Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-75
Quyển 2 - Chương 26: Đi thăm
"Nhị tiểu thư, đừng nghĩ nhiều, nô tỳ dìu người trở về." Vân Mi nâng tay, nhẹ nhàng lau khóe mắt của ta.
Ta lúc này mới phát hiện, đang êm đẹp, bản thân thế mà khóc.
"Nhị tiểu thư, đây đều không phải hi vọng của người, Đại tiểu thư sẽ hiểu." Nàng vẫn đau lòng khuyên ta.
Ánh mắt ta vẫn dõi theo hướng ngự giá rời đi, tại sao lại khóc?
Đáy lòng hỏi, có lẽ ngoại trừ tỷ tỷ, vẫn còn nguyên nhân khác.
Xoay người, ta lấy khăn lau khóe mắt, trên khăn, vẫn còn lưu lại mùi của hắn.
Mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt.
Ta cắn răng nói: "Không về Thủy Yên Các, chúng ta, đi Trữ Ngọc Cung." Đế Cơ bị thương, phi tần hậu cung đi thăm là chuyện đương nhiên, mà ta vừa rồi trùng ở đó, giờ phút này quay lại, hết sức bình thường.
Vân Mi giật mình, nhưng không hỏi ta vì sao, chỉ gật đầu.
Thời điểm quay lại Trữ Ngọc Cung, cả hai đều có chút ngoài ý muốn. Ta cho rằng Trữ Ngọc Cung lúc này sẽ vô cùng náo nhiệt, lại không ngờ, thế mà giống hệt lúc ta rời đi. Tin tức trong cung căn bản không thể che giấu, huống hồ, Đế Cơ bị thương là chuyện lớn như vậy. Nhưng thật kỳ quá, ai cũng không tới. Nhìn Vân Mi, ta nâng bước đi vào.
Có cung nữ ra nghênh đón, nhìn thấy là ta, dường như vô cùng kinh ngạc, vội hành lễ.
Ta chỉ hỏi: "Đế Cơ không sao chứ?"
"Tạ tiểu chủ quan tâm, thái y nói Đế Cơ không đáng ngại." Cung nữ nhỏ giọng đáp. Thấy ta đi tới trước một bước, nàng lại nói, "Tiểu chủ, nương nương không có ở đây. À, là vừa rồi Thái Hoàng Thái Hậu gọi Ti Y cô cô qua hỏi tình hình của Đế Cơ, nương nương đã qua Úc Ninh Cung rồi."
Ta dừng bước, cười nói: "Ta đã tới rồi, cũng nên vào xem Đế Cơ một cái."
Nghe ta nói thế, cung nữ cũng không còn lý do ngăn cản ta, liền gật đầu: "Thỉnh tiểu chủ đi theo nô tỳ." Dứt lời, nàng xoay người dẫn ta vào trong.
Đến bên ngoài tẩm cung, bên trong ẩn ẩn truyền ra tiếng nói chuyện.
"Huyên cô cô, phụ hoàng tức giận sao?"
"Hoàng Thượng sao lại giận Đế Cơ?"
"Vậy... Mẫu phi đi tìm phụ hoàng à?"
"Không có, nương nương qua Úc Ninh Cung. Thái Hậu Thái Hậu quan tâm Đế Cơ, nương nương tự mình đi thay Đế Cơ tạ ơn."
Ngọc Đế Cơ không nói nữa, bên trong lại truyền đến giọng cung nữ: "Đế Cơ là sao vậy? Có phải vết thương trên trán còn đau không? Để nô tỳ xem."
Thời điểm ta đi vào, đúng lúc nàng muốn tiến lên, thấy ta tới, thoáng sửng sốt, nhanh chóng hành lễ: "Thỉnh an tiểu chủ."
Cung nữ dẫn đường cho ta giải thích: "Huyên Nhi tỷ tỷ, tiểu chủ cố ý đến thăm Đế Cơ."
"Nô tỳ thay Đế Cơ tạ tiểu chủ." Nàng lần nữa hành lễ với ta.
Ta cười cười, nâng bước đi tới.
