Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tình Một Đêm Cùng Anh Rể - Chương 87: Ngoại truyện 1: Giang phu nhân đi sinh em bé
Chiếc bụng của Mặc Khả Niệm càng lúc càng lớn. Những bước đi của cô cũng ngày càng trở nên khó khăn hơn.
Giang Hạ Thần ngày nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho cô từ bữa ăn đến đi lại, tắm rửa. Có những đêm cô trở mình không thể ngủ, anh lại tỉnh dậy, kể cho cô nghe hàng ngàn câu chuyện và dỗ dành cô ngủ. Lắm lúc cô đi lại khó khăn, bản thân không thể đứng dậy, anh cũng không kêu ca hay phàn nàn mà dịu dàng dìu cô đi.
Quãng thời gian này, Mặc Khả Niệm như trở thành một bà hoàng thật sự. Mọi thứ, cô không cần phải động tay động chân mà luôn có người sẵn sàng làm giúp cô.
Tính đến thời điểm này, Mặc Khả Niệm đã mang thai được hơn tám tháng. Hôm nay Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi cũng tới nhà thăm em bé. Ngoài ra là còn có chuyện muốn thông báo.
Ngồi ở trong phòng, ba cô gái vui vẻ trò chuyện. Từ lúc kết hôn tới giờ, khó khăn lắm họ mới có một buổi gặp mặt riêng như vậy. Mọi lần nếu như đi gặp nhau chắc chắn sẽ có Giang Hạ Thần, Hạ Uy Duật và Hàn Phong lẽo đẽo đi theo sau với mục đích bảo vệ họ trước những nguy hiểm đang rình rập. Cuộc sống sau hôn nhân khổ thế đó.
Cẩm Chỉ Lam lấy trong túi ra một hộp quà rồi để ra giữa, hãnh diện mói:
- Các cậu mau xem đi, thành quả của tớ bao lâu nay đó. Tặng các cậu làm kỉ niệm nha.
Mặc Khả Niệm và Hạ Chi có chút bất ngờ nhìn hộp quà được gói cẩn thận và thắt nơ vô cùng xinh xắn kia mà do dự không biết bản thân có nên mở nó ra xem không.
Nhìn hành động muốn mở nhưng lại không dám của hai người bạn mình, Cẩm Chỉ Lam tỏ vẻ giận hờn, lấy lại hộp quà rồi trực tiếp mở nó ra:
- Có mỗi việc đơn giản thế này thôi mà các cậu có cần phải làm quá như vậy không hả? Trong này có độc đâu chứ.
Mặc Khả Niệm và Hạ Chi nở một nụ cười hì hì lấy lòng eCẩm Chỉ Lam. Nhưng khi vào thứ ở bên trong hộp, cả hai bất ngờ mà hét lớn:
- Cẩm Chỉ Lam, cậu.....cậu có rồi sao?(Mặc Khả Niệm)
- Ừm, bác sĩ nói được bốn tuần rồi đó.
- Chúc mừng cậu nha! (Hạ Chi)
Đang lúc vui vẻ, Mặc Khả Niệm bất ngờ đau bụng, khuôn mặt cô trở nên tím tái vô cùng khó coi. Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi ở bên cạnh vô cùng lo lắng:
- Cậu sao vậy?
Mặc Khả Niệm có cảm giác lần này không giống với những lần trước. Cơn đau ở bụng truyền đến khiến cho Mặc Khả Niệm co thắt lại.
Hạ Chi vội vàng lấy điện thoại gọi cho Giang Hạ Thần đang ở công ty trở về. Còn Cẩm Chỉ Lam thì gọi cho bệnh viện.
Nhận được tin Mặc Khả Niệm đang gặp nguy hiểm, Giang Hạ Thần liền đi tới bệnh viện. Sao đột nhiên lại đau bụng vào lúc này? Không phải bác sĩ chuẩn đoán tháng sau mới sinh sao?
Đến nơi, thấy Mặc Khả Niệm đang nằm nghỉ ngơi trên giường, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi thấy anh tới cũng đi ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người. Trước khi đi Hạ Chi không quên nhắc nhở:
- Bác sĩ nói chị ấy sẽ sinh em bé vào ngày mai hoặc ngày kia nên anh cố gắng chăm sóc chị ấy cẩn thận nhé.
- Hiện tượng sinh sớm cũng khá nguy hiểm đó. (Cẩm Chỉ Lam)
- Tôi biết rồi. Cảm ơn hai người!
- Không có gì! Vậy bọn em về trước đây.(Hạ Chi)
Nói xong, Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi ra ngoài. Ngồi bên cạnh giường bệnh của Mặc Khả Niệm, Giang Hạ Thần có chút lo lắng vuốt ve mái tóc của cô mà thủ thỉ:
- Em và con nhất định phải an toàn nha. Anh mong chờ ngày bé con được chào đời lắm đó. Yêu hai mẹ con nhiều lắm!
