Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Nghiêm tổng, hay là... anh bao nuôi tôi đi?
Thiên hà mênh mông, hàng vạn vì sao phát sáng, nhưng chỉ có một thứ là tiêu điểm.
Giữa rừng hoa bạt ngàn hương sắc, duy nhất một nhánh hoa Thiên Điểu là hút mắt vạn vật.
Lẩn trong vô vàn những viên kim cương lấp lánh, viên kim cương thô kệch bị bao trùm bởi lớp đất đá đen ngòm.
Không quá khoa trương, không phải may mắn, nhưng cũng không hề thua kém bất kỳ ai.
Vạn vật có linh tính, tất cả chỉ dựa vào một câu "Định sẵn" mà thành.
Ánh đèn sân khấu xoay quanh thân ảnh cô gái, tạo thành một vầng sáng, rõ đến nỗi còn có thể nhìn thấy từng hạt cát nhỏ li ti trong không khí.
Vĩ cầm đặt trên vai, tay kia vuông góc kéo đàn, tiếng đàn du dương vang vọng khắp hội trường.
Tưởng Tuyết Hy rũ mắt, mi mắt cong nhẹ, thi thoảng lại rung rinh như chuồn chuồn đạp nước.
Đột nhiên, từ phía xa sân khấu, tiếng bước chân lớn dần, rõ ràng là đang tiến về phía cô. Tưởng Tuyết Hy vẫn không ngừng kéo đàn, ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Hình dáng người đàn ông thu trọn trong đáy mắt.
Trên người anh là quân phục dáng dài, tôn lên đôi chân dài khỏe khoắn, vạt áo đung đưa. Vầng sáng xung quanh cô cũng dần bao trùm cơ thể anh, chiếu từng đốm sáng vụn vặt lên vai người đàn ông.
Tiếng vĩ cầm không hề dừng lại, anh cũng đã đến trước mặt cô.
"Tưởng Tuyết Hy..."
Cả người Tưởng Tuyết Hy như run lên, cánh môi mấp máy khẽ động, nhưng lại không nói được. Cô ngừng kéo đàn, ôm chầm lấy người đàn ông.
Anh cũng đáp lại cái ôm của cô, nhưng lát sau lại có ý muốn đẩy cô ra.
Tưởng Tuyết Hy hoảng hốt giữ chặt, thấp giọng thều thào.
"Để tôi ôm anh một chút... được không?"
Bộp... bộp... bộp...
Ánh đèn đã mờ sáng, mà tiếng vỗ tay phía dưới cũng kéo mọi ý thức mơ hồ của Tưởng Tuyết Hy về thực tại.
Cô nhìn chung quanh, chỉ có một mình cô, không hề có ai khác.
Viễn cảnh vừa rồi, tất cả là do cô quá nhập tâm mà thành.
Tưởng Tuyết Hy lấy lại bình tĩnh, lúc này cô mới phát hiện bản thân đang thở gấp, tiếng vỗ tay vẫn không ngừng nghỉ từ phía dưới, cô khẽ mỉm cười đáp lại.
"Không nghĩ con lại hứng thú xem nhạc như vậy!" Khương Mễ Hoa ngồi ở hàng ghế đầu, nói với con trai.
"Cũng không hẳn." Thái Từ Nghiêm nhẹ giọng đáp lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi người con gái trên sân khấu.
Khương Mễ Hoa bật cười, xoay nhẹ chiếc nhẫn cưới trong tay.
"Ta hiểu con, thứ làm con hứng thú không phải đàn nhạc... mà là cô gái kia."
Thái Từ Nghiêm lúc này mới di rời tầm mắt, chuyển sang mẹ mình. Khương Mễ Hoa cũng nhìn thẳng vào mắt anh, lời nói như ngầm xác định.
"Đừng vội phủ nhận, ta làm mẹ con bao nhiêu năm qua, còn không hiểu tâm tư của con thế nào sao?" Khương Mễ Hoa cầm túi xách, vỗ vai con trai rồi đứng dậy. "Ta chọn cô ấy, quyền ủy thác giao lại cho con."
Thái Từ Nghiêm im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới rời khỏi hàng ghế.
