Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Ác mộng(H nhẹ)
"Đừng chạm vào tôi"
Đưa tay phản kháng muốn đẩy hắn ta ra khỏi người nhưng Phương Di Ái lại phát hiện tay chân cô tê dại mềm nhũn như chẳng phải của mình, muốn nhấc lên cũng thập phần khó khăn.
Mà người đàn ông trên người cô trực tiếp phớt lờ lời chống cự của cô thiếu kiên nhẫn ra lệnh.
"Im lặng"
Giọng hắn lạnh lẽo hữu lực hoàn toàn trấn áp âm thanh lí nhí của cô, phảng phất trong giọng nói ấy lại giống như đang kiềm chế cái gì đó. D.ụ.c v.ọ.n.g chẳng hạn.
Độ mềm mại độ trơn bóng trên cơ thể cô quá sức mê người, mỗi lần chạm đến đều khiến cả người hắn như bị điện giật...
Chết tiệt, cảm giác mất kiểm soát này là lần đầu hắn có... mà hắn thì ghét nhất cảm giác này.
Tựa hồ không cam tâm, hắn liền hạ người như thú hoang trên người cô cắn xé không thôi, trên cổ, trên ngực mỗi nơi đều lưu lại dấu răng rớm máu, nổi bần bật trên làn da trắng mịn.
"A" Vết cắn của hắn thành công đổi được tiếng kêu như than như khóc của cô gái nhỏ
Cô thật sợ, kẻ trước mắt như thú hoang hướng cô đày đọa, hắn đối với cô một chút dịu dàng cũng không có, cư nhiên xem cô như món vật như con búp bê không xúc cảm...
Cô không nhìn rõ dung nhan của hắn chỉ thấy được bóng đen đang đè trên người cô, da thịt hắn nóng hừng hực đang dán trên người nàng như muốn thiêu cô thành tro thành bụi.
Cô không thể phản kháng, cơ thể mềm oặt của cô không cho phép cô làm điều đó.
Cô bị làm sao vậy? Không phải cô đang ở với mẹ sao, mẹ cô còn đang dịu dàng xoa đầu, bảo cô ngủ đi sao?
Mà hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của cô, là ngày mẹ chịu tiếp nhận cô cho cô ấm áp ngày đêm mong ngóng...
Nhưng cuối cùng sao lại thành ra như này rồi?
Không!
Đây chắc chắn là mơ, là cơn ác mộng của cô.
Chắc chắn là như vậy, cô chỉ cầu mình nhanh chóng tỉnh dậy thoát khỏi cơn mộng mị tan hoang này...
Nhưng hiện thực lại đâm cho cô một nhát chí mạng.
Tên thú dữ kia vẫn ở trên người cô chơi đùa rông ruổi, tay hắn không an phận của cùng dừng ở nơi cấm địa e ấp sương mai vạn phần xinh đẹp.
Đột ngột một cây gậy sắt nung nóng hừng hực đang đặt trước nơi tư mật khép kín của cô.
Hồi chuông cảnh báo trong người cô mãnh liệt kêu reng dội vào lòng người tan hoang đỗ nát...
Hắn đang muốn làm gì cô đều biết rõ, hắn là muốn đem cây gậy đó tiến vào người cô, vũ nhục cô, xâm hại cô.
"Đừng..đừng mà"
Âm thanh tang thương của cô nghẹn ngào phát ra, không được một khắc liền bị tà khí trên người đàn ông thổi bay mạnh mẽ chạm vào tường, vỡ tan tành....
Khuôn mặt đổ lệ ngày càng tái nhợt, Di Ái lắc đầu nguậy nguậy kịch liệt phản đối hành vi phi nhân tính của hắn. Cô lại cơ hồ bạc mạng run rẩy, từ chân tơ đến kẽ tóc đều run rẩy... Thật kinh hãi.
Nơi đó tuyệt đối không được, trong trắng ngàn vàng của người con gái đều nằm ở đó, cô chỉ muốn trao nó cho người mình yêu
Cô không muốn bị cưỡng đoạt mà trao đi trong trắng của mình. Không muốn!
Mau mau tỉnh lại đi, Phương Di Ái mau tỉnh lại đi thoát khỏi cơn ác mộng này đi.
Chỉ là ước nguyện của cô vỡ tan rồi.
"Aaaa" Cảm giác đau đớn phía día hạ thân lặp tức thẳng tắp tiến thẳng lên đại não như nói rõ cho cô biết, đây không phải là mơ đây là hiện thực, hiện thực tàn khốc...
"Đau.. cút đi.. không cần" Khắc khoải kêu than từng tiếng đứt quảng, cô thật sự đau quá, đau như muốn xé rách người cô.
