Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Hai người rất đẹp đôi!
"Tôi là Tưởng Tuyết Hy. Bạn gái A Nghiêm."
Nụ cười cô gái đó chợt cứng đờ, vẻ mặt lúng túng.
"A Nghiêm?..." Ngước nhìn người đàn ông, khuôn miệng run rẩy đáng thương, cầu sự xác nhận.
Chỉ tiếc rằng anh không nói.
Tưởng Tuyết Hy vội vã lên tiếng.
"Cũng không sớm nữa, chúng tôi còn có việc. Cáo từ!" Nói rồi nháy mắt với Thái Từ Nghiêm.
Chẹp, mỹ nữ lại bị bỏ rơi một mình, thật đau lòng a~
Hầm xe cách đó không xa, chỉ vài phút là đến.
"Cô gái lúc nãy là ai vậy? Hai người quen nhau sao?" Tưởng Tuyết Hy nghiêng đầu nhìn, giọng nói trong veo đầy thắc mắc hỏi.
"Đai an toàn." Mắt người đàn ông nhìn thẳng, lạnh giọng buông một câu.
Thiếu nữ làm theo, không vì thái độ lạnh nhạt của anh mà dừng tò mò, ngược lại càng tới tấp hỏi.
"Bạn cũ? Tình cũ? Thanh mai trúc mã? Tình một đêm?"
Gương mặt người đàn ông có xu thế đen lại.
Tưởng Tuyết Hy giả vờ như không trông thấy, ngón tay thon dài vuốt ve cằm, cao giọng.
"Đều không phải à? Hay là..."
"Đối tượng từ hôn." Bảo sao lúc nãy không vạch trần cô, thì ra là tận dụng cô làm bia đỡ đạn tránh phiền phức.
"Oh."
"Tại sao lại từ hôn vậy?"
Đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp, trong veo như mặt nước mùa thu.
"Tưởng Tuyết Hy!" Lời nói người đàn ông như rít qua kẽ răng.
"Em rể à, chị thật sự muốn biết mà?"
Đột nhiên, cả con xe như bị phía sau đá đít, lao vọt về phía trước khiến cả người Tưởng Tuyết Hy hết lao lên rồi lại đập xuống. Cũng may là ngồi trên xe thắt dây an toàn cẩn thận, nếu không chỉ e bây giờ người nằm trên mui xe đã là cô rồi.
"Khốn nạn!" Tưởng Tuyết Hy phát cáu, tức giận chửi rủa.
"Đáng đời!" Thái Từ Nghiêm nhếch môi, lúc này mới từ từ đạp chân ga rồi phóng xe đi.
...
Bù đầu trong xưởng cả một ngày trời, xong việc cũng là hơn bốn năm giờ chiều.
Tưởng Tuyết Hy hai chân mềm nhũn, lưng mỏi vai đau, chỉ hận không thể ngay lập tức ngồi thụp xuống sàn đấm đất kêu trời.
"Cô chỉ thở thôi cũng mệt à?" Thái Từ Nghiêm tháo găng tay đưa cho nhân viên giám hộ, giọng điệu châm biếm.
Bộ mặt thiếu nữ trở nên nhăn nhó.
"Im đi!" Lại cười cười quay sang anh. "Không ngờ Nhị gia cũng biết kiểm đàn đấy!"
"Ví dụ như tuổi đời của vân gỗ, gõ các nơi trên đàn xem âm thanh có bị rè hay không, miếng tựa dây đàn trên top của cung đàn cao hay thấp, vì thấp quá âm sẽ bị rè... chẳng hạn vậy..."
"Những thứ đó, nhìn là biết."
"..." Tôi nên khen anh học một biết mười hay đang múa rìu qua mắt thợ đây?
Đồng ý là đầu óc người làm ăn vốn thường nhanh nhạy, cộng thêm đôi mắt sắc bén của anh, những thứ đó quả thật vẫn chưa phải lão luyện, nhưng phải là người dày dặn kinh nghiệm mới có được.
Nhị gia không hổ là Nhị gia!
Trên trời dưới đất cái gì cũng biết.
À... chỉ trừ cái không biết phong tình.
Cấm dục? Không gần nữ sắc? Mấy thứ đó không có thì đời còn gì vui nữa chứ?
Nhớ năm xưa cô du học bên Anh, thời gian đầu còn chăm chỉ sách vở, ngày ngày đốt đèn đọc sách. Nhưng đó cũng chỉ là kiến thức sách vở, không thực hành thì sao thấm được? Do vậy, nghĩ thoáng rồi bỏ liền mấy tiết trên lớp mà đi giao du lang thang, không có ba mẹ quản thúc, việc học hành trểnh mảng, cuối cùng kết giao với đám cậu ấm cô chiêu trong vùng, bỏ Anh bay sang Mỹ.
