Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-200
Quyển 5 - Chương 30: Phiên ngoại: Tiểu Cẩm vương gia và tiểu thế tử (1)
Ta ngồi trên lưng ngựa, đoàn người xuất cung. Thu hoạch lần này cũng lớn thật, chẳng những có vương phi, muội muội cũng trở thành công chúa. Những chuyện vui như thế đồng loạt tới, nhưng ta lại không hề cảm thấy cao hứng hay sung sướng, thậm chí bình tĩnh cũng không thể. Ta ngẩng đầu nhìn kinh thành lần cuối, vắng vẻ hiu đìu, gió Tây phấp phới. Trong xe ngựa phía sau truyền tới tiếng của phụ vương, thiếu đi uy nghiêm thường ngày, thêm vài phần suy nhược: "Cẩm Nhi."
Cưỡi ngựa đi qua, vén màn lên, ta nhìn phụ vương, nắm lấy bàn tay già nua kia.
"Cẩm Nhi, gần vua như gần cọp, bây giờ con đã hiểu chưa?"
"Phụ hoàng, hoàng huynh có nỗi khổ của hoàng huynh, ngài đừng trách ngài ấy. Ngài ấy vẫn coi con là đệ đệ." Ta an ủi, có lẽ, hắn thật sự có nỗi khổ của mình.
"Coi con là đệ đệ? Khụ khụ... Con đó! Còn quá trẻ... Khụ khụ..." Ta vỗ lưng giúp ông ấy, ông ấy tiếp tục, "Thật sự coi con là đệ đệ? Vậy tại sao không cho con lựa chọn nữ tử mình thích, tại sao nhận Doanh Nhi là muội muội, sao còn..."
Vó ngựa cuồn cuộn cuốn theo gió cát, bầu trời trong xanh lúc này đã bị mây đen bao trùm. Ta nhìn phía sau, chỉ có ngựa của hoàng gia. Không lẽ hoàng huynh đổi ý? Ta vui vẻ nắm chặt tay phụ vương: "Phụ vương, ngài xem, nói không chừng hoàng huynh đã đổi ý. Người phía sau tới..."
Ta ngước mắt nhìn, thị vệ của hoàng gia... Còn che mặt?
Trong đầu lập tức hiện lên một ý niệm, thích khách?
Lại ngước mắt nhìn, thấy xe ngựa quen thuộc, cũng thấy, hắn từ trong xe ngựa đi ra. Trong lòng chỉ có ngọn lửa của cừu hận hừng hực thiêu đốt, tuy che mặt, nhưng vẫn là cấm vệ quân.
Là thích khách hoàng huynh phái tới ám sát chúng ta.
Thích khách.
Binh hoang mã loạn, một hồi hạo kiếp, ta mang theo hận ý cầm trường kiếm đánh nhau, thân thể xoay chuyển linh hoạt, nhưng rốt cuộc vẫn không thể đuổi kịp. Bọn họ tách ta ra khỏi phụ vương, ta xoay người, xe ngựa đã biến thành một mảng đỏ tươi, phụ vương của ta còn ở bên trong. Ta rất muốn kêu, nhưng trận giết chóc này không cho ta thời gian, một thanh trường kiếm mang theo hết sức lực đâm vào ngực ta, a, phụ vương, hài nhi sẽ lập tức tới gặp ngài... Trước mắt mơ hồ, trong hoảng hốt, ta thấy hắn, đôi mắt lo âu kia...
Ta sinh ở hoàng cung, lại không phải hoàng tử, đương kim Thánh Thượng là đường huynh của ta. Phụ thân ta, là Lục thúc của Hoàng Thượng.
Đường huynh ta lấy thân phận con tin vào cung, khi đó ta còn chưa chào đời, không bao lâu, tiên hoàng Ngũ thúc băng hạ, con tin cùng năm đăng cơ, tuyên bố với bên ngoài, tiên đế nhận hài tử của Tân Vương là nhi tử.
Không bao lâu, Thái Hậu lấy cơ truyền nương ta Cảnh vương phi đang mang thai tiến cung giải sầu, kỳ thật là giám thị, cho nên ta sinh ở hoàng cung.