Mà cô lại không biết kẻ bên trên cô đang kìm nén thành bộ dạng gì.
"Im lặng, thả lỏng người cô ra"
Chỉ nghe hắn trầm thấp ra lệnh, giống như là rất gấp.
Kỳ thực cô quá bé nhỏ, hắn quá to, bên trong cô lại lợi hại chặt chẽ kẹp, làm hắn muốn tiến vào cũng gian nan, vào được chỉ mỗi phần đầu khá thoải mái, nhưng phần ở ngoài còn lại quá nhiều, hắn muốn toàn bộ đều được cô vuốt ve.
"Không... không vừa đâu, rút ra..."
Môi cô run run khép mở thanh âm nàng nghẹn ngào yếu ớt như chú chim non bị thương tiêu điều nhỏ vụn...
Đáng thương như thế nhưng chẳng khơi lên lòng thương hại của tên ác ma trên người...
"Khốn kiếp"
Chữi thề một câu, kiên nhẫn của hắn hoàn toàn mất sạch.
Đây là do cô lựa chọn.
Nắm chặt hông cô, kiện eo mạnh mẽ dùng hết sức đâm tới, đụng phải tầng mảnh mỏng kia, hắn xem nó như phiến phức mà loại bỏ, xuyên qua khiến nó rách nát.
"AAA" Tiếng hét thê lương lần nữa trào ra khỏi khóe miệng Di Ái, tiếng hét muốn xé rách tâm can, thương tâm tột cùng.
Máu tươi từ nơi tư mật liền một dòng chảy xuống... lặng lẽ chạm lên ga giường trắng xóa nở rộ đóa hoa hồng xinh đẹp mà đau thương.
Minh chứng cho cô - nàng thiếu nữ ngây thơ bị ép buộc biến thành người phụ nữ chân chính.
Mà cái hắn xé rách đâu chỉ là thân thể cô mà nó còn là lòng cô.
Cô...
Cô thất thân rồi!
Tại sao? Tại sao? Cô bàng hoàng không biết lý do vì sao mình lại đối mặt với tình cảnh tàn khốc này.
Phải chăng do cô đã làm sai đều gì nên bị đày đến đây chịu phạt?
Cô chẳng biết gì cả, cô chỉ biết mình đang bị xâm chiếm, bị tên đàn ông trước mắt làm ra loại chuyện tột cùng độc ác, làm ra loại chuyện không bằng cầm thú.
Đưa tay phản kháng muốn đẩy hắn ta ra khỏi người nhưng Phương Di Ái lại phát hiện tay chân cô tê dại mềm nhũn như chẳng phải của mình, muốn nhấc lên cũng thập phần khó khăn.
Mà người đàn ông trên người cô trực tiếp phớt lờ lời chống cự của cô thiếu kiên nhẫn ra lệnh.
"Im lặng"
Giọng hắn lạnh lẽo hữu lực hoàn toàn trấn áp âm thanh lí nhí của cô, phảng phất trong giọng nói ấy lại giống như đang kiềm chế cái gì đó. D.ụ.c v.ọ.n.g chẳng hạn.
Độ mềm mại độ trơn bóng trên cơ thể cô quá sức mê người, mỗi lần chạm đến đều khiến cả người hắn như bị điện giật...
Chết tiệt, cảm giác mất kiểm soát này là lần đầu hắn có... mà hắn thì ghét nhất cảm giác này.
Tựa hồ không cam tâm, hắn liền hạ người như thú hoang trên người cô cắn xé không thôi, trên cổ, trên ngực mỗi nơi đều lưu lại dấu răng rớm máu, nổi bần bật trên làn da trắng mịn.
"A" Vết cắn của hắn thành công đổi được tiếng kêu như than như khóc của cô gái nhỏ
Cô thật sợ, kẻ trước mắt như thú hoang hướng cô đày đọa, hắn đối với cô một chút dịu dàng cũng không có, cư nhiên xem cô như món vật như con búp bê không xúc cảm...
Cô không nhìn rõ dung nhan của hắn chỉ thấy được bóng đen đang đè trên người cô, da thịt hắn nóng hừng hực đang dán trên người nàng như muốn thiêu cô thành tro thành bụi.
Cô không thể phản kháng, cơ thể mềm oặt của cô không cho phép cô làm điều đó.
Cô bị làm sao vậy? Không phải cô đang ở với mẹ sao, mẹ cô còn đang dịu dàng xoa đầu, bảo cô ngủ đi sao?
Mà hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của cô, là ngày mẹ chịu tiếp nhận cô cho cô ấm áp ngày đêm mong ngóng...
Nhưng cuối cùng sao lại thành ra như này rồi?
Không!
Đây chắc chắn là mơ, là cơn ác mộng của cô.
