Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tình Nhân Bé Nhỏ - Chương 39: Sợ tôi trở về tìm cô?
Editor:Seo
Tô Tình không phí thời gian lấy lòng cha mẹ Lý Quân,khái niệm cha mẹ, từ lúc có ký ức,cô biết chính mình là bị bỏ rơi.
Sau khi lớn lên, càng là rõ ràng biết cha mẹ nuôi nuôi dưỡng cô “Dụng tâm lương khổ”*, vì thế,cô đối từ cha mẹ này, có sự phản kháng mãnh liệt cùng phản cảm.
*Dụng tâm lương khổ [用心良苦 – yòng xīn liáng kǔ]:muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.
Giữa cha mẹ và cô,Lý Quân lại dứt khoát kiên quyết mà lựa chọn cô, điểm này làm cô rất cảm động.
Nhưng cô sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ mà đi tới cửa tìm rắc rối.
Cô vẫn luôn biết,thân phận của mình không được bất cứ gia đình bình thường nào chấp nhận.
Cũng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý.
Chỉ là,cái chuẩn bị tâm lý đó, ở thời điểm nhìn thấy Lý Quân che kín xen vết roi đan xen tất cả đều bị đánh vỡ.
Buổi sáng ngày hôm sau,khi Lý Quân rời đi, Tô Tình lưu luyến ôm anh thật lâu.
Lý Quân nâng cằm cô lên, lại hôn lên môi cô, lúc này mới thấp giọng nói, “Anh về sau mỗi ngày buổi tối đều đến đây.”
Tô Tình ngẩng đầu nhìn anh, “Anh đi lại sẽ rất vất vả.”
“Không vất vả.” Anh nói xong, lại hôn cô, “Anh đi đây.”
Tô Tình đứng ở cửa, nhìn bóng dáng anh.
Anh vừa mới đi,cô cũng đã bắt đầu nhớ anh.
Truyện cập nhật duy nhất trên wp @MinSeoyi
Trên bàn là trứng cùng bánh bao và chân giò hun khói,trên đĩa trứng được vẽ lên gương mặt tươi cười, chân giò hun khói như cũ là hình trái tim.
Tô Tình ăn xong liếc mắt nhìn chiếc ghế bên cạnh,cô cố ý mua ghế lót cùng chỗ tựa lưng màu trắng, bởi vì cảm thấy trên người anh một thân màu đen, muốn dùng màu trắng để tiêu tán bớt đi cỗ lạnh lẽo trên người anh.
Toàn bộ đồ vật trong nhà đều là đồ đôi,bàn chải đánh răng,khăn lông trong nhà tắm, bao gồm cả dép lên chỗ để giày, đều là hai màu trắng đen.
Trong căn nhà thuê này nơi đâu cũng đều có hơi thở cuộc sống của anh.
Trái tim cô đơn của cô đang dần được lấp đầy bởi một người đàn ông tên Lý Quân.
Tô Tình buổi tối năm giờ tan tầm, đi siêu thị mua xong đồ ăn trở về, ở cửa nhà gặp kim chủ.
Nụ cười trên mặt cô ngưng đọng, sau khi cô cùng Lý Quân ở bên nhau,cô hiếm khi nhớ tới kim chủ, bao gồm cả những ngày tháng trước đó.
Nhưng khi Kim Dự Phụng xuất hiện,cô giống như bị đánh trở lại nguyên hình ban đầu, theo bản năng mà lộ ra nụ cười phong tình.
Kim Dự Phụng tính tình không tệ, không có tật xấu,tuổi trẻ diện mạo cũng coi như tuấn soái, chỉ là tâm tư so với người khác thâm trầm hơn rất nhiều.
Bằng không, cũng sẽ không ngồi trên vị trí cao như vậy.
Hắn ngồi ở trong xe, cửa xe mở ra, tài xế đứng dưới gốc cây cách xe không xa, bên cạnh còn có vài vệ sĩ mặc áo đen.
Cô không rõ hắn đến đây là có ý tứ gì,trái tim có một chút nóng lên.
Kim Dự Phụng trong tay đang thưởng thức chiếc nhẫn bằng ngọc bích,hắn thực thích đồ vật, ngẫu nhiên là một chuỗi Phật châu,hay đôi khi là hai quả hạch đào.
Nếu không có việc gì, hắn sẽ kéo người phụ nữ vào trong lòng ngực, xoa nắn bộ ngực đẫy đà của người phụ nữ.
