Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-35
CHƯƠNG 35: ĐAU ĐỚN PHÁT TÁC
CHƯƠNG 35: ĐAU ĐỚN PHÁT TÁC
Vương Tịnh bị ánh mắt đầy sát khí của Lạc Hàm dọa sợ, người này vốn đã từng giết người, thật sự cái gì anh ta cũng có thể làm được.
"Ngươi... Các ngươi... Một lũ điên!" Vương Tịnh tức giận mặc chiếc váy cưới rời đi, quần áo cũng không kịp thay, phía sau mông vẫn còn dấu vết màu đỏ thật dài giống như bà dì cả đến thăm, thật chói mắt.
Lạc Hàm quay người ôm Đường Tâm vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi: "Tâm, cô ta chính là người đàn bà điên rồ, em đừng để bụng.”
Đường Tâm rúc vào trong ngực Lạc Hàm, nhẹ nhàng lắc đầu: "Lạc Hàm, xuất thân của em thật sự rất bình thường, chưa từng thấy đồ xa xỉ như vậy, không biết nó không thể giặt. Đều tại em không tốt, em không nên quát Niệm Niệm dừng lại, nếu không sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”
Lạc Hàm vỗ đầu Đường Tâm: "Việc này không trách em, em có ý tốt, Niệm Niệm còn nhỏ, là ngoài ý muốn thôi."
Đường Tâm đẩy Lạc Hàm ra, cúi đầu thấp nói: “Lạc Hàm, em cám ơn vì anh đã giúp em nói chuyện, chỉ là chị dâu cùng anh cả sắp tổ chức hôn lễ, anh chống đối cô ấy như vậy là không nên, đợi chị dâu hết giận, chúng ta đến xin lỗi cô ấy đi.”
Lạc Hàm đen mặt: "Anh không đi, anh cũng không cho em đi. Cô ta dám làm nhục em, em còn đi xin lỗi cô ta? Người cần nói xin lỗi phải là cô ta mới đúng!”
Đường Tâm hít một hơi thật sâu: "Đều là người một nhà, không nên quá cứng nhắc như vậy."
Đường Tâm cúi xuống dọn dẹp chỗ mứt dâu và bánh mì rơi lộn xộn dưới mặt đất kia.
Lạc Hàm giận dữ, xoay người bắt lấy tay Đường Tâm: "Để anh dọn dẹp, em đi xem Niệm Niệm một chút. Vừa rồi vị dọa khóc to như vậy.”
Đường Tâm gật gật đầu đồng ý, xoay người đi trên lầu.
Lạc Hàm nhìn bóng lưng Đường Tâm rời đi, trong lòng thở dài một hơi, vừa về đã gặp chuyện này, tin tốt tìm được nhà còn chưa kịp nói ra.
Đường Tâm đẩy cửa phòng ra, thấy Niệm Niệm lại có thể ngủ say trong lòng Lạc Nghị, Đường Tâm đi qua chìa tay: "Đưa bé cho em, đừng để nước mắt của bé làm bẩn quần áo của anh.”
Lạc Nghị không đem Niệm Niệm cho Đường Tâm, mà xoay người đặt Niệm Niệm nhẹ nhàng lên giường, còn nhẹ kéo chăn mền đắp lên.
Con người dịu dàng. Đường Tâm thấy một con người khác trên người Lạc Nghị. Giờ phút này, đáy mắt Lạc Nghị không còn một chút nghiêm túc, cứng nhắc, chỉ còn lại tình yêu với đứa trẻ.
Lạc Nghị quay người, đối điện với đôi mắt của Đường Tâm, Đường Tâm vô thức lùi lại một bước: "...anh cả."
Một câu anh cả, làm sáng tỏ thân phận của hai người, càng phân rõ mối quan hệ của hai người, Lạc Nghị cố kiềm chế cánh tay muốn vươn ra, nắm chặt bàn tay, thu lại phía sau lưng.
"Tâm, nghỉ ngơi thật tốt, anh đi ra ngoài trước."
