Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-39
CHƯƠNG 39: BIẾN MẤT MỘT LẦN NỮA
CHƯƠNG 39: BIẾN MẤT MỘT LẦN NỮA
Mẹ nói, biết rõ là mình đã đi đến cuối con đường nhưng liều mạng tranh giành cũng không có tác dụng, mẹ nói, mẹ không thích nằm trên giường bệnh ở trên giường bệnh xấu xí rời đi, nhưng mẹ xấu xí bé cũng sẽ không chê.
Niệm Niệm ngồi trước cửa phòng ba lớn, hai tay ôm chặt đầu gối, không biết mình nên làm gì.
Lạc Nghị từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, lại một lần nữa mơ thấy Tâm rời xa mình, lần này, cô đi một mình, đem Niệm Niệm, người mà cô coi như mạng sống phó thác lại cho anh, còn nói với anh phải chăm sóc bé thật tốt.
Lồng ngực Lạc Nghị phập phồng dữ dội, xuống giường muốn đi nhìn người phụ nữ kia một chút mới có thể yên tâm, lúc đẩy cửa ra lại thấy một thân hình nho nhỏ đang ngồi co ro một chỗ, hình ảnh đáng thương này giống như một con chó nhỏ bị bỏ rơi.
Lạc Nghị hoảng sợ, nghĩ là cơn ác mộng đã thành sự thật, vội vàng ôm con trai vào lòng, nói: “Niệm Niệm, sao con lại ở đây, mẹ con đâu?”
"Mẹ con đang ngủ." Niệm Niệm nói khẽ.
Lạc Nghị tim thịch mạnh một cái, sờ thấy toàn thân con trai lạnh buốt, liền vội vàng ôm bé đến phòng ngủ của mình, để bé vào trong chăn.
"Mẹ đang ngủ, con sao lại chạy ra ngoài, còn ngồi trước cửa phòng ba lớn?” Lạc Nghị sưởi ấm đôi bàn chân nhỏ của con trai bằng bàn tay to lớn của mình.
Niệm Niệm để lộ khuôn mặt nhỏ, cái đầu cúi thập, cái mũi nhỏ co lại, một lúc lâu mới nói: “ba lớn, nếu như cuộc sống của một con người kết thúc, nên là đi đến thế giới khác sống một cuốc sống tươi đẹp tốt hơn hay là cố gắng giữ lại, nằm trên giường bệnh ở bệnh viện sống thoi thóp tốt hơn?”
Lạc Nghị nhăn mày lại: "Niệm Niệm, sao con lại hỏi vấn đề như vậy? Nửa đêm con không ngủ được, đứng ở trước cửa phòng ba lớn cũng là vì lo lắng điều này?”
Niệm Niệm gật đầu, ngẩng đầu nhìn ba lớn, ánh mắt tha thiết khẩn cầu: "ba lớn, ba nói với con được không? Nếu là ba, ba sẽ chọn cách nào?”
Lạc Nghị mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn kiên nhẫn tỉ mỉ nói: "Có thể đến thế giới khác sống một cuộc sống tươi đẹp đương nhiên rất tốt, nhưng nếu như còn hi vọng? Chuyện gì cũng không thế kết luận sớm như vậy, trên đời này có một cái may mắn gọi là kỳ tích.”
Ánh mắt Niệm Niệm bừng sáng: "Đúng, còn có kỳ tích, ba lớn, vậy mẹ cũng sẽ có kỳ tích đúng không?”
"Mẹ của con?" Giọng nói của Lạc Nghị run run một chút.
Niệm Niệm gật đầu, hốc mắt đỏ lên. Dường như là hạ quyết tâm mới nói ra: "ba lớn, mẹ con đang bị bệnh, là bệnh không thể chữa khỏi. Mẹ biết con đường mình đi sắp kết thúc, lại lo lắng con không có người chăm sóc nên mới đưa con đến bên cạnh ba.”