“Tại sao lại ăn mặc thành như vậy?” Hắn đánh giá quần áo trên người Tô Tình, mặt không rõ hỉ nộ, giống như là đang chào hỏi bình thường, nhưng này ngữ khí này khiến Tô Tình kinh hãi không giải thích được.
Tô Tình gần nhất đi làm đều ăn mặc rất giản dị.Sau giờ làm việc cô rất thích mặc quần áo rộng rãi,đi dạo siêu thị mua đồ ăn giống như những người khác.
Cô nỗ lực nở một nụ cười, “Mặc như thế này thoải mái hơn.”
Kim Dự Phụng nhìn kỹ cô, Tô Tình không chỉ thay đổi phong cách ăn mặc mà cả người khí chất cũng thay đổi, ban đầu là phong tình vạn chủng,không biết đã trải qua cái gì, giờ phút trên mặt tràn ngập ôn hòa cùng mềm mại.
“Ngài tìm ta có chuyện gì?” Cô bị đánh giá đến sau lưng dựng đứng,cố chống đỡ cười hỏi.
“Tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.” Kim Dự Phụng không chút để ý mà thưởng thức chiếc nhẫn trong tay,ánh mắt chậm rãi dừng ở trên mặt cô, “Cô ngày thường an phận thủ thường, không có mệnh lệnh của tôi cũng không dám cãi lời, vì cái gì ngày đó cố tình chạy tới trại nuôi ngựa?”
Cô sửng sốt.
Kim Dự Phụng thanh âm không nhanh không chậm, “Cô có biết làm trái lời tôi thì kết cục sẽ như thế nào không?Cô cũng tính toán tốt, bị tôi ném đi một thời gian đã lập tức liền thông đồng với một người đàn ông cùng hắn lên giường.”
Hắn gần như trào phúng hỏi, “Là sợ tôi trở về tìm cô sao?”
Cô cái gì đều nói không nên lời, tâm tư chính mình toàn bộ đều bị hắn nhìn thấu,cô thậm chí còn không tìm được đều lý do để thoái thác.
“Lên xe.” Kim Dự Phụng liếc nhìn sau lưng cô, ánh mắt híp lại.
Tô Tình theo tầm mắt hắn nhìn qua, chỉ nhìn thấy Lý Quân không biết khi nào lái xe đến đây,ngừng ở trước mặt, người kia đã xuống xe.
Một đôi mắt đen nặng nề mà nhìn bọn họ.
Tô Tình không phí thời gian lấy lòng cha mẹ Lý Quân,khái niệm cha mẹ, từ lúc có ký ức,cô biết chính mình là bị bỏ rơi.
Sau khi lớn lên, càng là rõ ràng biết cha mẹ nuôi nuôi dưỡng cô “Dụng tâm lương khổ”*, vì thế,cô đối từ cha mẹ này, có sự phản kháng mãnh liệt cùng phản cảm.
*Dụng tâm lương khổ [用心良苦 – yòng xīn liáng kǔ]:muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.
Giữa cha mẹ và cô,Lý Quân lại dứt khoát kiên quyết mà lựa chọn cô, điểm này làm cô rất cảm động.
Nhưng cô sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ mà đi tới cửa tìm rắc rối.
Cô vẫn luôn biết,thân phận của mình không được bất cứ gia đình bình thường nào chấp nhận.
Cũng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý.
Chỉ là,cái chuẩn bị tâm lý đó, ở thời điểm nhìn thấy Lý Quân che kín xen vết roi đan xen tất cả đều bị đánh vỡ.
Buổi sáng ngày hôm sau,khi Lý Quân rời đi, Tô Tình lưu luyến ôm anh thật lâu.
Lý Quân nâng cằm cô lên, lại hôn lên môi cô, lúc này mới thấp giọng nói, “Anh về sau mỗi ngày buổi tối đều đến đây.”
Tô Tình ngẩng đầu nhìn anh, “Anh đi lại sẽ rất vất vả.”
“Không vất vả.” Anh nói xong, lại hôn cô, “Anh đi đây.”
Tô Tình đứng ở cửa, nhìn bóng dáng anh.
Anh vừa mới đi,cô cũng đã bắt đầu nhớ anh.
Truyện cập nhật duy nhất trên wp @MinSeoyi
Trên bàn là trứng cùng bánh bao và chân giò hun khói,trên đĩa trứng được vẽ lên gương mặt tươi cười, chân giò hun khói như cũ là hình trái tim.
Tô Tình ăn xong liếc mắt nhìn chiếc ghế bên cạnh,cô cố ý mua ghế lót cùng chỗ tựa lưng màu trắng, bởi vì cảm thấy trên người anh một thân màu đen, muốn dùng màu trắng để tiêu tán bớt đi cỗ lạnh lẽo trên người anh.
