đó , nhân vật chính xuất hiện . Nó mặc bộ váy trắng dài chạm đất , dạng cúp ngực lộ ra bờ vai trắng ngần . Mái tóc được uốn nhẹ , bồng bềnh như đám mây . Nụ cười nhàn nhạt trên môi , nó đã trở thành tâm điểm của sự chú ý..
Ai cũng trầm trồ xuýt xoa vẻ đẹp kia , như một viên ngọc ẩn mình trong lớp bụi vừa được lau sạch nên lập tức toả sáng . Khuôn mặt nhìn vào có thiện cảm ngay lập tức , đôi mắt tím có sức hút lạ thường..
- Ba..
Nó đi đến cạnh ông Bạch , ông ấy nhìn nó nở nụ cười hài lòng . Cùng đi lên phía sân khấu , mọi người im lặng đợi ông Bạch nói :
- Thứ lỗi cho chúng tôi vì sự chậm trễ đáng tiếc này . Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của con gái tôi , Bạch Hạ Băng . Cảm ơn mọi người đã nể mặt chúng tôi đến tham dự . Mọi người cứ tự nhiên nhé..
Tiếng vỗ tai vang lên , lời phát biểu vừa rồi của ông Bạch quá là khách sáo . Bạch gia gửi thiệp mời , ai mà không dám đến chứ . Nếu có chắc kẻ đó không muốn có mặt trên thương trường nữa rồi.
Ông Bạch nhường lời phát biểu cho con gái , nó ngẩn ra nhìn ba mình . Bị cái nhìn đầy ý cười của ba mình làm cho giật mình , nó lập tức nở nụ cười nói :
- Xin cảm ơn mọi người đã có mặt ngày hôm nay , thành thật xin lỗi vì việc tới trễ . Mọi người hãy cùng nhau thưởng thức bữa tiệc này nhé..
Tiếng vỗ tai lại vang lên , nó vẫn giữ nụ cười trên môi cho tới khi nhìn thấy bóng dáng một người trong đám đông.
Lâu rồi mới gặp lại hình như cậu ta lại cao lên . Nhìn từ phía xa vẫn thấy được nét đẹp trai từ cậu ta phát ra , đôi mắt xanh biển dịu êm tựa như mặt biển vào những ngày xuân . À , bao lâu rồi mới nhìn thấy đôi mắt xanh biển này nhỉ ?
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi Ken kêu nó đi tiếp khách cùng ông Bạch . Không để lộ bất kì bối rối nào , nó bình tĩnh gật đầu rồi rời khỏi sân khấu..
Chào hỏi hết khách mời khiến quai hàm nó cứng đơ vì cười quá nhiều , đôi chân mỏi rã rời . Hôm nay có cả cha mẹ Key đến dự , ông bà rất quý nó nên lôi ra hết mọi chuyện mà hỏi khiến ông Bạch cũng chẳng can ngăn được . Nó ngoan ngoãn lễ phép trả lời , bà Trương khiến nó cảm nhận được tình mẫu tử bao la , đối với bà nó là đứa con gái nuôi , có khi còn quý hơn thằng con trai độc nhất vô nhị của bà nữa..
Nói chuyện một hồi , ông Bạch bảo nó đi chào hỏi bạn bè . Nó vâng lời rời đi , vừa đi được vài bước thì chạm mặt.
- Lâu rồi không gặp !
Đối phương mỉm cười , nụ cười ngọt ngào đến dường nào . Nó nhìn , con tim cũng chẳng còn đập nhanh mặt cũng chẳng còn đỏ khi thấy nụ cười ngọt ngào này nữa..
- Hôm nay , trông rất đẹp !
Đối phương nói tiếp , giọng nói cũng như biển mà êm dịu khiến người ta xiêu lòng . Nó nở nụ cười , nói :
- Cảm ơn , Trường cũng vậy !
- Sống tốt không ?
Trường hỏi tiếp , sự quan tâm vẫn như ngày nào . Nó không thu lại nụ cười trên môi , đáp :
- Tốt , còn Trường ?