Cô nhóc đó khi nãy, chắc chắn có tâm sự.
...
Chẳng biết Tưởng Tuyết Hy xuống sân khấu bằng cách nào, chỉ khi Ngô Giao Nghi và đám người Trầm Yên vây quanh ríu rít hỏi, ánh mắt cô lại linh động như thường.
"Hy Hy thối, cái cảnh giới cảm thụ âm nhạc của bà thật sự quá đỉnh rồi! Nhìn này, da gà da vịt đều nổi hết rồi đây!" Ngô Giao Nghi tay này xoa tay kia, cười xum xuê. "Lúc nãy bà nhập tâm đến nỗi, y như là..."
"Y như là gì?" Tưởng Tuyết Hy cười nhẹ.
"Y như là... tẩu hỏa nhập ma!" Ngô Giao Nghi nói xong lại rít một hơi, cứ như là bị dọa.
"Vớ vẩn!" Tưởng Tuyết Hy kéo Ngô Giao Nghi vào trong, Trầm Yên cũng đi ngay cạnh.
"Tuyết Hy, em thật sự làm rất tốt đấy! Lúc đó chỉ cần nhìn vào mắt em thôi, chị suýt nữa là bị thôi miên luôn."
"Chị nói quá rồi." Tưởng Tuyết Hy bâng quơ đáp lại.
"Chị nói thật mà, phần trình diễn của Trương Nhược An trước đó fail khiến nhiều người tụt hứng không ít. Chị chỉ sợ cô ta làm ảnh hưởng đến phần trình diễn của em. Ai ngờ em khiến họ còn chưa cả hoàng hồn kia kìa, nhiều người mông vẫn còn dính chặt lên ghế luôn đấy."
Tưởng Tuyết Hy thật sự không để tâm những điều đó, suy nghĩ hiện tại của cô vẫn là viễn cảnh không có thực khi nãy.
Mẹ cô từng nói, người làm nghệ thuật, cảnh giới cao nhất của người nghệ sỹ chính là nhập tâm như thần. Có người khống chế được ý thức, cũng coi như ôm được cúp vàng. Số còn lại, hồn thức sẽ rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma.
Đương nhiên hư ảo không phân biệt rõ, nhiều người sẽ không tin vì quá hoang đường.
Nhưng không phải là không có.
Tưởng Tuyết Hy đương nhiên sẽ không bị những thứ đó dụ vào lưới. Nhưng khi nãy...
Rõ ràng người cô nhìn thấy là Thái Từ Nghiêm, nhưng tâm trạng đó, tình cảm đó không phải dành cho anh. Thứ tình cảm đó, là hoài niệm, là chấp niệm vĩnh hằng của cô, muốn buông nhưng không thể buông được.
Nó dành cho một người khác, một người bạn của quá khứ...
Người đã đồng hành trong quá khứ tối tăm của cô!
...
Tưởng Tuyết Hy ngồi trong phòng, Trầm Yên đang giúp cô thu dọn quần áo.
"Tuyết Hy, em được chọn rồi, sao chị thấy em không hề vui vậy?"
Đúng vậy, bước đầu cô đã thành công!
"Tiền em chưa có, sao mà vui được?"
"..." Ngô Giao Nghi nói cô nhóc này hay đùa, Trầm Yên tin rồi.
Lúc vui lúc buồn, lúc nắng lúc mưa.
Cả ngày chẳng biết tâm tình ra sao, chẳng ai đoán được!
"Có khi bây giờ Trương Nhược An đó đang cười trong nước mắt ấy nhỉ?"
"Em còn chưa thỏa mãn đâu, nếu mà có mười buổi hòa nhạc như vậy, em nhất định sẽ cho cô ta rách váy mười lần!"
"..." Chị lạy em!
"Em nói đúng không? Trầm đại nương?" Tưởng Tuyết Hy nhảy khỏi ghế, phụ Trầm Yên một tay.
Trầm Yên không biết nên gật đầu hay lắc đầu nữa.
"A Nghiêm?" Tưởng Tuyết Hy xoay người, quả thật là anh.
