Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-159
Quyển 4 - Chương 30: Phi tần tranh sủng (30)
Thái Hoàng Thái Hậu lạnh giọng: "Còn không mau đỡ Hiền Phi!"
Lăng Hương vội xông tới đỡ lấy Hiền Phi đang hoảng loạn.
Ta đau đến đứng không được, dựa vào cây cột phía sau trượt xuống.
Nghe tiếng có người xông tới, ngay sau đó, thân thể đã rơi vào vòng tay ấm áp kia. Hắn ôm chặt lấy ta, ta run rẩy bắt lấy cánh tay hắn, chỉ kịp nói: "Hoàng Thượng thần thiếp không cố ý..."
Không phải cố ý đẩy Hiền Phi, là vì đau quá, ta đứng không được, theo bản năng ngã ra sau.
Một tay hắn bế ta lên, lao đi, hét lớn: "Tùy Hoa Nguyên."
"Nương nương..." Phía sau, A Man khóc lóc, mà ý thức của ta dần rơi vào mơ hồ, chỉ cảm nhận được cái ôm ấm áp, có lẽ chỉ có ta, cả người bắt đầu lạnh lẽo.
Hắn đưa ta về Hinh Hoà Cung, rất nhiều người ra nghênh đón, ta nghe thấy tiếng của Hành Nhi, còn cả Thập Đắc công công...
Thân thể được đặt lên giường, ta nghe hắn lớn tiếng: "Tùy Hoa Nguyên, nàng ấy bị sao thế hả!"
Tùy thái y vội vàng theo vào, Nguyên Thừa Hạo không hề tránh ra, hắn vẫn nắm chặt tay ta. Tùy Hoa Nguyên bắt mạch, theo bản năng mở lớn hai mắt, nhíu mày, bỗng dưng nhìn Nguyên Thừa Hạo.
"Sao rồi?" Nguyên Thừa Hạo lạnh lùng hỏi.
Tùy thái y vẫn cau mày, không chút chần chờ mà đáp: "Hoàng Thượng, nương nương có thai..."
Hắn ngẩn ra, ta cũng vậy.
Ta, có hài tử...
"Ưm..." Ta cắn môi, bật khóc, nếu sớm biết thế, ta nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không cậy mạnh. Dùng sức nắm lấy tay hắn, ta nức nở, "Hoàng Thượng..."
Hắn không nhìn ta, chỉ nói: "Cứ việc trị liệu."
Hắn không nhắc tới hài tử, ta không biết hắn rốt cuộc có ý gì.
Lần đó ở Tuệ Như Cung, ta và hắn cùng diễn một vở kịch giả mang thai. Mà hiện tại thật sự như thế, ta mới biết việc đó đau lòng thế nào. Việc đó, dù nói bất kỳ câu nào cũng không thể an ủi được.
Đó là hài tử của ta.
Khóc lóc nhìn hắn, hắn nắm chặt tay ta, nhỏ giọng: "Đừng sợ, trẫm ở đây."
Lời nói giống hệt khi đó.
Nhưng lúc này, ta rất sợ, thật sự rất sợ.
Vẫn đau quá, cả người run rẩy, một câu ta cũng không nói nên lời. Mà ý thức vừa rồi trở nên mơ màng hiện tại lại vô cùng thanh tỉnh.
Sắc mặt Tùy thái y rất khó coi: "Để thần thi châm thử xem."
Nguyên Thừa Hạo gật đầu.
Tùy thái y đứng dậy, lại nói: "Nương nương đang rất yếu, thần sợ ngài ấy chịu không nổi, phải tìm Dương tướng quân tới."
Ông ấy vừa xoay người, đã nghe Nguyên Thừa Hạo lên tiếng: "Không cần, Tùy Hoa Nguyên, thi châm." Hắn vừa dứt lời, một dòng khí từ lòng bàn tay ta truyền tới, ấm áp, sưởi ấm cả cơ thể lạnh băng của ta.
Kinh ngạc mở to hai mắt, ta nghe Tùy thái y sợ hãi kêu lên: "Hoàng Thượng, không thể!"
"Làm đi." Hắn trầm giọng, lộ vẻ kiên định.
Nước mắt không ngừng trào ra, muốn từ chối, lại không biết vì sao, ta không thể nói ra thành lời.
Tùy thái y không còn chần chờ, vội lấy ngân châm ra, mấy châm đi xuống, cũng không biết thế nào, ý thức vừa rồi rõ ràng vô cùng thanh tỉnh lại bắt đầu mơ hồ trở lại.
Hình như có ai đó chạy vào, còn rất nhiều tiếng bước chân, nhưng không ai nói chuyện.
Thân thể như bay lên, không hề chân thật, không thể động đậy, một chút cũng không thể.
Dường như thời gian trôi qua rất lâu, nghe ai đó gọi một tiếng "Hoàng Thượng", sau đó, cái gì cũng không nghe thấy.
OoOoO
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, thử cử động thân mình, sau lưng vẫn dựa vào cái ôm ấm áp.
Mở mắt, phát hiện chính mình vẫn còn nằm trên giường trong tẩm cung của Hinh Hòa Cung. Theo bản năng xoa bụng nhỏ của mình, đó... Là giấc mộng sao?
Giờ phút này, không còn đau nhức như khi ấy, chỉ hơi hơi khó chịu.
Đúng rồi, Nguyên Thừa Hạo.
Định ngồi dậy, mới phát hiện phía sau có người ôm lấy thân thể ta. Kinh hãi, vội quay đầu, thấy hắn ngủ phía sau ta, hàng lông mi thật dài che kín đôi mắt của hắn. Hắn nhắm mắt lại, hình như đã ngủ, nhìn đôi môi tái nhợt như tờ giấy kia, ta mới bất tri bất giác nhớ tới việc khi ấy hắn làm.
Cẩn thận xoay người, đưa tay xoa ngực hắn, thật lâu sau, mới có tiếng tim đập truyền tới. Mà khoảng thời gian chờ đợi, với ta mà nói, là sợ hãi.
Bàn tay to rộng phủ lên tay ta, nghe hắn hỏi: "Tỉnh rồi?" Hắn ôm ta càng chặt, nói nhỏ: "Không sao nữa rồi."
Thân thể run lên, không sao, vậy...
"Hài tử cũng không sao."
Cắn môi, ta cuối cùng cũng nhịn không được mà bật khóc.
"Tùy Hoa Nguyên." Hắn gọi.
Tùy thái y ở bên ngoài vội vàng đi vào, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng không khỏe chỗ nào sao?"
"Xem thử đi." Hắn buông tay.
Tùy thái y ngẩn ra, vội tiến lên bắt mạch cho ta. Trầm ngâm một lúc, mới nói: "Thân thể nương nương đã chuyển biến tốt lên rất nhiều, nhưng mấy ngày tới phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng xuống giường đi lại."
Ta gật đầu, ta nhất định nghe lời Tùy thái y nói.
Tùy thái y lại hỏi: "Hoàng Thượng cảm thấy sao rồi?"
Hắn lắc đầu: "Trẫm không sao, ngươi kêu cung nhân mang thuốc vào đi."
Tùy thái y nhìn hắn một lúc, mới gật đầu ra ngoài.
Hắn tự ngồi dậy, rũ mi nhìn ta, ta thấy hắn bỗng nhiên cắn răng, giống như phẫn nộ. Chỉ trong chốc lát, hắn bình tĩnh lại, trầm giọng: "Đúng là tự cho mình thông minh. Thái Hoàng Thái Hậu đã muốn điều tra, cho dù tịch thu trang sức của nàng, chẳng lẽ bà ta thật sự dám hạ độc vào đồ ăn sao? Bọn họ có kế sách của bọn họ, trẫm tự có cách phòng bị của mình. Trẫm còn cố ý chọn cung nữ đưa cơm cho nàng!" Hắn nói nhanh quá, phải dựa vào đệm mềm thở hổn hển.
Ta sững sờ, sau một lúc lâu, mới nói: "Hoàng Thượng cũng không bảo đó là người ngài phái đưa cơm cho thần thiếp."
Hắn cười nhạo: "Nói rồi nàng cũng không tin!"
Hắn đúng là hiểu ta, đúng vậy, tình huống như thế dù cung nữ kia nói mình là người của Nguyên Thừa Hạo, ta cũng không dám tin. Cho dù nàng ấy có thể lấy ra tín vật gì đó, ta vẫn sẽ nghĩ đó là cái bẫy của bọn họ.
Hắn nói đúng, ta đã cho rằng mình quá thông minh.
Ta tin hắn sẽ giúp ta giải oan, ta sao lại không tin hắn sẽ giúp ta tính toán mọi việc chứ?
Sống mũi có chút ê ẩm, hốc mắt bỗng nhiên nổi một tầng trong suốt.
"Vậy Hoàng Thượng không muốn sống nữa sao?" Cho dù không biết võ công, ta cũng không ngốc đến mức hắn đã vì ta mà làm việc gì.
Hắn nhìn ta: "Trẫm sao có thể không muốn sống nữa? Trẫm chính là muốn giáo huấn nàng một chút! Nếu lúc đó đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu cung nữ của mình, nàng đã không cần chịu khổ!"
"Việc đó không có khả năng!" Ta sao có thể làm như vậy? A Man không phải ai khác, là A Man của ta.
Mới nghĩ tới, đã thấy A Man bưng thuốc vào.
Thấy ta, nàng đi nhanh hơn, gác chén thuốc bên cạnh, quỳ gối trước giường, vui vẻ nói: "Nương nương tỉnh rồi sao? Tùy thái y bảo nương nương không sao, nô tỳ thiếu chút bị hù chết! Đúng rồi, để nô tỳ đỡ người dậy uống thuốc." Nói rồi, nàng đứng lên tới đỡ ta.
Ta quan sát nàng: "Vết thương trên người ngươi sao rồi?"
Nàng lắc đầu: "Nương nương đã hôn mê một ngày một đêm, nô tỳ chỉ là bị đánh mấy trượng, vết thương da thịt mà thôi, sớm đã không sao." Nàng lại vội nói, "Cũng may Hoàng Thượng tới nhanh, cứu được nô tỳ."
Nguyên Thừa Hạo hừ một tiếng, nghiêng người hướng vào trong.
Ta không khỏi kinh ngạc, ta hôn mê một ngày một đêm, vậy còn hắn?
"Nương nương nhân lúc thuốc còn nóng mau uống đi, Tùy thái nhân nói nhất định phải uống lúc còn nóng." A Man đút ta uống thuốc, ta không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể uống trước.
Đợi A Man ra ngoài, ta mới xoay người nhìn vào phía trong, từ phía sau lưng ôm lấy thân thể hắn: "Vẫn là gọi Tùy đại nhân vào xem cho Hoàng Thượng đi."
"Có gì đẹp mà xem? Nếu ngày đó trẫm xảy ra chuyện, cũng là do bị nàng chọc giận!"
Nhất thời nghẹn họng, ta vốn không định trêu chọc hắn.
Qua một lúc lâu, không thấy hắn nói chuyện, ta nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi: "Hiền Phi nương nương không sao chứ?"
Hắn xoay người nhìn ta, khẽ cười: "Không phải là nàng đẩy người ta sao? Nàng nói xem nàng ấy có sao không?"
Ta cũng đã giải thích ta không cố ý, có điều nhìn dáng vẻ hắn lúc này, xem ra Hiền Phi không sao.
Thở phào nhẹ nhõm, ta nhỏ giọng hỏi: "Thái Hoàng Thái Hậu... Không truy cứu việc này sao?" Ta còn tưởng, ta vô ý đẩy Hiền Phi, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ bắt lấy điểm này không bỏ.
Hắn hừ một tiếng: "Bà ta có tới hay không, mạng nhỏ của nàng đều có thể giữ được."
Nhíu mày nhìn hắn, ta nhịn không được mà hỏi: "Nếu Thái Hoàng Thái Hậu thật sự tới, Hoàng Thượng phải làm sao?"
Sắc mặt hắn trầm xuống, qua một lát, mới nói: "Được rồi, nếu tới, trẫm đã không kêu Tùy Hoa Nguyên bảo vệ hài tử trong bụng nàng."
Trái tim run lên, ta không thể tin mà nhìn hắn.
Hài tử khó giữ được của ta, hiện tại ta phải dùng hài tử để bảo vệ sự bình an của mình.
Theo bản năng xoa bụng nhỏ, tiểu sinh mệnh kia còn chưa thành hình, ai có thể ngờ được, trong một đêm, nó đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy. Lúc này ta thật sự cảm thấy may mắn, rốt cuộc Thái Hoàng Thái Hậu không hề tới.
Thân thể lại đột nhiên run rẩy, nếu ta gặp nguy hiểm, hắn sẽ vứt bỏ hài tử mà cứu ta. Nếu ta không nguy hiểm, hắn sẽ liều mạng cứu hài tử...
