Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159
Dường như đến cả ông trời cũng không giúp họ , cơn gió làm cho ngọn lửa càng thêm lớn , bao trùm cả khu sảnh chính mọi thứ dần bị đốt thành tro . Tiếng hô hào , tiếng hất nước và cả những bước chân hối hả khiến cho khung cảnh càng thêm hỗn loạn . Ngọn lửa đêm đó , thiêu rụi tất cả , trong lòng mọi người cũng hoá thành tro tàn...
- Trang Hoàng Nhật , tôi thắng rồi...
Ngữ khí của ai đó rất bình thản , như mọi việc chưa xảy ra , như ngọn lửa kia chưa hề xuất hiện . Mọi người chết đứng tại chỗ , kể cả anh và hắn đang vùng vẫy cũng bất động . Vài giây sau , không còn giọng nói đó mà chỉ còn lại tiếng rè rè qua tai nghe , hoàn toàn mất tín hiệu..
- Như em có nghe anh nói gì không ? Mau trả lời anh đi !
Ken cố chấp vẫn cố gắng liên lạc nhưng đáp lại anh vẫn là tiếng rè rè chứ không còn giọng nói quen thuộc kia nữa . Bàn tay Ngọc đang ôm anh cũng bất giác mà run nhẹ , quay lại nhìn khu sảnh chính đang chìm trong biển lửa kia . Hơi thở cũng bắt đầu nặng nề , Ngọc bước từng bước tiến tới nhưng rồi lại ngã xuống quỳ trên mặt đất , môi mấp máy . Tinh thần sụp đổ trong phút chốc , khoé mắt và sóng mũi rất cay...
- Chỉ là trò đùa thôi , không phải như vậy đâu , ngọn lửa sẽ tắt nhanh thôi nhanh lên mau dập lửa đi !
Ngọc lắc đầu phủ nhận , ngữ khí rất mạnh mẽ nhưng nước mắt vẫn lăn dài . Sự thật này dù có đánh chết Ngọc cũng không thể chấp nhận được . Nước mắt theo đó mà vẫn lăn dài rồi rơi xuống mặt đất..
Kino nhìn qua , trong tim bỗng tê nhói rồi bất giác buông hắn ra mà bước tới chỗ Ngọc . Quỳ xuống trước Ngọc , nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ kia cũng biết rằng cô nàng đang suy sụp đến chừng nào . Ngọc nhìn Kino rồi nở nụ cười gượng ngạo :
- Anh nói đi , đây không là sự thật đúng không ? Như sẽ bước ra đúng không , anh nói đi !!!
Từng lời nói như xuyên vào tim mỗi người , Kino nhìn Ngọc suy sụp đến mức muốn phát điên mà chạnh lòng . Kino không nói gì chỉ đưa tay ép đầu Ngọc vào vai mình , không để cô nhìn vào ngọn lửa đó nữa !
- Tại sao anh không trả lời hả ? Anh phải trả lời , mau trả lời cho tôi !
Ngọc lập tức giẫy giụa , hai tay đánh loạn xạ . Kino chỉ biết nén cơn đau , ghì chặt đầu Ngọc lại vẫn không mở miệng dù chỉ một lời...
- Xin lỗi , thật sự rất xin lỗi..
Ngọc không còn sức nữa mà chỉ biết khóc nấc trên vai Kino , hai tay vòng ra sau lưng anh ta rồi bấu chặt vào lưng anh ta . Cảnh tượng thương tâm vô cùng..
Từng lời nói của Ngọc như kéo hắn rơi xuống vực thẳm . Hắn chôn chân tại chỗ , trong đầu lặp đi lặp lại lời nói của nó . Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh một người con gái vai bị một con dao đâm vào và đang ở giữa biển lửa nhưng môi vẫn mỉm cười . Hắn nhớ lại lúc nó buông tay , chấp nhận thế cho hắn một mạng mà không hề chần chừ . Nhớ lại lúc nó đè trên người mình , đỡ một nhát dao ngay vai từ Thu . Nhớ lại lúc nó từ phía góc tường bước ra , chân không bước lên những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn mà không hề tỏ ra đau đớn . Nhớ lại lúc ở căn nhà cũ , nó xuất hiện với đôi mắt sưng đỏ . Nhớ lại lúc ở sân thượng , nó gây lộn với Ken rồi trốn lên đây , một mình ngồi nhìn lên bầu trời đêm . Từng kí ức một hiện lên trong đầu rồi hắn nở nụ cười , sóng mũi lúc này có cảm giác hơi cay :
- Em không có gì giỏi , chỉ giỏi về việc khiến người ta đau lòng !
Cen đứng cạnh tay đặt lên vai hắn bóp chặt lại , thở dài thườn thượt . Mọi việc xảy ra quá nhanh , không ai lường trước được rằng Thu sẽ hoá điên cho người đốt khu sảnh chính . Và cũng đâu ai biết được , nó thay Yun ở lại cùng Thu..
Ken vẫn đứng đó , bộ comple trắng đã nhuốm màu máu đỏ . Máu từ vết thương trên vai của nó dính lên tay anh , quần áo của anh . Anh như người mất hồn , tiếng khóc nức nở của Ngọc kéo anh về hiện tại . Nhìn xung quanh , mọi người đều im lặng không ai nói gì , dường như họ đã bất lực . Lại một lần nữa , anh đã phạm sai lầm . Anh đã vô tình đem tính mạng nó ra đánh cược mà không hề hay biết . Anh sẽ phải đối diện với sự thật này như thế nào đây ? Anh phải ăn nói với ba mình ra sao ? Và cuối cùng , anh phải đối diện với nó như thế nào đây...? Anh đau lòng , đau đến chết đi được..
- Đến cả câu tạm biệt còn chưa nói , em nỡ bỏ đi vậy sao ?
Anh nói mà lòng đau lên từng nhịp đập , người con gái đó anh không thể nào nhìn thấy được nữa rồi..
Tiếng Ngọc khóc nức nở , miệng vẫn luôn nói lời xin lỗi khiến ai cũng đau lòng . Cú sốc này ập tới khiến người ta không đỡ nỗi..
- Thưa sếp , cảnh sát đã gần đến nơi..
Người của anh nói , e dè nhìn anh . Ken hít một hơi thật sâu , cố lấy lại tinh thần rồi cất cao giọng :
- Rút lui , Mạnh Cường ở lại giải quyết , gọi thêm David tới đi còn lại thì về bang !