Thái Từ Nghiêm nhíu mày, anh còn chưa gọi sao cô đã biết anh đến rồi?
Trầm Yên cũng bị giật mình.
"Đánh hơi nhanh đấy!" Thái Từ Nghiêm cong môi, đặt sấp tài liệu lên bàn.
"Khen hay chê vậy?"
"Đoán đi!"
Đánh hơi á? Câu này thì...
"Anh chửi tôi là cún à?"
"Ừ! Cún con!"
"Cái đầu khỉ gió nhà anh!" Tưởng Tuyết Hy tức xù lông, định quay sang mách Trầm Yên thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tốt lắm! Còn nhanh hơn tên lửa nữa!
Tưởng Tuyết Hy ngồi đối diện anh, cầm tài liệu anh mang đến xem.
"Hợp đồng?"
"Tôi chỉ ủy thác thôi."
"Tại sao anh không trực tiếp quản lý tôi luôn?" Tưởng Tuyết Hy xem đi xem lại, tâm tình có chút bực bội. "Còn nữa, Khương Mễ Hoa là ai?"
"Mẹ tôi."
À, mẫu thân của Nhị gia! Xém chút là cô quên mất.
Tưởng Tuyết Hy cười bò, hết nhìn tài liệu trong tay lại nhìn anh. Đoạn rón rén đi đến cạnh Thái Từ Nghiêm.
Thái Từ Nghiêm không nhúc khích, ung dung bình thản uống trà, nhưng định đưa lên miệng thì một bàn tay đã che mất miệng chén.
"Bỏ ra!" Khoảng cách hai người quá gần, giọng nói người đàn ông đã trở nên khàn đục.
Tưởng Tuyết Hy nhìn anh, được đằng chân lân đằng đầu.
"Không bỏ!"
"Cô muốn gì?"
"Người tình của anh." Mồm miệng cứng rắn, chỉ sợ trời không đủ cao, đất không đủ dày.
Mặt mũi người đàn ông tối sầm lại.
Rõ ràng chỉ là một cô nhóc, những lời này, sao có thể nói ra không một chút kiêng nể như vậy?
"Mười đêm đó còn chưa đủ? Cô thiếu tiền à?" Giọng điệu có chút không vui.
Giữa rừng hoa bạt ngàn hương sắc, duy nhất một nhánh hoa Thiên Điểu là hút mắt vạn vật.
Lẩn trong vô vàn những viên kim cương lấp lánh, viên kim cương thô kệch bị bao trùm bởi lớp đất đá đen ngòm.
Không quá khoa trương, không phải may mắn, nhưng cũng không hề thua kém bất kỳ ai.
Vạn vật có linh tính, tất cả chỉ dựa vào một câu "Định sẵn" mà thành.
Ánh đèn sân khấu xoay quanh thân ảnh cô gái, tạo thành một vầng sáng, rõ đến nỗi còn có thể nhìn thấy từng hạt cát nhỏ li ti trong không khí.
Vĩ cầm đặt trên vai, tay kia vuông góc kéo đàn, tiếng đàn du dương vang vọng khắp hội trường.
Tưởng Tuyết Hy rũ mắt, mi mắt cong nhẹ, thi thoảng lại rung rinh như chuồn chuồn đạp nước.
Đột nhiên, từ phía xa sân khấu, tiếng bước chân lớn dần, rõ ràng là đang tiến về phía cô. Tưởng Tuyết Hy vẫn không ngừng kéo đàn, ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Hình dáng người đàn ông thu trọn trong đáy mắt.
Trên người anh là quân phục dáng dài, tôn lên đôi chân dài khỏe khoắn, vạt áo đung đưa. Vầng sáng xung quanh cô cũng dần bao trùm cơ thể anh, chiếu từng đốm sáng vụn vặt lên vai người đàn ông.
Tiếng vĩ cầm không hề dừng lại, anh cũng đã đến trước mặt cô.
"Tưởng Tuyết Hy..."
Cả người Tưởng Tuyết Hy như run lên, cánh môi mấp máy khẽ động, nhưng lại không nói được. Cô ngừng kéo đàn, ôm chầm lấy người đàn ông.
