Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37-38
Chương 37: Tô Mộc Tình mang thai
Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính chiến tranh lạnh.
Cũng không phải là không nói với nhau một lời hay là đối chọi nhau gay gắt, mà là loại trong lòng tự tạo ra khoảng cách. Tô Mộc Vũ vẫn như cũ, mỗi ngày tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối, dọn dẹp nhà cửa, giúp hắn sắp xếp hết mọi chuyện trong nhà, vẫn cùng chung một giường nhưng hai trái tim xa nhau đến thương cảm. Phong Kính trở về thành đại khối băng, biểu cảm trên mặt càng ngày càng ít xuất hiện.
Như có một khoảng trống vô hình ngăn cách giữa hai người bọn họ, cả hai đều có niềm kiêu hãnh của chính mình, không ao chịu cúi đầu.
Chuyện những tấm ảnh lúc trước dường như bị ai đó áp xuống, trong trường cũng không ai đề cập đến, cả trung tâm đào tạo nghệ nhân gốm sứ như bị phủ lên một tầng bóng ma. Vốn dĩ đã không ai nguyện ý nói chuyện cùng Tô Mộc Vũ thì nay càng không ai ngó ngàng gì đến cô, nếu không phải có giáo sư điểm danh thì cô còn tưởng mình là người vô hình. Nhưng tốt là, Kiều Na cũng không đến kiếm chuyện với cô nữa.
Chu Hiểu Đồng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tô Mộc Vũ, hỏi: “Mộc Vũ, hôm qua cậu đọc sách đến khuya à? Vành mắt đều đen như gấu mèo rồi. Cậu nghỉ ngơi một chút đi”
Tô Mộc Vũ lắc đầu: “Mình không sao”
“Cậu không sao? Cậu nhìn cậu kìa, xấu muốn chết, phụ nữ cần gì phải tự biến mình thành như vậy?” Chu Hiểu Đồng thật bó tay với cô “Bạn trai cậu đâu? Sao gần đây không thấyanh ta đến đón cậu? Cậu thành ra thế này không phải là do anh ta chứ? Hai người cãi nhau à?”
Tô Mộc Vũ cười cười, cũng không có giải thích, Phong Kính căn bản không phải bạn trai cô.
Để cho cô ở trước mặt người bạn duy nhất này, giữ gìn một chút thể diện đi.
Chu Hiểu Đồng nằm dài lên trên bàn thở dài” Hài, trên đời này chỉ đó những người ngay thẳng mới không làm tổn thương nhau nhưng lại không thể yêu đương!”
Yêu?
Tô Mộc Vũ không chút để ý chỉ mỉm cười, hai chữ này… quá xa xỉ, cô không thể mua nổi, không bằng tập trung vào sách vở trước mặt sẽ tốt hơn.
_________________
Tô Mộc Tình gần đây rất là đắc ý.
Cô ta thành công trong việc dùng phương thức cực kỳ đơn giản để trả thù người chị gái, hơn nữa còn khiến kẻ thù của mình không chút năng lực đáp trả, chỉ sợ người chị ngu ngốc kia của cô ta cũng còn không biết rốt cuộc là ai làm nữa.
“Tô Mộc Tình, cô đang làm cái gì đó? Còn không mau bưng trà bánh lại đây?” Bà Tần ngồi trong phòng khách cùng mấy người bạn già chơi mạt chược, một bên vênh mặt hất hàm sai khiến.
Trong phòng bếp, Tô Mộc Tình hung hăng liếc mắt, trả lời: “Con đến liền”
Chuyện khiến cô ta bực bội duy nhất lúc này là bà Tần. Từ lúc chuyển vào ngôi nhà này, bà Tần luôn xem cô ta là người giúp việc mà sai bảo. Cơn giận đã lên đến đỉnh điểm nhưng cô ta cũng không có biểu hiện ra ngoài, tối thiểu bây giờ cô ta còn muốn dựa vào bà ta để được nâng lên vị trí thiếu phu nhân Tần gia. Cô ta… nhịn!