- Tốt là được rồi , tôi vẫn như mọi khi thôi..
Cậu ta trả lời , giọng nói bay bổng !
- Dạo này.... Quỳnh vẫn khoẻ chứ ?
Nó hỏi tiếp , không có ý gì cả chỉ là muốn biết về tình hình của bạn cũ mà thôi .
- Cô ấy vẫn ổn !
Trường gật đầu
- Vậy hai người , vẫn ổn chứ ?
Câu hỏi trọng tâm rồi đây , nó vẫn nở nụ cười nhàn nhạt . Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau , cậu ta đáp :
- Vậy còn cậu với người đó , ổn chứ ?
Người đó , ý cậu ta là ai chứ ? Nó im lặng , Trường bước đến khiến khoảng cách cả hai gần hơn , nói tiếp :
- Hình như không ổn , rốt cuộc cậu sống tốt hay không ?
Suy nghĩ trong đầu bị rối , nó sống tốt hay không ? Tốt , tốt hơn ba năm vừa qua , tốt hơn những ngày tháng còn sống trong cảnh bị người khác khinh bỉ chà đạp . Nhưng ý của Trường , chính là tình cảm của nó và người đó , nó có sống tốt khi có người đó ở cạnh không ?
Vừa định mở miệng trả lời , nó đã cảm nhận được luồn khí hắc ám từ sau lưng bay ra :
- Nói chuyện không cần phải đứng sát thế đâu , thiếu gia đây làm ơn tránh xa ra một chút !
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Cái gì mà rơi xuống vực , cái gì máu rồi lại đạn , Yun không nghe rõ gì cái . Tai lùng bùng hết cả lên , trong đầu tái hiện lại cảnh nó buông tay trong biển lửa , nụ cười hết sức dịu dàng nhưng lại như ngàn nhát dao đâm vào tìm hắn..
- Mọi người ở lại đây , tôi sẽ đi tìm !
Không đợi Vĩ An nói tiếp Yun đã cướp lại . Hắn không thể nào mà nhàn nhã thưởng thức ly rượu nho nói chuyện phiếm trong khi nó sống chết không biết thế nào . Trong lòng như lửa đốt nhưng ngoài mặt thì hắn vẫn bình tĩnh , không để lộ bất kì cảm xúc nào .
- Đừng làm loạn , phải báo cho người lớn biết !
Key ngăn lại , nếu hắn rời đi ngay lúc này thì chắc chắn sẽ bị chú ý . Mà hơn nữa hôm nay toàn là những người có tiếng tăm , hắn như vậy chính là thất lễ.
Yun chỉ nhếch môi , cười như không cười , lạnh lẽo nói :
- Làm loạn ? Nếu hôm nay sự việc lại như tối hôm đó thì sao ? Sẽ có Vĩ An thứ hai xuất hiện để cứu em ấy sao ? Liệu có may mắn đến thế không , tử thần sẽ tha cho em ấy sao ?
Ngưng một chút , hắn nói tiếp :
- Nếu hôm nay em ấy có chuyện gì xảy ra , Trang Hoàng Nhật tao cả đời ôm hận..
Nói xong liền xoay người dứt khoát bước đi , lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người trong bữa tiệc . Bước chân không nhanh không chậm , trên khuôn mặt cũng chẳng để lộ bất kì cảm xúc gì cả..
Đúng vậy , ngày hôm nay sẽ chẳng có Vĩ An thứ hai nhảy ra để cứu nó khỏi tử thần . Mà Tử Thần , liệu ông ấy có đủ lương thiện buông tha cho cô gái nhỏ kia ? Nghĩ đến đây , lòng bàn chân như bị bỏng nước sôi hắn bước càng nhanh.
Ông Bạch đang nói chuyện với khách , thấy bầu không khí ồn ào lạ thường liền nhìn qua đã thấy vị thiếu gia họ Trang đang rời đi . Lập tức ngay lúc đó , Ken bước tới nói nhỏ đủ cho hai người nghe :
- Thưa ba , xảy ra chuyện rồi !