Nguyên Thừa Hạo, ta không thể trách hắn, cũng không có lý do trách cứ hắn.
Im lặng một lúc, ta run giọng hỏi: "Như vậy, Hoàng Thượng phải giải thích thế nào?"
"Nói nàng vừa chịu lạnh vừa đói, cơ thể suy yếu, nhất thời đứng không vững, cho nên không làm chủ được hành động của mình, giải thích như vậy ổn không?" Hắn nhìn ta.
Ổn, đương nhiên ổn.
Kỳ thật, giải thích thế nào cũng không quan trọng bằng, Thái Hoàng Thái Hậu không muốn tiếp tục dây dưa.
Uống thuốc, nằm một lát, ta lại chìm vào giấc ngủ.
Một giấc tỉnh dậy, đã gần chạng vạng. Hắn vẫn chưa xuống giường, cứ ngủ bên cạnh ta.
Lần này, không ôm ta, hắn chỉ an tĩnh nằm bên cạnh. Thân thể đã thoải mái hơn nhiều, cảm giác ẩn ẩn đau cũng đã biến mất hoàn toàn. Nghĩ tới trong bụng ta đang chứa một sinh mệnh nhỏ, trong lòng bỗng nhiên vô cùng hạnh phúc.
Không biết sao, nhớ tới bộ dáng Ngọc Đế Cơ lần đầu gọi ta "Mẫu phi", trong lòng càng hưng phấn.
Tỉnh lại một lúc, Nguyên Thừa Hạo bên cạnh cũng có động tĩnh. Nghiêng người nhìn hắn, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, môi mỏng khô nứt, giơ tay định chạm lên môi hắn, hắn nhíu mày, bàn tay to lớn cầm lấy tay ta.
Ta cả kinh, không ngờ tay hắn lại lạnh như vậy.
Duỗi tay vuốt ve thân thể hắn, cũng không thấy ấm, trách không được khi nãy hắn không ôm ta, mà một mình ngủ bên cạnh.
"Tùy đại nhân."
Ta vừa kêu lên, hắn lại nói: "Đừng gọi, lấy thuốc cho trẫm."
"Hoàng Thượng khó chịu sao?"
Hắn "Ừ" một tiếng: "Trẫm khát nước."
Theo bản năng muốn đứng dậy, cả người lại bị giữ chặt, hắn kéo ta qua, nói nhỏ: "Tùy Hoa Nguyên bảo, nàng không được xuống giường. Thường Cừ tới Thái Y Viện rồi, trẫm cũng cho A Man lui xuống nghỉ ngơi."
"Hoàng Thượng..."
Môi mỏng của hắn áp xuống, nỉ non: "Hôn trẫm, giúp trẫm thoải mái một chút."
Môi hắn rất khô, chạm đến môi anh đào của ta, có cảm giác ngưa ngứa. Vươn đầu lưỡi giúp hắn làm ẩm cánh môi, hắn nhắm mắt lại, không bá đạo hôn tới.
"Hoàng Thượng không thượng triều sao?"
"Có, hạ triều liền tới Hinh Hòa Cung, chính sự còn chưa xử lý." Hắn dừng lại một chút, mới tiếp tục, "Đừng tưởng mặt mình mạ vàng, là bản thân trẫm không khỏe."
Không biết vì sao, nghe hắn nói như vậy, ta lại muốn cười.
Lời này hắn thật không gạt ta, nếu hắn có thể chịu đựng, tất nhiên sẽ không mặc kệ chính sự. Đi thượng triều, chỉ là chống đỡ mà thôi.
Dời môi đi, ta hỏi nhỏ hắn: "Hoàng Thượng khá hơn chưa?"
Hắn vươn đầu lưỡi liếm môi của mình, khẽ cười: "Vẫn chưa."
Ta không nói nữa, dựa người lại gần. Hắn ôm lấy eo ta, kéo thân thể ta dán chặt lên người hắn, động tác rất nhẹ, dường như sợ làm ta đau.
Hắn nỉ non, lại nói: "Lúc ở Úc Ninh Cung, một khắc thấy nàng ngã xuống, trẫm cho rằng nàng lại ngụy trang."
Ta ngẩn ra, mới nhớ ta từng cùng hắn ở Tuệ Như Cung diễn một vở kịch.
"Vậy sao Hoàng Thượng lại tin thần thiếp?" Việc này hắn không nói, ta thật không biết. Khi đó, đau đến muốn ngất đi, căn bản không có thời gian suy nghĩ hắn cho rằng ta vẫn diễn kịch.
"Vì nàng nói, nàng không cố ý." Hắn mở mắt nhìn ta, qua một lát, lại nói, "Ngày đó ở Tuệ Như Cung, nàng không như vậy."
Hắn nhớ cũng thật rõ ràng.
Ta chỉ cười không đáp, hắn vẫn nhìn ta, lại hỏi: "Xạ hương trong phấn mặt là phế hậu Diệp thị ra tay, nàng tin không?"
Ngơ ngẩn, ta chưa từng nghĩ hắn sẽ đột nhiên hỏi như vậy.
Ta cho rằng lời Chỉ Doanh quận chúa và Phùng Chiêu Viện nói đều do hắn dạy, hiện tại xem ra, tất cả đều không phải.
Hoàn hồn, ta có lẽ đã biết được một chút. Đó, cũng là đáp án Nguyên Thừa Hạo đoán.
Ta hít sâu một hơi: "Thần thiếp không biết, thần thiếp chỉ biết, nếu thứ đó thật sự là thần thiếp động tay chân, Hiền Phi nương nương sẽ không động thai khí đơn giản như vậy."
Hắn kinh ngạc, nhìn ta một lúc lâu, khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn không nói lời nào, việc này tới đây kết thúc. Trong lòng hắn tuy có nghi vấn, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu.
Kỳ thật, ta nên cảm kích hắn, vì quá nhiều chuyện.
Có đôi khi, đẩy một việc cho kẻ chết chưa chắc không phải phương pháp tốt.
Diệp Mạn Ninh, lúc ngươi sống không chiếm được thứ mình muốn, chết rồi cũng không mang được thứ gì đi theo. Tội nên đẩy lên đầu ngươi, người trong hậu cung này, ai cũng sẽ không nương tay, bao gồm muội muội kia của ngươi.
Mỗi lần nghĩ như thế, ta đều cảm thấy Diệp Mạn Ninh thật bi ai.
Trịnh Quý Tần nói ta không đủ cao minh, vậy Hiền Phi đủ cao minh sao?
Không biết qua bao lâu, vẫn không thấy Tùy thái y trở về. Ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn dường như biết ta đang nghĩ gì, chỉ khẽ cười: "Trước khi nàng tỉnh lại, trẫm vừa uống thuốc xong."
Ngơ ngẩn nhìn hắn, thì ra Tùy thái y căn bản không qua Thái Y Viện, ông ấy và Thường công công đều canh giữ bên ngoài. Thở dài một tiếng, mỗi lần hắn hồ nháo luôn khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi.
Bàn tay đột nhiên đặt lên bụng nhỏ của ta, thân thể ta theo bản năng căng cứng, nghe hắn nói nhỏ: "Căng thẳng cái gì, dù sao trẫm cũng không giết nàng."
Đột nhiên muốn cười, ta nào vì lý do này? Chỉ là phản ứng theo bản năng mà thôi.
Hắn không nhìn ta, chỉ nói: "Tùy Hoa Nguyên bảo, thai nhi hai tháng đầu khó giữ nhất."
Tim đập nhanh lên, ta sẽ nghe lời, tuyệt đối không xuống giường.
Bỗng nhiên nhớ tới một việc, ta vội nắm lấy tay hắn, hỏi: "Thái Hoàng Thái Hậu... Biết thần thiếp mang thai sao?" Ta chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện bà ấy hai lần ban thuốc cho ta.
Nguyên Thừa Hạo sững sờ, ngay sau đó liền nói: "Trẫm không nói với ai cả."
Việc này khiến ta kinh ngạc.
Nhưng ngoài kinh ngạc, ta lại cảm thấy may mắn.
"Việc này Hoàng Thượng tạm thời đừng nói ra ngoài, được chứ?" Nữ tử hậu cung mang thai, ta thấy quá nhiều. Phùng Chiêu Viện, Hiền Phi, còn có ta giả mang thai ngày đó.
Nguyên Thừa Hạo nhíu mày, nhưng không hỏi vì sao, chỉ gật đầu.
Ba ngày tiếp theo, Hinh Hòa Cung đều an tĩnh lạ thường, Nguyên Thừa Hạo đã ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tới quấy rầy ta nghỉ ngơi.
Ba ngày sau, Tùy thái y cuối cùng cũng không còn tới Hinh Hòa Cung nữa, đổi lại là Tô thái y.
Ta biết mấy ngày nay, tỷ tỷ nhất định rất lo lắng.
Khi Tô thái y bắt mạch cho ta, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc. Lúc này ta mới nhớ, chuyện ta mang thai, ngay cả hắn cũng không biết. Sau một lúc lâu, hắn khẽ cười: "Cũng khó trách nhiều ngày như vậy Hoàng Thượng đều ở Hinh Hòa Cung với nương nương, còn cố ý hạ chỉ không cho ai đến quấy rầy."
Ta không nhiều lời, chỉ nói: "Làm phiền Tô thái y trở về nói với tỷ tỷ, tất cả đều mạnh khỏe."
Hắn thoạt nhìn có vẻ yên tâm hơn lúc mới tới, vội đáp: "Vi thần biết, nương nương quả thật tất cả đều mạnh khỏe." Dừng một chút, hắn lại nói, "Nương nương không công khai việc này, rất đúng. Hiện tại nếu để kẻ khác biết, bọn họ sẽ càng không bỏ qua cho người."
Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên mới không dám nói ra chuyện mình có thai.
Nếu Nguyên Thừa Hạo đã biết, ta cũng không tính là mắc tội khi quân
A Man đi vào rót trà cho hắn, ta không khỏi hỏi: "Hoàng Thượng có còn bảo Tô đại nhân tới tướng quân phủ không?"
Hắn ngẩn ra, lắc đầu: "Bên kia đã không sao, vi thần đương nhiên sẽ không tới. Nương nương muốn hỏi thăm Vân phu nhân sao?"
Ta gật đầu, ngày đó Ôn Nhan Ngọc đẩy mọi trách nhiệm lên người Vân Mi, cũng không biết nàng ấy lúc trở về như thế nào.
"Việc này nương nương lo lắng làm gì chứ? Nếu xạ hương đã do phế hậu Diệp thị bỏ vào, tướng quân phu nhân và Vân phu nhân chẳng qua cũng đều bị che mắt, sự việc được làm sáng tỏ, mọi thứ đều tốt đẹp trở lại."
Ta cười: "Tô đại nhân thật sự cảm thấy chân tướng đã bại lộ sao?"
Ngước mắt nhìn ta, hắn gác ly trà xuống, hỏi nhỏ: "Nương nương có ý gì?"
Nếu không phải Nguyên Thừa Hạo nói, ta đã không hoài nghi. Bởi vì ngay từ đầu, ta cho rằng Chỉ Doanh quận chúa tới là vì Nguyên Thừa Hạo bày mưu tính kế, nhưng hôm nay xem ra, không giống.
"Hộp phấn trong tay Chỉ Doanh quận chúa, phải làm phiền Tô đại nhân."
Nếu ngay từ đầu Diệp Mạn Ninh biết Chỉ Doanh quận chúa sẽ tặng hộp phấn cho ta, ả bỏ xạ hương vào trong, việc này có thể giải thích. Nhưng sự thật là, ả không hề biết Chỉ Doanh quận chúa sẽ tặng ta, cho dù biết, cũng không thể khẳng định hộp nào đưa cho ta. Vì thế, nếu muốn động tay chân, mục tiêu chỉ có thể là Chỉ Doanh quận chúa. Nhưng, nếu ả đã hạ quyết tâm giết An Kỳ Dương, cần gì phải làm điều thừa trên người Chỉ Doanh quận chúa?
Cho nên, không thể là Diệp Mạn Ninh.
Tô thái y nhìn ta một lúc lâu, mới cười nói: "Đúng là không gì gạt được đôi mắt của nương nương."
Ta biết mà, xạ hương đó là hắn bỏ vào, rồi sau đó kêu Phùng Chiêu Viện tới nói, sự việc càng thuận lý thành chương.
Diệp Mạn Ninh từng có một lần, mọi người đương nhiên sẽ tin ả còn có lần thứ hai.
Mà Tô thái y có thể nói được Phùng Chiêu Viện, ta một chút cũng không kinh ngạc. Chuyện Phùng Chiêu Viện sinh non, bọn họ là minh hữu.
Đúng lúc này, A Man vào báo: "Nương nương, quận chúa tới thăm người."
Nguyên Thừa Hạo vừa thu hồi mệnh lệnh tới thăm, Hinh Hòa Cung liền trở nên náo nhiệt.