Ai nấy đều im lặng làm theo , Ngọc khóc đến ngất trên vai Kino , cô nàng không còn chút sức lực nào nữa . Kino bế Ngọc trên tay đi ra xe , để cô ngồi trên đùi dựa vào người mình mà ngủ thiếp đi . Anh đứng nhìn khu sảnh chính vẫn chìm trong biển lửa một hồi rồi quay lưng bước vào xe Kino vừa ngồi . Cen cũng nhanh chóng rời đi , chỉ còn Yun là đứng tại chỗ . Hắn nhìn vào một khoảng không trung , mặc cho sức nóng từ ngọn lửa tràn tới..
Dưới bầu trời màu đen có vài ngôi sao là một mảng màu đỏ cam lớn đang vùng vẫy cùng gió , có một người con trai đứng ở đó như tô điểm cho biển lửa . Nhìn từ phía sau , chàng trai có vóc dáng rất đẹp , từ người toả ra một loại áp lực khiến người khác e sợ . Nhưng không hiểu sao , lúc này đây trước ngọn lửa , người ta lại thấy chàng trai mang một vẻ u buồn , cách chàng trai đứng trước ngọn lửa sao mà thương tâm..
- Mẹ kiếp , sao không dập lửa được vậy !!!
Key tức giận chửi một câu , mọi cánh cửa đã bị lửa chắn lại khiến Key không thể nào xông vào . Từ lúc nghe câu nói của nó , trong lòng lại càng lo sợ hơn . Key không chấp nhận sự thật này , không bao giờ ! Tuấn Anh đứng cạnh , lúc này cậu ta bình tĩnh hơn ai hết vì có điên lên thì cũng có giải quyết được đâu . Tuấn Anh hiểu nó , nhất định là nó đã buông bỏ mọi thứ , mặc cho số phận..
- Sếp , Ken vừa hạ lệnh bảo tất cả rút lui !
Một thuộc hạ nói lại với Key , Tuấn Anh đứng cạnh cũng nhíu mày đầy khó chịu !
- Chết tiệt , nó điên rồi sao ?! - Key quát
- Có vẻ cảnh sát đã gần tới ! - Tên đó nói tiếp
- Chó chết , mặc kệ bọn chúng , mau dập lửa đi ! - Key nói
- Họ nói... Người đã chết rồi !
Tên đó chần chừ rồi mới nói , chỉ cần một câu cũng khiến Key chết đứng . Tuấn Anh cũng nghe thấy liền sững người , mắt mở to không tin vào sự thật . Key nhìn tên đó rồi nắm cổ áo hắn gằn lên từng chữ một :
- Mày vừa nói gì ?
- Họ... Họ nói..... Người bên trong ..... chết rồi !
- Bộp
Tên đó vừa dứt lời Key đã giáng cho hắn ta một đấm khiến tên đó ngã xuống đất . Key lao tới , kéo hắn lên rồi đánh đấm liên tục , khiến tên đó sống dở chết dở . Tuấn Anh cũng những người khác nhanh chóng kéo Key ra , Key điên tiết gầm lên :
- BUÔNG TAO RA !
Tuấn Anh thấy tình hình không ổn liền dùng sức chặt vào gáy khiến Key ngất đi . Cậu ta chỉ thở dài đầy thương tâm rồi ra lệnh cho mọi người mau chóng rút lui . Giờ phút này , Tuấn Anh biết ai nấy đều rất nhạy cảm , kể cả cậu ta cũng vậy...
Khi Key tỉnh dậy , trời đã sáng , Key nằm dài trên giường không muốn xuống , tay gác lên trán nhắm mắt lại . Môi nở nụ cười nhạt , sóng mũi lúc này cũng cay xè . Nhắm nghiền hai mắt lại , cố ý không để thứ nước mằn mặn kia rơi ra . Đến tận lúc này , Key vẫn không thể chấp nhận được sự thật này ! Nằm một lát lại thấy khó chịu , Key đành lết xuống giường , cả người đầy mệt mỏi..
Dưới phòng khách , Kino ngồi dựa vào ghế , Ngọc gối đầu trên đùi Kino trên người đắp áo của Kino và cả hai vẫn đang chìm vào giấc ngủ sau một đêm dài tựa như một năm . Trong lúc ngủ , tay Kino nắm lấy tay Ngọc , như muốn an ủi , giúp cô có trọn giấc ngủ . Đối diện đó là Tuấn Anh , cậu ta đang nằm trên cái ghế nhỏ hơn mình nên chân đành gác lên bàn . Bộ dạng ngủ đầy bất mãn , có vẻ tối qua Tuấn Anh đã nhường cái ghế to kia cho đôi trẻ !
Key nhìn bọn họ , quần áo ngày hôm qua vẫn chưa thay ra , ai nấy đều mệt mỏi . Người hầu lúc này không dám phát ra tiếng động , cũng chẳng dám bước vào phòng khác . Key kêu người pha cho mình một tách cà phê , rồi dặn đầu bếp nấu vài món dễ ăn một chút . Key ngồi xuống ghế đơn , mắt nhìn hai bên , bọn trẻ vẫn ngủ nên Key cũng chẳng muốn đánh thức . Cô người hầu vừa đặt ly cà phê xuống , tay lỡ trúng vào chân Tuấn Anh khiến cậu ta tỉnh giấc . Đôi mắt màu xanh rêu mở ra , đôi mắt khép hờ nhìn cô người hầu khiến cô ta không rét mà run . Key ra hiệu cho cô ta lui xuống , cầm ly cà phê uống một ngụm rồi nhìn Tuấn Anh . Cậu ta nhìn thấy Key đang yên vị trước mặt mình liền hừ lạnh một tiếng rồi ngồi dậy , cởi áo bên ngoài ra , xoắn tay áo sơ mi lên rồi đứng dậy đi rửa mặt . Khi trở lại vẫn thấy Key bình thản một cách lạ lùng , ngồi nhấm nháp ly cà phê trên tay , có vẻ anh ta đã bình tĩnh hơn đêm qua..
Tuấn Anh ngồi phịch xuống ghế tạo ra tiếng động khiến Kino mở mắt , nhìn chăm chăm vào cậu ta . Kino nhìn xuống Ngọc đang ngủ say sưa , mắt sưng húp lên , có lẽ cô cần thời gian nữa để bình tĩnh..
- Làm gì ở đây ?
Key lúc này lên tiếng , giọng hơi nhỏ tránh việc Ngọc thức giấc nhưng cũng đủ để lọt vào tai Kino và Tuấn Anh . Đặt tách cà phê rỗng xuống , một cô người hầu thấy thế liền lập tức đi lấp đầy tách . Một tách cà phê khác được đặt xuống , Key nhàn nhã cầm lên uống tiếp . Tuấn Anh chỉ nhíu mày rồi nói :
- Anh..không thích cà phê mà ?!
-Ừ , không thích ! Nhưng Như rất thích..
