Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-38
CHƯƠNG 38: VƯƠNG TỊNH, CHÚNG TA GIAO DỊCH
CHƯƠNG 38: VƯƠNG TỊNH, CHÚNG TA GIAO DỊCH
Đường Tâm thấy Vương Tịnh điên cuồng cười to, giống như tẩu hỏa nhập ma, liền biết cô cái gì cũng có thể làm được.
Tương lai nhà họ Lạc, danh tiếng của Lạc Nghị và tự do của Lạc Hàm đề nằm trên tay Vương Tịnh, nên Lạc Nghị chắc chắn không thích Vương Tịnh, rõ ràng Lạc Hàm xuất hiện, anh vẫn phải cưới Vương Tịnh, một người đàn ông khí phách kiêu ngạo như vậy lại bị một người phụ nữ uy hiếp khiến Đường Tâm cực kỳ đau lòng và không thể chấp nhận.
Vương Tịnh nhìn Đường Tâm cúi đầu, trong lòng đắc ý vạn phần, người phụ nữ này rốt cục cũng không thể kiêu ngạo trước mặt mình.
Nhưng một lát sau Đường Tâm lại ngẩng đầu, cười với Vương Tịnh: "Vương Tịnh, chúng ta làm một giao dịch đi."
Đường Tâm rời quán cà phê, ngẩng đầu nhìn ánh trời mặt trời, mặt trời ngả về tây, đã không còn chói mắt, thậm chí còn rất xinh đẹp.
Lạc Nghị, Lạc Hàm, đây là việc duy nhất em có thể làm vì hai người.
Đường Tâm đến nhà trẻ đón con trai đã thấy Lạc Hàm lái xe chờ ở cửa. Suốt một ngày, sắc mặt Lạc Hàm vẫn đen đi, vẫn không thể tha thứ cho quyết định cố chấp của Đường Tâm.
Lạc Hàm lái xe, thấy Đường Tâm vẫn ôm con trai thật chặt ngồi cùng một chỗ, mội giây cũng không muốn tách ra, nhịn không được liền nói: “Tâm, cuộc sống của em không thể chỉ có Niệm Niệm, em nên học cách buông tay, Niệm Niệm rồi cũng phải trưởng thành. Em cứ trông coi bé nửa bước không rời thế này, sẽ làm hư bé.”
Niệm Niệm nhìn Lạc Hàm một chút, nghiêng đầu vào ngực mẹ mình.
Đường Tâm xoa cái đầu nhỏ của con trai, nói: "Lạc Hàm, em hiểu ý của anh. Em cũng sẽ điều chỉnh thái độ của mình, từ từ tách khỏi Niệm Niệm. Xin hãy cho em một chút thời gian.”
Đường Tâm đã như vậy nói, Lạc Hàm còn có thể nói cái gì?
Bữa tối trên bàn ăn là quãng thời gian dày vò Đường Tâm nhất, bởi vì trong suốt một ngày, cô và Lạc Nghị có thời gian ở gần nhau lâu nhất. Cô biết mình đang chịu đựng và kiềm chế, cũng biết Lạc Nghị cũng chịu đựng và kiếm chế không kém hơn so với mình. Hai người dù có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng ngay cả một ánh mắt đều cố sức không trao đổi, Lạc Nghị gắp ngó sen mà Đường Tâm thích ăn nhất, cũng chỉ có thể đặt vào trong bát của con trai mình.
Lạc Hàm phàn nàn cùng anh cả chuyện Tâm đi nhà trẻ làm nhân viên quét dọn vệ sinh, câu Lạc Nghị mở miệng hỏi chính là: “Vất vả không?”
Đường Tâm lắc đầu: "Cũng may những việc này ngày trước em đều làm mỗi ngày.”
Lạc Nghị gật đầu: "Thích thì đi làm đi."
Lạc Hàm không vui: "anh cả..."
Lạc Nghị mặc kệ em trai kháng nghị, lại nói với Đường Tâm: "Chuyện váy cưới của Vương Tịnh, em không cần để ở trong lòng. Bẩn thì bẩn, hỏng thì hỏng, đổi một cái khác là được.”
"Ừm, em biết rồi." Đường Tâm nhu thuận gật đầu.
Đêm đã khuya, Niệm Niệm đã ngủ, nhưng Đường Tâm vẫn chưa ngủ, còn đang dựa vào bàn viết cái gì đó.
Cô muốn viết cho con trai một lá thư vào sinh nhật hằng năm, như vậy dù cho cô không có ở đây, thời điểm sinh nhật con trai bé vẫn sẽ nhận được quà của cô. Rạng sáng, rốt cuộc Đường Tâm cũng viết xong món quà sinh nhật lần thứ mười tám của con trai mình, một giọt nước mắt rơi trên giấy, lan ra thành một vệt nước đọng.
Đường Tâm vội vàng lau nước mắt, gấp những lá thư kia thành chồng vuông vức cất vào một cái túi da, khóa trong ngăn tủ trên đầu giường.
Đường Tâm rất mệt mỏi, cũng rất buồn ngủ, liền nằm xuống ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Niệm Niệm từ trên giường ngồi dậy, nhìn mẹ một lúc, đột nhiên xuống giường mở cửa bước ra ngoài, không xỏ dép, để chân trần nhỏ, đi thẳng đến trước của phòng ba lớn ở tầng một.
Đưa tay muốn đẩy cánh cửa kia ra, nhưng khi bàn tay nhỏ đặt trên cửa, dường như bé lại do dự.
Đứa trẻ năm tuổi cất giấu một bí mật lớn trong lòng.
Mẹ nói với bé rằng không thể kể cùng người khác, nhưng nếu không nói, liền trơ mắt nhìn con đường của mẹ đi sẽ kết thúc vào một ngày nào đó sao?