Kêu A Man mời nàng vào, lúc vào, thấy Tô thái y ở đây, Chỉ Doanh quận chúa ngẩn ra, tiếp tục đi về phía trước, nói: "Ngày đó nương nương rốt cuộc bị sao vậy? Hoàng Thượng còn hạ lệnh không được tới thăm hỏi, đúng là dọa chết ta. Cung Khuynh Nguyệt cũng lo lắng đứng ngồi không yên, hiện tại có thể tới thăm, nàng ấy không thể, ta dù thế nào cũng phải tới xem."
Đợi nàng ngồi bên mép giường, ta mới nói: "Hôm đó cảm thấy không khỏe, hơn nữa..." Ta thì thầm bên tai nàng, "Mỗi lần nguyệt tin tới bổn cung đều như thế."
Nghe vậy, nàng đỏ mặt, lại thở phào nhẹ nhõm: "Việc này còn tốt, không xảy ra chuyện ta cũng yên tâm rồi."
Ta thở dài: "Vừa rồi Tô thái y còn nhắc tới hộp phấn kia của quận chúa."
Ta không cần nói tỉ mỉ, thông minh như nàng, đương nhiên sẽ hiểu.
Ta kéo tay nàng: "Không giấu được bổn cung, các ngươi cho rằng giấu được đôi mắt của Hoàng Thượng sao? Sau này không được như thế!"
Sắc mặt Chỉ Doanh quận chúa thay đổi, Tô thái y cũng vậy.
Thấy bọn họ như thế, ta biết mình nặng lời. Bọn họ làm vậy, rốt cuộc cũng vì cứu ta. Đang định nói tiếp, Chỉ Doanh quận chúa đã cắt ngang: "Thì ra nương nương đã rõ ràng, đó chẳng qua là vở diễn của bản thân Hiền Phi nương nương."
Lời này, khiến ta ngây ra.
Nhìn Tô thái y, hắn đương nhiên cũng nghĩ giống Chỉ Doanh quận chúa. Ngày đó Diệp Mạn Ninh tra tấn tỷ tỷ, hắn mới đồng ý liên thủ với Phùng Chiêu Viện liên thủ hãm hại ả, sau Hiền Phi điều tỷ tỷ tới Tuệ Như Cung, tuy chưa xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra Tô thái y vẫn ghi nhớ trong lòng.
Chỉ Doanh quận chúa nói tiếp: "Nàng ta ngay cả hài tử cũng lợi dụng, chúng ta sao không thể bày chút mưu kế? Dù sao đây cũng không phải chuyện thương thiên hạ lý."
"Quận chúa."
"Ta biết nương nương lo lắng, nhưng sự việc đã qua rồi, người đừng nghĩ nữa, hiện tại chỉ cần tĩnh dưỡng thân mình."
Ta gật đầu.
Tô thái y ra ngoài nấu thuốc, ta mới hỏi nàng chuyện của Bách Hầu Dục.
Sắc mặt nàng có chút khác thường, chỉ nói: "Nương nương đừng lo cho ta, đều là chút chuyện râu ria mà thôi."
Ta biết, chỉ là trong nàng có An Kỳ Dương, nàng không thể bỏ hắn xuống được.
Có lẽ trong lòng nàng, chấp nhận nam nhân khác, là một loại tội.
Ta sẽ không ép nàng, ai cũng không ép được nàng.
Nàng lập tức thay đổi đề tài: "Nhiều ngày rồi, Hoàng Thượng vì nương nương mà tiều tụy không ít. Hôm trước gặp ngài ấy, ta còn bị dọa cho nhảy dựng, cứ tưởng ngài ấy bị bệnh, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng phái người tới dò hỏi rất nhiều lần."
Đưa tay xoa bụng nhỏ, lần này, hắn liều mạng giữ lấy hài tử trong bụng ta.
"Mấy ngày nay, Hoàng Thượng qua Tuệ Như Cung đều chỉ vội tới vội đi, sợ là Hiền Phi nương nương sẽ càng ghi hận."
Lời này nàng không nói, ta cũng biết.
Chờ nàng sinh hạ hài tử, chờ Nguyên Thừa Hạo thực hiện lời hứa "Hoàng Quý Phi" kia, không biết nàng ta sẽ đắc ý thế nào.
Như nhớ tới một chuyện, Chỉ Doanh quận chúa vội nói: "Đúng rồi, hôm nay Vân Mi vốn định cùng ta vào cung, nhưng hôm qua lại nhiễm phong hàn, đành phải chờ hết bệnh rồi tới. Nàng ấy nhớ nương nương."
"Đang êm đẹp sao lại nhiễm phong hàn? Nghiêm trọng không?" Ta nghĩ đã nhiều ngày rồi, Vân Mi cũng nên tiến cung.
Chỉ Doanh quận chúa lắc đầu: "Không nghiêm trọng, chỉ là nghĩ đến nương nương đến thân mình suy yếu, sợ truyền cho người, nên mới không tới."
Nghe nàng nói vậy, ta cũng yên tâm.
Nàng lại nói: "Vân Mi đúng là rất để tâm tới nương nương, nếu không phải nàng ấy tới nói với ta nương nương xảy ra chuyện, ta còn không biết, cũng may nàng ấy có nhắc tới hộp phấn Diệp thị tặng."
Thầm than, làm khó Vân Mi vừa phải đối mặt với Ôn Nhan Ngọc, vừa phải bận tâm ta ở trong cung.
Chỉ Doanh quận chúa đi rồi, phi tần các cung lục tục tới.
Có kẻ mong chờ tới nịnh bợ, có điều để tránh thị phi ta không thể đuổi bọn họ.
Niên Tần không tới, ta thuận miệng hỏi, mới biết nàng cũng nhiễm phong hàn không tiện tới đây.
Diêu Phi đến sớm nhất, ngồi lại một lúc lâu, sau cung nữ Trữ Ngọc Cung tới báo Đế Cơ tìm nàng, nàng mới trở về.
Đường Tiệp Dư còn chưa tới, Trịnh Quý Tần đã xuất hiện. Nàng hành lễ theo quy củ, sau đó mới tiến lên ngồi.
Nhìn ta từ trên xuống dưới, nàng cười nói: "Cú đẩy cuối cùng của nương nương thật khiến người ta kinh ngạc."
Nàng rõ ràng không tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ, việc đó đã lan truyền khắp hậu cung sao?
A, vậy thì truyền đi.
Hoàng đế không truy cứu, cho dù có truyền thì có làm sao?
"Là tay nương nương không đủ sức lực, hay việc đến trước mắt rồi lại mềm lòng?" Nàng không chút kiêng dè, vẫn nhẹ giọng hỏi.
Nhìn nàng, ta mỉm cười: "Vậy rốt cuộc Trịnh Quý Tần nghĩ bổn cung không đủ sức lực hay như thế nào?"
Nàng ta ra vẻ sợ hãi: "Nương nương đừng nói như vậy, tần thiếp sao dám có loại suy nghĩ này? Chỉ là tò mò về cú đẩy kia của nương nương mà thôi."
"Chỉ sợ long thai trong bụng Hiền phi nương nương quá kiên cường, bị đẩy một cái cũng không tính là gì." Nàng ta ngay cả xạ hương còn dám dùng, sợ gì một cú đẩy của ta!
"Ai cũng nói nương nương làm việc ngoan độc, theo tần thiếp thấy, quả nhiên đúng vậy. Nếu nương nương còn như thế, tần thiếp sắp cảm thấy bản thân ngay từ đầu đã nhìn lầm người rồi."
Nàng ta đúng là cái gì cũng dám nói?
Nhìn lầm người? Vậy hiện tại nàng ta dám đi theo ta sao?
Lời này, ta sẽ không hỏi, cách làm người của Trịnh Quý Tần ta chỉ biết một chút, có vài lời chẳng qua chỉ là ngoài miệng mà thôi, đến cuối cùng, nàng ta cũng không phải người cùng ta đi trên một con đường.
Tối hôm nay, A Man vừa hầu hạ ta uống thuốc xong, nghe nói Phùng Chiêu Viện tới.
Không khỏi kinh ngạc, ban ngày không tới, ta cứ tưởng nàng sẽ không tới, thật không ngờ, lúc này nàng ấy lại xuất hiện.
"Tần thiếp thỉnh an nương nương." Nàng hành lễ theo quy củ.
Ta bảo A Man đỡ nàng ấy đứng dậy, cười nói: "Phùng Chiêu Viện còn khách khí với bổn cung cái gì, lần này, bổn cung còn chưa kịp cảm tạ ngươi." Nhìn nàng có vẻ xấu hổ, ta lại nói, "Chỉ là Phùng Chiêu Viện ra tay giúp bổn cung, thật khiến bổn cung giật mình."
Mặc kệ nàng có giao dịch với Tô Diễn hay không, lúc này nàng ấy tới đây, thật sự là ngoài ý muốn của ta.
"Cũng không thể xem tần thiếp giúp nương nương, tần thiếp chẳng qua là đứng ra nói sự thật mà thôi." Lời này nói thong dong đến mức khiến người ta căn bản không nghe ra một chút dối trá.
Ta ngẩn ra: "Nơi này không còn ai khác, Phùng Chiêu Viện không cần nói với bổn cung những lời này. Bổn cung sẽ không nói việc này cho kẻ khác biết." Dù sao lần này, nàng ấy thật sự đã giúp ta.
Nhưng Phùng Chiêu Viện lại cười: "Chuyện tới nước này, nương nương vẫn không tin lời thần thiếp nói sao?"
Ta giật mình nhìn nữ tử trước mặt, nàng muốn ta tin cái gì?
Nàng nắm chặt hai tay, cắn môi nói: "Không phải báo ứng của Diệp thị tới rất nhanh sao? Tần thiếp không biết vì sao khi đó nương nương lại hoài nghi tần thiếp, tần thiếp chỉ có thể nói, tần thiếp không tàn nhẫn như Hiền Phi, ngay cả hài tử của mình cũng có thể xuống tay."
Xem ra nàng không phải kẻ ngốc, ít nhiều cũng đoán được.
Căng thân mình dựa vào đệm mềm, ta mới thấp giọng: "Bổn cung cũng chưa từng nói ngươi ra tay giết chết hài tử của mình, sau đó mang ra bôi nhọ Diệp Mạn Ninh." Thấy nàng ngẩn ra, ta tiếp tục, "Cái ngày Hoàng Thượng mở tiệc tiễn các vị vương gia đó, bổn cung ở hành lang dài thấy ngươi sắc mặt không tốt, còn phát hiện vết ngấn rõ ràng dưới bậc thang."
Nàng không hề hại chết hài tử của mình, đó là việc ngoài ý muốn, nàng chỉ là không muốn buông tha sự ngoài ý muốn kia thôi.
Đáy mắt nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau một lúc lâu, mới cười chua xót: "Thì ra lý do là vậy. Đúng thế, hôm đó tần thiếp té ngã, nhưng tần thiếp là vì đột nhiên đau bụng nên mới vô ý trượt chân."
Lần này, đến lượt ta cảm thấy ngạc nhiên.
Ta chỉ thấy vết ngấn kia, nhưng hoàn toàn không ngờ nàng vì không khỏe mới trượt chân, cho nên mới nghĩ nàng vì trượt chân mà không giữ nổi hài tử.
Chẳng lẽ, sự thật không phải thế sao?
Hốc mắt nàng đỏ lên, tay nắm chặt khăn lụa, hít một hơi thật sâu, mới nói: "Tối đó, hài tử của tần thiếp đã không còn, nhưng nguyên nhân không phải vì trượt ngã. Trước đó mấy ngày thái y bắt mạch đã nói mạch tượng của tần thiếp không ổn, thái y cũng chỉ cho rằng thân thể tần thiếp suy nhược, nhưng ai ngờ, lại vì tần thiếp mà tua rua có xạ hương trên người!"
Ta lúc này mới hoàn hồn, kinh sợ, trên tua rua kia có xạ hương lại là sự thật sao?
Theo bản năng ngồi bật dậy, ta bật thốt lên hỏi: "Ngươi nói trên tua rua kia có xạ hương?"
"Nương nương vẫn không tin sao? Hiện tại Diệp thị đã chết, việc đó đã qua lâu như vậy, dù tần thiếp có nói hay không cũng chẳng mấy liên quan. Tần thiếp cũng không cần mang chuyện cũ ra lừa gạt nương nương." Nàng thấp giọng, nhưng mỗi chữ đều rất rõ ràng, "Đêm đó hài tử đã không còn, tần thiếp thương tâm muốn chết, lại không dám nói ra."
Ta nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục.
"Nếu ngày ấy nói ra, sự việc liên quan đến Hoàng Hậu ngay lúc đó, Thái Hoàng Thái Hậu nhất định sẽ tra rõ. Chỉ cần nghiệm thân, sẽ biết thần thiếp vì trượt ngã mà mất hài tử. Nếu thật sự là vậy, sẽ còn ai quan tâm rốt cuộc là vì trượt ngã mà sinh non, hay vì có dấu hiệu sinh non mới khiến tần thiếp té ngã? Ít nhất, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không tin tần thiếp. Bà ta sẽ nói vì tần thiếp té ngã, vì muốn oan uổng Hoàng Hậu mới bịa đặt chuyện tua rua có độc."