Key cười nhạt , từ trước đến giờ rất ít khi Key đụng vào loại thức uống này . Nhưng nó lại rất thích , mỗi khi pha thì sẽ sẵn pha cho Key một tách và anh ta chưa bao giờ từ chối . Hôm nay , Key lại muốn uống , càng uống lại càng cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng..
Mọi người đều nín thinh trước câu nói của Key , mặt của Tuấn Anh tối sầm xuống , Kino hít một hơi sâu rồi thở ra...
- Như ! Như mày về rồi hả ?
Ngọc bỗng thức giấc khi nghe đến tên nó , ngồi bật dậy kêu tên nó trong vô thức . Mọi người ngạc nhiên nhìn Ngọc , Key cũng đặt tách cà phê xuống thở dài đầy nặng nề . Ngọc ngó quanh ngó quất tìm kiếm nó trong vô vọng , rồi lại ngồi thẫn người ra , hai tay nắm chặt áo của Kino như muốn xé làm hai mảnh . Đâu đó trong ngôi biệt thự này vẫn còn vương vấn hơi thở của nó , hình ảnh rồi cả giọng nói . Ngọc cuối gầm mặt xuống , khoé mắt lại cay xè nhưng môi nở nụ cười nhạt :
- Cái con nhỏ này , bỏ đi đâu vậy không biết ?
Chưa bao giờ Ngọc yếu đuối như lúc này , nước mắt cứ rơi ra trong vô thức rồi thấm vào áo của Kino . Kino đưa tay kéo Ngọc dựa vào mình , tay vỗ nhẹ vào đầu Ngọc như một lời an ủi . Cô nàng khóc nức nở , người co lại vùi mặt vào áo của Kino . Key chỉ nhìn Ngọc rồi nhắm nghiền mắt lại , khoé mắt cũng cay xè theo . Tuấn Anh trong đầu trống rỗng , chỉ vô thức nhìn vào một khoảng không không xác định.. Được một lúc sau , Ngọc lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay..
- Những người kia đâu ?
Key thấy Ngọc ngủ nên mới hỏi , tránh để Ngọc thêm kích động..
- Ken đi đến gặp ba , sau khi ông ấy nghe tin thì ngất xỉu nên Ken phải ở lại đó . Còn Yun thì biến mất , không thấy đâu cả . Cen về bang để thu xếp mọi việc rồi . Kai có lẽ cũng sắp tới đây , Pin cùng những người còn lại đến hiện trường để...
Nói đến đây Tuấn Anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại , rồi tự nở nụ cười chế giễu bản thân..
- Nhặt cốt !
Key thẳng thừng nói , Tuấn Anh cũng gật đầu xác nhận...
- Chết tiệt thật..
Key buông một câu rồi bước thẳng lên lầu , mặc cho những người khác muốn làm gì thì làm . Bây giờ tâm tình không tốt , có ngồi ở đó cũng chẳng được gì . Key khoá cửa phòng , điện thoại tắt nguồn rồi nằm dài trên giường . Đưa tay với lên chiếc tủ gần đó , cầm lên một khung ảnh . Trong đó là mọi người , tấm hình chụp lúc đi biển . Nó cười rất tươi , nụ cười thuần khiết..
Key nhớ lại ngày đầu tiên gặp nó , cũng chỉ là một dịp tình cờ mà thôi . Nó trên đường đi mua kem về , Key vừa mới giao chiến với bọn du côn xong tâm trạng rất xấu nên chẳng ai dám lại gần . Trên con đường , không hiểu sao Key lại va trúng nó khiến cây kem rớt xuống đất . Key không phân biệt đúng sai , liền quát nó :
- Đi đứng kiểu gì thế hả ? Muốn chết sao ?!
Lúc này nó mới giương đôi mắt tím lên nhìn đối phương , Key cảm thấy đôi mắt này rất quen . Lúc này mới quan sát nó , mái tóc màu bạch kim cột cao , nước da trắng khiến nó trông nổi bật hơn ai hết..
- Này , anh mới là người đi đứng kiểu gì đó !? Bộ mắt để sau lưng hả ??
Nó đứng dậy quát lại khiến Key giật mình . Bộ dạng này rất quen , thật sự rất quen dường như Key đã thấy ở đâu đó rồi . Đứng mãi vẫn không nghĩ ra , Key đành hạ giọng xuống nói :
- Nhóc con , tên gì ?
- Anh hỏi làm gì ?
- Trả lời mau , lằng nhằng !
- Không !
Nó cứng đầu không chịu nói khiến Key thêm tức . Nhưng lúc này Key lại rất muốn biết tên nó , vì nó rất giống với một người nhưng Key không thể nhớ ra được..
- Nhóc con , cái tên đổi lấy cây kem !
- Không !
- Hai cây
- Không
- Ba cây !
-....không
- Mười cây !
- ........không
- Rồi ok , một thùng đổi cái tên !
- Kha Thảo Như !
Nó lập tức trả lời , Key ngẩn người rồi bất giác nở nụ cười . Ấn tượng đầu tiên của Key về nó chính là : Rất dễ dụ !
- Ngoan , về nhà đi ! - Key cười
- Một thùng kem , nhanh lên ! Tiền trao cháo múc , dám ăn quỵt sao ?
Key càng cười lớn hơn , bộ dạng này thật sự rất quen . Nó nhìn Key cười còn tưởng anh ta bị điên , đành trách bản thân đã bị lừa nên thở dài...
- Gặp trúng tên điên rồi ! - Nó nói
- Nói ai điên ? - Key ngưng cười
- Anh đó !
- Đá một phát dính vách bây giờ , về nhà đi !
Key giở giọng lưu manh rồi bỏ đi , tâm tình cũng vui vẻ hơn . Còn nó hậm hực về nhà , tiếc nuối nhớ lại cây kem . Một ngày sau , có người đem đến nhà nó hai thùng kem , loại kem đắc tiền mà nó chưa từng ăn . Lúc đó nó lơ ngơ nhận , trên đó có đính kèm tờ giấy ghi là : " Nhóc con , sẽ gặp lại ! "
Nằm trên giường nhớ lại chuyện cũ , Key bất giác mỉm cười . Nó đã cho anh ta thấy một khoảng trời khác , khác với cuộc sống Key thường ngày phải đối diện . Nơi đó , không hề có sự bon chen , toan tính của con người . Ở đó , Key thấy được sự thuần khiết từ nó . Key nằm dài trên giường , chỉ nhìn vào khung ảnh...
Ken sau khi nghe tin ba ngất xỉu liền chạy tới , nhìn ông nằm trên giường mà lòng lại càng đau nhói . Chỉ sau một đêm , anh gần như mất hết tất cả . Làm sao anh dám đối mặt với ông đây ?!
