Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Rốt cuộc vẫn không nỡ tàn nhẫn như vậy. Hai giọt nước mắt lặng thinh rơi xuống trên mu bàn tay anh, chỉ vì hai giọt nước mắt này, anh quyết tâm hủy bỏ hôn lễ, bạn gái anh tìm đến tận công ty, tát cho cô một cái bạt tai, đau đớn khiến cô ù tai váng đầu. Hóa ra thiên đường và địa ngục của mỗi người, chẳng qua cũng chỉ là một đường. Nhìn cô gái đang phát điên kia, dường như cô nhìn thấy chính mình. Trái tim chết lặng bị đánh thức, nát tan trăm mảnh.
Hôn lễ của Trần Phương Vũ diễn ra đúng ngày, cô đi dự tiệc một mình. Vẻ mặt anh như nhìn thấy quỷ, chẳng lẽ sợ cô lên đài diễn một cảnh trong phim truyền hình lúc tám giờ dưới con mắt của công chúng ư? Cô chỉ cười trào phúng, đưa tiền mừng xong là quay người bỏ đi, đến giao lộ đầu tiên đụng phải đèn đỏ, taxi dừng lại, thế giới ngoài cửa kính xe đều dừng lại, nhìn không gian ngập khí thải của xe cộ, một mình cô lẳng lặng cười, tựa vào cửa kính xe cười không ngừng, khiến lái xe liên tục quay đầu, muốn nói lại thôi.
Thuê bốn mươi bộ phim Hàn về xem, tình yêu của người ta, toàn là trời long đất lở rầm rộ ồ ạt chết đi sống lại. Trên sàn nhà lộn xộn toàn đĩa phim bị ném, bên này một cái, bên kia một cái, như giọt nước mắt lạnh lẽo chạm đất tan vỡ, vỡ thành hoa. Chuông cửa vang lên liên hồi, cô chán ngán ôm gối ngồi trong góc, nữ nhân vật chính trong DVD khóc không thành tiếng: “Không có anh, em sống thế nào?” Tình yêu không thể coi là điều thiết yếu, rất nhiều người không gặp được tình yêu, rất nhiều người từ bỏ tình yêu, đều bình an vô sự sống hết một đời. Nhưng phần quan trọng nhất, yếu đuối nhất trong lòng kia bị mất đi rồi, vĩnh viễn mất đi rồi, cả đời sẽ không tìm về được nữa.
Rốt cuộc cô đứng dậy ra mở cửa, là An Thành, mùa xuân 23 độ C, đầu anh lại đầy mồ hôi. Vừa thấy cô, anh liền mất đi sự bình thản thường ngày, ánh mắt lộ vẻ hung hãn: “Em đang làm gì? Vì sao lại tắt điện thoại? Vì sao không ra khỏi nhà? Em có biết suýt chút nữa là anh phá cửa hay không?” Rất yêu rất yêu một người, mới có thể rối loạn như vậy, mới có thể thảm hại như vậy. Cô òa lên khóc lớn, như đứa trẻ nhìn thấy mẹ, chịu biết bao uất ức, cũng biết rõ chỉ có mình anh bằng lòng, bằng lòng dung túng cho cô.
Càng dung túng, càng không trân trọng. Mượn rượu nhờ say, cô nửa cười nửa giận: “An Thành, hôm nay ở lại được không?” Anh quay mặt đi không dám nhìn cô, cô ngửa mặt cười to, càng muốn sáp lại gần, thủ thỉ bên tai anh: “Cao An Thành, muốn hay không anh nói một câu đi.” Anh chật vật đẩy cô ra: “Vi Lan, em uống nhiều rồi.” Ánh mắt cô sáng ngời như sao, ngón tay lướt qua mí mắt mềm mại của anh: “An Thành, anh là người tốt, khiến người ta rất thích.” Biết rõ anh chỉ cần ba chữ, nhưng cô không thể cho, ích kỷ mà tàn nhẫn, dùng một phương thức khác khiến anh tưởng lầm là hy vọng. Sớm hôm sau anh nói: “Vi Lan, anh yêu em.” Cô thờ ơ lấy điện thoại bên gối ra: “Lặp lại lần nữa đi, em muốn ghi âm làm nhạc chuông.”