Phùng Chiêu Viện cũng là người thông minh, ngày đó thế mà nghĩ được nhiều như vậy.
"Cho nên, ngươi cầu xin Tô thái y đừng nói ra việc này?"
Nàng gật đầu: "Tần thiếp còn cách khác sao? Chỉ có thể chờ thời cơ."
"Cũng may ngày đó Hiền Phi đứng về phía ngươi."
Phùng Chiêu Viện cười nhạo một tiếng, đưa tay lau nước mắt, mới nói: "Tua rua là Hiền Phi nương nương đưa cho tần thiếp, bây giờ nghĩ đến, thật đúng là nương nương người đưa cho Hiền Phi nương nương."
Ta nhớ ra rồi, hôm đó Diệp Mạn Ninh nói tua rua đưa cho ta, ta thề thốt phủ nhận, cũng chính ở trong tẩm cung của Phùng Chiêu Viện. Chỉ là lúc này, ta lại gật đầu thừa nhận. Đúng như Phùng Chiêu Viện nói, việc đó đã qua lâu như vậy, cũng không có gì phải che giấu.
"Tần thiếp đã hỏi Tô thái y, trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể bỏ xạ hương vào trong. Những thứ như xạ hương chỉ có thể từ từ huân lên, theo trình tự nghiêm ngặt mà làm, đặc biệt là thời gian phải dài. Cho nên, không phải Hiền Phi nương nương, cũng không phải nương nương người, mà tua rua này xuất phát từ tay Hoàng Hậu, sự thật không phải rất rõ ràng sao?"
Không thể không thừa nhận, lời Phùng Chiêu Viện nói khiến ta phải khiếp sợ.
Ta thật sự không ngờ xạ hương trên tua rua kia thế mà do chính Diệp Mạn Ninh ra tay. Nhớ lại tình hình đưa tua rua cho ta, ta đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.
Ả đúng là biết tính kế, biết ta nhất định sẽ đưa cho Nguyên Thừa Hạo, người kia đó ả cần phòng bị, là ta. Ả không muốn ta mang thai!
Nghĩ đến, ba năm không con, ả thật sự cho rằng lý do nằm ở phía mình sao? Khi đó, điều ả không muốn nhìn thấy nhất chính là ta mang thai. Chỉ tiếc ả căn bản không biết thời điểm đó Nguyên Thừa Hạo không hề chạm vào ta.
Người tính không bằng trời tính, tua rua này trời xui đất khiến đến tay Phùng Chiêu Viện.
Thời điểm Phùng Chiêu Viện sinh non, chắc Diệp Mạn Ninh cũng khiếp sợ, đúng không?
Ả liều mạng muốn phủi sạch quan hệ, cuối cùng vẫn không thắng nổi ba người "bôi nhọ" chúng ta.
Cười lạnh một tiếng, thì ra chúng ta không ai oan uổng Diệp Mạn Ninh cả, chính ả đã không phải một người sạch sẽ gì.
Phùng Chiêu Viện hít sâu một hơi: "Hiền Phi nương nương giúp tần thiếp cũng chỉ vì không muốn từ bỏ quân cờ này thôi. Đã biết tua rua kia vốn của Hoàng Hậu, còn cố ý đưa cho tần thiếp, nàng ta còn không phải muốn nhân cơ hội xem diễn sao?"
Ngước mắt nhìn nàng, ta hỏi nhỏ: "Cho nên lần này, ngươi mới nguyện ý đứng ra nói chuyện?"
Lần đó, Hiền Phi đứng ra vì nhìn thấy cái lợi của Phùng Chiêu Viện, thật ra, nàng ta là muốn ngư ông đắc lợi. Mà hiện tại, Phùng Chiêu Viện đứng ra nói chuyện giúp ta, nàng là muốn làm hỏng việc lớn của Hiền Phi.
Gậy ông đập lưng ông, không thể nói là công bằng, nhưng cũng không tính là bất công.
Hôm nay những lời Phùng Chiêu Viện nói càng khiến ta khẳng định chuyện lần này do bản thân Hiền Phi làm.
Xạ hương của Phùng Chiêu Viện là Diệp Mạn Ninh hạ, cuối cùng khiến nàng ấy sinh non. Mà xạ hương của Hiền Phi chỉ khiến nàng ta động thai khí, hai thủ pháp khác biệt như vậy, kêu người ta tin phục thế nào?
Nghe nói Hiền Phi nghỉ ngơi ở Tuệ Như Cung mấy ngày, thân thể liền khôi phục.
Ta chỉ có thể an tâm đợi ở Hinh Hòa Cung, hiện tại, ta không quan tâm hài tử của nàng ta thế nào, ta chỉ lo nghĩ bảo vệ hài tử của ta.
Chỉ Doanh quận chúa nói Vân Mi vì nhiễm phong hàn mà không thể tiến cung thăm ta, nhưng không ngờ, năm ngày sau, Vân Mi vẫn không tới. Thái y đã dặn dò ta ở tẩm cung nghỉ ngơi, ta cũng không dám đi loạn.
Ngày thứ sáu, Vân Mi cuối cùng cũng vào cung.
Ta thấy cả người nàng ấy gầy đi trông thấy.
Vòng tay Nguyên Thừa Hạo ban thưởng nàng ấy vẫn mang trên cổ tay.
Nàng tiến lên, lập tức quỳ trước mặt ta, vừa mở miệng liền bật khóc: "Vân Mi có lỗi với nương nương, Vân Mi không còn mặt mũi tới gặp người."
Ta vội kêu A Man đỡ nàng đứng lên, nhíu mày hỏi: "Ngươi nói gì vậy? Bổn cung khi nào nói sẽ trách ngươi?"
Nàng khóc không thành tiếng: "Nương nương không trách Vân Mi, nhưng Vân Mi luôn tự trách chính mình. Nếu không phải Vân Mi, nương nương đã không chịu khổ như vậy."
Ta thở dài, hộp phấn kia tặng nàng, ta nào biết sẽ xảy ra chuyện như vậy? Nếu thật sự muốn xét đến cùng, chẳng phải ta là kẻ đầu sỏ gây tội sao? Hơn nữa, Ôn Nhan Ngọc chỉ là hỏi xin nàng một hộp phấn, có ai ngờ sự việc lại đi xa như thế?
Lắc đầu, ta không muốn nhắc đến việc này, chỉ nói: "Lần này đã thấy rõ cách làm người của Ôn Nhan Ngọc chưa?"
Vân Mi ngẩn ra, gật đầu.
"Hiện tại nàng ta có thai bốn tháng, ngươi tốt nhất cách xa nàng ta một chút."
"Nương nương..."
"Nàng ta qua lại với Hiền Phi, Hiền Phi đã có thể lợi dụng hài tử trong bụng oan uổng bổn cung, khó chắc chắn Ôn Nhan Ngọc không làm ra chuyện hoang đường." Ta thật sự lo cho Vân Mi.
"Nương nương yên tâm, nàng ta đương nhiên không dám."
Không dám là tốt nhất.
"Đúng rồi, chuyện ngày đó, tướng quân không làm khó dễ ngươi chứ?"
Vân Mi vội lắc đầu: "Nương nương yên tâm, tướng quân tin tưởng Vân Mi, chưa từng khó xử. Thật ra là phu nhân bị cấm túc mấy ngày."
Nghe vậy, ta không khỏi cao hứng.
Hai người chúng ta ở trong phòng nói chuyện, mãi đến khi Vân Mi rời đi, ta vẫn không có dũng khí nói sự thật về chiếc vòng tay cho nàng biết. Hiện tại tướng quân phủ không yên ổn, ta nghĩ, vẫn là từ từ rồi nói.
Ban đầu Tùy thái y chỉ nói ta phải nghỉ ngơi mấy ngày, kết quả một lần nghỉ này, đảo mắt đã vào tháng tư.
Tối nay, Nguyên Thừa Hạo tới Hinh Hòa Cung. Ta vừa đi lên hành lễ, hắn đã kéo ta vào lòng, cúi người hôn ta. Ta kinh hãi, theo bản năng đẩy hắn ra: "Hoàng Thượng..."
Hắn khẽ cười, bế ta lên: "Hôm nay trẫm rất vui, Tùy Hoa Nguyên nói, thân mình nàng đã không đáng ngại, trẫm cũng thở phào nhẹ nhõm."
Ta nghẹn lời: "Hoàng Thượng lo cho hài tử sao?" Lần đó lời hắn nói ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng, biết hắn bất đắc dĩ mới đưa ra quyết định như vậy, có điều mỗi lần gặp hắn, ta vẫn nhịn không được mà trêu chọc.
Ngồi vào mép giường, đặt ta trên giường, hắn tươi cười: "Sao hả, chuyện gạo xưa thóc cũ lâu như vậy, hiện tại vẫn còn nhớ?"
"Sẽ nhớ kỹ cả đời."
Hắn giật mình, lại cười: "Đương nhiên, đến cuối đời trẫm vẫn sẽ nhớ mình đã đánh cược tính mạng của mình thế nào để cứu mạng nhỏ của nó. Chờ nó chào đời, nàng ngày ngày phải kể với nó, cũng không thể để trẫm chịu khổ mà không có lời."
Ta nhịn không được mà bật cười thành tiếng: "Thần thiếp không nhìn thấy gì cả."
Hắn nhíu mày: "Trẫm còn sợ nàng không qua khỏi!" Cắn răng nói hết, hắn đẩy ngã ta xuống giường, môi mỏng dùng sức hôn lên.
Ta khẽ cười đẩy hắn ra, thân mình hắn càng nặng.
Môi mỏng thuận thế trượt dọc xuống cổ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi nút thắt cổ áo ta, hắn dịu dàng hôn, mà ta đột nhiên rùng mình một cái, bất giác thở hổn hển.
"Hoàng Thượng, cẩn thận hài tử." Ta nhắc nhở hắn.
Hắn cười cười: "Biết sai chưa?"
Cắn môi, ta có lỗi gì chứ?
Hắn thấy ta không nói lời nào, vẫn cúi đầu hôn, dục hỏa tận sâu bên trong cơ thể cứ thế bị hắn nhen nhóm. Thấy ta khó chịu, hắn ngồi dậy, cười hỏi: "Khó chịu?"
Ta quay mặt không nhìn hắn.
Hắn cười cười, xoay người nằm xuống cạnh ta, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ còn bình thản. Ta bị hắn làm cho ngứa ngứa, theo bản năng vặn vẹo thân mình, hắn lại nghiêm trang bảo: "Đừng lộn xộn."
Không lộn xộn, hắn chịu đựng thử xem!
Xoay người, ta vẫn bị hắn tóm về, hắn ôm lấy ta, thì thầm bên tai: "Tiểu gia hỏa này là trẫm dùng tính mạng của mình để đổi về, sau này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải vì nó trước, nhớ lời trẫm nói chưa?"
Ta không để ý tới hắn, đây là hài tử của ta, ta đương nhiên đau lòng.
Ta chỉ nói: "Sau này chờ bụng lớn, muốn giấu cũng giấu không được."
Hắn đột nhiên bật cười: "Hài tử của trẫm, có gì phải giấu?" Xoay người ta lại, hắn cười nói, "Sinh một hoàng tử giống trẫm là được rồi, đừng giống nàng."
"Giống thần thiếp thì sao?"
"Giống nàng... Khụ." Hắn ho một tiếng, "Một người là quá đủ, còn thêm một người, trẫm sợ mình thật sự bị hai người chọc tức chết." Dứt lời, hắn đưa tay vỗ ngực, nhíu mi.
Ta chán nản nhìn hắn, lại cảm thấy buồn cười.
"Nếu thần thiếp sinh cho Hoàng Thượng một Đế Cơ, ngài sẽ tức giận sao?" Nhìn hắn, đây là vấn đề ta muốn hỏi.
Nghiêm túc nhìn ta, hắn trả lời: "Trẫm có gì phải tức giận. Chỉ là trẫm, không hi vọng nàng sinh Đế Cơ."
"Vì sao?"
Hắn khẽ cười: "Trẫm phải phong Hiền Phi là Hoàng Quý Phi, nếu nàng sinh Đế Cơ, trẫm phải phong nàng là gì?"
Ta ngẩn ra, cho dù ta sinh hoàng tử, hắn có thể phong hậu cho ta ư? Vậy mà còn nói chờ hắn ba năm.
Đang định phản bác, chợt nghe Thường công công ở ngoài gấp gáp bẩm báo: "Hoàng Thượng, tướng quân phủ xảy ra chuyện! Thái Hoàng Thái Hậu nói Dương tướng quân làm phản, đã sai người bắt ngài ấy!"