Tô Mộc Tình mỉm cười bưng trà bánh qua, không cẩn thận vung vẫy nước trà lên trên bàn mạt chược, bà Tần bật người mắng: “Sao cô lại vụng về như thế hả? Có chút chuyện cũng làm không xong”
“Mẹ, con không cố ý…” Tô Mộc Tình ủy khuất nói.
Trước mặt mấy người bạn, bà Tần cũng không cho cô ta một chút mặt mũi, trực tiếp mắng: “Ai là mẹ cô? Cô còn chưa gả vào Tần gia tôi đâu. Nếu muốn vào cửa, sinh cho tôi đứa cháu đức tôn đi. Trong bụng không có gì, đừng vọng tưởng. Tôi đã thiệt thòi trước Tô gia nhà cô lắm rồi, lúc trước lãng phí năm năm cũng không có một đứa cháu, lần này cô đừng mong nghĩ rằng tôi ngốc nghếch để yên”
Trước mặt nhiều người như vậy, Tô Mộc Tình xấu hổ không chịu nổi, cô ta chưa từng chịu uất ức như thế. Từ nhỏ đến lớn, trong nhà đều coi cô ta là nhất, cô ta hận không thể bóp chết bà già này.
“Bác gái, bác đừng tức giận, con vừa rồi… không cẩn thận nói sai, con không dám…” Tô Mộc Tình rưng rưng nói.
Bà Tần sớm quen mắng người, trước kia là Tô Mộc Vũ, bây giờ lại có mục tiêu mới, mắng còn chưa hả dạ.
Tô Mộc Tình đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Bà Tần hoảng hồn, vội kêu to: “Cô làm sao vậy? Mau, mau gọi xe cấp cứu”
Hai giờ sau.
Tô Mộc Tình liều mạng đè nén nội tâm mừng như điên rời khỏi phòng khám bệnh.
Bà Tần còn tưởng có chuyện, vội hỏi: “Cô làm sao vậy?”. Con nhỏ này mặc dù có chút mưu kế nhưng dù sao cũng là do Nghị Hằng đưa về nhà, trước mắt bà còn con trai, cũng không thể khiến cô ta gặp chuyện gì ở Tần gia.
Trong mắt Tô Mộc Tình ngân ngấn nước mắt, kích động ôm lấy bà Tần: “Bác gái, bác sĩ nói… con có thai rồi…”
Bà Tần cả kinh, bật người mừng như điên nói: “Thật sao? Thật tốt quá! Sao con còn gọi bác gái? Thật xa lạ, mau gọi một tiếng mẹ xem nào! Đúng rồi, chúng ta mau nói cho Nghị Hằng biết nha!” Vẻ mặt bà ta cũng thay đổi một cách nhanh chóng.
Tô Mộc Tình tựa vào trong lòng bà ta nhu thuận gật đầu. Thế nhưng bà Tần không hề nhìn thấy trên mặt cô ta lộ ra nụ cười đắc ý. Vị trí thiếu phu nhân Tần gia, cô ta đã nắm chắc trong tay rồi. Còn bà già này… hừ! Có người thừa kế Tần gia tương lai, xem cô ta hành bà ta ra sao!
Chương 38: Cúi đầu trước tôi!
Tô Mộc Tình mang thai giống như một quả bom nổ tung trong cục diện vốn dĩ vừa yên ổn
Bà Tần vô cùng hài lòng, cái gì cũng không để Tô Mộc Tình động tay, xem cô ta như Phật sống. Bên Tô gia cũng mừng như điên, lần này có cháu ngoại bảo bối, càng dễ dàng bám víu lấy Tần gia.
Tô Mộc Tình nói bóng nói gió ám chỉ chuyện kết hôn với bà Tần, cái gì mà danh phận của cô ra sao cũng không sao cả nhưng không thể để cháu đích tôn của Tần gia không thể chịu uất ức
Bà Tần làm sao không hiểu ý của cô ta, có cháu nội rồi cũng không thèm quan tâm ý đồ của cô ta, trực tiếp thu xếp chuyện kết hôn.
Trái lại, Tần Nghị Hằng sau khi cao hứng lại đột nhiên chần chừ, dường như có chút do dự.
