Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-91
Chương 91
Kiều Uyển Vũ ngây ngô không hiểu câu nói đó của Tề Lăng Hạo có nghĩa là muốn cô cùng anh đi hết cuộc đời nên liền gật đầu đáp: “Thì trước giờ em vẫn giúp anh thắt cà vạt vào mỗi buổi sáng đó thôi, sao tự nhiên hôm nay lại nói như thế”.
Tề Lăng Hạo qua loa đáp: “Không có gì hết tại anh quen với việc mỗi sáng em đều thắt cà vạt cho anh rồi mà thôi đổi người khác anh sẽ không hài lòng đâu, thôi em mau thay y phục đi nếu không sẽ muộn đấy chúng ta là người nhà phải cùng đón khách mới đúng chứ”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu rồi đi qua kệ tủ để mấy bộ dạ phục, cô chọn một bộ váy may bằng chất liệu voan nhẹ nhàng bồng bềnh dạng xòe dài đến chân, những lớp voan bên trong có màu kem nhẹ nhàng bên ngoài có thêm một lớp voan màu đen huyền bí làm nên sự sáng tạo độc đáo cho tổng thể.
Kiều Uyển Vũ mặc bộ áo vào thì rất dễ dàng nhưng cô chỉ đưa tay ra sau kéo đến giữa lưng thôi rồi không thể kéo lên tiếp được, cô khó chịu với chính mình.
Qua một lúc vật vã, Kiều Uyển Vũ cảm nhận được là có người giúp cô kéo khóa áo lên, cô ngẩng đầu nhìn vào gương thì thấy Tề Lăng Hạo đang đứng phía sau mình.
“Em đúng là ngốc mà sao không kêu anh giúp”.
Kiều Uyển Vũ đỏ mặt đáp qua loa: “Em nghĩ là mình có thể tự làm được”.
Tề Lăng Hạo nở một nụ cười lưu manh trên môi rồi lên tiếng: “Vậy để anh kéo cái khóa xuống rồi em tự mình kéo lên cho anh xem nha”.
Tề Lăng Hạo vừa đưa tay lên thì Kiều Uyển Vũ đã quay người lại đưa tay lên ngăn cản anh: “Anh đã có lòng giúp thì xem như em nhận đi, cũng sắp trễ rồi chúng ta mau đi thôi”.
Kiều Uyển Vũ vội đưa tay lấy cái ví bằng pha lê trên bàn rồi bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ.
Tề Lăng Hạo liền bắt lấy cổ tay của Kiều Uyển Vũ kéo lại làm cô giật mình: “Còn…có chuyện gì…nữa sao???”.
Tề Lăng Hạo chỉ tay qua kệ để giày rồi lên tiếng hỏi: “Em vẫn chưa chọn giày mà”.
Kiều Uyển Vũ căng thẳng đáp: “Em quên mất…để em qua chọn”.
Đứng nhìn qua một lượt Kiều Uyển Vũ quyết định lấy đôi giày cao gót màu đen có đính đá quý cho phù hợp với bộ trang phục mình đang mặc trên người.
Lúc Kiều Uyển Vũ vừa tính ngồi xuống để mang giày thì Tề Lăng Hạo đưa tay cầm lấy đôi giày rồi lên tiếng: “Để anh giúp em đi giày”.
Kiều Uyển Vũ vội xua tay: “Không cần đâu cái này em có thể tự làm được mà, sao có thể để anh giúp em đi giày được chứ?”.
Tề Lăng Hạo liền nhướng mày lên tiếng: “Vậy từ bây giờ chúng ta làm thêm một giao ước đi, em giúp anh thắt cà vạt anh giúp em kéo khóa áo và đi giày là huề rồi”.
Kiều Uyển Vũ tự nhiên lại cảm thấy trái tim ấm áp vô cùng, có đôi lúc cô cũng cảm thấy trái tim rung động trước Tề Lăng Hạo cũng vài lần mong muốn rằng cuộc sống của cô và Tề Lăng Hạo cứ vậy mà kéo dài đến cuối đời không thay đổi nữa cũng được.
Tề Lăng Hạo giúp Kiều Uyển Vũ đi giày vào chân rồi đứng dậy ngắm nhìn cô, anh mỉm cười lên tiếng: “Uyển Vũ, dù có nhìn bao nhiêu lần thì đối với anh…em vẫn mãi là nàng công chúa bước ra từ câu truyện cổ tích”.
Kiều Uyển Vũ nở nụ cười có nét trào phúng lên tiếng hỏi: “Là nàng công chúa lọ lem bất hạnh hả? Hoàng tử chỉ nhớ đến cô ấy khi cô ấy mặc trang phục của công chúa nhưng sau đó lại chẳng nhớ cô ấy khi cô ấy mặc một bộ trang phục tầm thường”.
Tề Lăng Hạo đưa tay lên áp tay vào của Kiều Uyển Vũ rồi mỉm cười lên tiếng đáp lại: “Dù em có mặc thứ gì trên người anh cũng nhất định sẽ nhận ra dù là một bộ váy lộng lẫy rực rỡ màu sắc hay chỉ đơn giản là một chiếc áo bình thường”.
