Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 6: Lâm Triệu (6)
Cầm không ít thứ tốt từ túi Càn Khôn mà Vân Trạch đưa, nhưng Thanh Nhược không biết luyện đan, cũng may Lâm Triệu là ma, linh bảo linh thảo gì đó trực tiếp đút hắn cũng có thể hấp thu.
Lâm Triệu ở ven bờ suối cúi đầu nghiêm túc rửa mặt, thật ra cũng không có gì để rửa, hiện tại màu da của hắn rất khó coi, trên mặt lại đầy vết sẹo ngang dọc.
Thanh Nhược ngồi ở một bên, đôi tay ôm đầu gối nhìn hắn, ý cười ngập tràn đáy mắt, giống như đang ngắm một hình ảnh nhiều cảnh đẹp ý vui vậy.
Lâm Triệu rửa mặt xong lại nghiêm túc rửa tay, mỗi một góc nhỏ đều không buông tha. Thanh Nhược đưa khăn tay qua đúng lúc tay hắn vừa lấy ra khỏi mặt nước.
Lâm Triệu lau khô nước, đứng lên đi đến trước mặt Thanh Nhược ngồi xuống.
Ánh mắt hắn rất nhu hòa, lời nói thong thả, mỗi chữ đều vô cùng rõ ràng, thanh âm trầm thấp quyến luyến, "Thanh Nhược, nhìn kỹ bộ dáng hiện tại của ta. Nàng nguyện ý trở thành nữ nhân của ta sao?"
Thanh Nhược vẫn luôn nhìn hắn, lúc này lại nghiêng nghiêng đầu, mắt môi cong cong, khóe miệng treo một nụ cười kiều tiếu mang theo chút ngây thơ nghịch ngợm cùng sự tín nhiệm hoàn toàn không muốn xa rời đối với hắn.
Lâm Triệu bật cười, khoảng cách giữa hai người rất gần, hắn duỗi tay véo mặt nàng, "Thôi, đừng trả lời ta. Bây giờ nàng không muốn cũng không còn kịp nữa rồi."
Nói rồi đứng lên khom lưng bế Thanh Nhược.
Thanh Nhược lo lắng cho thân thể hắn, vòng tay ôm cổ hắn lại cọ cọ vào đầu vai hắn, "Lâm Triệu, chàng để ta xuống, ta tự đi được mà."
Lâm Triệu cúi đầu, cái cằm gập ghềnh cọ qua trán nàng, "Ôm chặt ta."
Hai người ở rừng rậm ma thú, cách đó không xa chính là động phủ hai người trú gần đây. Bởi vì tùy thời đều sẽ đi, đồ vật trong động phủ rất ít, trên mặt đất chỉ trải một tấm chăn đơn giản có thể dựa một chút.
Lâm Triệu đặt Thanh Nhược ngồi trên mặt đất, lấy công cụ dọn dẹp từ túi Càn Khôn, hiện tại hắn đã gần như không có ma lực để thi triển pháp thuật, tự mình động thủ, cong eo rửa mặt đất sạch sẽ, trải chăn đệm ra, cảm thấy hơi mỏng, lại trải thêm một lớp nữa.
Hắn lại gần khom lưng bế Thanh Nhược lên, tầm mắt dừng trên đôi môi mềm mại của nàng, giọng điệu có chút đau lòng, "Xin lỗi, hơi hấp tấp, có chút đơn sơ, vốn dĩ hẳn phải trở thành một lần tốt đẹp trong ký ức."
Thanh Nhược nghiêng mặt, cách lớp quần áo hôn hôn lên ngực hắn.
Lâm Triệu cong môi, cảm giác người trong lòng càng ngày càng nặng, trân quý đến độ hắn sắp ôm không nổi nữa rồi.
Nụ hôn ôn nhu tinh tế cứ triền miên mãi, Lâm Triệu nắm lấy một bàn tay Thanh Nhược đang chạm vào mặt hắn, nàng nhẹ vỗ về vết sẹo của hắn, ý thức có chút hỗn loạn, tuy vậy trong ánh mắt mông lung vẫn đầy đau lòng, "Lâm Triệu, có đau hay không?"
Lâm Triệu cười khẽ, cúi đầu hôn lên môi nàng, trầm thân tiến vào thân thể nàng, những tiếng hừ nhỏ của nàng đều bị môi lưỡi hắn nuốt mất.
Lâm Triệu ngậm môi nàng, thanh âm ấm áp tựa ánh mặt trời tháng sáu, "Thanh Nhược, về sau gọi ta là Noãn Dương."