Thái Hoàng Thái Hậu lạnh giọng: "Còn không mau đỡ Hiền Phi!"
Lăng Hương vội xông tới đỡ lấy Hiền Phi đang hoảng loạn.
Ta đau đến đứng không được, dựa vào cây cột phía sau trượt xuống.
Nghe tiếng có người xông tới, ngay sau đó, thân thể đã rơi vào vòng tay ấm áp kia. Hắn ôm chặt lấy ta, ta run rẩy bắt lấy cánh tay hắn, chỉ kịp nói: "Hoàng Thượng thần thiếp không cố ý..."
Không phải cố ý đẩy Hiền Phi, là vì đau quá, ta đứng không được, theo bản năng ngã ra sau.
Một tay hắn bế ta lên, lao đi, hét lớn: "Tùy Hoa Nguyên."
"Nương nương..." Phía sau, A Man khóc lóc, mà ý thức của ta dần rơi vào mơ hồ, chỉ cảm nhận được cái ôm ấm áp, có lẽ chỉ có ta, cả người bắt đầu lạnh lẽo.
Hắn đưa ta về Hinh Hoà Cung, rất nhiều người ra nghênh đón, ta nghe thấy tiếng của Hành Nhi, còn cả Thập Đắc công công...
Thân thể được đặt lên giường, ta nghe hắn lớn tiếng: "Tùy Hoa Nguyên, nàng ấy bị sao thế hả!"
Tùy thái y vội vàng theo vào, Nguyên Thừa Hạo không hề tránh ra, hắn vẫn nắm chặt tay ta. Tùy Hoa Nguyên bắt mạch, theo bản năng mở lớn hai mắt, nhíu mày, bỗng dưng nhìn Nguyên Thừa Hạo.
"Sao rồi?" Nguyên Thừa Hạo lạnh lùng hỏi.
Tùy thái y vẫn cau mày, không chút chần chờ mà đáp: "Hoàng Thượng, nương nương có thai..."
Hắn ngẩn ra, ta cũng vậy.
Ta, có hài tử...
"Ưm..." Ta cắn môi, bật khóc, nếu sớm biết thế, ta nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không cậy mạnh. Dùng sức nắm lấy tay hắn, ta nức nở, "Hoàng Thượng..."
Hắn không nhìn ta, chỉ nói: "Cứ việc trị liệu."
Hắn không nhắc tới hài tử, ta không biết hắn rốt cuộc có ý gì.
Lần đó ở Tuệ Như Cung, ta và hắn cùng diễn một vở kịch giả mang thai. Mà hiện tại thật sự như thế, ta mới biết việc đó đau lòng thế nào. Việc đó, dù nói bất kỳ câu nào cũng không thể an ủi được.
Đó là hài tử của ta.
Khóc lóc nhìn hắn, hắn nắm chặt tay ta, nhỏ giọng: "Đừng sợ, trẫm ở đây."
Lời nói giống hệt khi đó.
Nhưng lúc này, ta rất sợ, thật sự rất sợ.
Vẫn đau quá, cả người run rẩy, một câu ta cũng không nói nên lời. Mà ý thức vừa rồi trở nên mơ màng hiện tại lại vô cùng thanh tỉnh.
Sắc mặt Tùy thái y rất khó coi: "Để thần thi châm thử xem."
Nguyên Thừa Hạo gật đầu.
Tùy thái y đứng dậy, lại nói: "Nương nương đang rất yếu, thần sợ ngài ấy chịu không nổi, phải tìm Dương tướng quân tới."
Ông ấy vừa xoay người, đã nghe Nguyên Thừa Hạo lên tiếng: "Không cần, Tùy Hoa Nguyên, thi châm." Hắn vừa dứt lời, một dòng khí từ lòng bàn tay ta truyền tới, ấm áp, sưởi ấm cả cơ thể lạnh băng của ta.
Kinh ngạc mở to hai mắt, ta nghe Tùy thái y sợ hãi kêu lên: "Hoàng Thượng, không thể!"
"Làm đi." Hắn trầm giọng, lộ vẻ kiên định.
Nước mắt không ngừng trào ra, muốn từ chối, lại không biết vì sao, ta không thể nói ra thành lời.
Tùy thái y không còn chần chờ, vội lấy ngân châm ra, mấy châm đi xuống, cũng không biết thế nào, ý thức vừa rồi rõ ràng vô cùng thanh tỉnh lại bắt đầu mơ hồ trở lại.
Hình như có ai đó chạy vào, còn rất nhiều tiếng bước chân, nhưng không ai nói chuyện.
Thân thể như bay lên, không hề chân thật, không thể động đậy, một chút cũng không thể.
Dường như thời gian trôi qua rất lâu, nghe ai đó gọi một tiếng "Hoàng Thượng", sau đó, cái gì cũng không nghe thấy.
OoOoO
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, thử cử động thân mình, sau lưng vẫn dựa vào cái ôm ấm áp.
Mở mắt, phát hiện chính mình vẫn còn nằm trên giường trong tẩm cung của Hinh Hòa Cung. Theo bản năng xoa bụng nhỏ của mình, đó... Là giấc mộng sao?
Giờ phút này, không còn đau nhức như khi ấy, chỉ hơi hơi khó chịu.
Đúng rồi, Nguyên Thừa Hạo.
Định ngồi dậy, mới phát hiện phía sau có người ôm lấy thân thể ta. Kinh hãi, vội quay đầu, thấy hắn ngủ phía sau ta, hàng lông mi thật dài che kín đôi mắt của hắn. Hắn nhắm mắt lại, hình như đã ngủ, nhìn đôi môi tái nhợt như tờ giấy kia, ta mới bất tri bất giác nhớ tới việc khi ấy hắn làm.
Cẩn thận xoay người, đưa tay xoa ngực hắn, thật lâu sau, mới có tiếng tim đập truyền tới. Mà khoảng thời gian chờ đợi, với ta mà nói, là sợ hãi.
Bàn tay to rộng phủ lên tay ta, nghe hắn hỏi: "Tỉnh rồi?" Hắn ôm ta càng chặt, nói nhỏ: "Không sao nữa rồi."
Thân thể run lên, không sao, vậy...
"Hài tử cũng không sao."
Cắn môi, ta cuối cùng cũng nhịn không được mà bật khóc.
"Tùy Hoa Nguyên." Hắn gọi.
Tùy thái y ở bên ngoài vội vàng đi vào, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng không khỏe chỗ nào sao?"
"Xem thử đi." Hắn buông tay.
Tùy thái y ngẩn ra, vội tiến lên bắt mạch cho ta. Trầm ngâm một lúc, mới nói: "Thân thể nương nương đã chuyển biến tốt lên rất nhiều, nhưng mấy ngày tới phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng xuống giường đi lại."
Ta gật đầu, ta nhất định nghe lời Tùy thái y nói.
Tùy thái y lại hỏi: "Hoàng Thượng cảm thấy sao rồi?"
Hắn lắc đầu: "Trẫm không sao, ngươi kêu cung nhân mang thuốc vào đi."
Tùy thái y nhìn hắn một lúc, mới gật đầu ra ngoài.
Hắn tự ngồi dậy, rũ mi nhìn ta, ta thấy hắn bỗng nhiên cắn răng, giống như phẫn nộ. Chỉ trong chốc lát, hắn bình tĩnh lại, trầm giọng: "Đúng là tự cho mình thông minh. Thái Hoàng Thái Hậu đã muốn điều tra, cho dù tịch thu trang sức của nàng, chẳng lẽ bà ta thật sự dám hạ độc vào đồ ăn sao? Bọn họ có kế sách của bọn họ, trẫm tự có cách phòng bị của mình. Trẫm còn cố ý chọn cung nữ đưa cơm cho nàng!" Hắn nói nhanh quá, phải dựa vào đệm mềm thở hổn hển.
Ta sững sờ, sau một lúc lâu, mới nói: "Hoàng Thượng cũng không bảo đó là người ngài phái đưa cơm cho thần thiếp."
Hắn cười nhạo: "Nói rồi nàng cũng không tin!"
Hắn đúng là hiểu ta, đúng vậy, tình huống như thế dù cung nữ kia nói mình là người của Nguyên Thừa Hạo, ta cũng không dám tin. Cho dù nàng ấy có thể lấy ra tín vật gì đó, ta vẫn sẽ nghĩ đó là cái bẫy của bọn họ.
Hắn nói đúng, ta đã cho rằng mình quá thông minh.
Ta tin hắn sẽ giúp ta giải oan, ta sao lại không tin hắn sẽ giúp ta tính toán mọi việc chứ?
Sống mũi có chút ê ẩm, hốc mắt bỗng nhiên nổi một tầng trong suốt.
"Vậy Hoàng Thượng không muốn sống nữa sao?" Cho dù không biết võ công, ta cũng không ngốc đến mức hắn đã vì ta mà làm việc gì.
Hắn nhìn ta: "Trẫm sao có thể không muốn sống nữa? Trẫm chính là muốn giáo huấn nàng một chút! Nếu lúc đó đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu cung nữ của mình, nàng đã không cần chịu khổ!"
"Việc đó không có khả năng!" Ta sao có thể làm như vậy? A Man không phải ai khác, là A Man của ta.
Mới nghĩ tới, đã thấy A Man bưng thuốc vào.
Thấy ta, nàng đi nhanh hơn, gác chén thuốc bên cạnh, quỳ gối trước giường, vui vẻ nói: "Nương nương tỉnh rồi sao? Tùy thái y bảo nương nương không sao, nô tỳ thiếu chút bị hù chết! Đúng rồi, để nô tỳ đỡ người dậy uống thuốc." Nói rồi, nàng đứng lên tới đỡ ta.
Ta quan sát nàng: "Vết thương trên người ngươi sao rồi?"
Nàng lắc đầu: "Nương nương đã hôn mê một ngày một đêm, nô tỳ chỉ là bị đánh mấy trượng, vết thương da thịt mà thôi, sớm đã không sao." Nàng lại vội nói, "Cũng may Hoàng Thượng tới nhanh, cứu được nô tỳ."
Nguyên Thừa Hạo hừ một tiếng, nghiêng người hướng vào trong.
Ta không khỏi kinh ngạc, ta hôn mê một ngày một đêm, vậy còn hắn?
"Nương nương nhân lúc thuốc còn nóng mau uống đi, Tùy thái nhân nói nhất định phải uống lúc còn nóng." A Man đút ta uống thuốc, ta không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể uống trước.
Đợi A Man ra ngoài, ta mới xoay người nhìn vào phía trong, từ phía sau lưng ôm lấy thân thể hắn: "Vẫn là gọi Tùy đại nhân vào xem cho Hoàng Thượng đi."
"Có gì đẹp mà xem? Nếu ngày đó trẫm xảy ra chuyện, cũng là do bị nàng chọc giận!"
Nhất thời nghẹn họng, ta vốn không định trêu chọc hắn.
Qua một lúc lâu, không thấy hắn nói chuyện, ta nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi: "Hiền Phi nương nương không sao chứ?"
Hắn xoay người nhìn ta, khẽ cười: "Không phải là nàng đẩy người ta sao? Nàng nói xem nàng ấy có sao không?"
Ta cũng đã giải thích ta không cố ý, có điều nhìn dáng vẻ hắn lúc này, xem ra Hiền Phi không sao.
Thở phào nhẹ nhõm, ta nhỏ giọng hỏi: "Thái Hoàng Thái Hậu... Không truy cứu việc này sao?" Ta còn tưởng, ta vô ý đẩy Hiền Phi, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ bắt lấy điểm này không bỏ.
Hắn hừ một tiếng: "Bà ta có tới hay không, mạng nhỏ của nàng đều có thể giữ được."
Nhíu mày nhìn hắn, ta nhịn không được mà hỏi: "Nếu Thái Hoàng Thái Hậu thật sự tới, Hoàng Thượng phải làm sao?"
Sắc mặt hắn trầm xuống, qua một lát, mới nói: "Được rồi, nếu tới, trẫm đã không kêu Tùy Hoa Nguyên bảo vệ hài tử trong bụng nàng."
Trái tim run lên, ta không thể tin mà nhìn hắn.
Hài tử khó giữ được của ta, hiện tại ta phải dùng hài tử để bảo vệ sự bình an của mình.
Theo bản năng xoa bụng nhỏ, tiểu sinh mệnh kia còn chưa thành hình, ai có thể ngờ được, trong một đêm, nó đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy. Lúc này ta thật sự cảm thấy may mắn, rốt cuộc Thái Hoàng Thái Hậu không hề tới.
Thân thể lại đột nhiên run rẩy, nếu ta gặp nguy hiểm, hắn sẽ vứt bỏ hài tử mà cứu ta. Nếu ta không nguy hiểm, hắn sẽ liều mạng cứu hài tử...
Nguyên Thừa Hạo, ta không thể trách hắn, cũng không có lý do trách cứ hắn.