Tô Mộc Tình nhìn ra sự do dự trong mắt hắn, nhu thuận nói: “Anh rể, chuyện kết hôn em đều nghe anh. Em cái gì cũng không cần, chỉ cần anh yêu em là đủ rồi”
Thế nhưng khi ăn cơm, Tô Mộc Tình ăn rất ít.
Bà Tần làm sao chịu, cô ta ăn cũng không phải cho chính mình, mà là ăn luôn phần cháu nội đích tôn của Tần gia. Bà Tần vỗ bàn, trực tiếp quyết định hai người tháng sau sẽ kết hôn.
Chuyện tới như thế, Tần Nghị Hằng cũng đành đáp ứng. Tô Mộc Tình thẹn thùng cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang.
Cuối tuần này.
Tô Mộc Vũ bắt đầu tìm kiếm cảm xúc cho tác phẩm gốm sứ. Phong Kính hiếm khi ở nhà, nằm trên ghế đọc sách. Trong nhà, cũng chỉ cách tiếng đồng hồ tích tắc cùng âm thanh lật sách của Phong Kính.
Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng nặn đất sét, nhờ sự trợ giúp của đĩa quay, cẩn thận nặn thành hình một cái bát.
Lông mi dài dưới ánh mặt trời run nhẹ, ánh nắng như nhuộm chúng thành một màu vàng ấm áp. Đôi môi hồng hồng khẽ mở, khóe môi còn chứa một chút mỉm cười, dường như lúc này sự mệt mỏi trong suốt thời gian qua đều tan biến hết
Cả người tỏa ra hào quang, vài giọt mồ hôi trên trán thậm chí càng tô điểm lên vẻ đẹp của cô lúc này.
Ánh mắt Phong Kính tình cờ nhìn cô, rất lâu mới rời đi.
Đột nhiên, một bàn tay ôm lấy người Tô Mộc Vũ khiến tay cô run lên, chiếc bát trong tay suýt nữa rơi xuống đất. Ánh mắt cô nhìn vào đôi con ngươi đen láy trước mặt.
Chủ nhân đôi ngươi hơi cau mày, hỏi: “Vì sao không nói cho tôi?”
Tô Mộc Vũ kinh ngạc chớp mắt.
Con ngươi Phong Kính lại xuất hiện tia rét lạnh “Chuyện bức ảnh”. Nếu không phải hiệu trưởng trường báo cho hắn thì chỉ sợ hắn sẽ chẳng hay biết gì.
Càng làm cho hắn chú ý chính là ngay cả Tiền Phong cũng biết, thế mà cô ta lại giấu hắn. Rõ ràng là người của mình nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác giống như người xa lạ, qua mặt, nặng nề,…
Tô Mộc Vũ bình thản nói với vẻ cung kính: “Thật xin lỗi Phong tiên sinh, tôi nghĩ nó không quan trọng nên không có nói, lần sau tôi sẽ báo với ngài”
Lại là kiểu ăn nói đó!
Phong Kinh quả thật muốn nổ tung. Chưa có người phụ nữ nào dám thách thức sự kiên nhẫn của hắn nhiều lần như cô.
Giữ chặt người cô, kéo cô nhích lại gần mình, dường như là mặt kề mặt. Khóe miệng Phong Kính nhếch lên, cười lạnh nói: “Tô Mộc Vũ, tôi thật muốn xem cô muốn ngang bướng đến lúc nào. Cô sẽ phải cúi đầu trước tôi, rất nhanh!”
Việc này quả thật sẽ tới rất nhanh.
Chuông cửa nhất thời vang lên, Tô Mộc Vũ vội vàng thoát khỏi hắn chạy ra mở cửa.
Vừa rồi hai mắt đối nhau, khoảng cách giữa hai người chưa đến năm centimet, khuôn mặt của hắn hiện ra rõ ràng trước mắt cô, mỗi một đường nét đều rõ như vậy, khóe miệng tà tà cười khiến cô dường như không thể khống chế tim mình đập nhanh.
Quả nhiên, ở trước mặt hắn, cô vẫn rất nhỏ bé.
Cửa vừa mở ra.
Toàn bộ suy nghĩ của Tô Mộc Vũ bị cắt đứt
Cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là hai người này đứng trước cửa.
Tô Mộc Tình cùng Tần Nghị Hằng. Mà trong tay bọn họ là… thiệp cưới.
Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính chiến tranh lạnh.
Cũng không phải là không nói với nhau một lời hay là đối chọi nhau gay gắt, mà là loại trong lòng tự tạo ra khoảng cách. Tô Mộc Vũ vẫn như cũ, mỗi ngày tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối, dọn dẹp nhà cửa, giúp hắn sắp xếp hết mọi chuyện trong nhà, vẫn cùng chung một giường nhưng hai trái tim xa nhau đến thương cảm. Phong Kính trở về thành đại khối băng, biểu cảm trên mặt càng ngày càng ít xuất hiện.
Như có một khoảng trống vô hình ngăn cách giữa hai người bọn họ, cả hai đều có niềm kiêu hãnh của chính mình, không ao chịu cúi đầu.
Chuyện những tấm ảnh lúc trước dường như bị ai đó áp xuống, trong trường cũng không ai đề cập đến, cả trung tâm đào tạo nghệ nhân gốm sứ như bị phủ lên một tầng bóng ma. Vốn dĩ đã không ai nguyện ý nói chuyện cùng Tô Mộc Vũ thì nay càng không ai ngó ngàng gì đến cô, nếu không phải có giáo sư điểm danh thì cô còn tưởng mình là người vô hình. Nhưng tốt là, Kiều Na cũng không đến kiếm chuyện với cô nữa.
Chu Hiểu Đồng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tô Mộc Vũ, hỏi: “Mộc Vũ, hôm qua cậu đọc sách đến khuya à? Vành mắt đều đen như gấu mèo rồi. Cậu nghỉ ngơi một chút đi”
Tô Mộc Vũ lắc đầu: “Mình không sao”
“Cậu không sao? Cậu nhìn cậu kìa, xấu muốn chết, phụ nữ cần gì phải tự biến mình thành như vậy?” Chu Hiểu Đồng thật bó tay với cô “Bạn trai cậu đâu? Sao gần đây không thấyanh ta đến đón cậu? Cậu thành ra thế này không phải là do anh ta chứ? Hai người cãi nhau à?”
Tô Mộc Vũ cười cười, cũng không có giải thích, Phong Kính căn bản không phải bạn trai cô.
Để cho cô ở trước mặt người bạn duy nhất này, giữ gìn một chút thể diện đi.
Chu Hiểu Đồng nằm dài lên trên bàn thở dài” Hài, trên đời này chỉ đó những người ngay thẳng mới không làm tổn thương nhau nhưng lại không thể yêu đương!”
Yêu?
Tô Mộc Vũ không chút để ý chỉ mỉm cười, hai chữ này… quá xa xỉ, cô không thể mua nổi, không bằng tập trung vào sách vở trước mặt sẽ tốt hơn.
_________________
Tô Mộc Tình gần đây rất là đắc ý.
Cô ta thành công trong việc dùng phương thức cực kỳ đơn giản để trả thù người chị gái, hơn nữa còn khiến kẻ thù của mình không chút năng lực đáp trả, chỉ sợ người chị ngu ngốc kia của cô ta cũng còn không biết rốt cuộc là ai làm nữa.
“Tô Mộc Tình, cô đang làm cái gì đó? Còn không mau bưng trà bánh lại đây?” Bà Tần ngồi trong phòng khách cùng mấy người bạn già chơi mạt chược, một bên vênh mặt hất hàm sai khiến.
Trong phòng bếp, Tô Mộc Tình hung hăng liếc mắt, trả lời: “Con đến liền”
Chuyện khiến cô ta bực bội duy nhất lúc này là bà Tần. Từ lúc chuyển vào ngôi nhà này, bà Tần luôn xem cô ta là người giúp việc mà sai bảo. Cơn giận đã lên đến đỉnh điểm nhưng cô ta cũng không có biểu hiện ra ngoài, tối thiểu bây giờ cô ta còn muốn dựa vào bà ta để được nâng lên vị trí thiếu phu nhân Tần gia. Cô ta… nhịn!
Tô Mộc Tình mỉm cười bưng trà bánh qua, không cẩn thận vung vẫy nước trà lên trên bàn mạt chược, bà Tần bật người mắng: “Sao cô lại vụng về như thế hả? Có chút chuyện cũng làm không xong”
“Mẹ, con không cố ý…” Tô Mộc Tình ủy khuất nói.