Anh thật sự tức giận, lần duy nhất tức giận. Nhưng chẳng qua chỉ là vài ngày không gọi điện thoại cho cô. Cô chủ động gọi đến, anh cũng chịu nhận, có điều mặc cô nói đông nói tây, tán hươu tán vượn trong điện thoại, anh chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Ba bốn ngày sau tình hình vẫn lãnh đạm không đổi, Phỉ Thúy không khỏi khoái chí châm chọc: “Rốt cuộc nhận báo ứng rồi hả?” Vi Lan cười khẽ, ngoài cửa sổ là một cây ngọc lan cao lớn, đang trổ từng đóa hoa nhỏ xinh trắng noãn, duyên dáng yêu kiều giống như búp sen – nhưng cũng chỉ là “giống như” mà thôi. Trong thành phố này từ lâu đã không thấy bóng sen. Thực ra, thứ ngâm trong ly thủy tinh trong suốt long lanh là hoa hồng, cánh hoa hé mở, dù đã rời cành nhưng vẫn thơm ngát mê người.
Sau đó ngày tháng cứ trôi, tưởng chừng như dài bất tận. Nhiều lần sóng vai ra vào, dưới ánh mắt của mọi người, Vi Lan và Cao An Thành không phải là một đôi không hạnh phúc mỹ mãn. Mưa đêm thu, tiếng rơi mỏng manh du dương không ngớt, đi ra khỏi quán bar, anh bật CD Kitaro, tiếng điện tử hợp thành âm thanh u sầu, mở ra quang cảnh tráng lệ của con đường tơ lụa phồn hoa.[2] Cô đột nhiên lên tiếng: “An Thành, nếu như anh không yêu em đến thế, chúng ta còn có thể.”
Anh yên lặng một lúc, mới đáp: “Anh biết.”
Tình yêu là một cán cân, nếu hai đầu có trọng lượng không bằng nhau, lập tức sẽ mất đi sự cân bằng. Càng nặng càng ngã sâu, ngã xuống tận địa ngục. Chung quy cô rất ích kỷ, cứ kéo anh theo, mà anh lại thản nhiên như không.
Tựa như đánh giá giúp cô, rốt cuộc cô yêu Trần Phương Vũ nhiều hơn, hay là anh yêu cô nhiều hơn. Dù là người thắng cũng chưa chắc có thể giành được hạnh phúc. Thiên đường bên phải, nhưng tình yêu lại bên trái.
– Hết –
Hôn lễ của Trần Phương Vũ diễn ra đúng ngày, cô đi dự tiệc một mình. Vẻ mặt anh như nhìn thấy quỷ, chẳng lẽ sợ cô lên đài diễn một cảnh trong phim truyền hình lúc tám giờ dưới con mắt của công chúng ư? Cô chỉ cười trào phúng, đưa tiền mừng xong là quay người bỏ đi, đến giao lộ đầu tiên đụng phải đèn đỏ, taxi dừng lại, thế giới ngoài cửa kính xe đều dừng lại, nhìn không gian ngập khí thải của xe cộ, một mình cô lẳng lặng cười, tựa vào cửa kính xe cười không ngừng, khiến lái xe liên tục quay đầu, muốn nói lại thôi.
Thuê bốn mươi bộ phim Hàn về xem, tình yêu của người ta, toàn là trời long đất lở rầm rộ ồ ạt chết đi sống lại. Trên sàn nhà lộn xộn toàn đĩa phim bị ném, bên này một cái, bên kia một cái, như giọt nước mắt lạnh lẽo chạm đất tan vỡ, vỡ thành hoa. Chuông cửa vang lên liên hồi, cô chán ngán ôm gối ngồi trong góc, nữ nhân vật chính trong DVD khóc không thành tiếng: “Không có anh, em sống thế nào?” Tình yêu không thể coi là điều thiết yếu, rất nhiều người không gặp được tình yêu, rất nhiều người từ bỏ tình yêu, đều bình an vô sự sống hết một đời. Nhưng phần quan trọng nhất, yếu đuối nhất trong lòng kia bị mất đi rồi, vĩnh viễn mất đi rồi, cả đời sẽ không tìm về được nữa.