Kiều Uyển Vũ chỉ tay vào đồng hồ lớn treo trên tường rồi nói: “Vậy bây giờ đi về Tề Trạch Viên hay đứng ở đây bàn luận về truyện cổ tích với công chúa đây hả?”.
Tề Lăng Hạo liền gật đầu: “Chúng ta đi thôi”.
Ở Tề Trạch Viên hôm nay trang hoàng vô cùng lộng lẫy, hoa hồng màu xanh được trang trí khắp nơi bởi vì đây là loại hoa mà Tề Cẩm Giang thích nhất.
Tề phu nhân một bộ sườn xám màu xanh lá có thêu họa tiết rồng phụng nhìn vô cùng cao quý, đứng bên cạnh là Tề Cẩm Giang hôm nay cô mặc một bộ váy xòa rộng dài tới chân màu hồng pastel vô cùng ngọt ngào.
Mạc Hy Nhi cũng đầu tư không ít thời gian để trang điểm cho thật lộng lẫy, cô ta chọn váy dạ hội dài ôm sát body khoe được những đường cong gợi cảm thu hút những người khác giới không thể rời mắt.
Hôm nay khách mời đến Tề gia dự tiệc mừng Tề Cẩm Giang trở về rất đông, phần lớn là bạn bè trong giới làm ăn của Tề Bách Hào, Tê phu nhân thì muốn nhân cơ hội này chọn một ý trung nhân cho Tề Cẩm Giang nhưng cô không hề hay biết.
Tề Lăng Hạo tự mình lái chiếc Bugatti La voiture Noire màu đen cùng Kiều Uyển Vũ về Tề Trạch Viên, lúc xe của anh đổ tại cổng của Tề gia thì Mạc Hy Nhi liền mừng rỡ đi ra đón người.
Tề Lăng Hạo bước xuống xe trước, Mạc Hy Nhi liền xấn tới vui cười lên tiếng bắt chuyện với anh: “Hạo, sao anh về trễ quá vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo tỏ thái độ chán ghét rõ rệt ra mặt đối với Mạc Hy Nhi anh lạnh lùng lên tiếng đáp: “Tôi chẳng qua chỉ đến dự với tư cách là một người khách không hơn không kém, muốn diễn kịch gì thì mấy người tự diễn với nhau đi tôi chẳng có hứng thú”.
Kiều Uyển Vũ ngây ngô không hiểu câu nói đó của Tề Lăng Hạo có nghĩa là muốn cô cùng anh đi hết cuộc đời nên liền gật đầu đáp: “Thì trước giờ em vẫn giúp anh thắt cà vạt vào mỗi buổi sáng đó thôi, sao tự nhiên hôm nay lại nói như thế”.
Tề Lăng Hạo qua loa đáp: “Không có gì hết tại anh quen với việc mỗi sáng em đều thắt cà vạt cho anh rồi mà thôi đổi người khác anh sẽ không hài lòng đâu, thôi em mau thay y phục đi nếu không sẽ muộn đấy chúng ta là người nhà phải cùng đón khách mới đúng chứ”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu rồi đi qua kệ tủ để mấy bộ dạ phục, cô chọn một bộ váy may bằng chất liệu voan nhẹ nhàng bồng bềnh dạng xòe dài đến chân, những lớp voan bên trong có màu kem nhẹ nhàng bên ngoài có thêm một lớp voan màu đen huyền bí làm nên sự sáng tạo độc đáo cho tổng thể.
Kiều Uyển Vũ mặc bộ áo vào thì rất dễ dàng nhưng cô chỉ đưa tay ra sau kéo đến giữa lưng thôi rồi không thể kéo lên tiếp được, cô khó chịu với chính mình.
Qua một lúc vật vã, Kiều Uyển Vũ cảm nhận được là có người giúp cô kéo khóa áo lên, cô ngẩng đầu nhìn vào gương thì thấy Tề Lăng Hạo đang đứng phía sau mình.
“Em đúng là ngốc mà sao không kêu anh giúp”.
Kiều Uyển Vũ đỏ mặt đáp qua loa: “Em nghĩ là mình có thể tự làm được”.
Tề Lăng Hạo nở một nụ cười lưu manh trên môi rồi lên tiếng: “Vậy để anh kéo cái khóa xuống rồi em tự mình kéo lên cho anh xem nha”.
Tề Lăng Hạo vừa đưa tay lên thì Kiều Uyển Vũ đã quay người lại đưa tay lên ngăn cản anh: “Anh đã có lòng giúp thì xem như em nhận đi, cũng sắp trễ rồi chúng ta mau đi thôi”.
Kiều Uyển Vũ vội đưa tay lấy cái ví bằng pha lê trên bàn rồi bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ.