Im lặng một lúc, ta run giọng hỏi: "Như vậy, Hoàng Thượng phải giải thích thế nào?"
"Nói nàng vừa chịu lạnh vừa đói, cơ thể suy yếu, nhất thời đứng không vững, cho nên không làm chủ được hành động của mình, giải thích như vậy ổn không?" Hắn nhìn ta.
Ổn, đương nhiên ổn.
Kỳ thật, giải thích thế nào cũng không quan trọng bằng, Thái Hoàng Thái Hậu không muốn tiếp tục dây dưa.
Uống thuốc, nằm một lát, ta lại chìm vào giấc ngủ.
Một giấc tỉnh dậy, đã gần chạng vạng. Hắn vẫn chưa xuống giường, cứ ngủ bên cạnh ta.
Lần này, không ôm ta, hắn chỉ an tĩnh nằm bên cạnh. Thân thể đã thoải mái hơn nhiều, cảm giác ẩn ẩn đau cũng đã biến mất hoàn toàn. Nghĩ tới trong bụng ta đang chứa một sinh mệnh nhỏ, trong lòng bỗng nhiên vô cùng hạnh phúc.
Không biết sao, nhớ tới bộ dáng Ngọc Đế Cơ lần đầu gọi ta "Mẫu phi", trong lòng càng hưng phấn.
Tỉnh lại một lúc, Nguyên Thừa Hạo bên cạnh cũng có động tĩnh. Nghiêng người nhìn hắn, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, môi mỏng khô nứt, giơ tay định chạm lên môi hắn, hắn nhíu mày, bàn tay to lớn cầm lấy tay ta.
Ta cả kinh, không ngờ tay hắn lại lạnh như vậy.
Duỗi tay vuốt ve thân thể hắn, cũng không thấy ấm, trách không được khi nãy hắn không ôm ta, mà một mình ngủ bên cạnh.
"Tùy đại nhân."
Ta vừa kêu lên, hắn lại nói: "Đừng gọi, lấy thuốc cho trẫm."
"Hoàng Thượng khó chịu sao?"
Hắn "Ừ" một tiếng: "Trẫm khát nước."
Theo bản năng muốn đứng dậy, cả người lại bị giữ chặt, hắn kéo ta qua, nói nhỏ: "Tùy Hoa Nguyên bảo, nàng không được xuống giường. Thường Cừ tới Thái Y Viện rồi, trẫm cũng cho A Man lui xuống nghỉ ngơi."
"Hoàng Thượng..."
Môi mỏng của hắn áp xuống, nỉ non: "Hôn trẫm, giúp trẫm thoải mái một chút."
Môi hắn rất khô, chạm đến môi anh đào của ta, có cảm giác ngưa ngứa. Vươn đầu lưỡi giúp hắn làm ẩm cánh môi, hắn nhắm mắt lại, không bá đạo hôn tới.
"Hoàng Thượng không thượng triều sao?"
"Có, hạ triều liền tới Hinh Hòa Cung, chính sự còn chưa xử lý." Hắn dừng lại một chút, mới tiếp tục, "Đừng tưởng mặt mình mạ vàng, là bản thân trẫm không khỏe."
Không biết vì sao, nghe hắn nói như vậy, ta lại muốn cười.
Lời này hắn thật không gạt ta, nếu hắn có thể chịu đựng, tất nhiên sẽ không mặc kệ chính sự. Đi thượng triều, chỉ là chống đỡ mà thôi.
Dời môi đi, ta hỏi nhỏ hắn: "Hoàng Thượng khá hơn chưa?"
Hắn vươn đầu lưỡi liếm môi của mình, khẽ cười: "Vẫn chưa."
Ta không nói nữa, dựa người lại gần. Hắn ôm lấy eo ta, kéo thân thể ta dán chặt lên người hắn, động tác rất nhẹ, dường như sợ làm ta đau.
Hắn nỉ non, lại nói: "Lúc ở Úc Ninh Cung, một khắc thấy nàng ngã xuống, trẫm cho rằng nàng lại ngụy trang."
Ta ngẩn ra, mới nhớ ta từng cùng hắn ở Tuệ Như Cung diễn một vở kịch.
"Vậy sao Hoàng Thượng lại tin thần thiếp?" Việc này hắn không nói, ta thật không biết. Khi đó, đau đến muốn ngất đi, căn bản không có thời gian suy nghĩ hắn cho rằng ta vẫn diễn kịch.
"Vì nàng nói, nàng không cố ý." Hắn mở mắt nhìn ta, qua một lát, lại nói, "Ngày đó ở Tuệ Như Cung, nàng không như vậy."
Hắn nhớ cũng thật rõ ràng.
Ta chỉ cười không đáp, hắn vẫn nhìn ta, lại hỏi: "Xạ hương trong phấn mặt là phế hậu Diệp thị ra tay, nàng tin không?"
Ngơ ngẩn, ta chưa từng nghĩ hắn sẽ đột nhiên hỏi như vậy.
Ta cho rằng lời Chỉ Doanh quận chúa và Phùng Chiêu Viện nói đều do hắn dạy, hiện tại xem ra, tất cả đều không phải.
Hoàn hồn, ta có lẽ đã biết được một chút. Đó, cũng là đáp án Nguyên Thừa Hạo đoán.
Ta hít sâu một hơi: "Thần thiếp không biết, thần thiếp chỉ biết, nếu thứ đó thật sự là thần thiếp động tay chân, Hiền Phi nương nương sẽ không động thai khí đơn giản như vậy."
Hắn kinh ngạc, nhìn ta một lúc lâu, khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn không nói lời nào, việc này tới đây kết thúc. Trong lòng hắn tuy có nghi vấn, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu.
Kỳ thật, ta nên cảm kích hắn, vì quá nhiều chuyện.
Có đôi khi, đẩy một việc cho kẻ chết chưa chắc không phải phương pháp tốt.
Diệp Mạn Ninh, lúc ngươi sống không chiếm được thứ mình muốn, chết rồi cũng không mang được thứ gì đi theo. Tội nên đẩy lên đầu ngươi, người trong hậu cung này, ai cũng sẽ không nương tay, bao gồm muội muội kia của ngươi.
Mỗi lần nghĩ như thế, ta đều cảm thấy Diệp Mạn Ninh thật bi ai.
Trịnh Quý Tần nói ta không đủ cao minh, vậy Hiền Phi đủ cao minh sao?
Không biết qua bao lâu, vẫn không thấy Tùy thái y trở về. Ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn dường như biết ta đang nghĩ gì, chỉ khẽ cười: "Trước khi nàng tỉnh lại, trẫm vừa uống thuốc xong."
Ngơ ngẩn nhìn hắn, thì ra Tùy thái y căn bản không qua Thái Y Viện, ông ấy và Thường công công đều canh giữ bên ngoài. Thở dài một tiếng, mỗi lần hắn hồ nháo luôn khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi.
Bàn tay đột nhiên đặt lên bụng nhỏ của ta, thân thể ta theo bản năng căng cứng, nghe hắn nói nhỏ: "Căng thẳng cái gì, dù sao trẫm cũng không giết nàng."
Đột nhiên muốn cười, ta nào vì lý do này? Chỉ là phản ứng theo bản năng mà thôi.
Hắn không nhìn ta, chỉ nói: "Tùy Hoa Nguyên bảo, thai nhi hai tháng đầu khó giữ nhất."
Tim đập nhanh lên, ta sẽ nghe lời, tuyệt đối không xuống giường.
Bỗng nhiên nhớ tới một việc, ta vội nắm lấy tay hắn, hỏi: "Thái Hoàng Thái Hậu... Biết thần thiếp mang thai sao?" Ta chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện bà ấy hai lần ban thuốc cho ta.
Nguyên Thừa Hạo sững sờ, ngay sau đó liền nói: "Trẫm không nói với ai cả."
Việc này khiến ta kinh ngạc.
Nhưng ngoài kinh ngạc, ta lại cảm thấy may mắn.
"Việc này Hoàng Thượng tạm thời đừng nói ra ngoài, được chứ?" Nữ tử hậu cung mang thai, ta thấy quá nhiều. Phùng Chiêu Viện, Hiền Phi, còn có ta giả mang thai ngày đó.
Nguyên Thừa Hạo nhíu mày, nhưng không hỏi vì sao, chỉ gật đầu.
Ba ngày tiếp theo, Hinh Hòa Cung đều an tĩnh lạ thường, Nguyên Thừa Hạo đã ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tới quấy rầy ta nghỉ ngơi.
Ba ngày sau, Tùy thái y cuối cùng cũng không còn tới Hinh Hòa Cung nữa, đổi lại là Tô thái y.
Ta biết mấy ngày nay, tỷ tỷ nhất định rất lo lắng.
Khi Tô thái y bắt mạch cho ta, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc. Lúc này ta mới nhớ, chuyện ta mang thai, ngay cả hắn cũng không biết. Sau một lúc lâu, hắn khẽ cười: "Cũng khó trách nhiều ngày như vậy Hoàng Thượng đều ở Hinh Hòa Cung với nương nương, còn cố ý hạ chỉ không cho ai đến quấy rầy."
Ta không nhiều lời, chỉ nói: "Làm phiền Tô thái y trở về nói với tỷ tỷ, tất cả đều mạnh khỏe."
Hắn thoạt nhìn có vẻ yên tâm hơn lúc mới tới, vội đáp: "Vi thần biết, nương nương quả thật tất cả đều mạnh khỏe." Dừng một chút, hắn lại nói, "Nương nương không công khai việc này, rất đúng. Hiện tại nếu để kẻ khác biết, bọn họ sẽ càng không bỏ qua cho người."
Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên mới không dám nói ra chuyện mình có thai.
Nếu Nguyên Thừa Hạo đã biết, ta cũng không tính là mắc tội khi quân
A Man đi vào rót trà cho hắn, ta không khỏi hỏi: "Hoàng Thượng có còn bảo Tô đại nhân tới tướng quân phủ không?"
Hắn ngẩn ra, lắc đầu: "Bên kia đã không sao, vi thần đương nhiên sẽ không tới. Nương nương muốn hỏi thăm Vân phu nhân sao?"
Ta gật đầu, ngày đó Ôn Nhan Ngọc đẩy mọi trách nhiệm lên người Vân Mi, cũng không biết nàng ấy lúc trở về như thế nào.
"Việc này nương nương lo lắng làm gì chứ? Nếu xạ hương đã do phế hậu Diệp thị bỏ vào, tướng quân phu nhân và Vân phu nhân chẳng qua cũng đều bị che mắt, sự việc được làm sáng tỏ, mọi thứ đều tốt đẹp trở lại."
Ta cười: "Tô đại nhân thật sự cảm thấy chân tướng đã bại lộ sao?"
Ngước mắt nhìn ta, hắn gác ly trà xuống, hỏi nhỏ: "Nương nương có ý gì?"
Nếu không phải Nguyên Thừa Hạo nói, ta đã không hoài nghi. Bởi vì ngay từ đầu, ta cho rằng Chỉ Doanh quận chúa tới là vì Nguyên Thừa Hạo bày mưu tính kế, nhưng hôm nay xem ra, không giống.
"Hộp phấn trong tay Chỉ Doanh quận chúa, phải làm phiền Tô đại nhân."
Nếu ngay từ đầu Diệp Mạn Ninh biết Chỉ Doanh quận chúa sẽ tặng hộp phấn cho ta, ả bỏ xạ hương vào trong, việc này có thể giải thích. Nhưng sự thật là, ả không hề biết Chỉ Doanh quận chúa sẽ tặng ta, cho dù biết, cũng không thể khẳng định hộp nào đưa cho ta. Vì thế, nếu muốn động tay chân, mục tiêu chỉ có thể là Chỉ Doanh quận chúa. Nhưng, nếu ả đã hạ quyết tâm giết An Kỳ Dương, cần gì phải làm điều thừa trên người Chỉ Doanh quận chúa?
Cho nên, không thể là Diệp Mạn Ninh.
Tô thái y nhìn ta một lúc lâu, mới cười nói: "Đúng là không gì gạt được đôi mắt của nương nương."
Ta biết mà, xạ hương đó là hắn bỏ vào, rồi sau đó kêu Phùng Chiêu Viện tới nói, sự việc càng thuận lý thành chương.
Diệp Mạn Ninh từng có một lần, mọi người đương nhiên sẽ tin ả còn có lần thứ hai.
Mà Tô thái y có thể nói được Phùng Chiêu Viện, ta một chút cũng không kinh ngạc. Chuyện Phùng Chiêu Viện sinh non, bọn họ là minh hữu.
Đúng lúc này, A Man vào báo: "Nương nương, quận chúa tới thăm người."
Nguyên Thừa Hạo vừa thu hồi mệnh lệnh tới thăm, Hinh Hòa Cung liền trở nên náo nhiệt.