Lạc Nghị rời đi, Đường Tâm ngồi ở trên giường, nghĩ đến mình vừa rồi trốn tránh Lạc Nghị, ánh mắt Lạc Nghị đau đớn phức tạp như vậy lại càng làm cô đau đến không thể hô hấp được.
Đột nhiên, bụng dưới đau quặn từng cơn, Đường Tâm đưa tay ôm bụng dưới, nằm cuộn trên giường như một con tôm.
Lại phát tác rồi sao? Lại bắt đầu? Trước kia mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt bụng cô đều rất đau, nhưng bây giờ nửa tháng đã bắt đầu đau.
Đường Tâm cắn chặt môi không để cho mình lên tiếng, để chống chọi với nỗi đau của cơ thể cô chỉ có thể dựa vào ý chí.
Ngày hôm sau là thứ hai.
Đường Tâm và Lạc Hàm đưa Niệm Niệm đưa đi nhà trẻ báo cáo. Đường Tâm hỏi hiệu trưởng nhà trẻ ở đây có thiếu giáo viên hay không. Đường Tâm đến từ trường cao đẳng sư phạm Lâm Thành, dù đã tốt nghiệp lại có thêm bốn năm kinh nghiệm dạy trẻ, cũng từng được danh hiệu giáo viên dạy giỏi, lại thông thạo tiếng anh và phát âm rất chuẩn.
Hiệu trưởng rất hài lòng với sơ yếu lí lịch của Đường Tâm, nhưng nhà trẻ tạm thời không thiếu giáo viên, chỉ thiếu một dì quét dọn vệ sinh. Hiệu trưởng nghĩ rằng Đường Tâm xuất thân giàu có sẽ không làm những công việc như vậy.
Nhưng Đường Tâm lại gật đầu nói đồng ý.
Sau khi Lạc Hàm thuyết phục không có tác dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Tâm ở lại nhà trẻ, anh chỉ muốn Đường Tâm ở nhà giúp chồng dạy con, thoải mái làm nàng dâu nhà giàu là được, nhưng cô lại thực sự ở nhà trẻ làm dì quét dọn vệ sinh.
CHƯƠNG 35: ĐAU ĐỚN PHÁT TÁC
Vương Tịnh bị ánh mắt đầy sát khí của Lạc Hàm dọa sợ, người này vốn đã từng giết người, thật sự cái gì anh ta cũng có thể làm được.
"Ngươi... Các ngươi... Một lũ điên!" Vương Tịnh tức giận mặc chiếc váy cưới rời đi, quần áo cũng không kịp thay, phía sau mông vẫn còn dấu vết màu đỏ thật dài giống như bà dì cả đến thăm, thật chói mắt.
Lạc Hàm quay người ôm Đường Tâm vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi: "Tâm, cô ta chính là người đàn bà điên rồ, em đừng để bụng.”
Đường Tâm rúc vào trong ngực Lạc Hàm, nhẹ nhàng lắc đầu: "Lạc Hàm, xuất thân của em thật sự rất bình thường, chưa từng thấy đồ xa xỉ như vậy, không biết nó không thể giặt. Đều tại em không tốt, em không nên quát Niệm Niệm dừng lại, nếu không sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”
Lạc Hàm vỗ đầu Đường Tâm: "Việc này không trách em, em có ý tốt, Niệm Niệm còn nhỏ, là ngoài ý muốn thôi."
Đường Tâm đẩy Lạc Hàm ra, cúi đầu thấp nói: “Lạc Hàm, em cám ơn vì anh đã giúp em nói chuyện, chỉ là chị dâu cùng anh cả sắp tổ chức hôn lễ, anh chống đối cô ấy như vậy là không nên, đợi chị dâu hết giận, chúng ta đến xin lỗi cô ấy đi.”
Lạc Hàm đen mặt: "Anh không đi, anh cũng không cho em đi. Cô ta dám làm nhục em, em còn đi xin lỗi cô ta? Người cần nói xin lỗi phải là cô ta mới đúng!”
Đường Tâm hít một hơi thật sâu: "Đều là người một nhà, không nên quá cứng nhắc như vậy."