Ngọc Đế Cơ lúc này đang ngồi trên giường, trên trán quấn một vòng băng gạc, có lẽ vì mất máu, khuôn mặt nhỏ nhắn kia có chút tái nhợt. Trong lòng ôm hoa cầu ngày thường hay chơi, hài tử mở to hai mắt nhìn ta.
Ta vừa tới trước một bước, nó đột nhiên nhảy xuống giường, tránh sau lưng Huyên Nhi. Không biết vì khẩn trương hay thế nào, hoa cầu kia từ trong lòng nó rơi xuống, lăn tới bên chân ta.
Cúi người nhặt lấy, ta tới gần, ngồi xổm, trả hoa cầu cho hài tử.
Nó đối với ta, dường như vẫn còn sợ hãi.
Ta cho rằng, hài tử sẽ không nhận lấy hoa cầu, lại không ngờ, chần chờ hồi lâu, bàn tay nhỏ bé kia vẫn duỗi tới, bắt được hoa cầu.
Nó nhìn ta, đột nhiên mỉm cười.
Ta cũng mỉm cười, nghe hài tử nhỏ giọng hỏi: "Mẫu phi nói, người là Tiệp Dư."
Gật đầu, trí nhớ của hài tử thật tốt.
"Đế Cơ còn đau phải không? Phụ hoàng con đau lòng muốn chết." Đây, không thể xem là gạt người. Tuy ngoài miệng Nguyên Thừa Hạo không nói, còn vội vàng rời đi, nhưng thần sắc lo lắng cho Đế Cơ viết rất rõ trên mặt. Ta chẳng qua chỉ muốn lợi dụng Nguyên Thừa Hạo để kéo Ngọc Đế Cơ lại gần.
Quả nhiên, nghe ta nói thế, hài tử tiến lên một bước, vội hỏi: "Phụ hoàng... Phụ hoàng thật sự không tức giận sao?"
Ta không khỏi nhíu mày, Đế Cơ luôn miệng hỏi Nguyên Thừa Hạo có giận hay không, nó vì sao lại nghĩ như vậy?
"Nhị tiểu thư, đừng nghĩ nhiều, nô tỳ dìu người trở về." Vân Mi nâng tay, nhẹ nhàng lau khóe mắt của ta.
Ta lúc này mới phát hiện, đang êm đẹp, bản thân thế mà khóc.
"Nhị tiểu thư, đây đều không phải hi vọng của người, Đại tiểu thư sẽ hiểu." Nàng vẫn đau lòng khuyên ta.
Ánh mắt ta vẫn dõi theo hướng ngự giá rời đi, tại sao lại khóc?
Đáy lòng hỏi, có lẽ ngoại trừ tỷ tỷ, vẫn còn nguyên nhân khác.
Xoay người, ta lấy khăn lau khóe mắt, trên khăn, vẫn còn lưu lại mùi của hắn.
Mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt.
Ta cắn răng nói: "Không về Thủy Yên Các, chúng ta, đi Trữ Ngọc Cung." Đế Cơ bị thương, phi tần hậu cung đi thăm là chuyện đương nhiên, mà ta vừa rồi trùng ở đó, giờ phút này quay lại, hết sức bình thường.
Vân Mi giật mình, nhưng không hỏi ta vì sao, chỉ gật đầu.
Thời điểm quay lại Trữ Ngọc Cung, cả hai đều có chút ngoài ý muốn. Ta cho rằng Trữ Ngọc Cung lúc này sẽ vô cùng náo nhiệt, lại không ngờ, thế mà giống hệt lúc ta rời đi. Tin tức trong cung căn bản không thể che giấu, huống hồ, Đế Cơ bị thương là chuyện lớn như vậy. Nhưng thật kỳ quá, ai cũng không tới. Nhìn Vân Mi, ta nâng bước đi vào.
Có cung nữ ra nghênh đón, nhìn thấy là ta, dường như vô cùng kinh ngạc, vội hành lễ.
Ta chỉ hỏi: "Đế Cơ không sao chứ?"
