Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-15
CHƯƠNG 15: ANH, SẮP KẾT HÔN RỒI
CHƯƠNG 15: ANH, SẮP KẾT HÔN RỒI
“Anh chủ, có chuyện gì à.” Đường Tâm lịch sự hỏi.
Anh chủ nhà trọ đứng ở cửa khẽ cười với Đường Tâm: “Hôm nay là tết trung thu, tôi làm một bàn đồ ăn cùng con gái ăn không hết. Mẹ con hai người không chê thì cùng ăn chung, Hoan Hoan còn nói muốn tìm em trai chơi cùng.”
Đường Tâm biết chủ nhà trọ Thiệu Ba có ý với cô.
Đường Tâm khi vừa đến sống ở cái hiên sau sân nhà Thiệu Ba, vợ anh ta vẫn còn. Ung thư vú giai đoạn cuối, không đến mấy tháng thì qua đời. Để lại một cô con gái ba tuổi, là Thiệu Ba một tay nuôi lớn. Thiệu Ba trung hậu, thật thà, lương thiện. Vào lúc Đường Tâm khó khăn nhất, không những không lấy tiền thuê phòng, còn thường xuyên giúp đỡ cô. Mặc dù sau này Đường Tâm tìm được công việc kiếm tiền, số tiền đó đều đã trả lại cho Thiệu Ba, nhưng cảm kích ân tình này là cả đời.
Đường Tâm trốn khỏi thành phố kia, ngay cả Giai Di cũng không có liên lạc, quyết định cả đời này cũngg không tìm đàn ông nữa. Chỉ muốn cùng con trai sống như bây giờ. Cho nên mấy năm này, Thiệu Ba có ý với cô nhưng cô cũng giả ngốc không biết.
Hôm nay Thiệu Ba lại mời đến ăn cơm, Đường Tâm muốn từ chối nhưng lại sợ tổn thương trái tim của Thiệu Ba, càng muốn qua tối nay, chờ cơ hội nói rõ với Thiệu Ba.
Bữa tối rất phong phú, Thiệu Ba không giỏi ăn nói, nhưng có lúc cũng nói mấy lời với Đường Tâm, khiến cô rất ngại.
Đường Niệm chuyên tâm ăn, một câu cũng không nói. Con gái của Thiệu Ba mấy lần muốn nói chuyện với Đường Niệm, mà cậu bé cũng không quan tâm.
Không khí trong bữa ăn rất kỳ dị, Đường Tâm sau khi giúp Thiệu Ba rửa bát, liền kéo Đường Niệm chào Thiệu Ba rồi đi về nhà.
“Mẹ, mẹ muốn để chú chủ nhà làm ba con à?” Đường Niệm khi rửa chân, đột nhiên hỏi mẹ.
Đường Tâm đang gấp quần áo quay sang: “Vậy con cảm thấy chú ấy như thế nào?”
Đường Niệm nghẹo đầu nghĩ nghĩ, sau đó mới cẩn thận nói: “Chú ấy thật thà, có nhà, có công việc ổn định, sẽ không ăn hiếp mẹ. Nhưn mẹ không yêu chú ấy.”
Đường Tâm ngập ngừng: “Bạn nhỏ Đường Niệm, con mới năm tuổi, con biết cái gì là yêu?”
“Yêu giống như thích vậy, là con đối với mẹ tốt, mẹ cũng đối với con tốt. Không phải chú ấy không tốt với mẹ, nhưng mẹ cười với chú ấy còn khó coi hơn khóc.” Đường Niệm điềm nhiên nói.
Đường Tâm gãi gãi cổ: “Biểu tình của mẹ rõ ràng đến vậy sao?”
Đường Niệm trịnh trọng gật đầu.
Đường Tâm thở dài thườn thượt: “Xem ra, chúng ta rất nhanh phải chuyển nơi ở rồi.”
Đường Niệm chân ngắn trèo lên giường, dựa sát vào cô hỏi: “Mẹ, ba con có phải là một người đàn ông vừa giỏi vừa đẹp trai đúng không?”
“Sao lại hỏi như vậy?” Đường Tâm hơi nhíu mày. Trong ấn tượng của cô, con trai vẫn là lần đầu tiên chủ động hỏi cô về chuyện của ba cậu bé.
“Bởi vì ba con vừa giỏi vừa đẹp trai, mẹ mới yêu ba con đến vậy, suốt ngày nhớ nhung.”
Logic và suy nghĩ của Đường Niệm khiến Đường Tâm trở tay không kịp. IQ của cô sao sinh ra đứa bé hư như vậy chứ.
Đêm muộn, con trai đã ngủ say. Đường Tâm sờ vào gương mặt non nớt của con trai, chỉ có lúc này mới tin cậu bé thật sự năm tuổi. Nhưng con trai có một câu nói đúng, ba của cậu bé quả thật rất đẹp trai, rất tài giỏi. Nhưng, có phải rất yêu không, hoặc có phải đã từng yêu hay không, thì ngay cả bản thân Đường Tâm cũng nói không rõ.
Đó là mối quan hệ cấm kỵ, thời gian nửa năm đó, tâm lý của Đường Tâm đã phải chịu đựng tra tấn, nhưng cũng nhận được sự sủng ái nồng nhiệt.
Có một cuốn tạp chí tài chính để trong ngăn bàn, tháng trước, Lạc Nghị lên bìa tạp chí.
Năm năm, Lạc Nghị dường như không có thay đổi. Tây trang phẳng phiu, dáng cao nghiêm nghị. Vẫn đẹp trai như vậy, nghiêm túc như vậy, cứng cỏi như vậy, dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy.