Đang thất thần nhìn ra cửa sổ , đã qua một đêm , anh vẫn chưa tài nào chợp mắt . Lúc này , ông Bạch tỉnh dậy , nhìn đứa con như người mất hồn đằng kia mà không đành oán trách !
- Minh Phong
Anh giật mình nhìn ông rồi bước tới , quỳ rạp xuống nền , giọng nghèn nghẹn :
- Con trai vô dụng , không làm được gì cả !
Vệ sĩ xung quanh thấy không khỏi bất ngờ , ông Bạch nhìn đứa con trai rồi thở dài , tay đưa lên bóp nhẹ mi tâm , ông sau khi nghe được tin này liền ngất xỉu tại chỗ , với ông đây là cú sốc rất lớn . Người con gái vừa tìm được lại đột ngột qua đời , là ông chưa nghĩ thấu đáo hay là do nó tự gieo mình cho số phận . Người báo cáo nói rõ rằng chính nó đã thế mạng cho Yun , bằng không lúc đó có thể thoát ra được . Nghĩ đến đây , ông vừa đau vừa hận , ông đã quá tin tưởng vào Ken !
- Anh...mau rời khỏi chỗ này , tôi không muốn nhìn mặt anh nữa !
Ông hạ lệnh đuổi Ken , khiến anh chỉ biết cuối mặt không dám ngẩng lên . Anh biết , đây là lỗi lầm không bao giờ tha thứ được..
- Ba là con không suy nghĩ chu đáo , nên đã để ra sơ suất nên mới...
Anh cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn lại ở cổ họng , muốn nói nhưng không thể bật thành tiếng..
- Bây giờ anh nói thì có tác dụng gì ? Anh đường đường là người thừa kế , là kẻ sau này sẽ đứng đầu gia tộc mà lại để xảy ra sơ suất . Ngày anh tìm được con bé , tôi muốn đem con bé về nước nhưng anh không đồng ý , sống chết giữ con bé lại . Để bây giờ là cái gì đây ? Bạch Minh Phong , anh nói xem anh làm ra cái gì đây ? Em gái anh , anh còn bảo vệ không nỗi thì làm sao tương lai có thể nắm được gia tộc , anh thử nói xem !? Tôi dạy anh thế nào ? Một lỗi nhỏ cũng dẫn đến hậu quả không lường . Bây giờ hậu quả xảy ra trước mắt , giáng lên đầu con bé , anh nói xem anh đáng mặt làm anh trai hay không ? Anh cút khỏi đây cho tôi , tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa . Nếu anh muốn cãi lại , anh giỏi thì đem con bé lành lặn về đây , bằng không cái đầu anh tôi cũng không giữ ! Cút !
Ông tức giận quát lên , anh nắm chặt hai tay lại , vẫn giữ tư thế cũ mà nghe . Vệ sĩ trong phong cũng cảm giác tử thần đã lảng vảng đâu đây..
- Cậu chủ , cậu hãy ra khỏi đây để ông chủ nghỉ ngơi !
Từ bên ngoài một người đàn ông bước vào , khoác trên người bộ vest chỉnh chu , vẻ chững chạc không thể giấu hết đi vẻ điển trai của anh ta . Đẩy gọng kính lên , đôi mắt sắc bén nhìn về phía anh . Từ người đàn ông này , luôn có nguy hiểm xung quanh anh ta . Ken nhìn anh ta , hít một hơi sâu rồi đứng dậy , cúi chào ba mình góc 90 độ rồi bước ra ngoài..
- Mẹ kiếp !
Anh đấm mạnh vào bức tường trên dãy hành lang , không giấu hết được cơn tức giận . Mặt anh tối sầm lại , lúc này có tiếng bước chân tới gần anh liền nhìn qua rồi nói :
- Alex , mẹ nó anh dám chơi tôi !?
Alex đẩy nhẹ gọng kính , mắt loé ra vào tia sáng nhìn anh rồi nghiêm mặt nói :
- Cậu chủ , là cậu để xảy ra sai sót !
Ken hừ lạnh một tiếng , chân đá vào tường một cái thật mạnh . Alex không khỏi nhíu mày , nói :
- Nếu cậu có ý định làm sập tường thì cứ việc !
- Chết tiệt , anh mà không phải người của ông già thì tôi đã lấy đầu anh rồi !
- Sai sót của cậu không thể không nói với ông chủ , vì có liên quan đến Như... Bạch Hạ Băng !
Alex nói rồi sửa lại , hiện giờ cái tên Kha Thảo Như tạm thời không nên gọi ra . Ken nghiến răng nhìn Alex rồi nói :
- Con mẹ nó , đừng có lôi em tôi vào đây !
Nói rồi anh bỏ đi , mặt đùng đùng sát khí . Sai sót của anh chính là không ngờ nó dám bỏ trốn đến dạ hội . Đó chính là sai sót !
- Mẹ kiếp !
Anh đánh mạnh vào vô lăng rồi lái xe rời đi , trong lòng anh tựa như còn biết bao ẩn khuất . Anh cần về biệt thự , công việc duy nhất chính là tìm được xác nó đã chìm trong biển lửa !
Hắn nằm dài trên ghế , từ đêm qua đã trở về Trang gia . Hắn không muốn về chỗ của anh , vì hắn biết nơi đó chứa nhiều kỉ niệm . Điện thoại hắn cũng tắt nguồn , giờ hắn chỉ muốn yên tĩnh..
- Tôi nghĩ đây là lần cuối cùng mình gặp nhau !
- Chúng ta thử cá cược xem
- Trang Hoàng Nhật , tôi thắng rồi...
Từng câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu , hắn khóc cười không xong . Khi con người ta mất thứ gì đó , mới biết trân trọng . Nhưng tại sao , hắn trân trọng ngay từ đầu vẫn mất đi nó..
- Đến cuối cùng , em mới là người vô tâm nhất..
Hắn nhếch môi , nó đi để lại đau thương . Nó đâu biết sẽ có bao nhiêu người suy sụp , đâu biết có bao nhiêu người khóc thương . Đến cuối cùng , nó mới là người buông tay trước..
Đôi mắt bị một tầng nước mỏng che đi , hắn nhắm mắt lại theo đó là giọt nước mắt chảy dài rồi rơi xuống ghế .
Người đến là duyên khởi , người đi là duyên tàn . Tưởng rằng sẽ bên nhau cả đời , nhưng khi mở mắt thì đã không còn người bên cạnh .
