Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-45
CHƯƠNG 45: CHÚNG TA ĐÃ LY HÔN RỒI.
CHƯƠNG 45: CHÚNG TA ĐÃ LY HÔN RỒI.
Lạc Nghị đi đến bàn cạnh giường lấy tài liệu, có một vài phông chữ màu đen ở vị trí nổi bật trên đó: Thỏa thuận ly hôn. Mở ra, tại dòng cuối cùng, Lạc Hàm đã ký tên của mình.
Vừa nãy em anh đến...
Lạc Nghị nắm chặt tập tài liệu, trái tim anh vừa buồn vừa khó chịu, tuy cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Lạc Nghị cất tài liệu vào ngăn kéo, quay lên phòng trên lầu.
Đường Tâm và con trai nằm dưới chăn, ngủ rất ngon. Niệm Niệm nắm chặt tay mẹ, như luôn lo sợ mất mát, ngay cả trong giấc ngủ cũng cau mày.
Lạc Nghị lên giường một cách nhẹ nhàng, ôm người phụ nữ và con trai vào vòng tay mình. Áp tay lên chiếc bụng phẳng của Đường Tâm, anh không thể tưởng tượng được mình có đứa con thứ hai ở đây. Lúc đó anh không thể kiềm chế được mà phóng túng, anh không ngờ lại thêm một gánh nặng cho cơ thể mỏng manh của cô.
Bố xin lỗi. Bố không thể giữ con, bây giờ cơ thể mẹ cần được điều trị kịp thời. Nếu con trách, thì hãy trách bố.
Lạc Nghị âm thầm kết nối với đứa trẻ chỉ mới bảy tuần tuổi, hy vọng đứa trẻ sẽ hiểu cho quyết định của mình. Đứng trước đứa trẻ và Đường Tâm, mặc dù anh rất muốn sinh con ra, nhưng đây không phải là lúc đứa trẻ nên đến. Anh không ngần ngại chọn từ bỏ đứa trẻ, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không cảm thấy tồi tệ.
Nhưng Lạc Nghị không hối hận, ngay cả khi anh cảm thấy tồi tệ đến mức không thể thở được, anh cũng sẽ không hối hận với lựa chọn này.
Cha mẹ anh mất sớm, mười tám tuổi anh đã phải cắn răng chống đỡ công ty nhà họ Lạc khỏi những kẻ gọi là người thân đang lăm le tài sản. Suốt mười năm, trong lòng anh ngoại trừ em trai thì chính là công ty, anh ép mình làm việc không ngừng như một cái máy, chỉ chăm chăm vào việc kiếm tiền, chính sự xuất hiện của Đường Tâm đã khiến anh không ngừng tâm loạn và rung động, tuyến lệ tưởng như đã ngừng của anh cũng dao động, mang đến cho anh những kỳ vọng và mong muốn ngoài việc kiếm tiền.
Lạc Nghị ôm chặt người phụ nữ trong tay, chỉ khi có cô ở bên cạnh, chỉ khi ôm cô anh mới biết được ý nghĩa của cuộc sống, cho nên, Đường Tâm, anh sẽ không để em chết, anh sẽ không!
Ngày hôm sau.
Lạc Hàm nói trong khi làm bữa sáng: “anh cả, Tâm, nhà bên ngoài em đã chuẩn bị tốt rồi, hôm nay sau giờ làm việc em sẽ chuyển đến.”
Lạc Nghị biết Lạc Hàm có ý gì, cũng không giữ lại: “Được, quay về thường xuyên em nhé, đây là nhà của em.”
Lạc Hàm gật đầu, mỉm cười: “anh cả, em biết, dù em sống ở đâu, đây cũng là nhà của em.”
Đường Tâm mấp máy môi: “Lạc Hàm, anh chưa nói cho em biết địa chỉ nhà mới đấy. Sau khi anh đến công ty, em sẽ đóng gói…”
Lạc Hàm lắc đầu: “Tâm, chúng ta đã ly hôn rồi. Trong ngôi nhà đó chỉ có anh và vợ tương lai thôi, không có chỗ cho em và Niệm Niệm đâu.”
“Cái gì?” Đường Tâm không hiểu lời Lạc Hàm nói, họ ly hôn khi nào.
Lạc Hàm cười thật tươi, nắm lấy tay Đường Tâm đặt lên bàn tay anh cả, lại nắm lấy tay của Niệm Niệm đặt lên bàn tay kia của anh cả.
“Ba người mới là một gia đình thật sự, anh nên bắt đầu lại cuộc sống của mình.”
Đôi mắt Đường Tâm mở to, hơi ẩm dưới đáy mắt từ từ tụ lại, cho đến khi hình bóng rời đi của Lạc Hàm biến mất, nước mắt cô cuối cùng cũng lặng lẽ rơi.
Ba người, đây là một ngõ cụt không có giải pháp.
Giằng xé lẫn nhau, đau khổ, bất đắc dĩ, mâu thuẫn...
Hôm nay, Lạc Hàm đã rút lui.
Bàn tay nhỏ bé của Niệm Niệm lau nước mắt trên khuôn mặt người mẹ, giọng nói trẻ con lại thành thục nói: “Mẹ ơi, đây là kết quả tốt nhất không phải sao?”
Cả Đường Tâm và Lạc Nghị đều không dám nghĩ một đứa trẻ năm tuổi lại thốt ra được những điều như vậy, họ cũng không nghĩ sau khi họ rời đi, chính Lạc Hàm đã nói hết mọi thứ với đứa trẻ năm tuổi ấy.
Có lẽ, trong những đêm mất ngủ, Lạc Hàm cần một người nói chuyện, có lẽ người duy nhất anh ấy có thể tâm sự là Niệm Niệm.