"Noãn Dương."
Thanh Nhược bị mùi máu tươi làm tỉnh.
Mở mắt ra nhìn thấy một người đầy máu.
Nàng còn nằm ở trên đệm, hẳn là Lâm Triệu đã mặc lại quần áo cho nàng, rồi đắp thêm chăn.
Hắn ngồi xếp bằng bên kia động phủ, tình huống trên người còn đáng sợ hơn lần tôi thể trước.
Máu chung quanh đã có xu thế chảy thành dòng.
Thanh Nhược trước hết nghiêng đầu nhìn cửa động phủ, Lâm Triệu đã dùng pháp khí đặt ở cửa động ngăn cách hơi thở.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nếu không, mùi máu tươi dày đặc như vậy, một lúc nữa đưa tới ma thú tuyệt đối đủ cho bọn họ mệt một trận.
Lâm Triệu cụ thể đau đớn bao nhiêu Thanh Nhược không biết, nhưng lần trước hắn phá đầu gối mình đến máu thịt mơ hồ cũng không hừ ra tiếng, mà bây giờ đã bắt đầu kêu rên, thậm chí ngón tay đã bám chặt lấy đầu xương bánh chè*.
*Xương bánh chè nằm ngay dưới đầu gối.
Thanh Nhược đứng lên, động tác vô cùng nhẹ dọn dẹp đồ vật trên mặt đất, không nhìn hắn, bởi vì nhìn quá đau lòng, khuôn mặt hắn đã hiện ra màu tím, những vết sẹo cuồn cuộn như sống lại, ở trên mặt vặn vẹo tác quái.
"Thanh Nhược......" Lâm Triệu run rẩy mở miệng, vẫn như cũ nhắm chặt mắt lại, nước mắt từ khóe mắt hắn trượt xuống.
Thanh Nhược không tiếng động nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, nàng không dám vươn tay chạm vào hắn, không biết đánh gãy quá trình có phải càng nghiêm trọng hơn hay không, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hắn.
Nước mắt Lâm Triệu không ngừng chảy, hắn run run rẩy rẩy nói chuyện, "Thanh Nhược, ta đau quá......"
"Ta ở ngay đây." Thanh Nhược mở miệng, thanh âm thật nhỏ lại dường như run lên.
Lâm Triệu cắn môi rất chặt, tựa hồ kìm nén thật lâu, lúc buông ra môi đã bị hắn cắn đến rướm máu, "Hôn...... Hôn ta."
Hai tay Thanh Nhược chống hai bên, chạm môi vào đôi môi đầy máu tươi của hắn.
Trong đầu hiện lên một bộ công pháp, hoàn chỉnh.
《 cấm 》
Cái tên này, không có chút nào giống một bộ công pháp.
Đạo tu đọa ma, trước tiên tu vi phải đạt tới một giai tầng, rồi sau đó chiếu theo bộ công pháp này tu luyện. Sau mỗi một lần tôi thể, tu vi đều sẽ giảm xuống. Cho đến khi không còn gì cả.
Bộ công pháp này thật sự không giống bất kỳ công pháp nào, phi thường đơn sơ, toàn bộ hoàn toàn không nói sau khi không còn ma lực sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có một câu: Bất tử bất diệt.
Mà công pháp có một bộ phận song tu, cùng mệnh cùng linh.
Nói tóm lại, có thể hai người cùng tu luyện, cũng có thể một người tu luyện, chỉ cần xác nhận song tu, tu vi cùng tăng cùng giảm, đồng sinh đồng tử. Chẳng qua, một người tu luyện thì lúc tôi thể phải thừa nhận thống khổ gấp đôi.
Công pháp vô cùng ngắn gọn, nếu đem so sánh với những bộ công pháp khác Thanh Nhược đã từng tu luyện thì thậm chí còn không được tính là một bộ công pháp, thật sự quá đơn sơ.
Thanh Nhược mở mắt ra, gần trong gang tấc chính là gương mặt đau đến vặn vẹo của Lâm Triệu. Nàng giơ tay ôm lấy hắn, siết chặt môi hắn gằn từng chữ, "Chúng ta cộng sinh cộng linh*. Noãn Dương, chàng phải vượt qua."
*Cộng sinh cộng linh: kết hợp tính mạng và linh hồn.
Thân mình hắn run lên, biên độ nhỏ gật gật đầu.
Thanh Nhược mua một cái tiểu viện cách nha môn không xa.
Mang theo Lâm Triệu, nàng không thể xác định hắn có đột nhiên phát sinh thân thể biến hóa hay không, nên trong nhà cũng không dám mua nô bộc.