Ly thuỷ tinh trong tay xém nữa đã bị ông bóp nát , sắc mặt đanh lại rồi từ từ trở lại bình thường nhưng đôi mắt trở nên lạnh lẽo đáng sợ . Người ông đang nói chuyện chính là cha mẹ của Key và Yun.
- Thứ lỗi , tôi sẽ quay lại ngay !
Ông mỉm cười với đối phương rồi lập tức rời đi , Ken đi ngay bên cạnh . Mọi người lúc này vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra , nhưng thấy nét mặt căng thẳng của người nhà họ Bạch thì cũng ngầm hiểu ra được một ít..
- Con với Vĩ An ở lại , tự ta đi giải quyết !
Không nhanh không chậm ông nói với Ken , anh gật đầu ngoan ngoãn . Nếu cả ba người họ đi , chắc chắn sẽ làm náo động nơi này . Anh tin ba mình , ông luôn sáng suốt trong mọi việc.
Yun đi xuyên qua đám người , vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta tránh xa . Cha mẹ hắn từ phía xa nhìn con trai mình , bà Trang nhíu mày . Vừa này thấy cha con họ Bạch thì thầm gì đó rồi ông Bạch rời đi ngay thì bà cũng mơ hồ đoán được việc gì đó , giờ lại thấy con trai mình đi như bị ai đuổi thì bà càng chắc chắn hơn . Nhưng việc nhà của họ Bạch liên quan gì đến họ Trang mà con trai bà lại gấp gáp thế này ?
- Ông mau gọi thằng con trai của ông lại , kêu nó không được xen vào chuyện của họ Bạch !
Bà Trang quay qua nói nhỏ với chồng mình , chồng bà nhìn theo bóng dáng của con trai mình rồi lắc đầu mỉm cười không nói gì . Đây không phải là rõ ràng quá rồi sao , con dâu của ông chính là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay !
- Ông cười cái gì ? Mau kêu nó lại !
Bà Trang giục chồng mình , giờ phút này còn cười cái gì chứ !
- Con trai bà ăn cơm nhà lo chuyện người ta , cứ mặc kệ nó !
Hắn sải bước , lòng thầm chửi diện tích của đại sảnh ! Trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh lúc nó khóc đến thương tâm , đôi mắt sưng đỏ lên . Tiếng khóc như xé toạc bầu trời vang vảng bên tai khiến hắn mím chặt môi lại..
Không biết rốt cuộc nó còn giữ trong lòng bao nhiêu tổn thương , bao nhiêu nỗi buồn tự rất lâu rồi . Cô gái nhỏ đó như một con sói con , lúc cảm thấy nguy hiểm sẽ tự mình nhe răng gầm gừ không để ai đến gần , tự cam chịu mọi thứ . Hắn đã rất cố gắng để ôm sói con vào lòng , chịu những vết cắn , vết cào đến chảy máu để cùng sói con trải qua khó khăn nguy hiểm..
Đi nhanh tới mức không biết mình sắp đụng vào người đi ngược chiều . Hắn đang vội thì bị một người ngăn lại , định ngước lên quát tên đó thì cứng họng..
Alex nở nụ cười nhàn nhạt , rất bình thường , không hề có một vết thương vết trầy nào cả . Vậy thì còn sói con ?
Hắn nhìn ra phía sau Alex , à sói con đang đứng ở đó.....
Khuôn mặt không có vết xước , tay chân lành lặn không mất cái nào , đầu còn trên cổ . Ừ tốt rồi ! Hắn thở phào nhẹ nhõm..
- Trang thiếu gia , vội vội vàng vàng đi đâu thế ?
Alex cười , chẳng phải đây là đi tìm người sao ? Nhìn bộ dạng lo lắng của Trang thiếu gia mà Alex không nhịn được cười .
- Định ra ngoài hóng gió , giờ thì không cần nữa !
Hóng gió ? Giữa mùa đông ? Trang thiếu gia , anh có thể chọn lí do hợp lí hơn được không ?!
