Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-97
Chương 97
Tề Kỳ Nam cũng nhân cơ hội Tề Lăng Hạo vui vẻ mà lên tiếng nói với anh: “Anh Hạo à, anh đã cho Cẩm Giang cơ hội đến Hoàng Kim Uyển Cảnh chơi rồi vậy thì thi thoảng em ghé qua đó ăn cơm ké có được không vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo liền hật mặt lên đáp: “Nhà của anh ở khu đất số 9 thì nhà của cậu cũng ở khu đất số 2 thuộc khu đô thị Hoàng Kim Vịnh Thần rồi còn gì, nhà ai cũng to như nhau mà mắc gì qua ăn ké”.
Tề Kỳ Nam như bị dội nguyên gáo nước lạnh vào mặt, anh ai oán lên tiếng: “Lúc anh bắt em từ London quay về đây giúp anh vào trường…”.
“Đến ăn cơm ké thì được nhưng tuyệt đối không được đòi hỏi, thi thoảng cũng nên mang rau cậu tự tay trồng qua cho đầu bếp nhà tôi chế biến thành món ăn thượng hạng đi là được”.
Tề Lăng Hạo vốn biết Tề Kỳ Nam lại lôi chuyện cũ ra nói, anh không muốn Kiều Uyển Vũ biết về chuyện anh gọi Tề Kỳ Nam từ bên London quay về Vịnh Xuyên vào học ở trường Tuế Lâm để điều tra về Kiều Uyển Vũ năm đó nên liền lên tiếng ngăn cản Tề Kỳ Nam nói tiếp.
Tề Kỳ Nam thừa biết điểm yếu này của Tề Lăng Hạo nên mỗi khi có cơ hội sử dụng thì anh nhất định sẽ tận dụng triệt để.
“Cảm ơn anh Hạo đã chiếu cố a, em hứa không có đòi hỏi quá đáng và thường xuyên mang thức ăn qua nhà anh chị ăn cùng”.
Tề Lăng Hạo miễn cưỡng gật đầu: “Uhm”.
Mạc Hy Nhi sau khi trở về phòng riêng của mình thì lập tức nổi điên lên, những vật bằng thủy tinh dễ vỡ đều không thoát khỏi đôi tay của cô ta, gối và gấu bông thì bị ném lung tung trong phòng.
Mạc Hy Nhi tức giận đến tím cả mặt, gân xanh nổi đầy trên trán, cô ta tức tối lẩm bẩm: “Vì cái gì mà Kiều Uyển Vũ có thể ngang nhiên được gả cho anh Hạo? Vì cái gì mà cô ta có thể được chấp nhận làm thiếu phu nhân ở Tề gia này chứ trong khi từ năm 8 tuổi tôi đã gặp và yêu anh Hạo từ cái nhìn đầu tiên rồi”.
Mạc Hy Nhi tức tối vừa đập đồ vừa hét lên tinh tinh cho hả cơn giận trong lòng của mình, cô ta bất lực ngồi nhìn trong gương ánh mắt toát lên vẻ độc ác: “Kiều Uyển Vũ hôm nay cô bắt tôi phải cúi đầu xin lỗi cô thì sau này tôi nhất định bắt cô trả lại gấp trăm gấp ngàn lần cô cứ chống mắt lên mà xem Mạc Hy Nhi này có thể làm được những gì”.
Tề phu nhân mở cửa phòng của Mạc Hy Nhi đi vào thì thấy một bãi chiến trường hỗn độn bên trong, bà lên tiếng hỏi: “Hy Nhi con đang làm cái gì vậy hả? Sao mọi thứ lại lung tung lên thế này hả?”.
Mạc Hy Nhi uất ức nhìn Tề phu nhân nước mắt ngắn nước mắt dài tuông ra: “Dì à, rõ ràng là con không có làm sai tại sao dì lại bảo con phải xin lỗi con nhỏ đó chứ?”.
Tề phu nhân thở dài lên tiếng giải thích: “Nếu lúc đó con không xin lỗi thì chỉ thể hiện rằng con là đứa không hiểu chuyện mà thôi”.
Mạc Hy Nhi nghe vậy càng tức tối hơn nữa: “Rõ ràng là dì dượng đã nói là chỉ chọn con làm vợ của anh Hạo thôi mà tại sao bây giờ ngay cả dượng cũng ủng hộ Kiều Uyển Vũ cơ chứ. Dì có biết là từ năm 8 tuổi thì trong lòng con đã chỉ yêu một mình anh Hạo thôi cả đời này con cũng đã xác định là chỉ làm vợ của anh ấy mà thôi, con nhỏ Kiều Uyển Vũ đó từ đâu xuất hiện lại có thể cướp mất anh Hạo của con chứ…”.