Hai cái tên Kha Thảo Như - Bạch Hạ Băng đã theo đó mà đi vào lòng người , là một cô bé xinh đẹp đã trải qua bao sóng gió , đau thương để rồi tự gieo mình vào biển lửa . Người con gái trong biển lửa ngày hôm đó , cười rất đẹp...
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
- Trang Hoàng Nhật , tôi thắng rồi...
Ngữ khí của ai đó rất bình thản , như mọi việc chưa xảy ra , như ngọn lửa kia chưa hề xuất hiện . Mọi người chết đứng tại chỗ , kể cả anh và hắn đang vùng vẫy cũng bất động . Vài giây sau , không còn giọng nói đó mà chỉ còn lại tiếng rè rè qua tai nghe , hoàn toàn mất tín hiệu..
- Như em có nghe anh nói gì không ? Mau trả lời anh đi !
Ken cố chấp vẫn cố gắng liên lạc nhưng đáp lại anh vẫn là tiếng rè rè chứ không còn giọng nói quen thuộc kia nữa . Bàn tay Ngọc đang ôm anh cũng bất giác mà run nhẹ , quay lại nhìn khu sảnh chính đang chìm trong biển lửa kia . Hơi thở cũng bắt đầu nặng nề , Ngọc bước từng bước tiến tới nhưng rồi lại ngã xuống quỳ trên mặt đất , môi mấp máy . Tinh thần sụp đổ trong phút chốc , khoé mắt và sóng mũi rất cay...
- Chỉ là trò đùa thôi , không phải như vậy đâu , ngọn lửa sẽ tắt nhanh thôi nhanh lên mau dập lửa đi !
Ngọc lắc đầu phủ nhận , ngữ khí rất mạnh mẽ nhưng nước mắt vẫn lăn dài . Sự thật này dù có đánh chết Ngọc cũng không thể chấp nhận được . Nước mắt theo đó mà vẫn lăn dài rồi rơi xuống mặt đất..
Kino nhìn qua , trong tim bỗng tê nhói rồi bất giác buông hắn ra mà bước tới chỗ Ngọc . Quỳ xuống trước Ngọc , nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ kia cũng biết rằng cô nàng đang suy sụp đến chừng nào . Ngọc nhìn Kino rồi nở nụ cười gượng ngạo :
- Anh nói đi , đây không là sự thật đúng không ? Như sẽ bước ra đúng không , anh nói đi !!!
Từng lời nói như xuyên vào tim mỗi người , Kino nhìn Ngọc suy sụp đến mức muốn phát điên mà chạnh lòng . Kino không nói gì chỉ đưa tay ép đầu Ngọc vào vai mình , không để cô nhìn vào ngọn lửa đó nữa !
- Tại sao anh không trả lời hả ? Anh phải trả lời , mau trả lời cho tôi !
Ngọc lập tức giẫy giụa , hai tay đánh loạn xạ . Kino chỉ biết nén cơn đau , ghì chặt đầu Ngọc lại vẫn không mở miệng dù chỉ một lời...
- Xin lỗi , thật sự rất xin lỗi..
Ngọc không còn sức nữa mà chỉ biết khóc nấc trên vai Kino , hai tay vòng ra sau lưng anh ta rồi bấu chặt vào lưng anh ta . Cảnh tượng thương tâm vô cùng..
Từng lời nói của Ngọc như kéo hắn rơi xuống vực thẳm . Hắn chôn chân tại chỗ , trong đầu lặp đi lặp lại lời nói của nó . Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh một người con gái vai bị một con dao đâm vào và đang ở giữa biển lửa nhưng môi vẫn mỉm cười . Hắn nhớ lại lúc nó buông tay , chấp nhận thế cho hắn một mạng mà không hề chần chừ . Nhớ lại lúc nó đè trên người mình , đỡ một nhát dao ngay vai từ Thu . Nhớ lại lúc nó từ phía góc tường bước ra , chân không bước lên những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn mà không hề tỏ ra đau đớn . Nhớ lại lúc ở căn nhà cũ , nó xuất hiện với đôi mắt sưng đỏ . Nhớ lại lúc ở sân thượng , nó gây lộn với Ken rồi trốn lên đây , một mình ngồi nhìn lên bầu trời đêm . Từng kí ức một hiện lên trong đầu rồi hắn nở nụ cười , sóng mũi lúc này có cảm giác hơi cay :
- Em không có gì giỏi , chỉ giỏi về việc khiến người ta đau lòng !
Cen đứng cạnh tay đặt lên vai hắn bóp chặt lại , thở dài thườn thượt . Mọi việc xảy ra quá nhanh , không ai lường trước được rằng Thu sẽ hoá điên cho người đốt khu sảnh chính . Và cũng đâu ai biết được , nó thay Yun ở lại cùng Thu..
Ken vẫn đứng đó , bộ comple trắng đã nhuốm màu máu đỏ . Máu từ vết thương trên vai của nó dính lên tay anh , quần áo của anh . Anh như người mất hồn , tiếng khóc nức nở của Ngọc kéo anh về hiện tại . Nhìn xung quanh , mọi người đều im lặng không ai nói gì , dường như họ đã bất lực . Lại một lần nữa , anh đã phạm sai lầm . Anh đã vô tình đem tính mạng nó ra đánh cược mà không hề hay biết . Anh sẽ phải đối diện với sự thật này như thế nào đây ? Anh phải ăn nói với ba mình ra sao ? Và cuối cùng , anh phải đối diện với nó như thế nào đây...? Anh đau lòng , đau đến chết đi được..
- Đến cả câu tạm biệt còn chưa nói , em nỡ bỏ đi vậy sao ?
Anh nói mà lòng đau lên từng nhịp đập , người con gái đó anh không thể nào nhìn thấy được nữa rồi..
Tiếng Ngọc khóc nức nở , miệng vẫn luôn nói lời xin lỗi khiến ai cũng đau lòng . Cú sốc này ập tới khiến người ta không đỡ nỗi..
- Thưa sếp , cảnh sát đã gần đến nơi..
Người của anh nói , e dè nhìn anh . Ken hít một hơi thật sâu , cố lấy lại tinh thần rồi cất cao giọng :
- Rút lui , Mạnh Cường ở lại giải quyết , gọi thêm David tới đi còn lại thì về bang !
Ai nấy đều im lặng làm theo , Ngọc khóc đến ngất trên vai Kino , cô nàng không còn chút sức lực nào nữa . Kino bế Ngọc trên tay đi ra xe , để cô ngồi trên đùi dựa vào người mình mà ngủ thiếp đi . Anh đứng nhìn khu sảnh chính vẫn chìm trong biển lửa một hồi rồi quay lưng bước vào xe Kino vừa ngồi . Cen cũng nhanh chóng rời đi , chỉ còn Yun là đứng tại chỗ . Hắn nhìn vào một khoảng không trung , mặc cho sức nóng từ ngọn lửa tràn tới..