Lúc đó, dường như người nhà không ai biết được sự tồn tại của cô, ngay cả dì ruột cùng sống.
Đua đòi? Lố lăng? Vô giáo dục?
Người dân trong vùng thường nói vậy, cô bỏ ngoài tai lời miệt thị của họ.
Cô nhớ lúc đó Thích Tiếu Nam từng nói: "Không ai khiến cô vui vẻ thì cô tự làm mình vui vẻ đi. Đua xe, uống rượu giải sầu gì cũng được. Miễn là cảm thấy mình còn lý do để sống."
Cô sống đến tận bây giờ!
Đuổi đám cặn bã kia đi, tự tạo cho mình một bầu không khí trong lành để hít thở.
Ánh vàng trời chiều buông nhẹ, khung cảnh xung quanh khu vực nhà hát Opera rất đẹp, những tòa nhà cao tầng san sát, công viên rộng lớn, phố đi bộ thì tấp nập người.
"Không nghĩ ở đây chiều đến lại đẹp như vậy!"
Thái Từ Nghiêm khẽ quay đầu, nhìn cô mang vẻ mặt đầy tâm trạng.
Nhóc con... không phải mấy phút trước còn cười nói vui vẻ sao? Giờ sao lại giống như sắp khóc thế kia?
"Về thôi!" Người đàn ông rũ mi mắt, móc chìa khóa xe.
Tưởng Tuyết Hy giữ tay anh lại, càu nhàu.
"Tôi bảo trời đẹp là muốn đi chơi, anh không hiểu hay sao mà đòi về?"
Thái Từ Nghiêm nhíu mày, đáy mắt thâm trầm.
"Cô không bảo đi chơi."
"Tôi muốn đi chơi thì nhất thiết phải nói "tôi muốn đi chơi" à? Anh phải tự hiểu đi chứ?" Tưởng Tuyết Hy giận dỗi thu luôn chìa khóa trong tay anh, đi về phía trước.
Thái Từ Nghiêm đứng như bị điểm huyệt.
Phụ nữ... là giống loài không biết nói lý nhất!
Chẳng mấy chốc là đến phố đi bộ, nơi này gần công viên vì vậy tầm nhìn vô cùng phong phú. Nào là vòng quay mặt trời to lớn sừng sững trên không trung, tán xòe rộng như những chiếc ô, nào là tàu uốn lượn với quy mô lớn, rực rỡ màu sắc, bắt mắt vô cùng.
"Anh chị... muốn chụp ảnh không?"
Hai người vừa tiến vào đã gặp một chàng trai trẻ đến bắt chuyện. Áo yếm màu nâu, mũ nồi cùng tông, đeo kính tròn, vai đeo túi chéo đã sờn cũ, trong tay còn là một chiếc máy ảnh loại thông dụng.
Nếu Tưởng Tuyết Hy đoán không nhầm, người này là một nhiếp ảnh gia đường phố!
"Có cần tiền không?"
Người thanh niên vui vẻ lắc đầu. "Tôi chỉ muốn sưu tập hình đẹp làm kỷ niệm."
Tưởng Tuyết Hy nghe xong, lưỡng lự vài giây rồi quay ra sau nhìn Thái Từ Nghiêm.
"Được chứ?"
"Ấu trĩ!" Người đàn ông đút tay túi quần, lạnh lùng quay mặt đi.
Tưởng Tuyết Hy bĩu môi, lùi lại đến gần anh, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo.
"Đã đến đây rồi, chụp một tấm đi?"
Người đàn ông nhìn cô, biểu cảm lạnh nhạt.
"Đi mà? Thái tổng?"
Thái Từ Nghiêm chau mày, nhất quyết sải bước về phía trước, không có ý định quay đầu.
Tưởng Tuyết Hy hoảng hốt đuổi theo, tay phải còn cố với theo tay trái của anh.
Cách một chút thôi... cái bàn tay kia....
Tách!
Cuối cùng cô cũng giữ được tay anh lại, cùng lúc đó người thanh niên kia cũng chạy đến, đưa cho cô một tấm ảnh.
Tưởng Tuyết Hy nhận lấy... bức ảnh này... chụp cô và anh...
Trong ảnh, người đàn ông đi trước, thiếu nữ đuổi phía sau, bàn tay hai người cách nhau không xa, hơn nữa góc chụp rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra cô đang chạy theo anh, giống như anh đang cầm tay cô kéo đi thì đúng hơn. Phía sau là khung cảnh sặc sỡ sắc màu của vòng quay, sắc trời dịu nhẹ, tà áo bay bay...