Nó ở phía sau bước tới , nhìn hắn một cái , cố nén ý cười sâu đôi mắt . Yun liếc nó một cái xoay người trở vào trong.
Mọi người thấy nhân vật chính xuất hiện liền nhộn nhịp . Ông Bạch đã bước đến rất gần nhưng không bước lên thêm , nhìn thấy cô con gái nhỏ bình an vô sự lòng ông nhẹ nhõm hơn vạn lần..
Nó nhìn quanh bữa tiệc tìm người , vừa thấy ông Bạch đã bước thẳng tới .
- Vội vàng cái gì ? Mau đi chuẩn bị , còn muốn làm xấu mặt ông già này sao ?!
Không đợi nó mở lời ông Bạch đã giả vờ trách móc , nó ngẩn người vài giây rồi mới cười hì hì như con ngốc . Lúc này nó mới nhận ra mình còn đang khoác một bộ quần áo dày đến mức không thể dày hơn vào bữa tiệc , mất mặt , cực kì mất mặt.
- Đến rồi sao ? Mau theo Ngọc đi chuẩn bị !
Ken cũng bước tới , xoa đầu cô em gái nói . Ngọc từ phía xa cũng chạy đến bên cạnh , nhìn tổng quát nó một cái rồi thầm oán trách :
- Rốt cuộc là não mày đã đi lạc ở nơi nào rồi ?!
Cô nàng kéo nó đi ra khỏi bữa tiệc , những người biết chuyện cũng thở phào như vừa trút cả tấn trách nhiệm khỏi vai . Ông Bạch lại nở nụ cười rạng rỡ nói với khách mời trong bữa tiệc :
- Xin thứ lỗi , mọi người cũng biết rồi đấy con gái mà ! .
Khách mời đồng loạt cười , rồi lại tiếp tục trò truyện xôn xao . Yun từ lúc nào đã đi về một góc tĩnh lặng quan sát và sự tĩnh lặng đó chẳng kéo dài được bao lâu cả..
- Trang thiếu gia , chân bị bỏng hay sao mà đi nhanh vậy ? - Cen nói
- Ai da , nhìn xem nhóc con làm người ta lo lắng đến vậy thật không tốt chút nào nha ! - Key cười
- Đến trễ xíu nữa là có chuyện lớn rồi - Kino nói tiếp
Và thế là họ cùng nhau châm chọc Yun , hắn đáp lại bằng cái liếc mắt sắc bén nhưng những tên thích châm chọc người khác chẳng bị ảnh hưởng . Ngược lại còn thích thú hơn..
Không lâu sau đó , nhân vật chính xuất hiện . Nó mặc bộ váy trắng dài chạm đất , dạng cúp ngực lộ ra bờ vai trắng ngần . Mái tóc được uốn nhẹ , bồng bềnh như đám mây . Nụ cười nhàn nhạt trên môi , nó đã trở thành tâm điểm của sự chú ý..
Ai cũng trầm trồ xuýt xoa vẻ đẹp kia , như một viên ngọc ẩn mình trong lớp bụi vừa được lau sạch nên lập tức toả sáng . Khuôn mặt nhìn vào có thiện cảm ngay lập tức , đôi mắt tím có sức hút lạ thường..
- Ba..
Nó đi đến cạnh ông Bạch , ông ấy nhìn nó nở nụ cười hài lòng . Cùng đi lên phía sân khấu , mọi người im lặng đợi ông Bạch nói :
- Thứ lỗi cho chúng tôi vì sự chậm trễ đáng tiếc này . Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của con gái tôi , Bạch Hạ Băng . Cảm ơn mọi người đã nể mặt chúng tôi đến tham dự . Mọi người cứ tự nhiên nhé..
Tiếng vỗ tai vang lên , lời phát biểu vừa rồi của ông Bạch quá là khách sáo . Bạch gia gửi thiệp mời , ai mà không dám đến chứ . Nếu có chắc kẻ đó không muốn có mặt trên thương trường nữa rồi.