Rốt cuộc cô đứng dậy ra mở cửa, là An Thành, mùa xuân 23 độ C, đầu anh lại đầy mồ hôi. Vừa thấy cô, anh liền mất đi sự bình thản thường ngày, ánh mắt lộ vẻ hung hãn: “Em đang làm gì? Vì sao lại tắt điện thoại? Vì sao không ra khỏi nhà? Em có biết suýt chút nữa là anh phá cửa hay không?” Rất yêu rất yêu một người, mới có thể rối loạn như vậy, mới có thể thảm hại như vậy. Cô òa lên khóc lớn, như đứa trẻ nhìn thấy mẹ, chịu biết bao uất ức, cũng biết rõ chỉ có mình anh bằng lòng, bằng lòng dung túng cho cô.
Càng dung túng, càng không trân trọng. Mượn rượu nhờ say, cô nửa cười nửa giận: “An Thành, hôm nay ở lại được không?” Anh quay mặt đi không dám nhìn cô, cô ngửa mặt cười to, càng muốn sáp lại gần, thủ thỉ bên tai anh: “Cao An Thành, muốn hay không anh nói một câu đi.” Anh chật vật đẩy cô ra: “Vi Lan, em uống nhiều rồi.” Ánh mắt cô sáng ngời như sao, ngón tay lướt qua mí mắt mềm mại của anh: “An Thành, anh là người tốt, khiến người ta rất thích.” Biết rõ anh chỉ cần ba chữ, nhưng cô không thể cho, ích kỷ mà tàn nhẫn, dùng một phương thức khác khiến anh tưởng lầm là hy vọng. Sớm hôm sau anh nói: “Vi Lan, anh yêu em.” Cô thờ ơ lấy điện thoại bên gối ra: “Lặp lại lần nữa đi, em muốn ghi âm làm nhạc chuông.”
Anh thật sự tức giận, lần duy nhất tức giận. Nhưng chẳng qua chỉ là vài ngày không gọi điện thoại cho cô. Cô chủ động gọi đến, anh cũng chịu nhận, có điều mặc cô nói đông nói tây, tán hươu tán vượn trong điện thoại, anh chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Ba bốn ngày sau tình hình vẫn lãnh đạm không đổi, Phỉ Thúy không khỏi khoái chí châm chọc: “Rốt cuộc nhận báo ứng rồi hả?” Vi Lan cười khẽ, ngoài cửa sổ là một cây ngọc lan cao lớn, đang trổ từng đóa hoa nhỏ xinh trắng noãn, duyên dáng yêu kiều giống như búp sen – nhưng cũng chỉ là “giống như” mà thôi. Trong thành phố này từ lâu đã không thấy bóng sen. Thực ra, thứ ngâm trong ly thủy tinh trong suốt long lanh là hoa hồng, cánh hoa hé mở, dù đã rời cành nhưng vẫn thơm ngát mê người.
Sau đó ngày tháng cứ trôi, tưởng chừng như dài bất tận. Nhiều lần sóng vai ra vào, dưới ánh mắt của mọi người, Vi Lan và Cao An Thành không phải là một đôi không hạnh phúc mỹ mãn. Mưa đêm thu, tiếng rơi mỏng manh du dương không ngớt, đi ra khỏi quán bar, anh bật CD Kitaro, tiếng điện tử hợp thành âm thanh u sầu, mở ra quang cảnh tráng lệ của con đường tơ lụa phồn hoa.[2] Cô đột nhiên lên tiếng: “An Thành, nếu như anh không yêu em đến thế, chúng ta còn có thể.”
Anh yên lặng một lúc, mới đáp: “Anh biết.”
Tình yêu là một cán cân, nếu hai đầu có trọng lượng không bằng nhau, lập tức sẽ mất đi sự cân bằng. Càng nặng càng ngã sâu, ngã xuống tận địa ngục. Chung quy cô rất ích kỷ, cứ kéo anh theo, mà anh lại thản nhiên như không.
Tựa như đánh giá giúp cô, rốt cuộc cô yêu Trần Phương Vũ nhiều hơn, hay là anh yêu cô nhiều hơn. Dù là người thắng cũng chưa chắc có thể giành được hạnh phúc. Thiên đường bên phải, nhưng tình yêu lại bên trái.
– Hết –