Lâm Triệu mặc bộ đồ sắc màu của tiểu hài tử, tóc búi lên, chớp chớp đôi mắt to, bẹp cái miệng nhỏ vượt qua ngạch cửa, thanh âm làm nũng nhỏ xíu đầy tủi thân mà gọi, "Tỷ tỷ ~ tỷ tỷ ~"
Lộc cộc chạy về phía bên này.
Thanh Nhược nhanh chóng buông đồ vật trong tay ra, xoay người dang hai cánh tay.
"Ai ~"
Lâm Triệu một đường lộc cộc đâm thẳng vào trong lồng ngực Thanh Nhược, thân mình nhỏ nhắn tròn tròn, ngẩng gương mặt bé tí không cao hứng cáo trạng với Thanh Nhược, "Tỷ tỷ, tiểu béo nói ta là đứa con hoang, nói ta không có ba không có mẹ, cậu ấy hư! Ta không muốn chơi với cậu ấy nữa!"
Trong lòng Thanh Nhược cảm giác có chút quỷ dị, cười ôn nhu giơ tay sờ trán hắn, "Không có nha, Noãn Dương có tỷ tỷ. Noãn Dương sao lại là đứa con hoang được? Noãn Dương là con hoang vậy thì tỷ tỷ cũng là con hoang sao?"
Đôi mắt to của Lâm Triệu trừng lớn, nghiêm túc lắc lắc cái đầu, thanh âm non nớt nghiêm trang sửa đúng cho Thanh Nhược, "Tỷ tỷ mới không phải là đứa con hoang đâu."
Thanh Nhược cười rộ lên, "Vậy Noãn Dương có phải hay không?"
Hắn kiên định lắc đầu, "Không phải!"
Hắn cùng các bạn nhỏ chung quanh chơi với nhau một buổi trưa, vừa mới lại cùng đồng bọn nhỏ cãi nhau, không nghĩ đến vừa trở về liền ăn vạ Thanh Nhược.
Thanh Nhược tự mình vá áo cho hắn, hắn rúc trong lòng Thanh Nhược một hồi giật miếng vải, một hồi lại giấu chỉ để phá rối.
Mãi cho đến khi Thanh Nhược làm cơm chiều mới tự chơi một mình trong sân một lát.
Cậu nhóc tay đầy bùn lạch bạch chạy đến cửa phòng bếp, "Tỷ tỷ! Ta muốn ăn chân gà."
"Được."
Ý thức được Thanh Nhược đang nhìn tay hắn, Lâm Triệu nhanh nhảu giấu tay ra sau lưng, "Ta, ta không có chơi, chơi bùn đâu." Đôi mắt nhìn vào góc phòng bếp, thanh âm càng nói càng nhỏ.
"Ừ, tỷ tỷ tin tưởng Noãn Dương, Noãn Dương của chúng ta là ngoan nhất."
Thằng bé lại lạch bạch chạy vào trong viện rửa tay.
Đầu gối Lâm Triệu vẫn có chút vấn đề, mỗi khi trời trở lạnh sẽ đau, hắn bây giờ hoàn toàn là một đứa trẻ nít, không thoải mái một chút liền ôm Thanh Nhược dùng sức làm nũng, mắt to sáng lấp lánh long lanh nước mắt, thanh âm mềm nhũn mang theo giọng mũi, Thanh Nhược thật là không biết làm sao để cự tuyệt mỗi khi hắn làm nũng.
Chẳng sợ đã hoàn toàn biến thành tiểu hài tử, hắn vẫn bá đạo như trước, khi ngủ nhất định phải ngủ cùng một giường với Thanh Nhược.
Thanh Nhược kể chuyện xưa trước khi ngủ cho hắn, chờ hắn ngủ rồi đứng dậy đến phòng bếp bưng nước ấm về phòng, làm nóng khăn lông chườm lên đầu gối hắn.
Tiểu hài tử giấc ngủ sâu, chỗ đầu gối nóng nóng làm hắn không thoải mái, luôn lăn lộn qua lại, Thanh Nhược vỗ lưng dỗ dành lại ngủ say.
Đổ nước rồi trở lại phòng ngồi ở mép giường, đắp chăn lại ngay ngắn cho tên nhóc vừa đá chăn, Thanh Nhược vén tóc trên trán ra cho hắn, có chút dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt nhỏ vừa tinh xảo vừa đáng yêu.
Nơi này là Thần Quốc.