Đường Tâm cúi xuống dọn dẹp chỗ mứt dâu và bánh mì rơi lộn xộn dưới mặt đất kia.
Lạc Hàm giận dữ, xoay người bắt lấy tay Đường Tâm: "Để anh dọn dẹp, em đi xem Niệm Niệm một chút. Vừa rồi vị dọa khóc to như vậy.”
Đường Tâm gật gật đầu đồng ý, xoay người đi trên lầu.
Lạc Hàm nhìn bóng lưng Đường Tâm rời đi, trong lòng thở dài một hơi, vừa về đã gặp chuyện này, tin tốt tìm được nhà còn chưa kịp nói ra.
Đường Tâm đẩy cửa phòng ra, thấy Niệm Niệm lại có thể ngủ say trong lòng Lạc Nghị, Đường Tâm đi qua chìa tay: "Đưa bé cho em, đừng để nước mắt của bé làm bẩn quần áo của anh.”
Lạc Nghị không đem Niệm Niệm cho Đường Tâm, mà xoay người đặt Niệm Niệm nhẹ nhàng lên giường, còn nhẹ kéo chăn mền đắp lên.
Con người dịu dàng. Đường Tâm thấy một con người khác trên người Lạc Nghị. Giờ phút này, đáy mắt Lạc Nghị không còn một chút nghiêm túc, cứng nhắc, chỉ còn lại tình yêu với đứa trẻ.
Lạc Nghị quay người, đối điện với đôi mắt của Đường Tâm, Đường Tâm vô thức lùi lại một bước: "...anh cả."
Một câu anh cả, làm sáng tỏ thân phận của hai người, càng phân rõ mối quan hệ của hai người, Lạc Nghị cố kiềm chế cánh tay muốn vươn ra, nắm chặt bàn tay, thu lại phía sau lưng.
"Tâm, nghỉ ngơi thật tốt, anh đi ra ngoài trước."
Lạc Nghị rời đi, Đường Tâm ngồi ở trên giường, nghĩ đến mình vừa rồi trốn tránh Lạc Nghị, ánh mắt Lạc Nghị đau đớn phức tạp như vậy lại càng làm cô đau đến không thể hô hấp được.
Đột nhiên, bụng dưới đau quặn từng cơn, Đường Tâm đưa tay ôm bụng dưới, nằm cuộn trên giường như một con tôm.
Lại phát tác rồi sao? Lại bắt đầu? Trước kia mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt bụng cô đều rất đau, nhưng bây giờ nửa tháng đã bắt đầu đau.
Đường Tâm cắn chặt môi không để cho mình lên tiếng, để chống chọi với nỗi đau của cơ thể cô chỉ có thể dựa vào ý chí.
Ngày hôm sau là thứ hai.
Đường Tâm và Lạc Hàm đưa Niệm Niệm đưa đi nhà trẻ báo cáo. Đường Tâm hỏi hiệu trưởng nhà trẻ ở đây có thiếu giáo viên hay không. Đường Tâm đến từ trường cao đẳng sư phạm Lâm Thành, dù đã tốt nghiệp lại có thêm bốn năm kinh nghiệm dạy trẻ, cũng từng được danh hiệu giáo viên dạy giỏi, lại thông thạo tiếng anh và phát âm rất chuẩn.
Hiệu trưởng rất hài lòng với sơ yếu lí lịch của Đường Tâm, nhưng nhà trẻ tạm thời không thiếu giáo viên, chỉ thiếu một dì quét dọn vệ sinh. Hiệu trưởng nghĩ rằng Đường Tâm xuất thân giàu có sẽ không làm những công việc như vậy.
Nhưng Đường Tâm lại gật đầu nói đồng ý.
Sau khi Lạc Hàm thuyết phục không có tác dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Tâm ở lại nhà trẻ, anh chỉ muốn Đường Tâm ở nhà giúp chồng dạy con, thoải mái làm nàng dâu nhà giàu là được, nhưng cô lại thực sự ở nhà trẻ làm dì quét dọn vệ sinh.