Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-197
Quyển 5 - Chương 27: Phiên ngoại: Vân Mi (1)
Ta là thị thiếp của tướng quân, nhưng khác với thị thiếp bình thường, lại thị thiếp này còn có một danh xưng: phu nhân. Đương nhiên, người trong phủ đều gọi ta là Vân phu nhân. Vì ta do Thánh Thượng chỉ hôn, vốn là thị nữ bên cạnh sủng phi của Thánh Thượng.
Tuy là thiếp, nhưng vô cùng cam tâm tình nguyện. Vì phu quân ta, khi ta còn niên thiếu trong chiến loạn ở Du Châu cứu cả nhà ta, là anh hùng của ta.
Có điều phu quân ta thật kỳ lạ, chàng không cho phép ta, thậm chí không cho phép tướng quân phu nhân gọi tên của chàng, vì thế chúng ta đều gọi chàng: Tướng quân.
Trên dưới tướng quân phủ, từ phu nhân đến gia đinh nô tỳ đều gọi tướng quân, trong triều đình, văn võ bá quan cũng gọi phu quân là tướng quân, cứ như vậy, ta và tướng quân phu nhân dường như không khác mọi người, a, vẫn có chỗ khác, buổi tối chúng ta được thị tẩm, trần trụi gặp nhau, mây mưa một phen.
Khác biệt, sợ là chỉ có như vậy.
Vì một chiếc khăn của ta, Hoàng Thượng ban ta cho tướng quân làm trắc thất, Hoàng Thượng có tính toán của Hoàng Thượng, tiền triều chính sự ta không rõ, nhưng với ta mà nói, xem như được như ước nguyện.
Tướng quân hiền hòa, không kiêu không ngạo với người bên dưới, không nịnh nọt hùa theo với người trên cao. Tướng quân phủ rất lớn, cảnh trí thật tốt. Nghe nói Dương gia ở trên ngựa chiến trăm năm, thời trẻ đi theo Thái Tổ hoàng đế đánh thiên hạ, tới thời Tuyên Khánh hoàng đế, những huynh đệ sinh tử đánh thiên hạ đó đều không còn, chỉ có Dương gia vẫn sừng sững không ngã.
Tướng quân trung thành với Tây Chu, với Hoàng Thượng, tướng quân là đế sư, dạy Hoàng Thượng đọc sách, tập võ từ nhỏ, cuộc sống vô cùng đơn giản, thượng triều, về nhà.
Áo giáp của tướng quân rất đẹp, phấn chất oai hùng, nhưng ta càng thích tướng quân mặc thường phục ở nhà hơn, sang sảng thanh cử, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều phong hoa tuyệt đại.
Bình thường tướng quân không nói nhiều lắm, mỗi khi rảnh rồi sẽ ngồi trong vườn quế một mình uống rượu, hoặc ngồi trong chính sảnh nhìn tấm biển "Văn thao võ lược, chỉ có họ Dương" tới phát ngốc. Tấm biển đó đã rất cũ, nghe nói do Thái Tổ hoàng đế ban tặng. Dương gia đời đời làm đế sư, hoàng tử các đời đều tới chính sảnh này tập mưu lược, đọc binh pháp. Hiện tại không phải như vậy, tướng quân tiến cung dạy Hoàng Thượng đọc sách, cho nên Thủy Hưng Đế là hoàng tử cuối cùng tới nơi này. Tướng quân thích mai, vì thế mỗi khi đông đến, thỉnh thoảng sẽ chạy tới mai viên ngắm mai.
Tóm lại, cuộc sống của tướng quân rất đơn giản, rất bình thường nho nhã. Nếu không thường gọi ngài ấy là tướng quân, có lẽ ngay cả ta cũng không thể liên hệ ngài ấy với vị võ tướng anh dũng ngồi trên lưng ngựa.
Ta tuy là trắc thất nhưng lại vào tướng quân phủ sớm hơn phu nhân, phu nhân ngại mặt mũi, cho nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Ta vẫn còn nhớ cái ngày phu nhân gả vào phủ vô cùng náo nhiệt, ăn uống linh đình, mặt mày tướng quân hớn hở, tươi cười thong dong, có lẽ vì đây không phải lần đầu làm tân quan lang, cho nên không hề đắc ý, nhớ thời điểm ta gã vào phủ, tướng quân cũng không quá đắc ý. Tướng quân quả nhiên là tướng quân, bình tĩnh!