Kêu A Man mời nàng vào, lúc vào, thấy Tô thái y ở đây, Chỉ Doanh quận chúa ngẩn ra, tiếp tục đi về phía trước, nói: "Ngày đó nương nương rốt cuộc bị sao vậy? Hoàng Thượng còn hạ lệnh không được tới thăm hỏi, đúng là dọa chết ta. Cung Khuynh Nguyệt cũng lo lắng đứng ngồi không yên, hiện tại có thể tới thăm, nàng ấy không thể, ta dù thế nào cũng phải tới xem."
Đợi nàng ngồi bên mép giường, ta mới nói: "Hôm đó cảm thấy không khỏe, hơn nữa..." Ta thì thầm bên tai nàng, "Mỗi lần nguyệt tin tới bổn cung đều như thế."
Nghe vậy, nàng đỏ mặt, lại thở phào nhẹ nhõm: "Việc này còn tốt, không xảy ra chuyện ta cũng yên tâm rồi."
Ta thở dài: "Vừa rồi Tô thái y còn nhắc tới hộp phấn kia của quận chúa."
Ta không cần nói tỉ mỉ, thông minh như nàng, đương nhiên sẽ hiểu.
Ta kéo tay nàng: "Không giấu được bổn cung, các ngươi cho rằng giấu được đôi mắt của Hoàng Thượng sao? Sau này không được như thế!"
Sắc mặt Chỉ Doanh quận chúa thay đổi, Tô thái y cũng vậy.
Thấy bọn họ như thế, ta biết mình nặng lời. Bọn họ làm vậy, rốt cuộc cũng vì cứu ta. Đang định nói tiếp, Chỉ Doanh quận chúa đã cắt ngang: "Thì ra nương nương đã rõ ràng, đó chẳng qua là vở diễn của bản thân Hiền Phi nương nương."
Lời này, khiến ta ngây ra.
Nhìn Tô thái y, hắn đương nhiên cũng nghĩ giống Chỉ Doanh quận chúa. Ngày đó Diệp Mạn Ninh tra tấn tỷ tỷ, hắn mới đồng ý liên thủ với Phùng Chiêu Viện liên thủ hãm hại ả, sau Hiền Phi điều tỷ tỷ tới Tuệ Như Cung, tuy chưa xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra Tô thái y vẫn ghi nhớ trong lòng.
Chỉ Doanh quận chúa nói tiếp: "Nàng ta ngay cả hài tử cũng lợi dụng, chúng ta sao không thể bày chút mưu kế? Dù sao đây cũng không phải chuyện thương thiên hạ lý."
"Quận chúa."
"Ta biết nương nương lo lắng, nhưng sự việc đã qua rồi, người đừng nghĩ nữa, hiện tại chỉ cần tĩnh dưỡng thân mình."
Ta gật đầu.
Tô thái y ra ngoài nấu thuốc, ta mới hỏi nàng chuyện của Bách Hầu Dục.
Sắc mặt nàng có chút khác thường, chỉ nói: "Nương nương đừng lo cho ta, đều là chút chuyện râu ria mà thôi."
Ta biết, chỉ là trong nàng có An Kỳ Dương, nàng không thể bỏ hắn xuống được.
Có lẽ trong lòng nàng, chấp nhận nam nhân khác, là một loại tội.
Ta sẽ không ép nàng, ai cũng không ép được nàng.
Nàng lập tức thay đổi đề tài: "Nhiều ngày rồi, Hoàng Thượng vì nương nương mà tiều tụy không ít. Hôm trước gặp ngài ấy, ta còn bị dọa cho nhảy dựng, cứ tưởng ngài ấy bị bệnh, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng phái người tới dò hỏi rất nhiều lần."
Đưa tay xoa bụng nhỏ, lần này, hắn liều mạng giữ lấy hài tử trong bụng ta.
"Mấy ngày nay, Hoàng Thượng qua Tuệ Như Cung đều chỉ vội tới vội đi, sợ là Hiền Phi nương nương sẽ càng ghi hận."
Lời này nàng không nói, ta cũng biết.
Chờ nàng sinh hạ hài tử, chờ Nguyên Thừa Hạo thực hiện lời hứa "Hoàng Quý Phi" kia, không biết nàng ta sẽ đắc ý thế nào.
Như nhớ tới một chuyện, Chỉ Doanh quận chúa vội nói: "Đúng rồi, hôm nay Vân Mi vốn định cùng ta vào cung, nhưng hôm qua lại nhiễm phong hàn, đành phải chờ hết bệnh rồi tới. Nàng ấy nhớ nương nương."
"Đang êm đẹp sao lại nhiễm phong hàn? Nghiêm trọng không?" Ta nghĩ đã nhiều ngày rồi, Vân Mi cũng nên tiến cung.
Chỉ Doanh quận chúa lắc đầu: "Không nghiêm trọng, chỉ là nghĩ đến nương nương đến thân mình suy yếu, sợ truyền cho người, nên mới không tới."
Nghe nàng nói vậy, ta cũng yên tâm.
Nàng lại nói: "Vân Mi đúng là rất để tâm tới nương nương, nếu không phải nàng ấy tới nói với ta nương nương xảy ra chuyện, ta còn không biết, cũng may nàng ấy có nhắc tới hộp phấn Diệp thị tặng."
Thầm than, làm khó Vân Mi vừa phải đối mặt với Ôn Nhan Ngọc, vừa phải bận tâm ta ở trong cung.
Chỉ Doanh quận chúa đi rồi, phi tần các cung lục tục tới.
Có kẻ mong chờ tới nịnh bợ, có điều để tránh thị phi ta không thể đuổi bọn họ.
Niên Tần không tới, ta thuận miệng hỏi, mới biết nàng cũng nhiễm phong hàn không tiện tới đây.
Diêu Phi đến sớm nhất, ngồi lại một lúc lâu, sau cung nữ Trữ Ngọc Cung tới báo Đế Cơ tìm nàng, nàng mới trở về.
Đường Tiệp Dư còn chưa tới, Trịnh Quý Tần đã xuất hiện. Nàng hành lễ theo quy củ, sau đó mới tiến lên ngồi.
Nhìn ta từ trên xuống dưới, nàng cười nói: "Cú đẩy cuối cùng của nương nương thật khiến người ta kinh ngạc."
Nàng rõ ràng không tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ, việc đó đã lan truyền khắp hậu cung sao?
A, vậy thì truyền đi.
Hoàng đế không truy cứu, cho dù có truyền thì có làm sao?
"Là tay nương nương không đủ sức lực, hay việc đến trước mắt rồi lại mềm lòng?" Nàng không chút kiêng dè, vẫn nhẹ giọng hỏi.
Nhìn nàng, ta mỉm cười: "Vậy rốt cuộc Trịnh Quý Tần nghĩ bổn cung không đủ sức lực hay như thế nào?"
Nàng ta ra vẻ sợ hãi: "Nương nương đừng nói như vậy, tần thiếp sao dám có loại suy nghĩ này? Chỉ là tò mò về cú đẩy kia của nương nương mà thôi."
"Chỉ sợ long thai trong bụng Hiền phi nương nương quá kiên cường, bị đẩy một cái cũng không tính là gì." Nàng ta ngay cả xạ hương còn dám dùng, sợ gì một cú đẩy của ta!
"Ai cũng nói nương nương làm việc ngoan độc, theo tần thiếp thấy, quả nhiên đúng vậy. Nếu nương nương còn như thế, tần thiếp sắp cảm thấy bản thân ngay từ đầu đã nhìn lầm người rồi."
Nàng ta đúng là cái gì cũng dám nói?
Nhìn lầm người? Vậy hiện tại nàng ta dám đi theo ta sao?
Lời này, ta sẽ không hỏi, cách làm người của Trịnh Quý Tần ta chỉ biết một chút, có vài lời chẳng qua chỉ là ngoài miệng mà thôi, đến cuối cùng, nàng ta cũng không phải người cùng ta đi trên một con đường.
Tối hôm nay, A Man vừa hầu hạ ta uống thuốc xong, nghe nói Phùng Chiêu Viện tới.
Không khỏi kinh ngạc, ban ngày không tới, ta cứ tưởng nàng sẽ không tới, thật không ngờ, lúc này nàng ấy lại xuất hiện.
"Tần thiếp thỉnh an nương nương." Nàng hành lễ theo quy củ.
Ta bảo A Man đỡ nàng ấy đứng dậy, cười nói: "Phùng Chiêu Viện còn khách khí với bổn cung cái gì, lần này, bổn cung còn chưa kịp cảm tạ ngươi." Nhìn nàng có vẻ xấu hổ, ta lại nói, "Chỉ là Phùng Chiêu Viện ra tay giúp bổn cung, thật khiến bổn cung giật mình."
Mặc kệ nàng có giao dịch với Tô Diễn hay không, lúc này nàng ấy tới đây, thật sự là ngoài ý muốn của ta.
"Cũng không thể xem tần thiếp giúp nương nương, tần thiếp chẳng qua là đứng ra nói sự thật mà thôi." Lời này nói thong dong đến mức khiến người ta căn bản không nghe ra một chút dối trá.
Ta ngẩn ra: "Nơi này không còn ai khác, Phùng Chiêu Viện không cần nói với bổn cung những lời này. Bổn cung sẽ không nói việc này cho kẻ khác biết." Dù sao lần này, nàng ấy thật sự đã giúp ta.
Nhưng Phùng Chiêu Viện lại cười: "Chuyện tới nước này, nương nương vẫn không tin lời thần thiếp nói sao?"
Ta giật mình nhìn nữ tử trước mặt, nàng muốn ta tin cái gì?
Nàng nắm chặt hai tay, cắn môi nói: "Không phải báo ứng của Diệp thị tới rất nhanh sao? Tần thiếp không biết vì sao khi đó nương nương lại hoài nghi tần thiếp, tần thiếp chỉ có thể nói, tần thiếp không tàn nhẫn như Hiền Phi, ngay cả hài tử của mình cũng có thể xuống tay."
Xem ra nàng không phải kẻ ngốc, ít nhiều cũng đoán được.
Căng thân mình dựa vào đệm mềm, ta mới thấp giọng: "Bổn cung cũng chưa từng nói ngươi ra tay giết chết hài tử của mình, sau đó mang ra bôi nhọ Diệp Mạn Ninh." Thấy nàng ngẩn ra, ta tiếp tục, "Cái ngày Hoàng Thượng mở tiệc tiễn các vị vương gia đó, bổn cung ở hành lang dài thấy ngươi sắc mặt không tốt, còn phát hiện vết ngấn rõ ràng dưới bậc thang."
Nàng không hề hại chết hài tử của mình, đó là việc ngoài ý muốn, nàng chỉ là không muốn buông tha sự ngoài ý muốn kia thôi.
Đáy mắt nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau một lúc lâu, mới cười chua xót: "Thì ra lý do là vậy. Đúng thế, hôm đó tần thiếp té ngã, nhưng tần thiếp là vì đột nhiên đau bụng nên mới vô ý trượt chân."
Lần này, đến lượt ta cảm thấy ngạc nhiên.
Ta chỉ thấy vết ngấn kia, nhưng hoàn toàn không ngờ nàng vì không khỏe mới trượt chân, cho nên mới nghĩ nàng vì trượt chân mà không giữ nổi hài tử.
Chẳng lẽ, sự thật không phải thế sao?
Hốc mắt nàng đỏ lên, tay nắm chặt khăn lụa, hít một hơi thật sâu, mới nói: "Tối đó, hài tử của tần thiếp đã không còn, nhưng nguyên nhân không phải vì trượt ngã. Trước đó mấy ngày thái y bắt mạch đã nói mạch tượng của tần thiếp không ổn, thái y cũng chỉ cho rằng thân thể tần thiếp suy nhược, nhưng ai ngờ, lại vì tần thiếp mà tua rua có xạ hương trên người!"
Ta lúc này mới hoàn hồn, kinh sợ, trên tua rua kia có xạ hương lại là sự thật sao?
Theo bản năng ngồi bật dậy, ta bật thốt lên hỏi: "Ngươi nói trên tua rua kia có xạ hương?"
"Nương nương vẫn không tin sao? Hiện tại Diệp thị đã chết, việc đó đã qua lâu như vậy, dù tần thiếp có nói hay không cũng chẳng mấy liên quan. Tần thiếp cũng không cần mang chuyện cũ ra lừa gạt nương nương." Nàng thấp giọng, nhưng mỗi chữ đều rất rõ ràng, "Đêm đó hài tử đã không còn, tần thiếp thương tâm muốn chết, lại không dám nói ra."
Ta nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục.
"Nếu ngày ấy nói ra, sự việc liên quan đến Hoàng Hậu ngay lúc đó, Thái Hoàng Thái Hậu nhất định sẽ tra rõ. Chỉ cần nghiệm thân, sẽ biết thần thiếp vì trượt ngã mà mất hài tử. Nếu thật sự là vậy, sẽ còn ai quan tâm rốt cuộc là vì trượt ngã mà sinh non, hay vì có dấu hiệu sinh non mới khiến tần thiếp té ngã? Ít nhất, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không tin tần thiếp. Bà ta sẽ nói vì tần thiếp té ngã, vì muốn oan uổng Hoàng Hậu mới bịa đặt chuyện tua rua có độc."