CHƯƠNG 38: VƯƠNG TỊNH, CHÚNG TA GIAO DỊCH
Đường Tâm thấy Vương Tịnh điên cuồng cười to, giống như tẩu hỏa nhập ma, liền biết cô cái gì cũng có thể làm được.
Tương lai nhà họ Lạc, danh tiếng của Lạc Nghị và tự do của Lạc Hàm đề nằm trên tay Vương Tịnh, nên Lạc Nghị chắc chắn không thích Vương Tịnh, rõ ràng Lạc Hàm xuất hiện, anh vẫn phải cưới Vương Tịnh, một người đàn ông khí phách kiêu ngạo như vậy lại bị một người phụ nữ uy hiếp khiến Đường Tâm cực kỳ đau lòng và không thể chấp nhận.
Vương Tịnh nhìn Đường Tâm cúi đầu, trong lòng đắc ý vạn phần, người phụ nữ này rốt cục cũng không thể kiêu ngạo trước mặt mình.
Nhưng một lát sau Đường Tâm lại ngẩng đầu, cười với Vương Tịnh: "Vương Tịnh, chúng ta làm một giao dịch đi."
Đường Tâm rời quán cà phê, ngẩng đầu nhìn ánh trời mặt trời, mặt trời ngả về tây, đã không còn chói mắt, thậm chí còn rất xinh đẹp.
Lạc Nghị, Lạc Hàm, đây là việc duy nhất em có thể làm vì hai người.
Đường Tâm đến nhà trẻ đón con trai đã thấy Lạc Hàm lái xe chờ ở cửa. Suốt một ngày, sắc mặt Lạc Hàm vẫn đen đi, vẫn không thể tha thứ cho quyết định cố chấp của Đường Tâm.
Lạc Hàm lái xe, thấy Đường Tâm vẫn ôm con trai thật chặt ngồi cùng một chỗ, mội giây cũng không muốn tách ra, nhịn không được liền nói: “Tâm, cuộc sống của em không thể chỉ có Niệm Niệm, em nên học cách buông tay, Niệm Niệm rồi cũng phải trưởng thành. Em cứ trông coi bé nửa bước không rời thế này, sẽ làm hư bé.”
Niệm Niệm nhìn Lạc Hàm một chút, nghiêng đầu vào ngực mẹ mình.
Đường Tâm xoa cái đầu nhỏ của con trai, nói: "Lạc Hàm, em hiểu ý của anh. Em cũng sẽ điều chỉnh thái độ của mình, từ từ tách khỏi Niệm Niệm. Xin hãy cho em một chút thời gian.”
Đường Tâm đã như vậy nói, Lạc Hàm còn có thể nói cái gì?
Bữa tối trên bàn ăn là quãng thời gian dày vò Đường Tâm nhất, bởi vì trong suốt một ngày, cô và Lạc Nghị có thời gian ở gần nhau lâu nhất. Cô biết mình đang chịu đựng và kiềm chế, cũng biết Lạc Nghị cũng chịu đựng và kiếm chế không kém hơn so với mình. Hai người dù có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng ngay cả một ánh mắt đều cố sức không trao đổi, Lạc Nghị gắp ngó sen mà Đường Tâm thích ăn nhất, cũng chỉ có thể đặt vào trong bát của con trai mình.
Lạc Hàm phàn nàn cùng anh cả chuyện Tâm đi nhà trẻ làm nhân viên quét dọn vệ sinh, câu Lạc Nghị mở miệng hỏi chính là: “Vất vả không?”
Đường Tâm lắc đầu: "Cũng may những việc này ngày trước em đều làm mỗi ngày.”
Lạc Nghị gật đầu: "Thích thì đi làm đi."
Lạc Hàm không vui: "anh cả..."
Lạc Nghị mặc kệ em trai kháng nghị, lại nói với Đường Tâm: "Chuyện váy cưới của Vương Tịnh, em không cần để ở trong lòng. Bẩn thì bẩn, hỏng thì hỏng, đổi một cái khác là được.”
"Ừm, em biết rồi." Đường Tâm nhu thuận gật đầu.
Đêm đã khuya, Niệm Niệm đã ngủ, nhưng Đường Tâm vẫn chưa ngủ, còn đang dựa vào bàn viết cái gì đó.
Cô muốn viết cho con trai một lá thư vào sinh nhật hằng năm, như vậy dù cho cô không có ở đây, thời điểm sinh nhật con trai bé vẫn sẽ nhận được quà của cô. Rạng sáng, rốt cuộc Đường Tâm cũng viết xong món quà sinh nhật lần thứ mười tám của con trai mình, một giọt nước mắt rơi trên giấy, lan ra thành một vệt nước đọng.
Đường Tâm vội vàng lau nước mắt, gấp những lá thư kia thành chồng vuông vức cất vào một cái túi da, khóa trong ngăn tủ trên đầu giường.
Đường Tâm rất mệt mỏi, cũng rất buồn ngủ, liền nằm xuống ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Niệm Niệm từ trên giường ngồi dậy, nhìn mẹ một lúc, đột nhiên xuống giường mở cửa bước ra ngoài, không xỏ dép, để chân trần nhỏ, đi thẳng đến trước của phòng ba lớn ở tầng một.
Đưa tay muốn đẩy cánh cửa kia ra, nhưng khi bàn tay nhỏ đặt trên cửa, dường như bé lại do dự.
Đứa trẻ năm tuổi cất giấu một bí mật lớn trong lòng.
Mẹ nói với bé rằng không thể kể cùng người khác, nhưng nếu không nói, liền trơ mắt nhìn con đường của mẹ đi sẽ kết thúc vào một ngày nào đó sao?