Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-127
Quyển 3 - Chương 29: Nhiếp chính
Cảnh Vương ngẩn ra, đột nhiên lớn tiếng cười rộ: "Hoàng Thượng đúng là trưởng thành rồi!"
Trưởng thành, sẽ biết tính kế người khác.
Ông ta lui mấy bước, lại nói: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự muốn Thái Hoàng Thái Hậu tự mình tới?"
Hắn khẽ cười, nói với Dương tướng quân: "Sư phụ, trẫm muốn trò chuyện riêng với Cảnh Vương."
Dương tướng quân gật đầu, cho mọi người lui xuống, sau đó mời ta ra ngoài.
Ta chần chờ, lại thấy hắn gật đầu với ta, ý bảo ta yên tâm. Ta sững sờ, quay đầu rời đi, ta sao phải lo lắng cho hắn?
Bên ngoài có rất nhiều thị vệ, hẳn đều do Cảnh Vương dẫn theo. Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không tới, bà ấy không thể để mọi người biết Hoàng Thượng hồ nháo trốn khỏi hoàng cung, bởi vì chuyện đó có thể khiến hoàng gia mất mặt.
Bà ấy gọi Cảnh Vương tới, Cảnh Vương, tốt xấu gì cũng là người Nguyên gia.
Ta đứng ngoài sân một lát, thấy có gia đinh vội vàng chạy tới, báo với Dương Thành Phong: "Thiếu gia, tiểu vương gia tới!"
Ta nhíu mày, Nguyên Phi Cẩm biết tin đúng là nhanh.
Nguyên Phi Cẩm đi vào, thấy ta, liền xông lên hỏi: "Phụ vương ta tới? Hoàng Thượng đâu?"
Ta quay đầu nhìn, gã không màng Dương tướng quân ở đây, nâng bước muốn vọt vào. Dương tướng quân vội ngăn cản gã: "Tiểu vương gia xin dừng bước, Hoàng Thượng nói muốn trò chuyện riêng với vương gia."
"Phụ vương ta..." Gã muốn nói lại thôi, mặt đã đỏ bừng.
Ta có lòng tốt nhắc nhở: "Tiểu vương gia chưa chép xong kinh văn đã tới đây, ngài không sợ Hoàng Thượng lại phạt ngài sao?" Thời gian ngắn như vậy, gã dù có ba đầu sáu tay cũng không thể hoàn thành.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn ta, muốn phát hỏa, lại nghe ta nói: "Nhân lúc Hoàng Thượng chưa biết, ngài còn không chịu về? Đừng nói ngài muốn bị phạt!"
Hắn trừng mắt càng lớn, hỗn loạn có ngạc nhiên.
Ta coi như cũng hiểu mỗi lần Nguyên Thừa Hạo phạt gã đều thích bắt gã chép kinh văn. Kinh Phật, thứ tốt nhất có thể khiến người tĩnh tâm, Nguyên Phi Cẩm trời sinh tính tình không tốt, một chút cũng không trầm tĩnh.
Với đệ đệ này, Nguyên Thừa Hạo đúng là để bụng.
Dương tướng quân lên tiếng: "Tiểu vương gia vẫn là về đi, hôm nay Hoàng Thượng và vương gia ở đây, đừng tự khiến bản thân khó xử." Dương tướng quân cũng nhắc nhở gã, hai người trong đó, với gã mà nói đều không thể bỏ. Chi bằng, gã đừng xuất hiện.
Nguyên Phi Cẩm cắn răng đứng hồi lâu, cuối cùng căm giận mà chạy ra ngoài.
Ta cảm kích nhìn Dương tướng quân, ông ấy vẫn đứng về phía Nguyên Thừa Hạo, biết hắn để ý tiểu vương gia.
Thời điểm Cảnh Vương ra khỏi phòng, sắc mặt có chút khó coi, ta không biết Nguyên Thừa Hạo nói với ông ấy cái gì. Đợi một lát, không thấy Nguyên Thừa Hạo ra, ta vội vào trong, thấy hắn vẫn nằm trên giường. Thấy ta vào, hắn cười nhợt nhạt.
"Hoàng Thượng sao thế..."
"Trẫm bị bệnh, đương nhiên phải có bộ dáng bị bệnh." Hắn nói có vẻ đương nhiên.
Qua một lát, có người vào mời hắn hồi cung, lần hắn không cự tuyệt. Ta cảm thấy kỳ quái, hắn cười nói: "Dù sao thánh chỉ của trẫm cũng phải có thêm phượng ấn của Thái Hoàng Thái Hậu mới có hiệu lực, trẫm chỉ hồi cung dưỡng bệnh, trong khoảng thời gian này, để Cảnh Vương thay trẫm xử lý những chính sự đó."
Khiếp sợ nhìn hắn, loại việc này... Cho dù trong lòng muốn, Cảnh Vương sao dám?
Hắn biết ta đang nghĩ gì, nói: "Trẫm nói không ngại để Phi Cẩm ở lại mấy năm, đệ ấy chính là thế tử Cảnh Vương."
Trong lòng chấn động, ta biết, loại lời này tuy hắn nói ra nhưng hắn sẽ không tổn thương Nguyên Phi Cẩm. Nhưng, Cảnh Vương không biết.
Ta thật sự bội phục Nguyên Thừa Hạo, Cảnh Vương nhiếp chính, như vậy Thái Hoàng Thái Hậu sẽ ngồi không yên. Hắn muốn Thái Hoàng Thái Thái Hậu và Cảnh Vương bất hòa, khiến Thái Hoàng Thái Hậu phải cân nhắc để quyền lực trong tay Cảnh Vương tốt hay giao cho Nguyên Thừa Hạo tốt.