Chắc chắn là như vậy, cô chỉ cầu mình nhanh chóng tỉnh dậy thoát khỏi cơn mộng mị tan hoang này...
Nhưng hiện thực lại đâm cho cô một nhát chí mạng.
Tên thú dữ kia vẫn ở trên người cô chơi đùa rông ruổi, tay hắn không an phận của cùng dừng ở nơi cấm địa e ấp sương mai vạn phần xinh đẹp.
Đột ngột một cây gậy sắt nung nóng hừng hực đang đặt trước nơi tư mật khép kín của cô.
Hồi chuông cảnh báo trong người cô mãnh liệt kêu reng dội vào lòng người tan hoang đỗ nát...
Hắn đang muốn làm gì cô đều biết rõ, hắn là muốn đem cây gậy đó tiến vào người cô, vũ nhục cô, xâm hại cô.
"Đừng..đừng mà"
Âm thanh tang thương của cô nghẹn ngào phát ra, không được một khắc liền bị tà khí trên người đàn ông thổi bay mạnh mẽ chạm vào tường, vỡ tan tành....
Khuôn mặt đổ lệ ngày càng tái nhợt, Di Ái lắc đầu nguậy nguậy kịch liệt phản đối hành vi phi nhân tính của hắn. Cô lại cơ hồ bạc mạng run rẩy, từ chân tơ đến kẽ tóc đều run rẩy... Thật kinh hãi.
Nơi đó tuyệt đối không được, trong trắng ngàn vàng của người con gái đều nằm ở đó, cô chỉ muốn trao nó cho người mình yêu
Cô không muốn bị cưỡng đoạt mà trao đi trong trắng của mình. Không muốn!
Mau mau tỉnh lại đi, Phương Di Ái mau tỉnh lại đi thoát khỏi cơn ác mộng này đi.
Chỉ là ước nguyện của cô vỡ tan rồi.
"Aaaa" Cảm giác đau đớn phía día hạ thân lặp tức thẳng tắp tiến thẳng lên đại não như nói rõ cho cô biết, đây không phải là mơ đây là hiện thực, hiện thực tàn khốc...
"Đau.. cút đi.. không cần" Khắc khoải kêu than từng tiếng đứt quảng, cô thật sự đau quá, đau như muốn xé rách người cô.
Mà cô lại không biết kẻ bên trên cô đang kìm nén thành bộ dạng gì.
"Im lặng, thả lỏng người cô ra"
Chỉ nghe hắn trầm thấp ra lệnh, giống như là rất gấp.
Kỳ thực cô quá bé nhỏ, hắn quá to, bên trong cô lại lợi hại chặt chẽ kẹp, làm hắn muốn tiến vào cũng gian nan, vào được chỉ mỗi phần đầu khá thoải mái, nhưng phần ở ngoài còn lại quá nhiều, hắn muốn toàn bộ đều được cô vuốt ve.
"Không... không vừa đâu, rút ra..."
Môi cô run run khép mở thanh âm nàng nghẹn ngào yếu ớt như chú chim non bị thương tiêu điều nhỏ vụn...
Đáng thương như thế nhưng chẳng khơi lên lòng thương hại của tên ác ma trên người...
"Khốn kiếp"
Chữi thề một câu, kiên nhẫn của hắn hoàn toàn mất sạch.
Đây là do cô lựa chọn.
Nắm chặt hông cô, kiện eo mạnh mẽ dùng hết sức đâm tới, đụng phải tầng mảnh mỏng kia, hắn xem nó như phiến phức mà loại bỏ, xuyên qua khiến nó rách nát.
"AAA" Tiếng hét thê lương lần nữa trào ra khỏi khóe miệng Di Ái, tiếng hét muốn xé rách tâm can, thương tâm tột cùng.
Máu tươi từ nơi tư mật liền một dòng chảy xuống... lặng lẽ chạm lên ga giường trắng xóa nở rộ đóa hoa hồng xinh đẹp mà đau thương.
Minh chứng cho cô - nàng thiếu nữ ngây thơ bị ép buộc biến thành người phụ nữ chân chính.
Mà cái hắn xé rách đâu chỉ là thân thể cô mà nó còn là lòng cô.
Cô...
Cô thất thân rồi!
Tại sao? Tại sao? Cô bàng hoàng không biết lý do vì sao mình lại đối mặt với tình cảnh tàn khốc này.
Phải chăng do cô đã làm sai đều gì nên bị đày đến đây chịu phạt?
Cô chẳng biết gì cả, cô chỉ biết mình đang bị xâm chiếm, bị tên đàn ông trước mắt làm ra loại chuyện tột cùng độc ác, làm ra loại chuyện không bằng cầm thú.