Không phải Tu Tiên Giới. Nhưng cùng một vị diện* với Tu Tiên Giới lúc trước của bọn họ, nhưng nơi này không có người tu tiên, chỉ là xã hội nhân loại bình phàm. Tu Tiên Giới biết thế giới bình thường của nhân loại, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ở thế giới như vậy.
*Vị diện: là thế giới 1, thế giới 2,... ở tựa đề. Ý Thanh Nhược là họ không hề chuyển sang một thế giới khác, vẫn ở thế giới của Lâm Triệu. Ở đây ta giữ nguyên từ "vị diện" để phân biệt với mấy chữ "thế giới" ở dưới nhe
Dân gian tương truyền Bồ Tát hiển linh đại khái chính là tình huống như vậy. Thiên Đạo cấm kỵ, quy tắc hạn định, xã hội người thường sẽ không biết đến sự tồn tại của Tu Tiên Giới, nhưng chỉ cần là người tu tiên, sẽ không thể ra tay đối với người thường, mặc kệ trực tiếp hay gián tiếp, sẽ ngay lập tức bị Thiên Đạo mạt sát.
Ngày đó Lâm Triệu tôi thể giằng co trong thời gian rất dài, cuối cùng hắn toàn thân đẫm máu ngã vào trong vũng máu. Thanh Nhược vừa muốn vươn tay ra dìu hắn, Lâm Triệu đã từ bộ dáng Ma tộc lúc trước biến thành một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Một tiểu hài tử hoàn toàn giống như người thường, Thanh Nhược lập tức xem xét thân thể của mình, quả nhiên không cảm giác được một chút tu vi nào, thậm chí ngay cả túi Càn Khôn còn mở không ra.
Thanh Nhược ôm Lâm Triệu nho nhỏ đến một bên đệm sạch sẽ, sau đó ra khỏi huyệt động xem xét, quả nhiên bên ngoài huyệt động tuy rằng cũng là rừng rậm, nhưng đã không phải là rừng rậm ma thú.
Linh hồn của nàng có quan hệ cấm chế, trong một cái thời không không có khả năng tái xuất hiện hiện tượng xuyên qua, cho nên chỉ có thể là vấn đề từ công pháp Lâm Triệu tu luyện.
Thanh Nhược nhớ tới câu "Bất sinh bất diệt" cuối cùng trong công pháp, suy nghĩ cẩn thận một hồi cũng không nghĩ ra cái gì, nàng quyết định trước ra khỏi rừng rậm, chờ Lâm Triệu tỉnh sẽ suy tính bước kế hoạch tiếp theo.
Sau khi Lâm Triệu tỉnh lại, với chỉ số thông minh của đứa bé sáu tuổi......
Công pháp gì đó hỏi một câu đã hết ba câu không biết.
Hoàn toàn không thể trông cậy được.
Trong huyệt động có vài viên Dạ Minh Châu lúc trước lấy ra để chiếu sáng, chất lượng ánh sáng này ở Thần Quốc không có chỗ nào không phải là thượng thừa.
Thanh Nhược mang theo Lâm Triệu đến một cái thành trấn hơi lớn một chút, sau khi bán một viên Dạ Minh Châu cũng đã đủ để nàng và Lâm Triệu sinh hoạt một đoạn thời gian.
Lâm Triệu lại duỗi cái chân ngắn đá chăn, Thanh Nhược buồn cười cong cong môi. Lúc kéo chăn cho hắn nàng có chút trừng phạt mà vỗ nhè nhẹ vào cẳng chân không nghe lời, lại khom lưng hôn hôn cái trán của hắn rồi nằm xuống bên cạnh.
Sự ỷ lại của Lâm Triệu nho nhỏ đối với nàng chưa bao giờ che giấu, nàng vừa mới nằm xuống thì thân mình tròn tròn đã lăn vào trong lồng ngực, khóe miệng mang theo một chút nước miếng sáng lấp lánh, chép chép cái môi hồng phấn, nhỏ giọng mềm mại lẩm bẩm, "Ăn ngon."
Không biết lại mơ thấy cái gì ăn ngon.
Cậu nhóc nho nhỏ bên người Thanh Nhược chậm rãi tiến vào mộng đẹp, không biết về sau khi Lâm Triệu nhớ lại khoảng thời gian ngốc manh* này của mình sẽ là biểu tình gì.
*Manh: dựa theo từ "moe" trong tiếng Nhật, nghĩa là dễ thương.
Thật là...... Vạn phần chờ mong.
**
Ui, tỷ tỷ đâu rồi?
Noãn Dương muốn tỷ tỷ.
Tỷ tỷ ôm một cái.