Phùng Chiêu Viện cũng là người thông minh, ngày đó thế mà nghĩ được nhiều như vậy.
"Cho nên, ngươi cầu xin Tô thái y đừng nói ra việc này?"
Nàng gật đầu: "Tần thiếp còn cách khác sao? Chỉ có thể chờ thời cơ."
"Cũng may ngày đó Hiền Phi đứng về phía ngươi."
Phùng Chiêu Viện cười nhạo một tiếng, đưa tay lau nước mắt, mới nói: "Tua rua là Hiền Phi nương nương đưa cho tần thiếp, bây giờ nghĩ đến, thật đúng là nương nương người đưa cho Hiền Phi nương nương."
Ta nhớ ra rồi, hôm đó Diệp Mạn Ninh nói tua rua đưa cho ta, ta thề thốt phủ nhận, cũng chính ở trong tẩm cung của Phùng Chiêu Viện. Chỉ là lúc này, ta lại gật đầu thừa nhận. Đúng như Phùng Chiêu Viện nói, việc đó đã qua lâu như vậy, cũng không có gì phải che giấu.
"Tần thiếp đã hỏi Tô thái y, trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể bỏ xạ hương vào trong. Những thứ như xạ hương chỉ có thể từ từ huân lên, theo trình tự nghiêm ngặt mà làm, đặc biệt là thời gian phải dài. Cho nên, không phải Hiền Phi nương nương, cũng không phải nương nương người, mà tua rua này xuất phát từ tay Hoàng Hậu, sự thật không phải rất rõ ràng sao?"
Không thể không thừa nhận, lời Phùng Chiêu Viện nói khiến ta phải khiếp sợ.
Ta thật sự không ngờ xạ hương trên tua rua kia thế mà do chính Diệp Mạn Ninh ra tay. Nhớ lại tình hình đưa tua rua cho ta, ta đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.
Ả đúng là biết tính kế, biết ta nhất định sẽ đưa cho Nguyên Thừa Hạo, người kia đó ả cần phòng bị, là ta. Ả không muốn ta mang thai!
Nghĩ đến, ba năm không con, ả thật sự cho rằng lý do nằm ở phía mình sao? Khi đó, điều ả không muốn nhìn thấy nhất chính là ta mang thai. Chỉ tiếc ả căn bản không biết thời điểm đó Nguyên Thừa Hạo không hề chạm vào ta.
Người tính không bằng trời tính, tua rua này trời xui đất khiến đến tay Phùng Chiêu Viện.
Thời điểm Phùng Chiêu Viện sinh non, chắc Diệp Mạn Ninh cũng khiếp sợ, đúng không?
Ả liều mạng muốn phủi sạch quan hệ, cuối cùng vẫn không thắng nổi ba người "bôi nhọ" chúng ta.
Cười lạnh một tiếng, thì ra chúng ta không ai oan uổng Diệp Mạn Ninh cả, chính ả đã không phải một người sạch sẽ gì.
Phùng Chiêu Viện hít sâu một hơi: "Hiền Phi nương nương giúp tần thiếp cũng chỉ vì không muốn từ bỏ quân cờ này thôi. Đã biết tua rua kia vốn của Hoàng Hậu, còn cố ý đưa cho tần thiếp, nàng ta còn không phải muốn nhân cơ hội xem diễn sao?"
Ngước mắt nhìn nàng, ta hỏi nhỏ: "Cho nên lần này, ngươi mới nguyện ý đứng ra nói chuyện?"
Lần đó, Hiền Phi đứng ra vì nhìn thấy cái lợi của Phùng Chiêu Viện, thật ra, nàng ta là muốn ngư ông đắc lợi. Mà hiện tại, Phùng Chiêu Viện đứng ra nói chuyện giúp ta, nàng là muốn làm hỏng việc lớn của Hiền Phi.
Gậy ông đập lưng ông, không thể nói là công bằng, nhưng cũng không tính là bất công.
Hôm nay những lời Phùng Chiêu Viện nói càng khiến ta khẳng định chuyện lần này do bản thân Hiền Phi làm.
Xạ hương của Phùng Chiêu Viện là Diệp Mạn Ninh hạ, cuối cùng khiến nàng ấy sinh non. Mà xạ hương của Hiền Phi chỉ khiến nàng ta động thai khí, hai thủ pháp khác biệt như vậy, kêu người ta tin phục thế nào?
Nghe nói Hiền Phi nghỉ ngơi ở Tuệ Như Cung mấy ngày, thân thể liền khôi phục.
Ta chỉ có thể an tâm đợi ở Hinh Hòa Cung, hiện tại, ta không quan tâm hài tử của nàng ta thế nào, ta chỉ lo nghĩ bảo vệ hài tử của ta.
Chỉ Doanh quận chúa nói Vân Mi vì nhiễm phong hàn mà không thể tiến cung thăm ta, nhưng không ngờ, năm ngày sau, Vân Mi vẫn không tới. Thái y đã dặn dò ta ở tẩm cung nghỉ ngơi, ta cũng không dám đi loạn.
Ngày thứ sáu, Vân Mi cuối cùng cũng vào cung.
Ta thấy cả người nàng ấy gầy đi trông thấy.
Vòng tay Nguyên Thừa Hạo ban thưởng nàng ấy vẫn mang trên cổ tay.
Nàng tiến lên, lập tức quỳ trước mặt ta, vừa mở miệng liền bật khóc: "Vân Mi có lỗi với nương nương, Vân Mi không còn mặt mũi tới gặp người."
Ta vội kêu A Man đỡ nàng đứng lên, nhíu mày hỏi: "Ngươi nói gì vậy? Bổn cung khi nào nói sẽ trách ngươi?"
Nàng khóc không thành tiếng: "Nương nương không trách Vân Mi, nhưng Vân Mi luôn tự trách chính mình. Nếu không phải Vân Mi, nương nương đã không chịu khổ như vậy."
Ta thở dài, hộp phấn kia tặng nàng, ta nào biết sẽ xảy ra chuyện như vậy? Nếu thật sự muốn xét đến cùng, chẳng phải ta là kẻ đầu sỏ gây tội sao? Hơn nữa, Ôn Nhan Ngọc chỉ là hỏi xin nàng một hộp phấn, có ai ngờ sự việc lại đi xa như thế?
Lắc đầu, ta không muốn nhắc đến việc này, chỉ nói: "Lần này đã thấy rõ cách làm người của Ôn Nhan Ngọc chưa?"
Vân Mi ngẩn ra, gật đầu.
"Hiện tại nàng ta có thai bốn tháng, ngươi tốt nhất cách xa nàng ta một chút."
"Nương nương..."
"Nàng ta qua lại với Hiền Phi, Hiền Phi đã có thể lợi dụng hài tử trong bụng oan uổng bổn cung, khó chắc chắn Ôn Nhan Ngọc không làm ra chuyện hoang đường." Ta thật sự lo cho Vân Mi.
"Nương nương yên tâm, nàng ta đương nhiên không dám."
Không dám là tốt nhất.
"Đúng rồi, chuyện ngày đó, tướng quân không làm khó dễ ngươi chứ?"
Vân Mi vội lắc đầu: "Nương nương yên tâm, tướng quân tin tưởng Vân Mi, chưa từng khó xử. Thật ra là phu nhân bị cấm túc mấy ngày."
Nghe vậy, ta không khỏi cao hứng.
Hai người chúng ta ở trong phòng nói chuyện, mãi đến khi Vân Mi rời đi, ta vẫn không có dũng khí nói sự thật về chiếc vòng tay cho nàng biết. Hiện tại tướng quân phủ không yên ổn, ta nghĩ, vẫn là từ từ rồi nói.
Ban đầu Tùy thái y chỉ nói ta phải nghỉ ngơi mấy ngày, kết quả một lần nghỉ này, đảo mắt đã vào tháng tư.
Tối nay, Nguyên Thừa Hạo tới Hinh Hòa Cung. Ta vừa đi lên hành lễ, hắn đã kéo ta vào lòng, cúi người hôn ta. Ta kinh hãi, theo bản năng đẩy hắn ra: "Hoàng Thượng..."
Hắn khẽ cười, bế ta lên: "Hôm nay trẫm rất vui, Tùy Hoa Nguyên nói, thân mình nàng đã không đáng ngại, trẫm cũng thở phào nhẹ nhõm."
Ta nghẹn lời: "Hoàng Thượng lo cho hài tử sao?" Lần đó lời hắn nói ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng, biết hắn bất đắc dĩ mới đưa ra quyết định như vậy, có điều mỗi lần gặp hắn, ta vẫn nhịn không được mà trêu chọc.
Ngồi vào mép giường, đặt ta trên giường, hắn tươi cười: "Sao hả, chuyện gạo xưa thóc cũ lâu như vậy, hiện tại vẫn còn nhớ?"
"Sẽ nhớ kỹ cả đời."
Hắn giật mình, lại cười: "Đương nhiên, đến cuối đời trẫm vẫn sẽ nhớ mình đã đánh cược tính mạng của mình thế nào để cứu mạng nhỏ của nó. Chờ nó chào đời, nàng ngày ngày phải kể với nó, cũng không thể để trẫm chịu khổ mà không có lời."
Ta nhịn không được mà bật cười thành tiếng: "Thần thiếp không nhìn thấy gì cả."
Hắn nhíu mày: "Trẫm còn sợ nàng không qua khỏi!" Cắn răng nói hết, hắn đẩy ngã ta xuống giường, môi mỏng dùng sức hôn lên.
Ta khẽ cười đẩy hắn ra, thân mình hắn càng nặng.
Môi mỏng thuận thế trượt dọc xuống cổ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi nút thắt cổ áo ta, hắn dịu dàng hôn, mà ta đột nhiên rùng mình một cái, bất giác thở hổn hển.
"Hoàng Thượng, cẩn thận hài tử." Ta nhắc nhở hắn.
Hắn cười cười: "Biết sai chưa?"
Cắn môi, ta có lỗi gì chứ?
Hắn thấy ta không nói lời nào, vẫn cúi đầu hôn, dục hỏa tận sâu bên trong cơ thể cứ thế bị hắn nhen nhóm. Thấy ta khó chịu, hắn ngồi dậy, cười hỏi: "Khó chịu?"
Ta quay mặt không nhìn hắn.
Hắn cười cười, xoay người nằm xuống cạnh ta, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ còn bình thản. Ta bị hắn làm cho ngứa ngứa, theo bản năng vặn vẹo thân mình, hắn lại nghiêm trang bảo: "Đừng lộn xộn."
Không lộn xộn, hắn chịu đựng thử xem!
Xoay người, ta vẫn bị hắn tóm về, hắn ôm lấy ta, thì thầm bên tai: "Tiểu gia hỏa này là trẫm dùng tính mạng của mình để đổi về, sau này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải vì nó trước, nhớ lời trẫm nói chưa?"
Ta không để ý tới hắn, đây là hài tử của ta, ta đương nhiên đau lòng.
Ta chỉ nói: "Sau này chờ bụng lớn, muốn giấu cũng giấu không được."
Hắn đột nhiên bật cười: "Hài tử của trẫm, có gì phải giấu?" Xoay người ta lại, hắn cười nói, "Sinh một hoàng tử giống trẫm là được rồi, đừng giống nàng."
"Giống thần thiếp thì sao?"
"Giống nàng... Khụ." Hắn ho một tiếng, "Một người là quá đủ, còn thêm một người, trẫm sợ mình thật sự bị hai người chọc tức chết." Dứt lời, hắn đưa tay vỗ ngực, nhíu mi.
Ta chán nản nhìn hắn, lại cảm thấy buồn cười.
"Nếu thần thiếp sinh cho Hoàng Thượng một Đế Cơ, ngài sẽ tức giận sao?" Nhìn hắn, đây là vấn đề ta muốn hỏi.
Nghiêm túc nhìn ta, hắn trả lời: "Trẫm có gì phải tức giận. Chỉ là trẫm, không hi vọng nàng sinh Đế Cơ."
"Vì sao?"
Hắn khẽ cười: "Trẫm phải phong Hiền Phi là Hoàng Quý Phi, nếu nàng sinh Đế Cơ, trẫm phải phong nàng là gì?"
Ta ngẩn ra, cho dù ta sinh hoàng tử, hắn có thể phong hậu cho ta ư? Vậy mà còn nói chờ hắn ba năm.
Đang định phản bác, chợt nghe Thường công công ở ngoài gấp gáp bẩm báo: "Hoàng Thượng, tướng quân phủ xảy ra chuyện! Thái Hoàng Thái Hậu nói Dương tướng quân làm phản, đã sai người bắt ngài ấy!"