CHƯƠNG 45: CHÚNG TA ĐÃ LY HÔN RỒI.
Lạc Nghị đi đến bàn cạnh giường lấy tài liệu, có một vài phông chữ màu đen ở vị trí nổi bật trên đó: Thỏa thuận ly hôn. Mở ra, tại dòng cuối cùng, Lạc Hàm đã ký tên của mình.
Vừa nãy em anh đến...
Lạc Nghị nắm chặt tập tài liệu, trái tim anh vừa buồn vừa khó chịu, tuy cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Lạc Nghị cất tài liệu vào ngăn kéo, quay lên phòng trên lầu.
Đường Tâm và con trai nằm dưới chăn, ngủ rất ngon. Niệm Niệm nắm chặt tay mẹ, như luôn lo sợ mất mát, ngay cả trong giấc ngủ cũng cau mày.
Lạc Nghị lên giường một cách nhẹ nhàng, ôm người phụ nữ và con trai vào vòng tay mình. Áp tay lên chiếc bụng phẳng của Đường Tâm, anh không thể tưởng tượng được mình có đứa con thứ hai ở đây. Lúc đó anh không thể kiềm chế được mà phóng túng, anh không ngờ lại thêm một gánh nặng cho cơ thể mỏng manh của cô.
Bố xin lỗi. Bố không thể giữ con, bây giờ cơ thể mẹ cần được điều trị kịp thời. Nếu con trách, thì hãy trách bố.
Lạc Nghị âm thầm kết nối với đứa trẻ chỉ mới bảy tuần tuổi, hy vọng đứa trẻ sẽ hiểu cho quyết định của mình. Đứng trước đứa trẻ và Đường Tâm, mặc dù anh rất muốn sinh con ra, nhưng đây không phải là lúc đứa trẻ nên đến. Anh không ngần ngại chọn từ bỏ đứa trẻ, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không cảm thấy tồi tệ.
Nhưng Lạc Nghị không hối hận, ngay cả khi anh cảm thấy tồi tệ đến mức không thể thở được, anh cũng sẽ không hối hận với lựa chọn này.
Cha mẹ anh mất sớm, mười tám tuổi anh đã phải cắn răng chống đỡ công ty nhà họ Lạc khỏi những kẻ gọi là người thân đang lăm le tài sản. Suốt mười năm, trong lòng anh ngoại trừ em trai thì chính là công ty, anh ép mình làm việc không ngừng như một cái máy, chỉ chăm chăm vào việc kiếm tiền, chính sự xuất hiện của Đường Tâm đã khiến anh không ngừng tâm loạn và rung động, tuyến lệ tưởng như đã ngừng của anh cũng dao động, mang đến cho anh những kỳ vọng và mong muốn ngoài việc kiếm tiền.
Lạc Nghị ôm chặt người phụ nữ trong tay, chỉ khi có cô ở bên cạnh, chỉ khi ôm cô anh mới biết được ý nghĩa của cuộc sống, cho nên, Đường Tâm, anh sẽ không để em chết, anh sẽ không!
Ngày hôm sau.
Lạc Hàm nói trong khi làm bữa sáng: “anh cả, Tâm, nhà bên ngoài em đã chuẩn bị tốt rồi, hôm nay sau giờ làm việc em sẽ chuyển đến.”
Lạc Nghị biết Lạc Hàm có ý gì, cũng không giữ lại: “Được, quay về thường xuyên em nhé, đây là nhà của em.”
Lạc Hàm gật đầu, mỉm cười: “anh cả, em biết, dù em sống ở đâu, đây cũng là nhà của em.”
Đường Tâm mấp máy môi: “Lạc Hàm, anh chưa nói cho em biết địa chỉ nhà mới đấy. Sau khi anh đến công ty, em sẽ đóng gói…”
Lạc Hàm lắc đầu: “Tâm, chúng ta đã ly hôn rồi. Trong ngôi nhà đó chỉ có anh và vợ tương lai thôi, không có chỗ cho em và Niệm Niệm đâu.”
“Cái gì?” Đường Tâm không hiểu lời Lạc Hàm nói, họ ly hôn khi nào.
Lạc Hàm cười thật tươi, nắm lấy tay Đường Tâm đặt lên bàn tay anh cả, lại nắm lấy tay của Niệm Niệm đặt lên bàn tay kia của anh cả.
“Ba người mới là một gia đình thật sự, anh nên bắt đầu lại cuộc sống của mình.”
Đôi mắt Đường Tâm mở to, hơi ẩm dưới đáy mắt từ từ tụ lại, cho đến khi hình bóng rời đi của Lạc Hàm biến mất, nước mắt cô cuối cùng cũng lặng lẽ rơi.
Ba người, đây là một ngõ cụt không có giải pháp.
Giằng xé lẫn nhau, đau khổ, bất đắc dĩ, mâu thuẫn...
Hôm nay, Lạc Hàm đã rút lui.
Bàn tay nhỏ bé của Niệm Niệm lau nước mắt trên khuôn mặt người mẹ, giọng nói trẻ con lại thành thục nói: “Mẹ ơi, đây là kết quả tốt nhất không phải sao?”
Cả Đường Tâm và Lạc Nghị đều không dám nghĩ một đứa trẻ năm tuổi lại thốt ra được những điều như vậy, họ cũng không nghĩ sau khi họ rời đi, chính Lạc Hàm đã nói hết mọi thứ với đứa trẻ năm tuổi ấy.
Có lẽ, trong những đêm mất ngủ, Lạc Hàm cần một người nói chuyện, có lẽ người duy nhất anh ấy có thể tâm sự là Niệm Niệm.