Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
Quyển 1 - Chương 12: Cầu nàng
Tay nắm khăn đột nhiên run lên, nghe An Kỳ Dương hừ một tiếng, ta mới sợ tới mức hoàn hồn. Trong đầu chợt nhớ tới "Doanh Nhi" mà Nguyên Phi Cẩm nhắc tới, là chỉ Chỉ Doanh quận chúa sao?
"Thiếu gia, thiếu gia!" Thanh âm của nha đầu truyền vào, ta nghe rõ ràng, là tiếng của nha đầu A Man. Nàng dường như chạy rất gấp, thở hổn hển nói, "Thiếu gia, không xong rồi, Chỉ Doanh quận chúa, nàng ấy... Nàng ấy tới đây!"
Sắc mặt An Kỳ Dương lập tức thay đổi, không nói lời nào, chỉ xoay người lên giường, trùm chăn kín đầu. Ta không khỏi kinh hãi, nghe Cung Khuynh Nguyệt cười rộ lên, nói: "Chẳng lẽ là dượng cả định hôn sự cho huynh sao? Hôn sự như thế đúng là muội chưa từng nghe qua."
Đang nói chuyện, liền thấy một bóng người xuất hiện ngoài cửa.
Ta vội đứng dậy, thấy A Man xoay người hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an quận chúa."
Nữ tử y phục màu làm, ánh hoàng hôn theo nàng tiến vào mà dừng trên mặt bàn, thân ảnh lượn lờ hiện ra.
Ta hướng nàng hành lễ.
"Quận chúa." Cung Khuynh Nguyệt thấp giọng gọi.
Nguyên Chỉ Dao thoáng nhìn qua nàng, cười nói: "Vị này chắc là tiểu thư Cung gia Cung Khuynh Nguyệt đúng không?"
Cung Khuynh Nguyệt gật đầu.
"Kỳ Dương đâu?" Nàng hỏi, ánh mắt nhìn vào bên trong, khẽ nhíu mày, tiến lên nói, "Sao thế, ta tới chàng cũng không gặp sao?"
An Kỳ Dương vẫn trốn trong chăn, tức giận hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
"Vương huynh nói ta biết chàng ở chỗ này." Nàng ngồi xuống mép giường, một tay nắm lấy chăn đệm của hắn, "Còn không ra sao?"
"Không ra!"
"Rốt cuộc có ra hay không?"
"Chết cũng không ra!" An Kỳ Dương nghiến răng nghiến lợi.
"Không cần chàng chết!" Nữ tử khẽ cười một tiếng, "An Kỳ Dương, đến lúc đó xem chàng cầu xin bổn quận chúa thế nào!" Dứt lời, nàng lập tức đứng dậy xoay người ra ngoài.
Ta kinh hãi, liếc nhìn Cung Khuynh Nguyệt, nàng cũng khó hiểu nhìn ta. An Kỳ Dương trộm lộ nửa khuôn mặt ra ngoài, A Man kinh hô một tiếng: "Mặt của thiếu gia làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Hắn duỗi dài cổ, "Ngươi ra ngoài nhìn xem, nàng thật sự đi rồi sao?"
A Man nhận lệnh ra ngoài.
Cung Khuynh Nguyệt thở dài: "Dượng cả đang nói chuyện với cha, lát nữa sẽ tới thăm huynh, huynh trốn tránh cũng không phải biện pháp." Ánh mắt nàng dừng trên gương mặt hắn, không khỏi lo lắng, "Muội còn chưa hỏi huynh, sao lại biến thành thế này?"
An Kỳ Dương định mở miệng, đã nghe tiếng của phu nhân truyền tới: "Kỳ Dương!"
Mọi người ngước mắt, thấy phu nhân vội vàng đi vào, gấp giọng hỏi: "Cháu ra ngoài đánh nhau với người ta?" An Kỳ Dương ngẩn ra, quên trốn đi, phu nhân sợ hãi lớn tiếng, "A, sao lại biến thành như vậy! Ai đánh!" Bà tiến lên, đau lòng đưa tay, lại không dám động vào.
"Bị vô lại phố phường đánh, may có vương huynh thay chàng giải vây." Nguyên Chỉ Doanh theo vào, cười như không cười nhìn hắn, "Chi bằng Cung phu nhân hỏi xem, chàng vì sao lại đánh nhau với người ta, vì..." Phía sau nàng nói không ra lời, chỉ dùng khẩu hình miệng.
