Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
Quyển 2 - Chương 3: Chúc mừng ta
Chưa đợi ta trả lời, hắn đã nói: "Chỉ tiếc, trẫm đã tứ hôn cho An Kỳ Dương và Doanh Nhi."
Ta gật đầu: "Hôn sự của biểu thiếu gia và quận chúa là chuyện sớm muộn."
Thời điểm ở Cung phủ, An Kỳ Dương im bặt không nhắc tới kinh thành, dù chưa từng nghe hắn nhắc tới Chỉ Doanh quận chúa, nhưng ta biết, danh môn vọng tộc như vậy, đương nhiên sẽ có một vị tiểu thư xứng đôi sánh vai với hắn. Không phải Chỉ Doanh quận chúa, cũng sẽ là người khác.
Nhưng, trốn không thoát, đó là thân phận tôn quý, mà khó có được chính là tấm lòng quận chúa dành cho hắn.
Nguyên Thừa Hạo nhìn ta, nhếch miệng: "Xem ra, vẫn là trẫm đoán lầm. Như vậy, nàng là vì ai?"
Nao nao, thì ra, hắn vẫn không tin lời tối qua ta nói. Cho rằng ta không cho hắn chạm vào, không vì lý do nào khác, mà vì đã có người trong lòng. Hắn mở kim khẩu, sẽ không nuốt lời, nhưng vẫn muốn biết tình hình thực tế.
"Trong lòng thần thiếp, không có ai cả." Hoặc là nói, người kia còn chưa xuất hiện.
Hắn nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng: "Có lẽ, nàng nên lấy lòng trẫm một chút."
"Nếu đó là những lời ngài thích nghe." Chẳng qua là a dua nịnh bợ mà thôi, ta cũng biết nói.
Hắn bật cười, trầm giọng: "Thôi đi, những lời trái lương tâm trẫm nghe quá nhiều rồi." Hắn vẫn không buông ta ra, cũng không buộc chặt, cứ thế mà ôm. Kỳ thật, không phải ôm, chỉ đơn thuần là gác cánh tay lên người ta mà thôi.
"Hoàng Thượng, nên xuống giường rồi." Bên ngoài truyền tới tiếng của Thường công công, tiếp theo, cửa bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Tiến vào, ngoại trừ Thường công công, dường như còn có kẻ khác.
Ta ngước mắt nhìn, thấy theo sau Thường công công là nhóm cung nữ thái giám, đều tới hầu hạ Nguyên Thừa Hạo đứng dậy.
Hắn ngồi dậy, ta cũng nhúc nhích, lại bị hắn đè thân mình lại.
Không ngồi dậy, cũng không cử động, chỉ nhìn cung nữ thái giám hầu hạ xuống giường.
Mãi đến lúc ra ngoài, hắn vẫn không nhìn ta, ngay cả bước chân cũng không có chút chần chờ.
Gọi Vân Mi vào.
Nàng nghe tiếng của ta, nhanh chóng chạy tới, vào rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Nhị tiểu thư không sao thì tốt, đêm qua hù chết nô tỳ." Nàng vỗ ngực, nhỏ giọng hỏi, "Tối qua sao vậy? Nô tỳ thấy sắc mặt Thường công công không tốt."
Ta cười cười: "Cũng không có gì, Hoàng Thượng nói không thích huân hương trong phòng ta, lệnh Thường công công vào dập tắt." Nói rồi, ta thuận đường đưa mắt nhìn huân hương bị Thường công công dùng trà tưới lên.
Vân Phi lúc này mới yên tâm, đi tới dìu ta: "Hôm qua lại không cho nô tỳ vào, thật lo lắng tới chết. A, tay của Nhị tiểu thư người..." Thấy tay ta bị thương, nàng liền nhớ lại tối qua thái y tới.
"Không sao, vết thương nhỏ mà thôi."
Vân Mi lại hỏi mấy câu, xác định ta thật sự không sao, mới kéo ta đứng dậy, trang điểm chải chuốt một phen, lại hỏi: "Lát nữa ăn sáng xong, nô tỳ dạy người nhận chữ sao?"
Ta lắc đầu: "Không, lát nữa đến Tuệ Như Cung trước." Không cẩn thận làm hỏng vòng tay Hiền Phi tặng, ta nên tự mình tới cửa bồi tội mới thỏa đáng.
Ngoài viện, hoàng anh không ngừng xướng ca.
Ta được Vân Mi dìu ra ngoài, cung nữ thái giám ra tới, ai nấy đều vui sướng quỳ xuống, dập đầu: "Chúc mừng tiểu chủ! Chúc mừng tiểu chủ!"
Không khỏi giật mình, Nguyên Thừa Hạo chẳng qua chỉ tới Thủy Yên Các ngủ một đêm, một đám bọn họ cư nhiên có thể cao hứng như vậy. Không, nói đúng hơn là, thay ta cao hứng. Nếu biết đêm qua là đêm duy nhất, bọn họ còn có thể nói ra hai chữ "Chúc mừng" này sao?
"Nhị tiểu thư." Vân Mi nhỏ giọng gọi ta.
Ta lúc này mới hoàn hồn, cười nhạt: "Đều thưởng."
Người bên dưới vừa nghe, càng thêm vui sướng.
Vân Mi nhìn ta, ta chỉ cười, tiền tài với ta mà nói không có tác dụng gì. Ở thâm cung, nơi nào không cần lấy lòng?
Thời điểm qua Tuệ Như Cung, Hiền Phi đã đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.
Cùng Vân Mi đợi một lát, xa xa nhìn thấy Hiền Phi trở về, mà bên cạnh nàng còn có một nữ tử. Vân Mi nhỏ giọng: "Nhị tiểu thư, là Đường Tiệp Dư."