Anh cũng đáp lại cái ôm của cô, nhưng lát sau lại có ý muốn đẩy cô ra.
Tưởng Tuyết Hy hoảng hốt giữ chặt, thấp giọng thều thào.
"Để tôi ôm anh một chút... được không?"
Bộp... bộp... bộp...
Ánh đèn đã mờ sáng, mà tiếng vỗ tay phía dưới cũng kéo mọi ý thức mơ hồ của Tưởng Tuyết Hy về thực tại.
Cô nhìn chung quanh, chỉ có một mình cô, không hề có ai khác.
Viễn cảnh vừa rồi, tất cả là do cô quá nhập tâm mà thành.
Tưởng Tuyết Hy lấy lại bình tĩnh, lúc này cô mới phát hiện bản thân đang thở gấp, tiếng vỗ tay vẫn không ngừng nghỉ từ phía dưới, cô khẽ mỉm cười đáp lại.
"Không nghĩ con lại hứng thú xem nhạc như vậy!" Khương Mễ Hoa ngồi ở hàng ghế đầu, nói với con trai.
"Cũng không hẳn." Thái Từ Nghiêm nhẹ giọng đáp lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi người con gái trên sân khấu.
Khương Mễ Hoa bật cười, xoay nhẹ chiếc nhẫn cưới trong tay.
"Ta hiểu con, thứ làm con hứng thú không phải đàn nhạc... mà là cô gái kia."
Thái Từ Nghiêm lúc này mới di rời tầm mắt, chuyển sang mẹ mình. Khương Mễ Hoa cũng nhìn thẳng vào mắt anh, lời nói như ngầm xác định.
"Đừng vội phủ nhận, ta làm mẹ con bao nhiêu năm qua, còn không hiểu tâm tư của con thế nào sao?" Khương Mễ Hoa cầm túi xách, vỗ vai con trai rồi đứng dậy. "Ta chọn cô ấy, quyền ủy thác giao lại cho con."
Thái Từ Nghiêm im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới rời khỏi hàng ghế.
Cô nhóc đó khi nãy, chắc chắn có tâm sự.
...
Chẳng biết Tưởng Tuyết Hy xuống sân khấu bằng cách nào, chỉ khi Ngô Giao Nghi và đám người Trầm Yên vây quanh ríu rít hỏi, ánh mắt cô lại linh động như thường.
"Hy Hy thối, cái cảnh giới cảm thụ âm nhạc của bà thật sự quá đỉnh rồi! Nhìn này, da gà da vịt đều nổi hết rồi đây!" Ngô Giao Nghi tay này xoa tay kia, cười xum xuê. "Lúc nãy bà nhập tâm đến nỗi, y như là..."
"Y như là gì?" Tưởng Tuyết Hy cười nhẹ.
"Y như là... tẩu hỏa nhập ma!" Ngô Giao Nghi nói xong lại rít một hơi, cứ như là bị dọa.
"Vớ vẩn!" Tưởng Tuyết Hy kéo Ngô Giao Nghi vào trong, Trầm Yên cũng đi ngay cạnh.
"Tuyết Hy, em thật sự làm rất tốt đấy! Lúc đó chỉ cần nhìn vào mắt em thôi, chị suýt nữa là bị thôi miên luôn."
"Chị nói quá rồi." Tưởng Tuyết Hy bâng quơ đáp lại.
"Chị nói thật mà, phần trình diễn của Trương Nhược An trước đó fail khiến nhiều người tụt hứng không ít. Chị chỉ sợ cô ta làm ảnh hưởng đến phần trình diễn của em. Ai ngờ em khiến họ còn chưa cả hoàng hồn kia kìa, nhiều người mông vẫn còn dính chặt lên ghế luôn đấy."
Tưởng Tuyết Hy thật sự không để tâm những điều đó, suy nghĩ hiện tại của cô vẫn là viễn cảnh không có thực khi nãy.
Mẹ cô từng nói, người làm nghệ thuật, cảnh giới cao nhất của người nghệ sỹ chính là nhập tâm như thần. Có người khống chế được ý thức, cũng coi như ôm được cúp vàng. Số còn lại, hồn thức sẽ rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma.