Toàn bộ đồ vật trong nhà đều là đồ đôi,bàn chải đánh răng,khăn lông trong nhà tắm, bao gồm cả dép lên chỗ để giày, đều là hai màu trắng đen.
Trong căn nhà thuê này nơi đâu cũng đều có hơi thở cuộc sống của anh.
Trái tim cô đơn của cô đang dần được lấp đầy bởi một người đàn ông tên Lý Quân.
Tô Tình buổi tối năm giờ tan tầm, đi siêu thị mua xong đồ ăn trở về, ở cửa nhà gặp kim chủ.
Nụ cười trên mặt cô ngưng đọng, sau khi cô cùng Lý Quân ở bên nhau,cô hiếm khi nhớ tới kim chủ, bao gồm cả những ngày tháng trước đó.
Nhưng khi Kim Dự Phụng xuất hiện,cô giống như bị đánh trở lại nguyên hình ban đầu, theo bản năng mà lộ ra nụ cười phong tình.
Kim Dự Phụng tính tình không tệ, không có tật xấu,tuổi trẻ diện mạo cũng coi như tuấn soái, chỉ là tâm tư so với người khác thâm trầm hơn rất nhiều.
Bằng không, cũng sẽ không ngồi trên vị trí cao như vậy.
Hắn ngồi ở trong xe, cửa xe mở ra, tài xế đứng dưới gốc cây cách xe không xa, bên cạnh còn có vài vệ sĩ mặc áo đen.
Cô không rõ hắn đến đây là có ý tứ gì,trái tim có một chút nóng lên.
Kim Dự Phụng trong tay đang thưởng thức chiếc nhẫn bằng ngọc bích,hắn thực thích đồ vật, ngẫu nhiên là một chuỗi Phật châu,hay đôi khi là hai quả hạch đào.
Nếu không có việc gì, hắn sẽ kéo người phụ nữ vào trong lòng ngực, xoa nắn bộ ngực đẫy đà của người phụ nữ.
“Tại sao lại ăn mặc thành như vậy?” Hắn đánh giá quần áo trên người Tô Tình, mặt không rõ hỉ nộ, giống như là đang chào hỏi bình thường, nhưng này ngữ khí này khiến Tô Tình kinh hãi không giải thích được.
Tô Tình gần nhất đi làm đều ăn mặc rất giản dị.Sau giờ làm việc cô rất thích mặc quần áo rộng rãi,đi dạo siêu thị mua đồ ăn giống như những người khác.
Cô nỗ lực nở một nụ cười, “Mặc như thế này thoải mái hơn.”
Kim Dự Phụng nhìn kỹ cô, Tô Tình không chỉ thay đổi phong cách ăn mặc mà cả người khí chất cũng thay đổi, ban đầu là phong tình vạn chủng,không biết đã trải qua cái gì, giờ phút trên mặt tràn ngập ôn hòa cùng mềm mại.
“Ngài tìm ta có chuyện gì?” Cô bị đánh giá đến sau lưng dựng đứng,cố chống đỡ cười hỏi.
“Tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.” Kim Dự Phụng không chút để ý mà thưởng thức chiếc nhẫn trong tay,ánh mắt chậm rãi dừng ở trên mặt cô, “Cô ngày thường an phận thủ thường, không có mệnh lệnh của tôi cũng không dám cãi lời, vì cái gì ngày đó cố tình chạy tới trại nuôi ngựa?”
Cô sửng sốt.
Kim Dự Phụng thanh âm không nhanh không chậm, “Cô có biết làm trái lời tôi thì kết cục sẽ như thế nào không?Cô cũng tính toán tốt, bị tôi ném đi một thời gian đã lập tức liền thông đồng với một người đàn ông cùng hắn lên giường.”
Hắn gần như trào phúng hỏi, “Là sợ tôi trở về tìm cô sao?”
Cô cái gì đều nói không nên lời, tâm tư chính mình toàn bộ đều bị hắn nhìn thấu,cô thậm chí còn không tìm được đều lý do để thoái thác.
“Lên xe.” Kim Dự Phụng liếc nhìn sau lưng cô, ánh mắt híp lại.
Tô Tình theo tầm mắt hắn nhìn qua, chỉ nhìn thấy Lý Quân không biết khi nào lái xe đến đây,ngừng ở trước mặt, người kia đã xuống xe.
Một đôi mắt đen nặng nề mà nhìn bọn họ.