Chưa đợi ta trả lời, hắn đã nói: "Chỉ tiếc, trẫm đã tứ hôn cho An Kỳ Dương và Doanh Nhi."
Ta gật đầu: "Hôn sự của biểu thiếu gia và quận chúa là chuyện sớm muộn."
Thời điểm ở Cung phủ, An Kỳ Dương im bặt không nhắc tới kinh thành, dù chưa từng nghe hắn nhắc tới Chỉ Doanh quận chúa, nhưng ta biết, danh môn vọng tộc như vậy, đương nhiên sẽ có một vị tiểu thư xứng đôi sánh vai với hắn. Không phải Chỉ Doanh quận chúa, cũng sẽ là người khác.
Nhưng, trốn không thoát, đó là thân phận tôn quý, mà khó có được chính là tấm lòng quận chúa dành cho hắn.
Nguyên Thừa Hạo nhìn ta, nhếch miệng: "Xem ra, vẫn là trẫm đoán lầm. Như vậy, nàng là vì ai?"
Nao nao, thì ra, hắn vẫn không tin lời tối qua ta nói. Cho rằng ta không cho hắn chạm vào, không vì lý do nào khác, mà vì đã có người trong lòng. Hắn mở kim khẩu, sẽ không nuốt lời, nhưng vẫn muốn biết tình hình thực tế.
"Trong lòng thần thiếp, không có ai cả." Hoặc là nói, người kia còn chưa xuất hiện.
Hắn nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng: "Có lẽ, nàng nên lấy lòng trẫm một chút."
"Nếu đó là những lời ngài thích nghe." Chẳng qua là a dua nịnh bợ mà thôi, ta cũng biết nói.
Hắn bật cười, trầm giọng: "Thôi đi, những lời trái lương tâm trẫm nghe quá nhiều rồi." Hắn vẫn không buông ta ra, cũng không buộc chặt, cứ thế mà ôm. Kỳ thật, không phải ôm, chỉ đơn thuần là gác cánh tay lên người ta mà thôi.
"Hoàng Thượng, nên xuống giường rồi." Bên ngoài truyền tới tiếng của Thường công công, tiếp theo, cửa bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Tiến vào, ngoại trừ Thường công công, dường như còn có kẻ khác.
Ta ngước mắt nhìn, thấy theo sau Thường công công là nhóm cung nữ thái giám, đều tới hầu hạ Nguyên Thừa Hạo đứng dậy.
Hắn ngồi dậy, ta cũng nhúc nhích, lại bị hắn đè thân mình lại.
Không ngồi dậy, cũng không cử động, chỉ nhìn cung nữ thái giám hầu hạ xuống giường.
Mãi đến lúc ra ngoài, hắn vẫn không nhìn ta, ngay cả bước chân cũng không có chút chần chờ.
Gọi Vân Mi vào.
Nàng nghe tiếng của ta, nhanh chóng chạy tới, vào rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Nhị tiểu thư không sao thì tốt, đêm qua hù chết nô tỳ." Nàng vỗ ngực, nhỏ giọng hỏi, "Tối qua sao vậy? Nô tỳ thấy sắc mặt Thường công công không tốt."
Ta cười cười: "Cũng không có gì, Hoàng Thượng nói không thích huân hương trong phòng ta, lệnh Thường công công vào dập tắt." Nói rồi, ta thuận đường đưa mắt nhìn huân hương bị Thường công công dùng trà tưới lên.
Vân Phi lúc này mới yên tâm, đi tới dìu ta: "Hôm qua lại không cho nô tỳ vào, thật lo lắng tới chết. A, tay của Nhị tiểu thư người..." Thấy tay ta bị thương, nàng liền nhớ lại tối qua thái y tới.
"Không sao, vết thương nhỏ mà thôi."
Vân Mi lại hỏi mấy câu, xác định ta thật sự không sao, mới kéo ta đứng dậy, trang điểm chải chuốt một phen, lại hỏi: "Lát nữa ăn sáng xong, nô tỳ dạy người nhận chữ sao?"
Ta lắc đầu: "Không, lát nữa đến Tuệ Như Cung trước." Không cẩn thận làm hỏng vòng tay Hiền Phi tặng, ta nên tự mình tới cửa bồi tội mới thỏa đáng.
Ngoài viện, hoàng anh không ngừng xướng ca.
Ta được Vân Mi dìu ra ngoài, cung nữ thái giám ra tới, ai nấy đều vui sướng quỳ xuống, dập đầu: "Chúc mừng tiểu chủ! Chúc mừng tiểu chủ!"
Không khỏi giật mình, Nguyên Thừa Hạo chẳng qua chỉ tới Thủy Yên Các ngủ một đêm, một đám bọn họ cư nhiên có thể cao hứng như vậy. Không, nói đúng hơn là, thay ta cao hứng. Nếu biết đêm qua là đêm duy nhất, bọn họ còn có thể nói ra hai chữ "Chúc mừng" này sao?
"Nhị tiểu thư." Vân Mi nhỏ giọng gọi ta.
Ta lúc này mới hoàn hồn, cười nhạt: "Đều thưởng."
Người bên dưới vừa nghe, càng thêm vui sướng.
Vân Mi nhìn ta, ta chỉ cười, tiền tài với ta mà nói không có tác dụng gì. Ở thâm cung, nơi nào không cần lấy lòng?
Thời điểm qua Tuệ Như Cung, Hiền Phi đã đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.
Cùng Vân Mi đợi một lát, xa xa nhìn thấy Hiền Phi trở về, mà bên cạnh nàng còn có một nữ tử. Vân Mi nhỏ giọng: "Nhị tiểu thư, là Đường Tiệp Dư."