Ông Bạch nhường lời phát biểu cho con gái , nó ngẩn ra nhìn ba mình . Bị cái nhìn đầy ý cười của ba mình làm cho giật mình , nó lập tức nở nụ cười nói :
- Xin cảm ơn mọi người đã có mặt ngày hôm nay , thành thật xin lỗi vì việc tới trễ . Mọi người hãy cùng nhau thưởng thức bữa tiệc này nhé..
Tiếng vỗ tai lại vang lên , nó vẫn giữ nụ cười trên môi cho tới khi nhìn thấy bóng dáng một người trong đám đông.
Lâu rồi mới gặp lại hình như cậu ta lại cao lên . Nhìn từ phía xa vẫn thấy được nét đẹp trai từ cậu ta phát ra , đôi mắt xanh biển dịu êm tựa như mặt biển vào những ngày xuân . À , bao lâu rồi mới nhìn thấy đôi mắt xanh biển này nhỉ ?
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi Ken kêu nó đi tiếp khách cùng ông Bạch . Không để lộ bất kì bối rối nào , nó bình tĩnh gật đầu rồi rời khỏi sân khấu..
Chào hỏi hết khách mời khiến quai hàm nó cứng đơ vì cười quá nhiều , đôi chân mỏi rã rời . Hôm nay có cả cha mẹ Key đến dự , ông bà rất quý nó nên lôi ra hết mọi chuyện mà hỏi khiến ông Bạch cũng chẳng can ngăn được . Nó ngoan ngoãn lễ phép trả lời , bà Trương khiến nó cảm nhận được tình mẫu tử bao la , đối với bà nó là đứa con gái nuôi , có khi còn quý hơn thằng con trai độc nhất vô nhị của bà nữa..
Nói chuyện một hồi , ông Bạch bảo nó đi chào hỏi bạn bè . Nó vâng lời rời đi , vừa đi được vài bước thì chạm mặt.
- Lâu rồi không gặp !
Đối phương mỉm cười , nụ cười ngọt ngào đến dường nào . Nó nhìn , con tim cũng chẳng còn đập nhanh mặt cũng chẳng còn đỏ khi thấy nụ cười ngọt ngào này nữa..
- Hôm nay , trông rất đẹp !
Đối phương nói tiếp , giọng nói cũng như biển mà êm dịu khiến người ta xiêu lòng . Nó nở nụ cười , nói :
- Cảm ơn , Trường cũng vậy !
- Sống tốt không ?
Trường hỏi tiếp , sự quan tâm vẫn như ngày nào . Nó không thu lại nụ cười trên môi , đáp :
- Tốt , còn Trường ?
- Tốt là được rồi , tôi vẫn như mọi khi thôi..
Cậu ta trả lời , giọng nói bay bổng !
- Dạo này.... Quỳnh vẫn khoẻ chứ ?
Nó hỏi tiếp , không có ý gì cả chỉ là muốn biết về tình hình của bạn cũ mà thôi .
- Cô ấy vẫn ổn !
Trường gật đầu
- Vậy hai người , vẫn ổn chứ ?
Câu hỏi trọng tâm rồi đây , nó vẫn nở nụ cười nhàn nhạt . Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau , cậu ta đáp :
- Vậy còn cậu với người đó , ổn chứ ?
Người đó , ý cậu ta là ai chứ ? Nó im lặng , Trường bước đến khiến khoảng cách cả hai gần hơn , nói tiếp :
- Hình như không ổn , rốt cuộc cậu sống tốt hay không ?
Suy nghĩ trong đầu bị rối , nó sống tốt hay không ? Tốt , tốt hơn ba năm vừa qua , tốt hơn những ngày tháng còn sống trong cảnh bị người khác khinh bỉ chà đạp . Nhưng ý của Trường , chính là tình cảm của nó và người đó , nó có sống tốt khi có người đó ở cạnh không ?
Vừa định mở miệng trả lời , nó đã cảm nhận được luồn khí hắc ám từ sau lưng bay ra :
- Nói chuyện không cần phải đứng sát thế đâu , thiếu gia đây làm ơn tránh xa ra một chút !
Đọc nhanh tại Vietwriter.com