Tối đại hôn đó, tướng quân ngủ lại trong phòng phu nhân. Buổi tiệc ban đêm tan đi, rảnh rỗi không có việc gì, ta ra ngoài đi dạo, tản bộ đến vườn quế, thấy có người nằm trên ghế đá, có lẽ là gia đinh trực đêm lười biếng, ta cũng lười gọi, hiện tại nào có tên cướp nào dám lẻn vào tướng quân phủ chứ? Ta định đi hái hoa quế về ủ rượu, tướng quân rất thích uống rượu, tuy không uống nhiều, nhưng đặc biệt thích rượu hoa quế. Đến gần mới thấy, nào là gia đinh gì, rõ ràng là tân lang quan.
Tướng quân ngước mắt nhìn ta, lên tiếng: "Ngồi đi."
Thật ngắn gọn, ta bĩu môi, ngồi xuống.
"Đã trễ thế này, không nghỉ ngơi, ra ngoài tản bộ sao?" Tướng quân uống ngụm rượu, tùy ý hỏi.
"Vâng, cuối thu rồi, thiếp đến hái hoa quế."
"Làm gì?"
"Ủ rượu."
"Việc này cứ giao cho hạ nhân là được, nàng hiện tại đã không còn là người trong cung, không cần hầu hạ người khác."
"Hạ nhân không có lòng, làm việc chỉ để nhận thưởng, ví dụ như hái hoa, sẽ không chọn thời điểm này."
Tướng quân nhìn ta một lúc, cúi đầu uống rượu, không nói chuyện nữa.
||||| Truyện đề cử:
Ngoại Tình Ngọt Ngào |||||
Ánh trăng rất tròn, nhàn nhạt nhu hòa, tướng quân ở dưới trăng uống rượu càng toát ra vẻ mạnh mẽ. Ta bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay là đại hôn của tướng quân.
"Vì sao tướng quân không ngủ lại phòng của phu nhân?"
Ta là thị thiếp của tướng quân, nhưng khác với thị thiếp bình thường, lại thị thiếp này còn có một danh xưng: phu nhân. Đương nhiên, người trong phủ đều gọi ta là Vân phu nhân. Vì ta do Thánh Thượng chỉ hôn, vốn là thị nữ bên cạnh sủng phi của Thánh Thượng.
Tuy là thiếp, nhưng vô cùng cam tâm tình nguyện. Vì phu quân ta, khi ta còn niên thiếu trong chiến loạn ở Du Châu cứu cả nhà ta, là anh hùng của ta.
Có điều phu quân ta thật kỳ lạ, chàng không cho phép ta, thậm chí không cho phép tướng quân phu nhân gọi tên của chàng, vì thế chúng ta đều gọi chàng: Tướng quân.
Trên dưới tướng quân phủ, từ phu nhân đến gia đinh nô tỳ đều gọi tướng quân, trong triều đình, văn võ bá quan cũng gọi phu quân là tướng quân, cứ như vậy, ta và tướng quân phu nhân dường như không khác mọi người, a, vẫn có chỗ khác, buổi tối chúng ta được thị tẩm, trần trụi gặp nhau, mây mưa một phen.
Khác biệt, sợ là chỉ có như vậy.
Vì một chiếc khăn của ta, Hoàng Thượng ban ta cho tướng quân làm trắc thất, Hoàng Thượng có tính toán của Hoàng Thượng, tiền triều chính sự ta không rõ, nhưng với ta mà nói, xem như được như ước nguyện.
Tướng quân hiền hòa, không kiêu không ngạo với người bên dưới, không nịnh nọt hùa theo với người trên cao. Tướng quân phủ rất lớn, cảnh trí thật tốt. Nghe nói Dương gia ở trên ngựa chiến trăm năm, thời trẻ đi theo Thái Tổ hoàng đế đánh thiên hạ, tới thời Tuyên Khánh hoàng đế, những huynh đệ sinh tử đánh thiên hạ đó đều không còn, chỉ có Dương gia vẫn sừng sững không ngã.