Dưới bầu trời màu đen có vài ngôi sao là một mảng màu đỏ cam lớn đang vùng vẫy cùng gió , có một người con trai đứng ở đó như tô điểm cho biển lửa . Nhìn từ phía sau , chàng trai có vóc dáng rất đẹp , từ người toả ra một loại áp lực khiến người khác e sợ . Nhưng không hiểu sao , lúc này đây trước ngọn lửa , người ta lại thấy chàng trai mang một vẻ u buồn , cách chàng trai đứng trước ngọn lửa sao mà thương tâm..
- Mẹ kiếp , sao không dập lửa được vậy !!!
Key tức giận chửi một câu , mọi cánh cửa đã bị lửa chắn lại khiến Key không thể nào xông vào . Từ lúc nghe câu nói của nó , trong lòng lại càng lo sợ hơn . Key không chấp nhận sự thật này , không bao giờ ! Tuấn Anh đứng cạnh , lúc này cậu ta bình tĩnh hơn ai hết vì có điên lên thì cũng có giải quyết được đâu . Tuấn Anh hiểu nó , nhất định là nó đã buông bỏ mọi thứ , mặc cho số phận..
- Sếp , Ken vừa hạ lệnh bảo tất cả rút lui !
Một thuộc hạ nói lại với Key , Tuấn Anh đứng cạnh cũng nhíu mày đầy khó chịu !
- Chết tiệt , nó điên rồi sao ?! - Key quát
- Có vẻ cảnh sát đã gần tới ! - Tên đó nói tiếp
- Chó chết , mặc kệ bọn chúng , mau dập lửa đi ! - Key nói
- Họ nói... Người đã chết rồi !
Tên đó chần chừ rồi mới nói , chỉ cần một câu cũng khiến Key chết đứng . Tuấn Anh cũng nghe thấy liền sững người , mắt mở to không tin vào sự thật . Key nhìn tên đó rồi nắm cổ áo hắn gằn lên từng chữ một :
- Mày vừa nói gì ?
- Họ... Họ nói..... Người bên trong ..... chết rồi !
- Bộp
Tên đó vừa dứt lời Key đã giáng cho hắn ta một đấm khiến tên đó ngã xuống đất . Key lao tới , kéo hắn lên rồi đánh đấm liên tục , khiến tên đó sống dở chết dở . Tuấn Anh cũng những người khác nhanh chóng kéo Key ra , Key điên tiết gầm lên :
- BUÔNG TAO RA !
Tuấn Anh thấy tình hình không ổn liền dùng sức chặt vào gáy khiến Key ngất đi . Cậu ta chỉ thở dài đầy thương tâm rồi ra lệnh cho mọi người mau chóng rút lui . Giờ phút này , Tuấn Anh biết ai nấy đều rất nhạy cảm , kể cả cậu ta cũng vậy...
Khi Key tỉnh dậy , trời đã sáng , Key nằm dài trên giường không muốn xuống , tay gác lên trán nhắm mắt lại . Môi nở nụ cười nhạt , sóng mũi lúc này cũng cay xè . Nhắm nghiền hai mắt lại , cố ý không để thứ nước mằn mặn kia rơi ra . Đến tận lúc này , Key vẫn không thể chấp nhận được sự thật này ! Nằm một lát lại thấy khó chịu , Key đành lết xuống giường , cả người đầy mệt mỏi..
Dưới phòng khách , Kino ngồi dựa vào ghế , Ngọc gối đầu trên đùi Kino trên người đắp áo của Kino và cả hai vẫn đang chìm vào giấc ngủ sau một đêm dài tựa như một năm . Trong lúc ngủ , tay Kino nắm lấy tay Ngọc , như muốn an ủi , giúp cô có trọn giấc ngủ . Đối diện đó là Tuấn Anh , cậu ta đang nằm trên cái ghế nhỏ hơn mình nên chân đành gác lên bàn . Bộ dạng ngủ đầy bất mãn , có vẻ tối qua Tuấn Anh đã nhường cái ghế to kia cho đôi trẻ !
Key nhìn bọn họ , quần áo ngày hôm qua vẫn chưa thay ra , ai nấy đều mệt mỏi . Người hầu lúc này không dám phát ra tiếng động , cũng chẳng dám bước vào phòng khác . Key kêu người pha cho mình một tách cà phê , rồi dặn đầu bếp nấu vài món dễ ăn một chút . Key ngồi xuống ghế đơn , mắt nhìn hai bên , bọn trẻ vẫn ngủ nên Key cũng chẳng muốn đánh thức . Cô người hầu vừa đặt ly cà phê xuống , tay lỡ trúng vào chân Tuấn Anh khiến cậu ta tỉnh giấc . Đôi mắt màu xanh rêu mở ra , đôi mắt khép hờ nhìn cô người hầu khiến cô ta không rét mà run . Key ra hiệu cho cô ta lui xuống , cầm ly cà phê uống một ngụm rồi nhìn Tuấn Anh . Cậu ta nhìn thấy Key đang yên vị trước mặt mình liền hừ lạnh một tiếng rồi ngồi dậy , cởi áo bên ngoài ra , xoắn tay áo sơ mi lên rồi đứng dậy đi rửa mặt . Khi trở lại vẫn thấy Key bình thản một cách lạ lùng , ngồi nhấm nháp ly cà phê trên tay , có vẻ anh ta đã bình tĩnh hơn đêm qua..
Tuấn Anh ngồi phịch xuống ghế tạo ra tiếng động khiến Kino mở mắt , nhìn chăm chăm vào cậu ta . Kino nhìn xuống Ngọc đang ngủ say sưa , mắt sưng húp lên , có lẽ cô cần thời gian nữa để bình tĩnh..
- Làm gì ở đây ?
Key lúc này lên tiếng , giọng hơi nhỏ tránh việc Ngọc thức giấc nhưng cũng đủ để lọt vào tai Kino và Tuấn Anh . Đặt tách cà phê rỗng xuống , một cô người hầu thấy thế liền lập tức đi lấp đầy tách . Một tách cà phê khác được đặt xuống , Key nhàn nhã cầm lên uống tiếp . Tuấn Anh chỉ nhíu mày rồi nói :
- Anh..không thích cà phê mà ?!
-Ừ , không thích ! Nhưng Như rất thích..
Key cười nhạt , từ trước đến giờ rất ít khi Key đụng vào loại thức uống này . Nhưng nó lại rất thích , mỗi khi pha thì sẽ sẵn pha cho Key một tách và anh ta chưa bao giờ từ chối . Hôm nay , Key lại muốn uống , càng uống lại càng cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng..