Nụ cười cô gái đó chợt cứng đờ, vẻ mặt lúng túng.
"A Nghiêm?..." Ngước nhìn người đàn ông, khuôn miệng run rẩy đáng thương, cầu sự xác nhận.
Chỉ tiếc rằng anh không nói.
Tưởng Tuyết Hy vội vã lên tiếng.
"Cũng không sớm nữa, chúng tôi còn có việc. Cáo từ!" Nói rồi nháy mắt với Thái Từ Nghiêm.
Chẹp, mỹ nữ lại bị bỏ rơi một mình, thật đau lòng a~
Hầm xe cách đó không xa, chỉ vài phút là đến.
"Cô gái lúc nãy là ai vậy? Hai người quen nhau sao?" Tưởng Tuyết Hy nghiêng đầu nhìn, giọng nói trong veo đầy thắc mắc hỏi.
"Đai an toàn." Mắt người đàn ông nhìn thẳng, lạnh giọng buông một câu.
Thiếu nữ làm theo, không vì thái độ lạnh nhạt của anh mà dừng tò mò, ngược lại càng tới tấp hỏi.
"Bạn cũ? Tình cũ? Thanh mai trúc mã? Tình một đêm?"
Gương mặt người đàn ông có xu thế đen lại.
Tưởng Tuyết Hy giả vờ như không trông thấy, ngón tay thon dài vuốt ve cằm, cao giọng.
"Đều không phải à? Hay là..."
"Đối tượng từ hôn." Bảo sao lúc nãy không vạch trần cô, thì ra là tận dụng cô làm bia đỡ đạn tránh phiền phức.
"Oh."
"Tại sao lại từ hôn vậy?"
Đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp, trong veo như mặt nước mùa thu.
"Tưởng Tuyết Hy!" Lời nói người đàn ông như rít qua kẽ răng.
"Em rể à, chị thật sự muốn biết mà?"
Đột nhiên, cả con xe như bị phía sau đá đít, lao vọt về phía trước khiến cả người Tưởng Tuyết Hy hết lao lên rồi lại đập xuống. Cũng may là ngồi trên xe thắt dây an toàn cẩn thận, nếu không chỉ e bây giờ người nằm trên mui xe đã là cô rồi.
"Khốn nạn!" Tưởng Tuyết Hy phát cáu, tức giận chửi rủa.
"Đáng đời!" Thái Từ Nghiêm nhếch môi, lúc này mới từ từ đạp chân ga rồi phóng xe đi.
...
Bù đầu trong xưởng cả một ngày trời, xong việc cũng là hơn bốn năm giờ chiều.
Tưởng Tuyết Hy hai chân mềm nhũn, lưng mỏi vai đau, chỉ hận không thể ngay lập tức ngồi thụp xuống sàn đấm đất kêu trời.
"Cô chỉ thở thôi cũng mệt à?" Thái Từ Nghiêm tháo găng tay đưa cho nhân viên giám hộ, giọng điệu châm biếm.
Bộ mặt thiếu nữ trở nên nhăn nhó.
"Im đi!" Lại cười cười quay sang anh. "Không ngờ Nhị gia cũng biết kiểm đàn đấy!"
"Ví dụ như tuổi đời của vân gỗ, gõ các nơi trên đàn xem âm thanh có bị rè hay không, miếng tựa dây đàn trên top của cung đàn cao hay thấp, vì thấp quá âm sẽ bị rè... chẳng hạn vậy..."
"Những thứ đó, nhìn là biết."
"..." Tôi nên khen anh học một biết mười hay đang múa rìu qua mắt thợ đây?
Đồng ý là đầu óc người làm ăn vốn thường nhanh nhạy, cộng thêm đôi mắt sắc bén của anh, những thứ đó quả thật vẫn chưa phải lão luyện, nhưng phải là người dày dặn kinh nghiệm mới có được.
Nhị gia không hổ là Nhị gia!
Trên trời dưới đất cái gì cũng biết.
À... chỉ trừ cái không biết phong tình.
Cấm dục? Không gần nữ sắc? Mấy thứ đó không có thì đời còn gì vui nữa chứ?
Nhớ năm xưa cô du học bên Anh, thời gian đầu còn chăm chỉ sách vở, ngày ngày đốt đèn đọc sách. Nhưng đó cũng chỉ là kiến thức sách vở, không thực hành thì sao thấm được? Do vậy, nghĩ thoáng rồi bỏ liền mấy tiết trên lớp mà đi giao du lang thang, không có ba mẹ quản thúc, việc học hành trểnh mảng, cuối cùng kết giao với đám cậu ấm cô chiêu trong vùng, bỏ Anh bay sang Mỹ.