Tề phu nhân liền dùng hai tay giữ chặt hai vai của Mạc Hy Nhi lại rồi nhìn thẳng vào mắt của cô mà lên tiếng: “Những lúc như thế này con càng phải tỉnh táo hơn bao giờ hết hiểu không, nếu con cứ tỏ ra mù quáng như thế thì chắc chắn con sẽ mãi mãi mất đi Lăng Hạo đó”.
Mạc Hy Nhi nhăn nhó: “Con mất anh ấy từ lâu rồi còn gì”.
Tề phu nhân tự tin lên tiếng nói với Mạc Hy Nhi: “Con yên tâm đi dì nhất định sẽ giúp con có được Lăng Hạo bởi vì dì cũng chỉ chấm con là con dâu thôi nhưng chúng ta phải từ từ tính kế lâu dài không thể vội được, con mau chấn chỉnh lại tâm trạng rồi ra ngoài dự tiệc đi nên nhớ mọi người vẫn luôn nghĩ con mới là vị hôn thê của Lăng Hạo đó nha”.
Mạc Hy Nhi liền bừng tỉnh ra, mấy năm nay những người thân thiết với bên Tề gia đều nghĩ Mạc Hy Nhi chính là vị hôn thê của Tề Lăng Hạo chỉ cần anh gật đầu thì sẽ tổ chức một hôn lễ thế kỷ thật là hoành tráng.
Mạc Hy Nhi liền đưa tay lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn Tề phu nhân rồi lên tiếng đáp: “Con hiểu ý của dì rồi, dì cứ xuống trước con sửa soạn lại một chút rồi sẽ xuống sảnh tiệc ngay ạ”.
Tề Trạch Viên rộng lớn đến nỗi có một sảnh riêng sang trọng chuyên dụng để tổ chức tiệc tại gia nằm ngay bên hồ bơi vô cùng sang chảnh.
Khách mời hôm nay của Tề gia toàn là người trong giới thượng lưu và một số đối tác làm ăn, có khá nhiều chàng trai trạc tuổi của Tề Cẩm Giang tham dự tiệc với mong muốn lọt vào mắt xanh của cô nhưng hình như cô đều lơ hết bởi vì Tề Cẩm Giang vẫn chưa hiểu hết tình yêu là cái gì nên chẳng để tâm đến.
Tề Kỳ Nam cũng nhân cơ hội Tề Lăng Hạo vui vẻ mà lên tiếng nói với anh: “Anh Hạo à, anh đã cho Cẩm Giang cơ hội đến Hoàng Kim Uyển Cảnh chơi rồi vậy thì thi thoảng em ghé qua đó ăn cơm ké có được không vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo liền hật mặt lên đáp: “Nhà của anh ở khu đất số 9 thì nhà của cậu cũng ở khu đất số 2 thuộc khu đô thị Hoàng Kim Vịnh Thần rồi còn gì, nhà ai cũng to như nhau mà mắc gì qua ăn ké”.
Tề Kỳ Nam như bị dội nguyên gáo nước lạnh vào mặt, anh ai oán lên tiếng: “Lúc anh bắt em từ London quay về đây giúp anh vào trường…”.
“Đến ăn cơm ké thì được nhưng tuyệt đối không được đòi hỏi, thi thoảng cũng nên mang rau cậu tự tay trồng qua cho đầu bếp nhà tôi chế biến thành món ăn thượng hạng đi là được”.
Tề Lăng Hạo vốn biết Tề Kỳ Nam lại lôi chuyện cũ ra nói, anh không muốn Kiều Uyển Vũ biết về chuyện anh gọi Tề Kỳ Nam từ bên London quay về Vịnh Xuyên vào học ở trường Tuế Lâm để điều tra về Kiều Uyển Vũ năm đó nên liền lên tiếng ngăn cản Tề Kỳ Nam nói tiếp.
Tề Kỳ Nam thừa biết điểm yếu này của Tề Lăng Hạo nên mỗi khi có cơ hội sử dụng thì anh nhất định sẽ tận dụng triệt để.
“Cảm ơn anh Hạo đã chiếu cố a, em hứa không có đòi hỏi quá đáng và thường xuyên mang thức ăn qua nhà anh chị ăn cùng”.
Tề Lăng Hạo miễn cưỡng gật đầu: “Uhm”.
Mạc Hy Nhi sau khi trở về phòng riêng của mình thì lập tức nổi điên lên, những vật bằng thủy tinh dễ vỡ đều không thoát khỏi đôi tay của cô ta, gối và gấu bông thì bị ném lung tung trong phòng.