Đường Tâm bị bệnh? !
Mắt Lạc Nghị tối sầm lại, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Mấy ngày nay cô trở về, cư xử không một chút khác thường, thậm chí cô vẫn xinh đẹp như vậy, tại sao cô lại bị bệnh, lại còn là bệnh nan y không thể chữa?
Lạc Nghị hi vọng con trai nói sai, hi vọng con trai mộng du chưa tỉnh. Anh không quan tâm đến việc đi giày, đi ra khỏi phòng ngủ bước ba bước lên cầu thang đến tầng hai, chạy tới gian phòng kia, đẩy cửa vào.
Trên giường trống không, không có người!
Lạc Nghị vội vàng mở cửa phòng tắm, vẫn không có người nào.
Dự cảm không tốt trong lòng Lạc Nghị càng ngày càng khuếch đại, anh phát diện chạy đến từng căn phòng trong căn nhà để tìm kiếm cô.
Lạc Hàm bị đánh thức, hỏi anh cả đã có chuyện gì xảy ra, Lạc Nghị cũng không lo trả lời, vẫn chạy khắp nơi tìm người.
Niệm Niệm ngơ ngác đứng ở trong phòng ngủ, nhìn chiếc giường trống không, lúc bé rời đi, rõ ràng mẹ còn đang ngủ.
Sau đó Lạc Nghị điều giám sát biệt thự, Lạc Hàm mới biết, Đường Tâm một lần nữa biến mất, đi không từ biệt.
Đối với chuyện này, Lạc Hàm cũng hết sức kinh sợ, lo lắng, nhưng nhìn anh cả gần như sụp đổ, điều trong lòng không muốn thừa nhận, vết thương đang tự lừa mình dối người một lần nữa bị xé mở, máu tươi chảy đầm đìa.
Khi anh đem người vợ xinh đẹp của mình đến trong ngực người anh cả bình thường và mạnh mẽ, cũng chưa từng nghĩ, hai người trong một lần hoan ái liền yêu nhau.
CHƯƠNG 39: BIẾN MẤT MỘT LẦN NỮA
Mẹ nói, biết rõ là mình đã đi đến cuối con đường nhưng liều mạng tranh giành cũng không có tác dụng, mẹ nói, mẹ không thích nằm trên giường bệnh ở trên giường bệnh xấu xí rời đi, nhưng mẹ xấu xí bé cũng sẽ không chê.
Niệm Niệm ngồi trước cửa phòng ba lớn, hai tay ôm chặt đầu gối, không biết mình nên làm gì.
Lạc Nghị từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, lại một lần nữa mơ thấy Tâm rời xa mình, lần này, cô đi một mình, đem Niệm Niệm, người mà cô coi như mạng sống phó thác lại cho anh, còn nói với anh phải chăm sóc bé thật tốt.
Lồng ngực Lạc Nghị phập phồng dữ dội, xuống giường muốn đi nhìn người phụ nữ kia một chút mới có thể yên tâm, lúc đẩy cửa ra lại thấy một thân hình nho nhỏ đang ngồi co ro một chỗ, hình ảnh đáng thương này giống như một con chó nhỏ bị bỏ rơi.
Lạc Nghị hoảng sợ, nghĩ là cơn ác mộng đã thành sự thật, vội vàng ôm con trai vào lòng, nói: “Niệm Niệm, sao con lại ở đây, mẹ con đâu?”
"Mẹ con đang ngủ." Niệm Niệm nói khẽ.
Lạc Nghị tim thịch mạnh một cái, sờ thấy toàn thân con trai lạnh buốt, liền vội vàng ôm bé đến phòng ngủ của mình, để bé vào trong chăn.
"Mẹ đang ngủ, con sao lại chạy ra ngoài, còn ngồi trước cửa phòng ba lớn?” Lạc Nghị sưởi ấm đôi bàn chân nhỏ của con trai bằng bàn tay to lớn của mình.