Trước mặt mấy người bạn, bà Tần cũng không cho cô ta một chút mặt mũi, trực tiếp mắng: “Ai là mẹ cô? Cô còn chưa gả vào Tần gia tôi đâu. Nếu muốn vào cửa, sinh cho tôi đứa cháu đức tôn đi. Trong bụng không có gì, đừng vọng tưởng. Tôi đã thiệt thòi trước Tô gia nhà cô lắm rồi, lúc trước lãng phí năm năm cũng không có một đứa cháu, lần này cô đừng mong nghĩ rằng tôi ngốc nghếch để yên”
Trước mặt nhiều người như vậy, Tô Mộc Tình xấu hổ không chịu nổi, cô ta chưa từng chịu uất ức như thế. Từ nhỏ đến lớn, trong nhà đều coi cô ta là nhất, cô ta hận không thể bóp chết bà già này.
“Bác gái, bác đừng tức giận, con vừa rồi… không cẩn thận nói sai, con không dám…” Tô Mộc Tình rưng rưng nói.
Bà Tần sớm quen mắng người, trước kia là Tô Mộc Vũ, bây giờ lại có mục tiêu mới, mắng còn chưa hả dạ.
Tô Mộc Tình đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Bà Tần hoảng hồn, vội kêu to: “Cô làm sao vậy? Mau, mau gọi xe cấp cứu”
Hai giờ sau.
Tô Mộc Tình liều mạng đè nén nội tâm mừng như điên rời khỏi phòng khám bệnh.
Bà Tần còn tưởng có chuyện, vội hỏi: “Cô làm sao vậy?”. Con nhỏ này mặc dù có chút mưu kế nhưng dù sao cũng là do Nghị Hằng đưa về nhà, trước mắt bà còn con trai, cũng không thể khiến cô ta gặp chuyện gì ở Tần gia.
Trong mắt Tô Mộc Tình ngân ngấn nước mắt, kích động ôm lấy bà Tần: “Bác gái, bác sĩ nói… con có thai rồi…”
Bà Tần cả kinh, bật người mừng như điên nói: “Thật sao? Thật tốt quá! Sao con còn gọi bác gái? Thật xa lạ, mau gọi một tiếng mẹ xem nào! Đúng rồi, chúng ta mau nói cho Nghị Hằng biết nha!” Vẻ mặt bà ta cũng thay đổi một cách nhanh chóng.
Tô Mộc Tình tựa vào trong lòng bà ta nhu thuận gật đầu. Thế nhưng bà Tần không hề nhìn thấy trên mặt cô ta lộ ra nụ cười đắc ý. Vị trí thiếu phu nhân Tần gia, cô ta đã nắm chắc trong tay rồi. Còn bà già này… hừ! Có người thừa kế Tần gia tương lai, xem cô ta hành bà ta ra sao!
Chương 38: Cúi đầu trước tôi!
Tô Mộc Tình mang thai giống như một quả bom nổ tung trong cục diện vốn dĩ vừa yên ổn
Bà Tần vô cùng hài lòng, cái gì cũng không để Tô Mộc Tình động tay, xem cô ta như Phật sống. Bên Tô gia cũng mừng như điên, lần này có cháu ngoại bảo bối, càng dễ dàng bám víu lấy Tần gia.
Tô Mộc Tình nói bóng nói gió ám chỉ chuyện kết hôn với bà Tần, cái gì mà danh phận của cô ra sao cũng không sao cả nhưng không thể để cháu đích tôn của Tần gia không thể chịu uất ức
Bà Tần làm sao không hiểu ý của cô ta, có cháu nội rồi cũng không thèm quan tâm ý đồ của cô ta, trực tiếp thu xếp chuyện kết hôn.
Trái lại, Tần Nghị Hằng sau khi cao hứng lại đột nhiên chần chừ, dường như có chút do dự.
Tô Mộc Tình nhìn ra sự do dự trong mắt hắn, nhu thuận nói: “Anh rể, chuyện kết hôn em đều nghe anh. Em cái gì cũng không cần, chỉ cần anh yêu em là đủ rồi”
Thế nhưng khi ăn cơm, Tô Mộc Tình ăn rất ít.