Tướng quân trung thành với Tây Chu, với Hoàng Thượng, tướng quân là đế sư, dạy Hoàng Thượng đọc sách, tập võ từ nhỏ, cuộc sống vô cùng đơn giản, thượng triều, về nhà.
Áo giáp của tướng quân rất đẹp, phấn chất oai hùng, nhưng ta càng thích tướng quân mặc thường phục ở nhà hơn, sang sảng thanh cử, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều phong hoa tuyệt đại.
Bình thường tướng quân không nói nhiều lắm, mỗi khi rảnh rồi sẽ ngồi trong vườn quế một mình uống rượu, hoặc ngồi trong chính sảnh nhìn tấm biển "Văn thao võ lược, chỉ có họ Dương" tới phát ngốc. Tấm biển đó đã rất cũ, nghe nói do Thái Tổ hoàng đế ban tặng. Dương gia đời đời làm đế sư, hoàng tử các đời đều tới chính sảnh này tập mưu lược, đọc binh pháp. Hiện tại không phải như vậy, tướng quân tiến cung dạy Hoàng Thượng đọc sách, cho nên Thủy Hưng Đế là hoàng tử cuối cùng tới nơi này. Tướng quân thích mai, vì thế mỗi khi đông đến, thỉnh thoảng sẽ chạy tới mai viên ngắm mai.
Tóm lại, cuộc sống của tướng quân rất đơn giản, rất bình thường nho nhã. Nếu không thường gọi ngài ấy là tướng quân, có lẽ ngay cả ta cũng không thể liên hệ ngài ấy với vị võ tướng anh dũng ngồi trên lưng ngựa.
Ta tuy là trắc thất nhưng lại vào tướng quân phủ sớm hơn phu nhân, phu nhân ngại mặt mũi, cho nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Ta vẫn còn nhớ cái ngày phu nhân gả vào phủ vô cùng náo nhiệt, ăn uống linh đình, mặt mày tướng quân hớn hở, tươi cười thong dong, có lẽ vì đây không phải lần đầu làm tân quan lang, cho nên không hề đắc ý, nhớ thời điểm ta gã vào phủ, tướng quân cũng không quá đắc ý. Tướng quân quả nhiên là tướng quân, bình tĩnh!
Tối đại hôn đó, tướng quân ngủ lại trong phòng phu nhân. Buổi tiệc ban đêm tan đi, rảnh rỗi không có việc gì, ta ra ngoài đi dạo, tản bộ đến vườn quế, thấy có người nằm trên ghế đá, có lẽ là gia đinh trực đêm lười biếng, ta cũng lười gọi, hiện tại nào có tên cướp nào dám lẻn vào tướng quân phủ chứ? Ta định đi hái hoa quế về ủ rượu, tướng quân rất thích uống rượu, tuy không uống nhiều, nhưng đặc biệt thích rượu hoa quế. Đến gần mới thấy, nào là gia đinh gì, rõ ràng là tân lang quan.
Tướng quân ngước mắt nhìn ta, lên tiếng: "Ngồi đi."
Thật ngắn gọn, ta bĩu môi, ngồi xuống.
"Đã trễ thế này, không nghỉ ngơi, ra ngoài tản bộ sao?" Tướng quân uống ngụm rượu, tùy ý hỏi.
"Vâng, cuối thu rồi, thiếp đến hái hoa quế."
"Làm gì?"
"Ủ rượu."
"Việc này cứ giao cho hạ nhân là được, nàng hiện tại đã không còn là người trong cung, không cần hầu hạ người khác."
"Hạ nhân không có lòng, làm việc chỉ để nhận thưởng, ví dụ như hái hoa, sẽ không chọn thời điểm này."
Tướng quân nhìn ta một lúc, cúi đầu uống rượu, không nói chuyện nữa.
||||| Truyện đề cử:
Ngoại Tình Ngọt Ngào |||||
Ánh trăng rất tròn, nhàn nhạt nhu hòa, tướng quân ở dưới trăng uống rượu càng toát ra vẻ mạnh mẽ. Ta bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay là đại hôn của tướng quân.
"Vì sao tướng quân không ngủ lại phòng của phu nhân?"