Mọi người đều nín thinh trước câu nói của Key , mặt của Tuấn Anh tối sầm xuống , Kino hít một hơi sâu rồi thở ra...
- Như ! Như mày về rồi hả ?
Ngọc bỗng thức giấc khi nghe đến tên nó , ngồi bật dậy kêu tên nó trong vô thức . Mọi người ngạc nhiên nhìn Ngọc , Key cũng đặt tách cà phê xuống thở dài đầy nặng nề . Ngọc ngó quanh ngó quất tìm kiếm nó trong vô vọng , rồi lại ngồi thẫn người ra , hai tay nắm chặt áo của Kino như muốn xé làm hai mảnh . Đâu đó trong ngôi biệt thự này vẫn còn vương vấn hơi thở của nó , hình ảnh rồi cả giọng nói . Ngọc cuối gầm mặt xuống , khoé mắt lại cay xè nhưng môi nở nụ cười nhạt :
- Cái con nhỏ này , bỏ đi đâu vậy không biết ?
Chưa bao giờ Ngọc yếu đuối như lúc này , nước mắt cứ rơi ra trong vô thức rồi thấm vào áo của Kino . Kino đưa tay kéo Ngọc dựa vào mình , tay vỗ nhẹ vào đầu Ngọc như một lời an ủi . Cô nàng khóc nức nở , người co lại vùi mặt vào áo của Kino . Key chỉ nhìn Ngọc rồi nhắm nghiền mắt lại , khoé mắt cũng cay xè theo . Tuấn Anh trong đầu trống rỗng , chỉ vô thức nhìn vào một khoảng không không xác định.. Được một lúc sau , Ngọc lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay..
- Những người kia đâu ?
Key thấy Ngọc ngủ nên mới hỏi , tránh để Ngọc thêm kích động..
- Ken đi đến gặp ba , sau khi ông ấy nghe tin thì ngất xỉu nên Ken phải ở lại đó . Còn Yun thì biến mất , không thấy đâu cả . Cen về bang để thu xếp mọi việc rồi . Kai có lẽ cũng sắp tới đây , Pin cùng những người còn lại đến hiện trường để...
Nói đến đây Tuấn Anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại , rồi tự nở nụ cười chế giễu bản thân..
- Nhặt cốt !
Key thẳng thừng nói , Tuấn Anh cũng gật đầu xác nhận...
- Chết tiệt thật..
Key buông một câu rồi bước thẳng lên lầu , mặc cho những người khác muốn làm gì thì làm . Bây giờ tâm tình không tốt , có ngồi ở đó cũng chẳng được gì . Key khoá cửa phòng , điện thoại tắt nguồn rồi nằm dài trên giường . Đưa tay với lên chiếc tủ gần đó , cầm lên một khung ảnh . Trong đó là mọi người , tấm hình chụp lúc đi biển . Nó cười rất tươi , nụ cười thuần khiết..
Key nhớ lại ngày đầu tiên gặp nó , cũng chỉ là một dịp tình cờ mà thôi . Nó trên đường đi mua kem về , Key vừa mới giao chiến với bọn du côn xong tâm trạng rất xấu nên chẳng ai dám lại gần . Trên con đường , không hiểu sao Key lại va trúng nó khiến cây kem rớt xuống đất . Key không phân biệt đúng sai , liền quát nó :
- Đi đứng kiểu gì thế hả ? Muốn chết sao ?!
Lúc này nó mới giương đôi mắt tím lên nhìn đối phương , Key cảm thấy đôi mắt này rất quen . Lúc này mới quan sát nó , mái tóc màu bạch kim cột cao , nước da trắng khiến nó trông nổi bật hơn ai hết..
- Này , anh mới là người đi đứng kiểu gì đó !? Bộ mắt để sau lưng hả ??
Nó đứng dậy quát lại khiến Key giật mình . Bộ dạng này rất quen , thật sự rất quen dường như Key đã thấy ở đâu đó rồi . Đứng mãi vẫn không nghĩ ra , Key đành hạ giọng xuống nói :
- Nhóc con , tên gì ?
- Anh hỏi làm gì ?
- Trả lời mau , lằng nhằng !
- Không !
Nó cứng đầu không chịu nói khiến Key thêm tức . Nhưng lúc này Key lại rất muốn biết tên nó , vì nó rất giống với một người nhưng Key không thể nhớ ra được..
- Nhóc con , cái tên đổi lấy cây kem !
- Không !
- Hai cây
- Không
- Ba cây !
-....không
- Mười cây !
- ........không
- Rồi ok , một thùng đổi cái tên !
- Kha Thảo Như !
Nó lập tức trả lời , Key ngẩn người rồi bất giác nở nụ cười . Ấn tượng đầu tiên của Key về nó chính là : Rất dễ dụ !
- Ngoan , về nhà đi ! - Key cười
- Một thùng kem , nhanh lên ! Tiền trao cháo múc , dám ăn quỵt sao ?
Key càng cười lớn hơn , bộ dạng này thật sự rất quen . Nó nhìn Key cười còn tưởng anh ta bị điên , đành trách bản thân đã bị lừa nên thở dài...
- Gặp trúng tên điên rồi ! - Nó nói
- Nói ai điên ? - Key ngưng cười
- Anh đó !
- Đá một phát dính vách bây giờ , về nhà đi !
Key giở giọng lưu manh rồi bỏ đi , tâm tình cũng vui vẻ hơn . Còn nó hậm hực về nhà , tiếc nuối nhớ lại cây kem . Một ngày sau , có người đem đến nhà nó hai thùng kem , loại kem đắc tiền mà nó chưa từng ăn . Lúc đó nó lơ ngơ nhận , trên đó có đính kèm tờ giấy ghi là : " Nhóc con , sẽ gặp lại ! "
Nằm trên giường nhớ lại chuyện cũ , Key bất giác mỉm cười . Nó đã cho anh ta thấy một khoảng trời khác , khác với cuộc sống Key thường ngày phải đối diện . Nơi đó , không hề có sự bon chen , toan tính của con người . Ở đó , Key thấy được sự thuần khiết từ nó . Key nằm dài trên giường , chỉ nhìn vào khung ảnh...
Ken sau khi nghe tin ba ngất xỉu liền chạy tới , nhìn ông nằm trên giường mà lòng lại càng đau nhói . Chỉ sau một đêm , anh gần như mất hết tất cả . Làm sao anh dám đối mặt với ông đây ?!
Đang thất thần nhìn ra cửa sổ , đã qua một đêm , anh vẫn chưa tài nào chợp mắt . Lúc này , ông Bạch tỉnh dậy , nhìn đứa con như người mất hồn đằng kia mà không đành oán trách !