Đương nhiên hư ảo không phân biệt rõ, nhiều người sẽ không tin vì quá hoang đường.
Nhưng không phải là không có.
Tưởng Tuyết Hy đương nhiên sẽ không bị những thứ đó dụ vào lưới. Nhưng khi nãy...
Rõ ràng người cô nhìn thấy là Thái Từ Nghiêm, nhưng tâm trạng đó, tình cảm đó không phải dành cho anh. Thứ tình cảm đó, là hoài niệm, là chấp niệm vĩnh hằng của cô, muốn buông nhưng không thể buông được.
Nó dành cho một người khác, một người bạn của quá khứ...
Người đã đồng hành trong quá khứ tối tăm của cô!
...
Tưởng Tuyết Hy ngồi trong phòng, Trầm Yên đang giúp cô thu dọn quần áo.
"Tuyết Hy, em được chọn rồi, sao chị thấy em không hề vui vậy?"
Đúng vậy, bước đầu cô đã thành công!
"Tiền em chưa có, sao mà vui được?"
"..." Ngô Giao Nghi nói cô nhóc này hay đùa, Trầm Yên tin rồi.
Lúc vui lúc buồn, lúc nắng lúc mưa.
Cả ngày chẳng biết tâm tình ra sao, chẳng ai đoán được!
"Có khi bây giờ Trương Nhược An đó đang cười trong nước mắt ấy nhỉ?"
"Em còn chưa thỏa mãn đâu, nếu mà có mười buổi hòa nhạc như vậy, em nhất định sẽ cho cô ta rách váy mười lần!"
"..." Chị lạy em!
"Em nói đúng không? Trầm đại nương?" Tưởng Tuyết Hy nhảy khỏi ghế, phụ Trầm Yên một tay.
Trầm Yên không biết nên gật đầu hay lắc đầu nữa.
"A Nghiêm?" Tưởng Tuyết Hy xoay người, quả thật là anh.
Thái Từ Nghiêm nhíu mày, anh còn chưa gọi sao cô đã biết anh đến rồi?
Trầm Yên cũng bị giật mình.
"Đánh hơi nhanh đấy!" Thái Từ Nghiêm cong môi, đặt sấp tài liệu lên bàn.
"Khen hay chê vậy?"
"Đoán đi!"
Đánh hơi á? Câu này thì...
"Anh chửi tôi là cún à?"
"Ừ! Cún con!"
"Cái đầu khỉ gió nhà anh!" Tưởng Tuyết Hy tức xù lông, định quay sang mách Trầm Yên thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tốt lắm! Còn nhanh hơn tên lửa nữa!
Tưởng Tuyết Hy ngồi đối diện anh, cầm tài liệu anh mang đến xem.
"Hợp đồng?"
"Tôi chỉ ủy thác thôi."
"Tại sao anh không trực tiếp quản lý tôi luôn?" Tưởng Tuyết Hy xem đi xem lại, tâm tình có chút bực bội. "Còn nữa, Khương Mễ Hoa là ai?"
"Mẹ tôi."
À, mẫu thân của Nhị gia! Xém chút là cô quên mất.
Tưởng Tuyết Hy cười bò, hết nhìn tài liệu trong tay lại nhìn anh. Đoạn rón rén đi đến cạnh Thái Từ Nghiêm.
Thái Từ Nghiêm không nhúc khích, ung dung bình thản uống trà, nhưng định đưa lên miệng thì một bàn tay đã che mất miệng chén.
"Bỏ ra!" Khoảng cách hai người quá gần, giọng nói người đàn ông đã trở nên khàn đục.
Tưởng Tuyết Hy nhìn anh, được đằng chân lân đằng đầu.
"Không bỏ!"
"Cô muốn gì?"
"Người tình của anh." Mồm miệng cứng rắn, chỉ sợ trời không đủ cao, đất không đủ dày.
Mặt mũi người đàn ông tối sầm lại.
Rõ ràng chỉ là một cô nhóc, những lời này, sao có thể nói ra không một chút kiêng nể như vậy?
"Mười đêm đó còn chưa đủ? Cô thiếu tiền à?" Giọng điệu có chút không vui.