Cảnh Vương ngẩn ra, đột nhiên lớn tiếng cười rộ: "Hoàng Thượng đúng là trưởng thành rồi!"
Trưởng thành, sẽ biết tính kế người khác.
Ông ta lui mấy bước, lại nói: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự muốn Thái Hoàng Thái Hậu tự mình tới?"
Hắn khẽ cười, nói với Dương tướng quân: "Sư phụ, trẫm muốn trò chuyện riêng với Cảnh Vương."
Dương tướng quân gật đầu, cho mọi người lui xuống, sau đó mời ta ra ngoài.
Ta chần chờ, lại thấy hắn gật đầu với ta, ý bảo ta yên tâm. Ta sững sờ, quay đầu rời đi, ta sao phải lo lắng cho hắn?
Bên ngoài có rất nhiều thị vệ, hẳn đều do Cảnh Vương dẫn theo. Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không tới, bà ấy không thể để mọi người biết Hoàng Thượng hồ nháo trốn khỏi hoàng cung, bởi vì chuyện đó có thể khiến hoàng gia mất mặt.
Bà ấy gọi Cảnh Vương tới, Cảnh Vương, tốt xấu gì cũng là người Nguyên gia.
Ta đứng ngoài sân một lát, thấy có gia đinh vội vàng chạy tới, báo với Dương Thành Phong: "Thiếu gia, tiểu vương gia tới!"
Ta nhíu mày, Nguyên Phi Cẩm biết tin đúng là nhanh.
Nguyên Phi Cẩm đi vào, thấy ta, liền xông lên hỏi: "Phụ vương ta tới? Hoàng Thượng đâu?"
Ta quay đầu nhìn, gã không màng Dương tướng quân ở đây, nâng bước muốn vọt vào. Dương tướng quân vội ngăn cản gã: "Tiểu vương gia xin dừng bước, Hoàng Thượng nói muốn trò chuyện riêng với vương gia."
"Phụ vương ta..." Gã muốn nói lại thôi, mặt đã đỏ bừng.
Ta có lòng tốt nhắc nhở: "Tiểu vương gia chưa chép xong kinh văn đã tới đây, ngài không sợ Hoàng Thượng lại phạt ngài sao?" Thời gian ngắn như vậy, gã dù có ba đầu sáu tay cũng không thể hoàn thành.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn ta, muốn phát hỏa, lại nghe ta nói: "Nhân lúc Hoàng Thượng chưa biết, ngài còn không chịu về? Đừng nói ngài muốn bị phạt!"
Hắn trừng mắt càng lớn, hỗn loạn có ngạc nhiên.
Ta coi như cũng hiểu mỗi lần Nguyên Thừa Hạo phạt gã đều thích bắt gã chép kinh văn. Kinh Phật, thứ tốt nhất có thể khiến người tĩnh tâm, Nguyên Phi Cẩm trời sinh tính tình không tốt, một chút cũng không trầm tĩnh.
Với đệ đệ này, Nguyên Thừa Hạo đúng là để bụng.
Dương tướng quân lên tiếng: "Tiểu vương gia vẫn là về đi, hôm nay Hoàng Thượng và vương gia ở đây, đừng tự khiến bản thân khó xử." Dương tướng quân cũng nhắc nhở gã, hai người trong đó, với gã mà nói đều không thể bỏ. Chi bằng, gã đừng xuất hiện.
Nguyên Phi Cẩm cắn răng đứng hồi lâu, cuối cùng căm giận mà chạy ra ngoài.
Ta cảm kích nhìn Dương tướng quân, ông ấy vẫn đứng về phía Nguyên Thừa Hạo, biết hắn để ý tiểu vương gia.
Thời điểm Cảnh Vương ra khỏi phòng, sắc mặt có chút khó coi, ta không biết Nguyên Thừa Hạo nói với ông ấy cái gì. Đợi một lát, không thấy Nguyên Thừa Hạo ra, ta vội vào trong, thấy hắn vẫn nằm trên giường. Thấy ta vào, hắn cười nhợt nhạt.
"Hoàng Thượng sao thế..."
"Trẫm bị bệnh, đương nhiên phải có bộ dáng bị bệnh." Hắn nói có vẻ đương nhiên.
Qua một lát, có người vào mời hắn hồi cung, lần hắn không cự tuyệt. Ta cảm thấy kỳ quái, hắn cười nói: "Dù sao thánh chỉ của trẫm cũng phải có thêm phượng ấn của Thái Hoàng Thái Hậu mới có hiệu lực, trẫm chỉ hồi cung dưỡng bệnh, trong khoảng thời gian này, để Cảnh Vương thay trẫm xử lý những chính sự đó."
Khiếp sợ nhìn hắn, loại việc này... Cho dù trong lòng muốn, Cảnh Vương sao dám?
Hắn biết ta đang nghĩ gì, nói: "Trẫm nói không ngại để Phi Cẩm ở lại mấy năm, đệ ấy chính là thế tử Cảnh Vương."
Trong lòng chấn động, ta biết, loại lời này tuy hắn nói ra nhưng hắn sẽ không tổn thương Nguyên Phi Cẩm. Nhưng, Cảnh Vương không biết.
Ta thật sự bội phục Nguyên Thừa Hạo, Cảnh Vương nhiếp chính, như vậy Thái Hoàng Thái Hậu sẽ ngồi không yên. Hắn muốn Thái Hoàng Thái Thái Hậu và Cảnh Vương bất hòa, khiến Thái Hoàng Thái Hậu phải cân nhắc để quyền lực trong tay Cảnh Vương tốt hay giao cho Nguyên Thừa Hạo tốt.