Lúc đó, dường như người nhà không ai biết được sự tồn tại của cô, ngay cả dì ruột cùng sống.
Đua đòi? Lố lăng? Vô giáo dục?
Người dân trong vùng thường nói vậy, cô bỏ ngoài tai lời miệt thị của họ.
Cô nhớ lúc đó Thích Tiếu Nam từng nói: "Không ai khiến cô vui vẻ thì cô tự làm mình vui vẻ đi. Đua xe, uống rượu giải sầu gì cũng được. Miễn là cảm thấy mình còn lý do để sống."
Cô sống đến tận bây giờ!
Đuổi đám cặn bã kia đi, tự tạo cho mình một bầu không khí trong lành để hít thở.
Ánh vàng trời chiều buông nhẹ, khung cảnh xung quanh khu vực nhà hát Opera rất đẹp, những tòa nhà cao tầng san sát, công viên rộng lớn, phố đi bộ thì tấp nập người.
"Không nghĩ ở đây chiều đến lại đẹp như vậy!"
Thái Từ Nghiêm khẽ quay đầu, nhìn cô mang vẻ mặt đầy tâm trạng.
Nhóc con... không phải mấy phút trước còn cười nói vui vẻ sao? Giờ sao lại giống như sắp khóc thế kia?
"Về thôi!" Người đàn ông rũ mi mắt, móc chìa khóa xe.
Tưởng Tuyết Hy giữ tay anh lại, càu nhàu.
"Tôi bảo trời đẹp là muốn đi chơi, anh không hiểu hay sao mà đòi về?"
Thái Từ Nghiêm nhíu mày, đáy mắt thâm trầm.
"Cô không bảo đi chơi."
"Tôi muốn đi chơi thì nhất thiết phải nói "tôi muốn đi chơi" à? Anh phải tự hiểu đi chứ?" Tưởng Tuyết Hy giận dỗi thu luôn chìa khóa trong tay anh, đi về phía trước.
Thái Từ Nghiêm đứng như bị điểm huyệt.
Phụ nữ... là giống loài không biết nói lý nhất!
Chẳng mấy chốc là đến phố đi bộ, nơi này gần công viên vì vậy tầm nhìn vô cùng phong phú. Nào là vòng quay mặt trời to lớn sừng sững trên không trung, tán xòe rộng như những chiếc ô, nào là tàu uốn lượn với quy mô lớn, rực rỡ màu sắc, bắt mắt vô cùng.
"Anh chị... muốn chụp ảnh không?"
Hai người vừa tiến vào đã gặp một chàng trai trẻ đến bắt chuyện. Áo yếm màu nâu, mũ nồi cùng tông, đeo kính tròn, vai đeo túi chéo đã sờn cũ, trong tay còn là một chiếc máy ảnh loại thông dụng.
Nếu Tưởng Tuyết Hy đoán không nhầm, người này là một nhiếp ảnh gia đường phố!
"Có cần tiền không?"
Người thanh niên vui vẻ lắc đầu. "Tôi chỉ muốn sưu tập hình đẹp làm kỷ niệm."
Tưởng Tuyết Hy nghe xong, lưỡng lự vài giây rồi quay ra sau nhìn Thái Từ Nghiêm.
"Được chứ?"
"Ấu trĩ!" Người đàn ông đút tay túi quần, lạnh lùng quay mặt đi.
Tưởng Tuyết Hy bĩu môi, lùi lại đến gần anh, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo.
"Đã đến đây rồi, chụp một tấm đi?"
Người đàn ông nhìn cô, biểu cảm lạnh nhạt.
"Đi mà? Thái tổng?"
Thái Từ Nghiêm chau mày, nhất quyết sải bước về phía trước, không có ý định quay đầu.
Tưởng Tuyết Hy hoảng hốt đuổi theo, tay phải còn cố với theo tay trái của anh.
Cách một chút thôi... cái bàn tay kia....
Tách!
Cuối cùng cô cũng giữ được tay anh lại, cùng lúc đó người thanh niên kia cũng chạy đến, đưa cho cô một tấm ảnh.
Tưởng Tuyết Hy nhận lấy... bức ảnh này... chụp cô và anh...
Trong ảnh, người đàn ông đi trước, thiếu nữ đuổi phía sau, bàn tay hai người cách nhau không xa, hơn nữa góc chụp rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra cô đang chạy theo anh, giống như anh đang cầm tay cô kéo đi thì đúng hơn. Phía sau là khung cảnh sặc sỡ sắc màu của vòng quay, sắc trời dịu nhẹ, tà áo bay bay...