- Minh Phong
Anh giật mình nhìn ông rồi bước tới , quỳ rạp xuống nền , giọng nghèn nghẹn :
- Con trai vô dụng , không làm được gì cả !
Vệ sĩ xung quanh thấy không khỏi bất ngờ , ông Bạch nhìn đứa con trai rồi thở dài , tay đưa lên bóp nhẹ mi tâm , ông sau khi nghe được tin này liền ngất xỉu tại chỗ , với ông đây là cú sốc rất lớn . Người con gái vừa tìm được lại đột ngột qua đời , là ông chưa nghĩ thấu đáo hay là do nó tự gieo mình cho số phận . Người báo cáo nói rõ rằng chính nó đã thế mạng cho Yun , bằng không lúc đó có thể thoát ra được . Nghĩ đến đây , ông vừa đau vừa hận , ông đã quá tin tưởng vào Ken !
- Anh...mau rời khỏi chỗ này , tôi không muốn nhìn mặt anh nữa !
Ông hạ lệnh đuổi Ken , khiến anh chỉ biết cuối mặt không dám ngẩng lên . Anh biết , đây là lỗi lầm không bao giờ tha thứ được..
- Ba là con không suy nghĩ chu đáo , nên đã để ra sơ suất nên mới...
Anh cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn lại ở cổ họng , muốn nói nhưng không thể bật thành tiếng..
- Bây giờ anh nói thì có tác dụng gì ? Anh đường đường là người thừa kế , là kẻ sau này sẽ đứng đầu gia tộc mà lại để xảy ra sơ suất . Ngày anh tìm được con bé , tôi muốn đem con bé về nước nhưng anh không đồng ý , sống chết giữ con bé lại . Để bây giờ là cái gì đây ? Bạch Minh Phong , anh nói xem anh làm ra cái gì đây ? Em gái anh , anh còn bảo vệ không nỗi thì làm sao tương lai có thể nắm được gia tộc , anh thử nói xem !? Tôi dạy anh thế nào ? Một lỗi nhỏ cũng dẫn đến hậu quả không lường . Bây giờ hậu quả xảy ra trước mắt , giáng lên đầu con bé , anh nói xem anh đáng mặt làm anh trai hay không ? Anh cút khỏi đây cho tôi , tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa . Nếu anh muốn cãi lại , anh giỏi thì đem con bé lành lặn về đây , bằng không cái đầu anh tôi cũng không giữ ! Cút !
Ông tức giận quát lên , anh nắm chặt hai tay lại , vẫn giữ tư thế cũ mà nghe . Vệ sĩ trong phong cũng cảm giác tử thần đã lảng vảng đâu đây..
- Cậu chủ , cậu hãy ra khỏi đây để ông chủ nghỉ ngơi !
Từ bên ngoài một người đàn ông bước vào , khoác trên người bộ vest chỉnh chu , vẻ chững chạc không thể giấu hết đi vẻ điển trai của anh ta . Đẩy gọng kính lên , đôi mắt sắc bén nhìn về phía anh . Từ người đàn ông này , luôn có nguy hiểm xung quanh anh ta . Ken nhìn anh ta , hít một hơi sâu rồi đứng dậy , cúi chào ba mình góc 90 độ rồi bước ra ngoài..
- Mẹ kiếp !
Anh đấm mạnh vào bức tường trên dãy hành lang , không giấu hết được cơn tức giận . Mặt anh tối sầm lại , lúc này có tiếng bước chân tới gần anh liền nhìn qua rồi nói :
- Alex , mẹ nó anh dám chơi tôi !?
Alex đẩy nhẹ gọng kính , mắt loé ra vào tia sáng nhìn anh rồi nghiêm mặt nói :
- Cậu chủ , là cậu để xảy ra sai sót !
Ken hừ lạnh một tiếng , chân đá vào tường một cái thật mạnh . Alex không khỏi nhíu mày , nói :
- Nếu cậu có ý định làm sập tường thì cứ việc !
- Chết tiệt , anh mà không phải người của ông già thì tôi đã lấy đầu anh rồi !
- Sai sót của cậu không thể không nói với ông chủ , vì có liên quan đến Như... Bạch Hạ Băng !
Alex nói rồi sửa lại , hiện giờ cái tên Kha Thảo Như tạm thời không nên gọi ra . Ken nghiến răng nhìn Alex rồi nói :
- Con mẹ nó , đừng có lôi em tôi vào đây !
Nói rồi anh bỏ đi , mặt đùng đùng sát khí . Sai sót của anh chính là không ngờ nó dám bỏ trốn đến dạ hội . Đó chính là sai sót !
- Mẹ kiếp !
Anh đánh mạnh vào vô lăng rồi lái xe rời đi , trong lòng anh tựa như còn biết bao ẩn khuất . Anh cần về biệt thự , công việc duy nhất chính là tìm được xác nó đã chìm trong biển lửa !
Hắn nằm dài trên ghế , từ đêm qua đã trở về Trang gia . Hắn không muốn về chỗ của anh , vì hắn biết nơi đó chứa nhiều kỉ niệm . Điện thoại hắn cũng tắt nguồn , giờ hắn chỉ muốn yên tĩnh..
- Tôi nghĩ đây là lần cuối cùng mình gặp nhau !
- Chúng ta thử cá cược xem
- Trang Hoàng Nhật , tôi thắng rồi...
Từng câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu , hắn khóc cười không xong . Khi con người ta mất thứ gì đó , mới biết trân trọng . Nhưng tại sao , hắn trân trọng ngay từ đầu vẫn mất đi nó..
- Đến cuối cùng , em mới là người vô tâm nhất..
Hắn nhếch môi , nó đi để lại đau thương . Nó đâu biết sẽ có bao nhiêu người suy sụp , đâu biết có bao nhiêu người khóc thương . Đến cuối cùng , nó mới là người buông tay trước..
Đôi mắt bị một tầng nước mỏng che đi , hắn nhắm mắt lại theo đó là giọt nước mắt chảy dài rồi rơi xuống ghế .
Người đến là duyên khởi , người đi là duyên tàn . Tưởng rằng sẽ bên nhau cả đời , nhưng khi mở mắt thì đã không còn người bên cạnh .
Hai cái tên Kha Thảo Như - Bạch Hạ Băng đã theo đó mà đi vào lòng người , là một cô bé xinh đẹp đã trải qua bao sóng gió , đau thương để rồi tự gieo mình vào biển lửa . Người con gái trong biển lửa ngày hôm đó , cười rất đẹp...
Đọc nhanh tại Vietwriter.com