Tề Lăng Hạo liền bắt lấy cổ tay của Kiều Uyển Vũ kéo lại làm cô giật mình: “Còn…có chuyện gì…nữa sao???”.
Tề Lăng Hạo chỉ tay qua kệ để giày rồi lên tiếng hỏi: “Em vẫn chưa chọn giày mà”.
Kiều Uyển Vũ căng thẳng đáp: “Em quên mất…để em qua chọn”.
Đứng nhìn qua một lượt Kiều Uyển Vũ quyết định lấy đôi giày cao gót màu đen có đính đá quý cho phù hợp với bộ trang phục mình đang mặc trên người.
Lúc Kiều Uyển Vũ vừa tính ngồi xuống để mang giày thì Tề Lăng Hạo đưa tay cầm lấy đôi giày rồi lên tiếng: “Để anh giúp em đi giày”.
Kiều Uyển Vũ vội xua tay: “Không cần đâu cái này em có thể tự làm được mà, sao có thể để anh giúp em đi giày được chứ?”.
Tề Lăng Hạo liền nhướng mày lên tiếng: “Vậy từ bây giờ chúng ta làm thêm một giao ước đi, em giúp anh thắt cà vạt anh giúp em kéo khóa áo và đi giày là huề rồi”.
Kiều Uyển Vũ tự nhiên lại cảm thấy trái tim ấm áp vô cùng, có đôi lúc cô cũng cảm thấy trái tim rung động trước Tề Lăng Hạo cũng vài lần mong muốn rằng cuộc sống của cô và Tề Lăng Hạo cứ vậy mà kéo dài đến cuối đời không thay đổi nữa cũng được.
Tề Lăng Hạo giúp Kiều Uyển Vũ đi giày vào chân rồi đứng dậy ngắm nhìn cô, anh mỉm cười lên tiếng: “Uyển Vũ, dù có nhìn bao nhiêu lần thì đối với anh…em vẫn mãi là nàng công chúa bước ra từ câu truyện cổ tích”.
Kiều Uyển Vũ nở nụ cười có nét trào phúng lên tiếng hỏi: “Là nàng công chúa lọ lem bất hạnh hả? Hoàng tử chỉ nhớ đến cô ấy khi cô ấy mặc trang phục của công chúa nhưng sau đó lại chẳng nhớ cô ấy khi cô ấy mặc một bộ trang phục tầm thường”.
Tề Lăng Hạo đưa tay lên áp tay vào của Kiều Uyển Vũ rồi mỉm cười lên tiếng đáp lại: “Dù em có mặc thứ gì trên người anh cũng nhất định sẽ nhận ra dù là một bộ váy lộng lẫy rực rỡ màu sắc hay chỉ đơn giản là một chiếc áo bình thường”.
Kiều Uyển Vũ chỉ tay vào đồng hồ lớn treo trên tường rồi nói: “Vậy bây giờ đi về Tề Trạch Viên hay đứng ở đây bàn luận về truyện cổ tích với công chúa đây hả?”.
Tề Lăng Hạo liền gật đầu: “Chúng ta đi thôi”.
Ở Tề Trạch Viên hôm nay trang hoàng vô cùng lộng lẫy, hoa hồng màu xanh được trang trí khắp nơi bởi vì đây là loại hoa mà Tề Cẩm Giang thích nhất.
Tề phu nhân một bộ sườn xám màu xanh lá có thêu họa tiết rồng phụng nhìn vô cùng cao quý, đứng bên cạnh là Tề Cẩm Giang hôm nay cô mặc một bộ váy xòa rộng dài tới chân màu hồng pastel vô cùng ngọt ngào.
Mạc Hy Nhi cũng đầu tư không ít thời gian để trang điểm cho thật lộng lẫy, cô ta chọn váy dạ hội dài ôm sát body khoe được những đường cong gợi cảm thu hút những người khác giới không thể rời mắt.
Hôm nay khách mời đến Tề gia dự tiệc mừng Tề Cẩm Giang trở về rất đông, phần lớn là bạn bè trong giới làm ăn của Tề Bách Hào, Tê phu nhân thì muốn nhân cơ hội này chọn một ý trung nhân cho Tề Cẩm Giang nhưng cô không hề hay biết.
Tề Lăng Hạo tự mình lái chiếc Bugatti La voiture Noire màu đen cùng Kiều Uyển Vũ về Tề Trạch Viên, lúc xe của anh đổ tại cổng của Tề gia thì Mạc Hy Nhi liền mừng rỡ đi ra đón người.
Tề Lăng Hạo bước xuống xe trước, Mạc Hy Nhi liền xấn tới vui cười lên tiếng bắt chuyện với anh: “Hạo, sao anh về trễ quá vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo tỏ thái độ chán ghét rõ rệt ra mặt đối với Mạc Hy Nhi anh lạnh lùng lên tiếng đáp: “Tôi chẳng qua chỉ đến dự với tư cách là một người khách không hơn không kém, muốn diễn kịch gì thì mấy người tự diễn với nhau đi tôi chẳng có hứng thú”.