Như nghe được tiếng lòng của Giang Hạ Thần, Mặc Khả Niệm từ từ mở mắt tỉnh dậy. Thấy anh đang trìu mến, dịu dàng xoa bụng mình, Mặc Khả Niệm bất giác nở một nụ cười hạnh phúc. Nắm lấy bàn tay của Giang Hạ Thần, cô khẽ nói:
- Sao anh lại ở đây? Công ty nhiều việc lắm, anh mau về đi. Em không sao!
- Em không sao nhưng anh phải ở đây để chăm sóc cho em. Anh có trách nhiệm phải để cho hai mẹ con em an toàn trong những ngày tháng sắp tới này.
- Anh có cần làm quá như vậy không?
Xoa lên tóc của Mặc Khả Niệm, anh mỉm cười đáp:
- Vì mẹ con em mọi thứ đều rất cần thiết.
Ngày hôm sau, vừa mới bốn giờ sáng, cơn đau bụng của Mặc Khả Niệm lại tái phát. Lần này cô còn đau hơn rất nhiều. Cả người đổ mồ hôi ướt đẫm áo. Khuôn mặt trở nên xanh xao.
Giang Hạ Thần ở bên cạnh thấy cả người cô thay đổi liền hốt hoảng gọi bác sĩ tới. Sau khi khám cho Mặc Khả Niệm xong, bác sĩ lên tiếng:
- Đã đến lúc Giang phu nhân phải sinh rồi. Người nhà chuẩn bị tinh thần đi thôi.
Nói xong, Mặc Khả Niệm được đưa vào phòng sinh.
Nhận được tin của cô, Giang Quân, Mặc Hàm, vợ chồng Mặc Mộc Lan cùng Hạ Uy Duật và Hàn Phong cũng có mặt đông đủ hồi hộp chờ đợi.
Sau sáu tiếng vất vả trong phòng mổ, cuối cùng bác sĩ cũng bế trong tay một bé trai bước ra ngoài. Tiếng trẻ con khóc vang lên khiến ai lấy đều vui mừng. Nhưng điều mọi người không thể ngờ tới, chàng trai hàng ngày mong muốn bảo bối bé nhỏ ra đời nay lại không thèm liếc nhìn con đến một cái mà chạy thẳng vào trong phòng sinh. Nhìn Mặc Khả Niệm lụi xơ trên chiếc giường, Giang Hạ Thần đau lòng ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay, vuốt mái tóc anh thì thầm:
- Cảm ơn em! Cảm ơn em nhiều lắm, bà xã! Em vất vả nhiều rồi, mọi chuyện sau này cứ để anh lo!
Giang Hạ Thần ngày nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho cô từ bữa ăn đến đi lại, tắm rửa. Có những đêm cô trở mình không thể ngủ, anh lại tỉnh dậy, kể cho cô nghe hàng ngàn câu chuyện và dỗ dành cô ngủ. Lắm lúc cô đi lại khó khăn, bản thân không thể đứng dậy, anh cũng không kêu ca hay phàn nàn mà dịu dàng dìu cô đi.
Quãng thời gian này, Mặc Khả Niệm như trở thành một bà hoàng thật sự. Mọi thứ, cô không cần phải động tay động chân mà luôn có người sẵn sàng làm giúp cô.
Tính đến thời điểm này, Mặc Khả Niệm đã mang thai được hơn tám tháng. Hôm nay Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi cũng tới nhà thăm em bé. Ngoài ra là còn có chuyện muốn thông báo.
Ngồi ở trong phòng, ba cô gái vui vẻ trò chuyện. Từ lúc kết hôn tới giờ, khó khăn lắm họ mới có một buổi gặp mặt riêng như vậy. Mọi lần nếu như đi gặp nhau chắc chắn sẽ có Giang Hạ Thần, Hạ Uy Duật và Hàn Phong lẽo đẽo đi theo sau với mục đích bảo vệ họ trước những nguy hiểm đang rình rập. Cuộc sống sau hôn nhân khổ thế đó.
Cẩm Chỉ Lam lấy trong túi ra một hộp quà rồi để ra giữa, hãnh diện mói:
- Các cậu mau xem đi, thành quả của tớ bao lâu nay đó. Tặng các cậu làm kỉ niệm nha.
Mặc Khả Niệm và Hạ Chi có chút bất ngờ nhìn hộp quà được gói cẩn thận và thắt nơ vô cùng xinh xắn kia mà do dự không biết bản thân có nên mở nó ra xem không.
Nhìn hành động muốn mở nhưng lại không dám của hai người bạn mình, Cẩm Chỉ Lam tỏ vẻ giận hờn, lấy lại hộp quà rồi trực tiếp mở nó ra:
- Có mỗi việc đơn giản thế này thôi mà các cậu có cần phải làm quá như vậy không hả? Trong này có độc đâu chứ.