Tỷ tỷ hôn hôn.
Thích tỷ tỷ nhất!
Thích tỷ tỷ nhất!
Thích tỷ tỷ nhất!
Lâm Triệu ở ven bờ suối cúi đầu nghiêm túc rửa mặt, thật ra cũng không có gì để rửa, hiện tại màu da của hắn rất khó coi, trên mặt lại đầy vết sẹo ngang dọc.
Thanh Nhược ngồi ở một bên, đôi tay ôm đầu gối nhìn hắn, ý cười ngập tràn đáy mắt, giống như đang ngắm một hình ảnh nhiều cảnh đẹp ý vui vậy.
Lâm Triệu rửa mặt xong lại nghiêm túc rửa tay, mỗi một góc nhỏ đều không buông tha. Thanh Nhược đưa khăn tay qua đúng lúc tay hắn vừa lấy ra khỏi mặt nước.
Lâm Triệu lau khô nước, đứng lên đi đến trước mặt Thanh Nhược ngồi xuống.
Ánh mắt hắn rất nhu hòa, lời nói thong thả, mỗi chữ đều vô cùng rõ ràng, thanh âm trầm thấp quyến luyến, "Thanh Nhược, nhìn kỹ bộ dáng hiện tại của ta. Nàng nguyện ý trở thành nữ nhân của ta sao?"
Thanh Nhược vẫn luôn nhìn hắn, lúc này lại nghiêng nghiêng đầu, mắt môi cong cong, khóe miệng treo một nụ cười kiều tiếu mang theo chút ngây thơ nghịch ngợm cùng sự tín nhiệm hoàn toàn không muốn xa rời đối với hắn.
Lâm Triệu bật cười, khoảng cách giữa hai người rất gần, hắn duỗi tay véo mặt nàng, "Thôi, đừng trả lời ta. Bây giờ nàng không muốn cũng không còn kịp nữa rồi."
Nói rồi đứng lên khom lưng bế Thanh Nhược.
Thanh Nhược lo lắng cho thân thể hắn, vòng tay ôm cổ hắn lại cọ cọ vào đầu vai hắn, "Lâm Triệu, chàng để ta xuống, ta tự đi được mà."
Lâm Triệu cúi đầu, cái cằm gập ghềnh cọ qua trán nàng, "Ôm chặt ta."
Hai người ở rừng rậm ma thú, cách đó không xa chính là động phủ hai người trú gần đây. Bởi vì tùy thời đều sẽ đi, đồ vật trong động phủ rất ít, trên mặt đất chỉ trải một tấm chăn đơn giản có thể dựa một chút.
Lâm Triệu đặt Thanh Nhược ngồi trên mặt đất, lấy công cụ dọn dẹp từ túi Càn Khôn, hiện tại hắn đã gần như không có ma lực để thi triển pháp thuật, tự mình động thủ, cong eo rửa mặt đất sạch sẽ, trải chăn đệm ra, cảm thấy hơi mỏng, lại trải thêm một lớp nữa.
Hắn lại gần khom lưng bế Thanh Nhược lên, tầm mắt dừng trên đôi môi mềm mại của nàng, giọng điệu có chút đau lòng, "Xin lỗi, hơi hấp tấp, có chút đơn sơ, vốn dĩ hẳn phải trở thành một lần tốt đẹp trong ký ức."
Thanh Nhược nghiêng mặt, cách lớp quần áo hôn hôn lên ngực hắn.
Lâm Triệu cong môi, cảm giác người trong lòng càng ngày càng nặng, trân quý đến độ hắn sắp ôm không nổi nữa rồi.
Nụ hôn ôn nhu tinh tế cứ triền miên mãi, Lâm Triệu nắm lấy một bàn tay Thanh Nhược đang chạm vào mặt hắn, nàng nhẹ vỗ về vết sẹo của hắn, ý thức có chút hỗn loạn, tuy vậy trong ánh mắt mông lung vẫn đầy đau lòng, "Lâm Triệu, có đau hay không?"
Lâm Triệu cười khẽ, cúi đầu hôn lên môi nàng, trầm thân tiến vào thân thể nàng, những tiếng hừ nhỏ của nàng đều bị môi lưỡi hắn nuốt mất.
Lâm Triệu ngậm môi nàng, thanh âm ấm áp tựa ánh mặt trời tháng sáu, "Thanh Nhược, về sau gọi ta là Noãn Dương."
"Noãn Dương."
Thanh Nhược bị mùi máu tươi làm tỉnh.
Mở mắt ra nhìn thấy một người đầy máu.