"Tạ tiểu chủ quan tâm, thái y nói Đế Cơ không đáng ngại." Cung nữ nhỏ giọng đáp. Thấy ta đi tới trước một bước, nàng lại nói, "Tiểu chủ, nương nương không có ở đây. À, là vừa rồi Thái Hoàng Thái Hậu gọi Ti Y cô cô qua hỏi tình hình của Đế Cơ, nương nương đã qua Úc Ninh Cung rồi."
Ta dừng bước, cười nói: "Ta đã tới rồi, cũng nên vào xem Đế Cơ một cái."
Nghe ta nói thế, cung nữ cũng không còn lý do ngăn cản ta, liền gật đầu: "Thỉnh tiểu chủ đi theo nô tỳ." Dứt lời, nàng xoay người dẫn ta vào trong.
Đến bên ngoài tẩm cung, bên trong ẩn ẩn truyền ra tiếng nói chuyện.
"Huyên cô cô, phụ hoàng tức giận sao?"
"Hoàng Thượng sao lại giận Đế Cơ?"
"Vậy... Mẫu phi đi tìm phụ hoàng à?"
"Không có, nương nương qua Úc Ninh Cung. Thái Hậu Thái Hậu quan tâm Đế Cơ, nương nương tự mình đi thay Đế Cơ tạ ơn."
Ngọc Đế Cơ không nói nữa, bên trong lại truyền đến giọng cung nữ: "Đế Cơ là sao vậy? Có phải vết thương trên trán còn đau không? Để nô tỳ xem."
Thời điểm ta đi vào, đúng lúc nàng muốn tiến lên, thấy ta tới, thoáng sửng sốt, nhanh chóng hành lễ: "Thỉnh an tiểu chủ."
Cung nữ dẫn đường cho ta giải thích: "Huyên Nhi tỷ tỷ, tiểu chủ cố ý đến thăm Đế Cơ."
"Nô tỳ thay Đế Cơ tạ tiểu chủ." Nàng lần nữa hành lễ với ta.
Ta cười cười, nâng bước đi tới.
Ngọc Đế Cơ lúc này đang ngồi trên giường, trên trán quấn một vòng băng gạc, có lẽ vì mất máu, khuôn mặt nhỏ nhắn kia có chút tái nhợt. Trong lòng ôm hoa cầu ngày thường hay chơi, hài tử mở to hai mắt nhìn ta.
Ta vừa tới trước một bước, nó đột nhiên nhảy xuống giường, tránh sau lưng Huyên Nhi. Không biết vì khẩn trương hay thế nào, hoa cầu kia từ trong lòng nó rơi xuống, lăn tới bên chân ta.
Cúi người nhặt lấy, ta tới gần, ngồi xổm, trả hoa cầu cho hài tử.
Nó đối với ta, dường như vẫn còn sợ hãi.
Ta cho rằng, hài tử sẽ không nhận lấy hoa cầu, lại không ngờ, chần chờ hồi lâu, bàn tay nhỏ bé kia vẫn duỗi tới, bắt được hoa cầu.
Nó nhìn ta, đột nhiên mỉm cười.
Ta cũng mỉm cười, nghe hài tử nhỏ giọng hỏi: "Mẫu phi nói, người là Tiệp Dư."
Gật đầu, trí nhớ của hài tử thật tốt.
"Đế Cơ còn đau phải không? Phụ hoàng con đau lòng muốn chết." Đây, không thể xem là gạt người. Tuy ngoài miệng Nguyên Thừa Hạo không nói, còn vội vàng rời đi, nhưng thần sắc lo lắng cho Đế Cơ viết rất rõ trên mặt. Ta chẳng qua chỉ muốn lợi dụng Nguyên Thừa Hạo để kéo Ngọc Đế Cơ lại gần.
Quả nhiên, nghe ta nói thế, hài tử tiến lên một bước, vội hỏi: "Phụ hoàng... Phụ hoàng thật sự không tức giận sao?"
Ta không khỏi nhíu mày, Đế Cơ luôn miệng hỏi Nguyên Thừa Hạo có giận hay không, nó vì sao lại nghĩ như vậy?