Mặc Khả Niệm và Hạ Chi nở một nụ cười hì hì lấy lòng eCẩm Chỉ Lam. Nhưng khi vào thứ ở bên trong hộp, cả hai bất ngờ mà hét lớn:
- Cẩm Chỉ Lam, cậu.....cậu có rồi sao?(Mặc Khả Niệm)
- Ừm, bác sĩ nói được bốn tuần rồi đó.
- Chúc mừng cậu nha! (Hạ Chi)
Đang lúc vui vẻ, Mặc Khả Niệm bất ngờ đau bụng, khuôn mặt cô trở nên tím tái vô cùng khó coi. Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi ở bên cạnh vô cùng lo lắng:
- Cậu sao vậy?
Mặc Khả Niệm có cảm giác lần này không giống với những lần trước. Cơn đau ở bụng truyền đến khiến cho Mặc Khả Niệm co thắt lại.
Hạ Chi vội vàng lấy điện thoại gọi cho Giang Hạ Thần đang ở công ty trở về. Còn Cẩm Chỉ Lam thì gọi cho bệnh viện.
Nhận được tin Mặc Khả Niệm đang gặp nguy hiểm, Giang Hạ Thần liền đi tới bệnh viện. Sao đột nhiên lại đau bụng vào lúc này? Không phải bác sĩ chuẩn đoán tháng sau mới sinh sao?
Đến nơi, thấy Mặc Khả Niệm đang nằm nghỉ ngơi trên giường, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi thấy anh tới cũng đi ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người. Trước khi đi Hạ Chi không quên nhắc nhở:
- Bác sĩ nói chị ấy sẽ sinh em bé vào ngày mai hoặc ngày kia nên anh cố gắng chăm sóc chị ấy cẩn thận nhé.
- Hiện tượng sinh sớm cũng khá nguy hiểm đó. (Cẩm Chỉ Lam)
- Tôi biết rồi. Cảm ơn hai người!
- Không có gì! Vậy bọn em về trước đây.(Hạ Chi)
Nói xong, Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi ra ngoài. Ngồi bên cạnh giường bệnh của Mặc Khả Niệm, Giang Hạ Thần có chút lo lắng vuốt ve mái tóc của cô mà thủ thỉ:
- Em và con nhất định phải an toàn nha. Anh mong chờ ngày bé con được chào đời lắm đó. Yêu hai mẹ con nhiều lắm!
Như nghe được tiếng lòng của Giang Hạ Thần, Mặc Khả Niệm từ từ mở mắt tỉnh dậy. Thấy anh đang trìu mến, dịu dàng xoa bụng mình, Mặc Khả Niệm bất giác nở một nụ cười hạnh phúc. Nắm lấy bàn tay của Giang Hạ Thần, cô khẽ nói:
- Sao anh lại ở đây? Công ty nhiều việc lắm, anh mau về đi. Em không sao!
- Em không sao nhưng anh phải ở đây để chăm sóc cho em. Anh có trách nhiệm phải để cho hai mẹ con em an toàn trong những ngày tháng sắp tới này.
- Anh có cần làm quá như vậy không?
Xoa lên tóc của Mặc Khả Niệm, anh mỉm cười đáp:
- Vì mẹ con em mọi thứ đều rất cần thiết.
Ngày hôm sau, vừa mới bốn giờ sáng, cơn đau bụng của Mặc Khả Niệm lại tái phát. Lần này cô còn đau hơn rất nhiều. Cả người đổ mồ hôi ướt đẫm áo. Khuôn mặt trở nên xanh xao.
Giang Hạ Thần ở bên cạnh thấy cả người cô thay đổi liền hốt hoảng gọi bác sĩ tới. Sau khi khám cho Mặc Khả Niệm xong, bác sĩ lên tiếng:
- Đã đến lúc Giang phu nhân phải sinh rồi. Người nhà chuẩn bị tinh thần đi thôi.
Nói xong, Mặc Khả Niệm được đưa vào phòng sinh.
Nhận được tin của cô, Giang Quân, Mặc Hàm, vợ chồng Mặc Mộc Lan cùng Hạ Uy Duật và Hàn Phong cũng có mặt đông đủ hồi hộp chờ đợi.
Sau sáu tiếng vất vả trong phòng mổ, cuối cùng bác sĩ cũng bế trong tay một bé trai bước ra ngoài. Tiếng trẻ con khóc vang lên khiến ai lấy đều vui mừng. Nhưng điều mọi người không thể ngờ tới, chàng trai hàng ngày mong muốn bảo bối bé nhỏ ra đời nay lại không thèm liếc nhìn con đến một cái mà chạy thẳng vào trong phòng sinh. Nhìn Mặc Khả Niệm lụi xơ trên chiếc giường, Giang Hạ Thần đau lòng ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay, vuốt mái tóc anh thì thầm:
- Cảm ơn em! Cảm ơn em nhiều lắm, bà xã! Em vất vả nhiều rồi, mọi chuyện sau này cứ để anh lo!