Bà Tần làm sao chịu, cô ta ăn cũng không phải cho chính mình, mà là ăn luôn phần cháu nội đích tôn của Tần gia. Bà Tần vỗ bàn, trực tiếp quyết định hai người tháng sau sẽ kết hôn.
Chuyện tới như thế, Tần Nghị Hằng cũng đành đáp ứng. Tô Mộc Tình thẹn thùng cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang.
Cuối tuần này.
Tô Mộc Vũ bắt đầu tìm kiếm cảm xúc cho tác phẩm gốm sứ. Phong Kính hiếm khi ở nhà, nằm trên ghế đọc sách. Trong nhà, cũng chỉ cách tiếng đồng hồ tích tắc cùng âm thanh lật sách của Phong Kính.
Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng nặn đất sét, nhờ sự trợ giúp của đĩa quay, cẩn thận nặn thành hình một cái bát.
Lông mi dài dưới ánh mặt trời run nhẹ, ánh nắng như nhuộm chúng thành một màu vàng ấm áp. Đôi môi hồng hồng khẽ mở, khóe môi còn chứa một chút mỉm cười, dường như lúc này sự mệt mỏi trong suốt thời gian qua đều tan biến hết
Cả người tỏa ra hào quang, vài giọt mồ hôi trên trán thậm chí càng tô điểm lên vẻ đẹp của cô lúc này.
Ánh mắt Phong Kính tình cờ nhìn cô, rất lâu mới rời đi.
Đột nhiên, một bàn tay ôm lấy người Tô Mộc Vũ khiến tay cô run lên, chiếc bát trong tay suýt nữa rơi xuống đất. Ánh mắt cô nhìn vào đôi con ngươi đen láy trước mặt.
Chủ nhân đôi ngươi hơi cau mày, hỏi: “Vì sao không nói cho tôi?”
Tô Mộc Vũ kinh ngạc chớp mắt.
Con ngươi Phong Kính lại xuất hiện tia rét lạnh “Chuyện bức ảnh”. Nếu không phải hiệu trưởng trường báo cho hắn thì chỉ sợ hắn sẽ chẳng hay biết gì.
Càng làm cho hắn chú ý chính là ngay cả Tiền Phong cũng biết, thế mà cô ta lại giấu hắn. Rõ ràng là người của mình nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác giống như người xa lạ, qua mặt, nặng nề,…
Tô Mộc Vũ bình thản nói với vẻ cung kính: “Thật xin lỗi Phong tiên sinh, tôi nghĩ nó không quan trọng nên không có nói, lần sau tôi sẽ báo với ngài”
Lại là kiểu ăn nói đó!
Phong Kinh quả thật muốn nổ tung. Chưa có người phụ nữ nào dám thách thức sự kiên nhẫn của hắn nhiều lần như cô.
Giữ chặt người cô, kéo cô nhích lại gần mình, dường như là mặt kề mặt. Khóe miệng Phong Kính nhếch lên, cười lạnh nói: “Tô Mộc Vũ, tôi thật muốn xem cô muốn ngang bướng đến lúc nào. Cô sẽ phải cúi đầu trước tôi, rất nhanh!”
Việc này quả thật sẽ tới rất nhanh.
Chuông cửa nhất thời vang lên, Tô Mộc Vũ vội vàng thoát khỏi hắn chạy ra mở cửa.
Vừa rồi hai mắt đối nhau, khoảng cách giữa hai người chưa đến năm centimet, khuôn mặt của hắn hiện ra rõ ràng trước mắt cô, mỗi một đường nét đều rõ như vậy, khóe miệng tà tà cười khiến cô dường như không thể khống chế tim mình đập nhanh.
Quả nhiên, ở trước mặt hắn, cô vẫn rất nhỏ bé.
Cửa vừa mở ra.
Toàn bộ suy nghĩ của Tô Mộc Vũ bị cắt đứt
Cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là hai người này đứng trước cửa.
Tô Mộc Tình cùng Tần Nghị Hằng. Mà trong tay bọn họ là… thiệp cưới.