Nàng còn nằm ở trên đệm, hẳn là Lâm Triệu đã mặc lại quần áo cho nàng, rồi đắp thêm chăn.
Hắn ngồi xếp bằng bên kia động phủ, tình huống trên người còn đáng sợ hơn lần tôi thể trước.
Máu chung quanh đã có xu thế chảy thành dòng.
Thanh Nhược trước hết nghiêng đầu nhìn cửa động phủ, Lâm Triệu đã dùng pháp khí đặt ở cửa động ngăn cách hơi thở.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nếu không, mùi máu tươi dày đặc như vậy, một lúc nữa đưa tới ma thú tuyệt đối đủ cho bọn họ mệt một trận.
Lâm Triệu cụ thể đau đớn bao nhiêu Thanh Nhược không biết, nhưng lần trước hắn phá đầu gối mình đến máu thịt mơ hồ cũng không hừ ra tiếng, mà bây giờ đã bắt đầu kêu rên, thậm chí ngón tay đã bám chặt lấy đầu xương bánh chè*.
*Xương bánh chè nằm ngay dưới đầu gối.
Thanh Nhược đứng lên, động tác vô cùng nhẹ dọn dẹp đồ vật trên mặt đất, không nhìn hắn, bởi vì nhìn quá đau lòng, khuôn mặt hắn đã hiện ra màu tím, những vết sẹo cuồn cuộn như sống lại, ở trên mặt vặn vẹo tác quái.
"Thanh Nhược......" Lâm Triệu run rẩy mở miệng, vẫn như cũ nhắm chặt mắt lại, nước mắt từ khóe mắt hắn trượt xuống.
Thanh Nhược không tiếng động nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, nàng không dám vươn tay chạm vào hắn, không biết đánh gãy quá trình có phải càng nghiêm trọng hơn hay không, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hắn.
Nước mắt Lâm Triệu không ngừng chảy, hắn run run rẩy rẩy nói chuyện, "Thanh Nhược, ta đau quá......"
"Ta ở ngay đây." Thanh Nhược mở miệng, thanh âm thật nhỏ lại dường như run lên.
Lâm Triệu cắn môi rất chặt, tựa hồ kìm nén thật lâu, lúc buông ra môi đã bị hắn cắn đến rướm máu, "Hôn...... Hôn ta."
Hai tay Thanh Nhược chống hai bên, chạm môi vào đôi môi đầy máu tươi của hắn.
Trong đầu hiện lên một bộ công pháp, hoàn chỉnh.
《 cấm 》
Cái tên này, không có chút nào giống một bộ công pháp.
Đạo tu đọa ma, trước tiên tu vi phải đạt tới một giai tầng, rồi sau đó chiếu theo bộ công pháp này tu luyện. Sau mỗi một lần tôi thể, tu vi đều sẽ giảm xuống. Cho đến khi không còn gì cả.
Bộ công pháp này thật sự không giống bất kỳ công pháp nào, phi thường đơn sơ, toàn bộ hoàn toàn không nói sau khi không còn ma lực sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có một câu: Bất tử bất diệt.
Mà công pháp có một bộ phận song tu, cùng mệnh cùng linh.
Nói tóm lại, có thể hai người cùng tu luyện, cũng có thể một người tu luyện, chỉ cần xác nhận song tu, tu vi cùng tăng cùng giảm, đồng sinh đồng tử. Chẳng qua, một người tu luyện thì lúc tôi thể phải thừa nhận thống khổ gấp đôi.
Công pháp vô cùng ngắn gọn, nếu đem so sánh với những bộ công pháp khác Thanh Nhược đã từng tu luyện thì thậm chí còn không được tính là một bộ công pháp, thật sự quá đơn sơ.
Thanh Nhược mở mắt ra, gần trong gang tấc chính là gương mặt đau đến vặn vẹo của Lâm Triệu. Nàng giơ tay ôm lấy hắn, siết chặt môi hắn gằn từng chữ, "Chúng ta cộng sinh cộng linh*. Noãn Dương, chàng phải vượt qua."
*Cộng sinh cộng linh: kết hợp tính mạng và linh hồn.
Thân mình hắn run lên, biên độ nhỏ gật gật đầu.
Thanh Nhược mua một cái tiểu viện cách nha môn không xa.
Mang theo Lâm Triệu, nàng không thể xác định hắn có đột nhiên phát sinh thân thể biến hóa hay không, nên trong nhà cũng không dám mua nô bộc.