Ta ngồi trên lưng ngựa, đoàn người xuất cung. Thu hoạch lần này cũng lớn thật, chẳng những có vương phi, muội muội cũng trở thành công chúa. Những chuyện vui như thế đồng loạt tới, nhưng ta lại không hề cảm thấy cao hứng hay sung sướng, thậm chí bình tĩnh cũng không thể. Ta ngẩng đầu nhìn kinh thành lần cuối, vắng vẻ hiu đìu, gió Tây phấp phới. Trong xe ngựa phía sau truyền tới tiếng của phụ vương, thiếu đi uy nghiêm thường ngày, thêm vài phần suy nhược: "Cẩm Nhi."
Cưỡi ngựa đi qua, vén màn lên, ta nhìn phụ vương, nắm lấy bàn tay già nua kia.
"Cẩm Nhi, gần vua như gần cọp, bây giờ con đã hiểu chưa?"
"Phụ hoàng, hoàng huynh có nỗi khổ của hoàng huynh, ngài đừng trách ngài ấy. Ngài ấy vẫn coi con là đệ đệ." Ta an ủi, có lẽ, hắn thật sự có nỗi khổ của mình.
"Coi con là đệ đệ? Khụ khụ... Con đó! Còn quá trẻ... Khụ khụ..." Ta vỗ lưng giúp ông ấy, ông ấy tiếp tục, "Thật sự coi con là đệ đệ? Vậy tại sao không cho con lựa chọn nữ tử mình thích, tại sao nhận Doanh Nhi là muội muội, sao còn..."
Vó ngựa cuồn cuộn cuốn theo gió cát, bầu trời trong xanh lúc này đã bị mây đen bao trùm. Ta nhìn phía sau, chỉ có ngựa của hoàng gia. Không lẽ hoàng huynh đổi ý? Ta vui vẻ nắm chặt tay phụ vương: "Phụ vương, ngài xem, nói không chừng hoàng huynh đã đổi ý. Người phía sau tới..."
Ta ngước mắt nhìn, thị vệ của hoàng gia... Còn che mặt?
Trong đầu lập tức hiện lên một ý niệm, thích khách?
Lại ngước mắt nhìn, thấy xe ngựa quen thuộc, cũng thấy, hắn từ trong xe ngựa đi ra. Trong lòng chỉ có ngọn lửa của cừu hận hừng hực thiêu đốt, tuy che mặt, nhưng vẫn là cấm vệ quân.
Là thích khách hoàng huynh phái tới ám sát chúng ta.
Thích khách.
Binh hoang mã loạn, một hồi hạo kiếp, ta mang theo hận ý cầm trường kiếm đánh nhau, thân thể xoay chuyển linh hoạt, nhưng rốt cuộc vẫn không thể đuổi kịp. Bọn họ tách ta ra khỏi phụ vương, ta xoay người, xe ngựa đã biến thành một mảng đỏ tươi, phụ vương của ta còn ở bên trong. Ta rất muốn kêu, nhưng trận giết chóc này không cho ta thời gian, một thanh trường kiếm mang theo hết sức lực đâm vào ngực ta, a, phụ vương, hài nhi sẽ lập tức tới gặp ngài... Trước mắt mơ hồ, trong hoảng hốt, ta thấy hắn, đôi mắt lo âu kia...
Ta sinh ở hoàng cung, lại không phải hoàng tử, đương kim Thánh Thượng là đường huynh của ta. Phụ thân ta, là Lục thúc của Hoàng Thượng.
Đường huynh ta lấy thân phận con tin vào cung, khi đó ta còn chưa chào đời, không bao lâu, tiên hoàng Ngũ thúc băng hạ, con tin cùng năm đăng cơ, tuyên bố với bên ngoài, tiên đế nhận hài tử của Tân Vương là nhi tử.
Không bao lâu, Thái Hậu lấy cơ truyền nương ta Cảnh vương phi đang mang thai tiến cung giải sầu, kỳ thật là giám thị, cho nên ta sinh ở hoàng cung.