Niệm Niệm để lộ khuôn mặt nhỏ, cái đầu cúi thập, cái mũi nhỏ co lại, một lúc lâu mới nói: “ba lớn, nếu như cuộc sống của một con người kết thúc, nên là đi đến thế giới khác sống một cuốc sống tươi đẹp tốt hơn hay là cố gắng giữ lại, nằm trên giường bệnh ở bệnh viện sống thoi thóp tốt hơn?”
Lạc Nghị nhăn mày lại: "Niệm Niệm, sao con lại hỏi vấn đề như vậy? Nửa đêm con không ngủ được, đứng ở trước cửa phòng ba lớn cũng là vì lo lắng điều này?”
Niệm Niệm gật đầu, ngẩng đầu nhìn ba lớn, ánh mắt tha thiết khẩn cầu: "ba lớn, ba nói với con được không? Nếu là ba, ba sẽ chọn cách nào?”
Lạc Nghị mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn kiên nhẫn tỉ mỉ nói: "Có thể đến thế giới khác sống một cuộc sống tươi đẹp đương nhiên rất tốt, nhưng nếu như còn hi vọng? Chuyện gì cũng không thế kết luận sớm như vậy, trên đời này có một cái may mắn gọi là kỳ tích.”
Ánh mắt Niệm Niệm bừng sáng: "Đúng, còn có kỳ tích, ba lớn, vậy mẹ cũng sẽ có kỳ tích đúng không?”
"Mẹ của con?" Giọng nói của Lạc Nghị run run một chút.
Niệm Niệm gật đầu, hốc mắt đỏ lên. Dường như là hạ quyết tâm mới nói ra: "ba lớn, mẹ con đang bị bệnh, là bệnh không thể chữa khỏi. Mẹ biết con đường mình đi sắp kết thúc, lại lo lắng con không có người chăm sóc nên mới đưa con đến bên cạnh ba.”
Đường Tâm bị bệnh? !
Mắt Lạc Nghị tối sầm lại, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Mấy ngày nay cô trở về, cư xử không một chút khác thường, thậm chí cô vẫn xinh đẹp như vậy, tại sao cô lại bị bệnh, lại còn là bệnh nan y không thể chữa?
Lạc Nghị hi vọng con trai nói sai, hi vọng con trai mộng du chưa tỉnh. Anh không quan tâm đến việc đi giày, đi ra khỏi phòng ngủ bước ba bước lên cầu thang đến tầng hai, chạy tới gian phòng kia, đẩy cửa vào.
Trên giường trống không, không có người!
Lạc Nghị vội vàng mở cửa phòng tắm, vẫn không có người nào.
Dự cảm không tốt trong lòng Lạc Nghị càng ngày càng khuếch đại, anh phát diện chạy đến từng căn phòng trong căn nhà để tìm kiếm cô.
Lạc Hàm bị đánh thức, hỏi anh cả đã có chuyện gì xảy ra, Lạc Nghị cũng không lo trả lời, vẫn chạy khắp nơi tìm người.
Niệm Niệm ngơ ngác đứng ở trong phòng ngủ, nhìn chiếc giường trống không, lúc bé rời đi, rõ ràng mẹ còn đang ngủ.
Sau đó Lạc Nghị điều giám sát biệt thự, Lạc Hàm mới biết, Đường Tâm một lần nữa biến mất, đi không từ biệt.
Đối với chuyện này, Lạc Hàm cũng hết sức kinh sợ, lo lắng, nhưng nhìn anh cả gần như sụp đổ, điều trong lòng không muốn thừa nhận, vết thương đang tự lừa mình dối người một lần nữa bị xé mở, máu tươi chảy đầm đìa.
Khi anh đem người vợ xinh đẹp của mình đến trong ngực người anh cả bình thường và mạnh mẽ, cũng chưa từng nghĩ, hai người trong một lần hoan ái liền yêu nhau.