Lâm Triệu mặc bộ đồ sắc màu của tiểu hài tử, tóc búi lên, chớp chớp đôi mắt to, bẹp cái miệng nhỏ vượt qua ngạch cửa, thanh âm làm nũng nhỏ xíu đầy tủi thân mà gọi, "Tỷ tỷ ~ tỷ tỷ ~"
Lộc cộc chạy về phía bên này.
Thanh Nhược nhanh chóng buông đồ vật trong tay ra, xoay người dang hai cánh tay.
"Ai ~"
Lâm Triệu một đường lộc cộc đâm thẳng vào trong lồng ngực Thanh Nhược, thân mình nhỏ nhắn tròn tròn, ngẩng gương mặt bé tí không cao hứng cáo trạng với Thanh Nhược, "Tỷ tỷ, tiểu béo nói ta là đứa con hoang, nói ta không có ba không có mẹ, cậu ấy hư! Ta không muốn chơi với cậu ấy nữa!"
Trong lòng Thanh Nhược cảm giác có chút quỷ dị, cười ôn nhu giơ tay sờ trán hắn, "Không có nha, Noãn Dương có tỷ tỷ. Noãn Dương sao lại là đứa con hoang được? Noãn Dương là con hoang vậy thì tỷ tỷ cũng là con hoang sao?"
Đôi mắt to của Lâm Triệu trừng lớn, nghiêm túc lắc lắc cái đầu, thanh âm non nớt nghiêm trang sửa đúng cho Thanh Nhược, "Tỷ tỷ mới không phải là đứa con hoang đâu."
Thanh Nhược cười rộ lên, "Vậy Noãn Dương có phải hay không?"
Hắn kiên định lắc đầu, "Không phải!"
Hắn cùng các bạn nhỏ chung quanh chơi với nhau một buổi trưa, vừa mới lại cùng đồng bọn nhỏ cãi nhau, không nghĩ đến vừa trở về liền ăn vạ Thanh Nhược.
Thanh Nhược tự mình vá áo cho hắn, hắn rúc trong lòng Thanh Nhược một hồi giật miếng vải, một hồi lại giấu chỉ để phá rối.
Mãi cho đến khi Thanh Nhược làm cơm chiều mới tự chơi một mình trong sân một lát.
Cậu nhóc tay đầy bùn lạch bạch chạy đến cửa phòng bếp, "Tỷ tỷ! Ta muốn ăn chân gà."
"Được."
Ý thức được Thanh Nhược đang nhìn tay hắn, Lâm Triệu nhanh nhảu giấu tay ra sau lưng, "Ta, ta không có chơi, chơi bùn đâu." Đôi mắt nhìn vào góc phòng bếp, thanh âm càng nói càng nhỏ.
"Ừ, tỷ tỷ tin tưởng Noãn Dương, Noãn Dương của chúng ta là ngoan nhất."
Thằng bé lại lạch bạch chạy vào trong viện rửa tay.
Đầu gối Lâm Triệu vẫn có chút vấn đề, mỗi khi trời trở lạnh sẽ đau, hắn bây giờ hoàn toàn là một đứa trẻ nít, không thoải mái một chút liền ôm Thanh Nhược dùng sức làm nũng, mắt to sáng lấp lánh long lanh nước mắt, thanh âm mềm nhũn mang theo giọng mũi, Thanh Nhược thật là không biết làm sao để cự tuyệt mỗi khi hắn làm nũng.
Chẳng sợ đã hoàn toàn biến thành tiểu hài tử, hắn vẫn bá đạo như trước, khi ngủ nhất định phải ngủ cùng một giường với Thanh Nhược.
Thanh Nhược kể chuyện xưa trước khi ngủ cho hắn, chờ hắn ngủ rồi đứng dậy đến phòng bếp bưng nước ấm về phòng, làm nóng khăn lông chườm lên đầu gối hắn.
Tiểu hài tử giấc ngủ sâu, chỗ đầu gối nóng nóng làm hắn không thoải mái, luôn lăn lộn qua lại, Thanh Nhược vỗ lưng dỗ dành lại ngủ say.
Đổ nước rồi trở lại phòng ngồi ở mép giường, đắp chăn lại ngay ngắn cho tên nhóc vừa đá chăn, Thanh Nhược vén tóc trên trán ra cho hắn, có chút dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt nhỏ vừa tinh xảo vừa đáng yêu.
Nơi này là Thần Quốc.
Không phải Tu Tiên Giới. Nhưng cùng một vị diện* với Tu Tiên Giới lúc trước của bọn họ, nhưng nơi này không có người tu tiên, chỉ là xã hội nhân loại bình phàm. Tu Tiên Giới biết thế giới bình thường của nhân loại, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ở thế giới như vậy.