Ta xem liền hiểu, là "A Tụ", mà An Kỳ Dương hình như cũng nhìn thấy.
Nghĩ tới, hẳn là Nguyên Phi Cẩm nói. Mà ta nhận ra, Nguyên Chỉ Doanh không biết ta là A Tụ, bởi vì thời điểm nói chuyện, nàng chưa từng nhìn ta, chỉ nhìn chằm chằm nam tử trên giường.
Phu nhân vội hỏi: "Đang êm đẹp sao lại đánh nhau?"
An Kỳ Dương phẫn nộ nhìn nữ tử trước mặt, sau một lúc lâu, chỉ nghiến răng một tiếng: "Doanh Nhi." Hắn cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, vì một tiếng "A Tụ" kia. Ta chỉ cảm thấy trái tim run rẩy, đôi tay bất giác nắm chặt lấy nhau.
Nguyên Chỉ Doanh cười tiến lên, ngồi bên mép giường: "Vương huynh nói chàng ra ngoài tìm ta, chàng xem, ta tới rồi."
Nghe vậy, phu nhân vội nói: "Nếu quận chúa đã tới, vậy chúng ta ra ngoài trước. Kỳ Dương, cháu nghỉ ngơi đi." Bà lại chuyển hướng sang Cung Khuynh Nguyệt, "Đi, cùng nương đi gặp dượng cả của con."
Bà đứng dậy, ý bảo chúng ta đều ra ngoài.
An Kỳ Dương thấp giọng: "Huynh muội các người thật tàn nhẫn."
"Đó cũng vì thích chàng." Nguyên Chỉ Doanh mỉm cười, "Tầm Chi, đi lấy bồn nước tới đây, An thiếu gia rất đau."
Ta theo phu nhân ra ngoài, mãi tới sân viện, phu nhân đột nhiên giơ tay hung hăng tát A Man một cái, lạnh giọng: "Hỗn trướng, hầu hạ thiếu gia nhà ngươi không chu toàn, lát nữa chờ ta gặp lão gia nhà ngươi, xem ngài ấy xử lý ngươi thế nào!"
"Phu nhân..." A Man che mặt, lập tức quỳ xuống.
Tay nắm khăn đột nhiên run lên, nghe An Kỳ Dương hừ một tiếng, ta mới sợ tới mức hoàn hồn. Trong đầu chợt nhớ tới "Doanh Nhi" mà Nguyên Phi Cẩm nhắc tới, là chỉ Chỉ Doanh quận chúa sao?
"Thiếu gia, thiếu gia!" Thanh âm của nha đầu truyền vào, ta nghe rõ ràng, là tiếng của nha đầu A Man. Nàng dường như chạy rất gấp, thở hổn hển nói, "Thiếu gia, không xong rồi, Chỉ Doanh quận chúa, nàng ấy... Nàng ấy tới đây!"
Sắc mặt An Kỳ Dương lập tức thay đổi, không nói lời nào, chỉ xoay người lên giường, trùm chăn kín đầu. Ta không khỏi kinh hãi, nghe Cung Khuynh Nguyệt cười rộ lên, nói: "Chẳng lẽ là dượng cả định hôn sự cho huynh sao? Hôn sự như thế đúng là muội chưa từng nghe qua."
Đang nói chuyện, liền thấy một bóng người xuất hiện ngoài cửa.
Ta vội đứng dậy, thấy A Man xoay người hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an quận chúa."
Nữ tử y phục màu làm, ánh hoàng hôn theo nàng tiến vào mà dừng trên mặt bàn, thân ảnh lượn lờ hiện ra.
Ta hướng nàng hành lễ.
"Quận chúa." Cung Khuynh Nguyệt thấp giọng gọi.
Nguyên Chỉ Dao thoáng nhìn qua nàng, cười nói: "Vị này chắc là tiểu thư Cung gia Cung Khuynh Nguyệt đúng không?"
Cung Khuynh Nguyệt gật đầu.
"Kỳ Dương đâu?" Nàng hỏi, ánh mắt nhìn vào bên trong, khẽ nhíu mày, tiến lên nói, "Sao thế, ta tới chàng cũng không gặp sao?"
An Kỳ Dương vẫn trốn trong chăn, tức giận hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
"Vương huynh nói ta biết chàng ở chỗ này." Nàng ngồi xuống mép giường, một tay nắm lấy chăn đệm của hắn, "Còn không ra sao?"