Mạc Hy Nhi tức giận đến tím cả mặt, gân xanh nổi đầy trên trán, cô ta tức tối lẩm bẩm: “Vì cái gì mà Kiều Uyển Vũ có thể ngang nhiên được gả cho anh Hạo? Vì cái gì mà cô ta có thể được chấp nhận làm thiếu phu nhân ở Tề gia này chứ trong khi từ năm 8 tuổi tôi đã gặp và yêu anh Hạo từ cái nhìn đầu tiên rồi”.
Mạc Hy Nhi tức tối vừa đập đồ vừa hét lên tinh tinh cho hả cơn giận trong lòng của mình, cô ta bất lực ngồi nhìn trong gương ánh mắt toát lên vẻ độc ác: “Kiều Uyển Vũ hôm nay cô bắt tôi phải cúi đầu xin lỗi cô thì sau này tôi nhất định bắt cô trả lại gấp trăm gấp ngàn lần cô cứ chống mắt lên mà xem Mạc Hy Nhi này có thể làm được những gì”.
Tề phu nhân mở cửa phòng của Mạc Hy Nhi đi vào thì thấy một bãi chiến trường hỗn độn bên trong, bà lên tiếng hỏi: “Hy Nhi con đang làm cái gì vậy hả? Sao mọi thứ lại lung tung lên thế này hả?”.
Mạc Hy Nhi uất ức nhìn Tề phu nhân nước mắt ngắn nước mắt dài tuông ra: “Dì à, rõ ràng là con không có làm sai tại sao dì lại bảo con phải xin lỗi con nhỏ đó chứ?”.
Tề phu nhân thở dài lên tiếng giải thích: “Nếu lúc đó con không xin lỗi thì chỉ thể hiện rằng con là đứa không hiểu chuyện mà thôi”.
Mạc Hy Nhi nghe vậy càng tức tối hơn nữa: “Rõ ràng là dì dượng đã nói là chỉ chọn con làm vợ của anh Hạo thôi mà tại sao bây giờ ngay cả dượng cũng ủng hộ Kiều Uyển Vũ cơ chứ. Dì có biết là từ năm 8 tuổi thì trong lòng con đã chỉ yêu một mình anh Hạo thôi cả đời này con cũng đã xác định là chỉ làm vợ của anh ấy mà thôi, con nhỏ Kiều Uyển Vũ đó từ đâu xuất hiện lại có thể cướp mất anh Hạo của con chứ…”.
Tề phu nhân liền dùng hai tay giữ chặt hai vai của Mạc Hy Nhi lại rồi nhìn thẳng vào mắt của cô mà lên tiếng: “Những lúc như thế này con càng phải tỉnh táo hơn bao giờ hết hiểu không, nếu con cứ tỏ ra mù quáng như thế thì chắc chắn con sẽ mãi mãi mất đi Lăng Hạo đó”.
Mạc Hy Nhi nhăn nhó: “Con mất anh ấy từ lâu rồi còn gì”.
Tề phu nhân tự tin lên tiếng nói với Mạc Hy Nhi: “Con yên tâm đi dì nhất định sẽ giúp con có được Lăng Hạo bởi vì dì cũng chỉ chấm con là con dâu thôi nhưng chúng ta phải từ từ tính kế lâu dài không thể vội được, con mau chấn chỉnh lại tâm trạng rồi ra ngoài dự tiệc đi nên nhớ mọi người vẫn luôn nghĩ con mới là vị hôn thê của Lăng Hạo đó nha”.
Mạc Hy Nhi liền bừng tỉnh ra, mấy năm nay những người thân thiết với bên Tề gia đều nghĩ Mạc Hy Nhi chính là vị hôn thê của Tề Lăng Hạo chỉ cần anh gật đầu thì sẽ tổ chức một hôn lễ thế kỷ thật là hoành tráng.
Mạc Hy Nhi liền đưa tay lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn Tề phu nhân rồi lên tiếng đáp: “Con hiểu ý của dì rồi, dì cứ xuống trước con sửa soạn lại một chút rồi sẽ xuống sảnh tiệc ngay ạ”.
Tề Trạch Viên rộng lớn đến nỗi có một sảnh riêng sang trọng chuyên dụng để tổ chức tiệc tại gia nằm ngay bên hồ bơi vô cùng sang chảnh.
Khách mời hôm nay của Tề gia toàn là người trong giới thượng lưu và một số đối tác làm ăn, có khá nhiều chàng trai trạc tuổi của Tề Cẩm Giang tham dự tiệc với mong muốn lọt vào mắt xanh của cô nhưng hình như cô đều lơ hết bởi vì Tề Cẩm Giang vẫn chưa hiểu hết tình yêu là cái gì nên chẳng để tâm đến.