Trên tạp chí còn nói, anh sắp kết hôn rồi.
CHƯƠNG 15: ANH, SẮP KẾT HÔN RỒI
“Anh chủ, có chuyện gì à.” Đường Tâm lịch sự hỏi.
Anh chủ nhà trọ đứng ở cửa khẽ cười với Đường Tâm: “Hôm nay là tết trung thu, tôi làm một bàn đồ ăn cùng con gái ăn không hết. Mẹ con hai người không chê thì cùng ăn chung, Hoan Hoan còn nói muốn tìm em trai chơi cùng.”
Đường Tâm biết chủ nhà trọ Thiệu Ba có ý với cô.
Đường Tâm khi vừa đến sống ở cái hiên sau sân nhà Thiệu Ba, vợ anh ta vẫn còn. Ung thư vú giai đoạn cuối, không đến mấy tháng thì qua đời. Để lại một cô con gái ba tuổi, là Thiệu Ba một tay nuôi lớn. Thiệu Ba trung hậu, thật thà, lương thiện. Vào lúc Đường Tâm khó khăn nhất, không những không lấy tiền thuê phòng, còn thường xuyên giúp đỡ cô. Mặc dù sau này Đường Tâm tìm được công việc kiếm tiền, số tiền đó đều đã trả lại cho Thiệu Ba, nhưng cảm kích ân tình này là cả đời.
Đường Tâm trốn khỏi thành phố kia, ngay cả Giai Di cũng không có liên lạc, quyết định cả đời này cũngg không tìm đàn ông nữa. Chỉ muốn cùng con trai sống như bây giờ. Cho nên mấy năm này, Thiệu Ba có ý với cô nhưng cô cũng giả ngốc không biết.
Hôm nay Thiệu Ba lại mời đến ăn cơm, Đường Tâm muốn từ chối nhưng lại sợ tổn thương trái tim của Thiệu Ba, càng muốn qua tối nay, chờ cơ hội nói rõ với Thiệu Ba.
Bữa tối rất phong phú, Thiệu Ba không giỏi ăn nói, nhưng có lúc cũng nói mấy lời với Đường Tâm, khiến cô rất ngại.
Đường Niệm chuyên tâm ăn, một câu cũng không nói. Con gái của Thiệu Ba mấy lần muốn nói chuyện với Đường Niệm, mà cậu bé cũng không quan tâm.
Không khí trong bữa ăn rất kỳ dị, Đường Tâm sau khi giúp Thiệu Ba rửa bát, liền kéo Đường Niệm chào Thiệu Ba rồi đi về nhà.
“Mẹ, mẹ muốn để chú chủ nhà làm ba con à?” Đường Niệm khi rửa chân, đột nhiên hỏi mẹ.
Đường Tâm đang gấp quần áo quay sang: “Vậy con cảm thấy chú ấy như thế nào?”
Đường Niệm nghẹo đầu nghĩ nghĩ, sau đó mới cẩn thận nói: “Chú ấy thật thà, có nhà, có công việc ổn định, sẽ không ăn hiếp mẹ. Nhưn mẹ không yêu chú ấy.”
Đường Tâm ngập ngừng: “Bạn nhỏ Đường Niệm, con mới năm tuổi, con biết cái gì là yêu?”
“Yêu giống như thích vậy, là con đối với mẹ tốt, mẹ cũng đối với con tốt. Không phải chú ấy không tốt với mẹ, nhưng mẹ cười với chú ấy còn khó coi hơn khóc.” Đường Niệm điềm nhiên nói.
Đường Tâm gãi gãi cổ: “Biểu tình của mẹ rõ ràng đến vậy sao?”
Đường Niệm trịnh trọng gật đầu.
Đường Tâm thở dài thườn thượt: “Xem ra, chúng ta rất nhanh phải chuyển nơi ở rồi.”
Đường Niệm chân ngắn trèo lên giường, dựa sát vào cô hỏi: “Mẹ, ba con có phải là một người đàn ông vừa giỏi vừa đẹp trai đúng không?”
“Sao lại hỏi như vậy?” Đường Tâm hơi nhíu mày. Trong ấn tượng của cô, con trai vẫn là lần đầu tiên chủ động hỏi cô về chuyện của ba cậu bé.
“Bởi vì ba con vừa giỏi vừa đẹp trai, mẹ mới yêu ba con đến vậy, suốt ngày nhớ nhung.”
Logic và suy nghĩ của Đường Niệm khiến Đường Tâm trở tay không kịp. IQ của cô sao sinh ra đứa bé hư như vậy chứ.
Đêm muộn, con trai đã ngủ say. Đường Tâm sờ vào gương mặt non nớt của con trai, chỉ có lúc này mới tin cậu bé thật sự năm tuổi. Nhưng con trai có một câu nói đúng, ba của cậu bé quả thật rất đẹp trai, rất tài giỏi. Nhưng, có phải rất yêu không, hoặc có phải đã từng yêu hay không, thì ngay cả bản thân Đường Tâm cũng nói không rõ.
Đó là mối quan hệ cấm kỵ, thời gian nửa năm đó, tâm lý của Đường Tâm đã phải chịu đựng tra tấn, nhưng cũng nhận được sự sủng ái nồng nhiệt.
Có một cuốn tạp chí tài chính để trong ngăn bàn, tháng trước, Lạc Nghị lên bìa tạp chí.
Năm năm, Lạc Nghị dường như không có thay đổi. Tây trang phẳng phiu, dáng cao nghiêm nghị. Vẫn đẹp trai như vậy, nghiêm túc như vậy, cứng cỏi như vậy, dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy.
Trên tạp chí còn nói, anh sắp kết hôn rồi.