*Vị diện: là thế giới 1, thế giới 2,... ở tựa đề. Ý Thanh Nhược là họ không hề chuyển sang một thế giới khác, vẫn ở thế giới của Lâm Triệu. Ở đây ta giữ nguyên từ "vị diện" để phân biệt với mấy chữ "thế giới" ở dưới nhe
Dân gian tương truyền Bồ Tát hiển linh đại khái chính là tình huống như vậy. Thiên Đạo cấm kỵ, quy tắc hạn định, xã hội người thường sẽ không biết đến sự tồn tại của Tu Tiên Giới, nhưng chỉ cần là người tu tiên, sẽ không thể ra tay đối với người thường, mặc kệ trực tiếp hay gián tiếp, sẽ ngay lập tức bị Thiên Đạo mạt sát.
Ngày đó Lâm Triệu tôi thể giằng co trong thời gian rất dài, cuối cùng hắn toàn thân đẫm máu ngã vào trong vũng máu. Thanh Nhược vừa muốn vươn tay ra dìu hắn, Lâm Triệu đã từ bộ dáng Ma tộc lúc trước biến thành một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Một tiểu hài tử hoàn toàn giống như người thường, Thanh Nhược lập tức xem xét thân thể của mình, quả nhiên không cảm giác được một chút tu vi nào, thậm chí ngay cả túi Càn Khôn còn mở không ra.
Thanh Nhược ôm Lâm Triệu nho nhỏ đến một bên đệm sạch sẽ, sau đó ra khỏi huyệt động xem xét, quả nhiên bên ngoài huyệt động tuy rằng cũng là rừng rậm, nhưng đã không phải là rừng rậm ma thú.
Linh hồn của nàng có quan hệ cấm chế, trong một cái thời không không có khả năng tái xuất hiện hiện tượng xuyên qua, cho nên chỉ có thể là vấn đề từ công pháp Lâm Triệu tu luyện.
Thanh Nhược nhớ tới câu "Bất sinh bất diệt" cuối cùng trong công pháp, suy nghĩ cẩn thận một hồi cũng không nghĩ ra cái gì, nàng quyết định trước ra khỏi rừng rậm, chờ Lâm Triệu tỉnh sẽ suy tính bước kế hoạch tiếp theo.
Sau khi Lâm Triệu tỉnh lại, với chỉ số thông minh của đứa bé sáu tuổi......
Công pháp gì đó hỏi một câu đã hết ba câu không biết.
Hoàn toàn không thể trông cậy được.
Trong huyệt động có vài viên Dạ Minh Châu lúc trước lấy ra để chiếu sáng, chất lượng ánh sáng này ở Thần Quốc không có chỗ nào không phải là thượng thừa.
Thanh Nhược mang theo Lâm Triệu đến một cái thành trấn hơi lớn một chút, sau khi bán một viên Dạ Minh Châu cũng đã đủ để nàng và Lâm Triệu sinh hoạt một đoạn thời gian.
Lâm Triệu lại duỗi cái chân ngắn đá chăn, Thanh Nhược buồn cười cong cong môi. Lúc kéo chăn cho hắn nàng có chút trừng phạt mà vỗ nhè nhẹ vào cẳng chân không nghe lời, lại khom lưng hôn hôn cái trán của hắn rồi nằm xuống bên cạnh.
Sự ỷ lại của Lâm Triệu nho nhỏ đối với nàng chưa bao giờ che giấu, nàng vừa mới nằm xuống thì thân mình tròn tròn đã lăn vào trong lồng ngực, khóe miệng mang theo một chút nước miếng sáng lấp lánh, chép chép cái môi hồng phấn, nhỏ giọng mềm mại lẩm bẩm, "Ăn ngon."
Không biết lại mơ thấy cái gì ăn ngon.
Cậu nhóc nho nhỏ bên người Thanh Nhược chậm rãi tiến vào mộng đẹp, không biết về sau khi Lâm Triệu nhớ lại khoảng thời gian ngốc manh* này của mình sẽ là biểu tình gì.
*Manh: dựa theo từ "moe" trong tiếng Nhật, nghĩa là dễ thương.
Thật là...... Vạn phần chờ mong.
**
Ui, tỷ tỷ đâu rồi?
Noãn Dương muốn tỷ tỷ.
Tỷ tỷ ôm một cái.
Tỷ tỷ hôn hôn.
Thích tỷ tỷ nhất!
Thích tỷ tỷ nhất!
Thích tỷ tỷ nhất!