"Không ra!"
"Rốt cuộc có ra hay không?"
"Chết cũng không ra!" An Kỳ Dương nghiến răng nghiến lợi.
"Không cần chàng chết!" Nữ tử khẽ cười một tiếng, "An Kỳ Dương, đến lúc đó xem chàng cầu xin bổn quận chúa thế nào!" Dứt lời, nàng lập tức đứng dậy xoay người ra ngoài.
Ta kinh hãi, liếc nhìn Cung Khuynh Nguyệt, nàng cũng khó hiểu nhìn ta. An Kỳ Dương trộm lộ nửa khuôn mặt ra ngoài, A Man kinh hô một tiếng: "Mặt của thiếu gia làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Hắn duỗi dài cổ, "Ngươi ra ngoài nhìn xem, nàng thật sự đi rồi sao?"
A Man nhận lệnh ra ngoài.
Cung Khuynh Nguyệt thở dài: "Dượng cả đang nói chuyện với cha, lát nữa sẽ tới thăm huynh, huynh trốn tránh cũng không phải biện pháp." Ánh mắt nàng dừng trên gương mặt hắn, không khỏi lo lắng, "Muội còn chưa hỏi huynh, sao lại biến thành thế này?"
An Kỳ Dương định mở miệng, đã nghe tiếng của phu nhân truyền tới: "Kỳ Dương!"
Mọi người ngước mắt, thấy phu nhân vội vàng đi vào, gấp giọng hỏi: "Cháu ra ngoài đánh nhau với người ta?" An Kỳ Dương ngẩn ra, quên trốn đi, phu nhân sợ hãi lớn tiếng, "A, sao lại biến thành như vậy! Ai đánh!" Bà tiến lên, đau lòng đưa tay, lại không dám động vào.
"Bị vô lại phố phường đánh, may có vương huynh thay chàng giải vây." Nguyên Chỉ Doanh theo vào, cười như không cười nhìn hắn, "Chi bằng Cung phu nhân hỏi xem, chàng vì sao lại đánh nhau với người ta, vì..." Phía sau nàng nói không ra lời, chỉ dùng khẩu hình miệng.
Ta xem liền hiểu, là "A Tụ", mà An Kỳ Dương hình như cũng nhìn thấy.
Nghĩ tới, hẳn là Nguyên Phi Cẩm nói. Mà ta nhận ra, Nguyên Chỉ Doanh không biết ta là A Tụ, bởi vì thời điểm nói chuyện, nàng chưa từng nhìn ta, chỉ nhìn chằm chằm nam tử trên giường.
Phu nhân vội hỏi: "Đang êm đẹp sao lại đánh nhau?"
An Kỳ Dương phẫn nộ nhìn nữ tử trước mặt, sau một lúc lâu, chỉ nghiến răng một tiếng: "Doanh Nhi." Hắn cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, vì một tiếng "A Tụ" kia. Ta chỉ cảm thấy trái tim run rẩy, đôi tay bất giác nắm chặt lấy nhau.
Nguyên Chỉ Doanh cười tiến lên, ngồi bên mép giường: "Vương huynh nói chàng ra ngoài tìm ta, chàng xem, ta tới rồi."
Nghe vậy, phu nhân vội nói: "Nếu quận chúa đã tới, vậy chúng ta ra ngoài trước. Kỳ Dương, cháu nghỉ ngơi đi." Bà lại chuyển hướng sang Cung Khuynh Nguyệt, "Đi, cùng nương đi gặp dượng cả của con."
Bà đứng dậy, ý bảo chúng ta đều ra ngoài.
An Kỳ Dương thấp giọng: "Huynh muội các người thật tàn nhẫn."
"Đó cũng vì thích chàng." Nguyên Chỉ Doanh mỉm cười, "Tầm Chi, đi lấy bồn nước tới đây, An thiếu gia rất đau."
Ta theo phu nhân ra ngoài, mãi tới sân viện, phu nhân đột nhiên giơ tay hung hăng tát A Man một cái, lạnh giọng: "Hỗn trướng, hầu hạ thiếu gia nhà ngươi không chu toàn, lát nữa chờ ta gặp lão gia nhà ngươi, xem ngài ấy xử lý ngươi thế nào!"
"Phu nhân..." A Man che mặt, lập tức quỳ xuống.