Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 488
Trước lúc Tề Lăng Hạo đi tắm thì Kiều Uyển Vũ sẽ chuẩn bị nước ấm quần áo để sẵn cho anh, mọi ngày vẫn là quản gia Đinh giúp anh nhưng từ ngày Kiều Uyển Vũ trở về thì cô vẫn luôn lặng lẽ giúp anh.
Lúc cài nút áo cho Tề Lăng Hạo, Kiều Uyển Vũ nhìn thấy hình xăm trên ngực trái của anh tự nhiên lại nghẹn ngào đến rơi nước mắt.
Tề Lăng Hạo cảm giác người trước mặt đứng yên bất động nên lên tiếng hỏi: “Quản gia Đinh ông làm sao vậy hả?”.
Kiều Uyển Vũ không đáp mà tiếp tục cài nốt những chiếc nút áo còn lại giúp Tề Lăng Hạo rồi lấy máy sấy tóc đến sấy tóc cho anh.
Kiều Uyển Vũ dắt Tề Lăng Hạo qua chỗ ghế mây ngồi xuống rồi bật máy sấy lên để hông khô tóc cho anh.
Trước đây Tề Lăng Hạo thường trên đùi cô Kiều Uyển Vũ để cô sấy tóc cho mình anh thích nhất cảm giác những ngón tay thon dài của cô luồn vào tóc mình rất thoải mái, hôm nay anh đột nhiên có lại cảm giác cũ nên rất hoang mang.
“Là ai đang ở đây vậy hả?” Tề Lăng Hạo nhíu mày lên tiếng hỏi.
Tề Lăng Hạo cảm giác được những ngón tay đang luồng vào tóc của mình là của phụ nữ bởi vì bàn tay của quản gia Đinh khô cứng lại sần sùi không có mềm mại như thế này chút nào hết.
Đáp lại Tề Lăng Hạo là sự im lặng khiến cho anh cảm thấy rất khó chịu: “Là cô sao Tiểu Ninh?”.
Kiều Uyển Vũ gõ ngón tay lên mặt bằng hai cái đây là ký hiệu giao tiếp của Tiểu Ninh và Tề Lăng Hạo có ý nghĩa là đúng rồi.
Tề Lăng Hạo khẽ thở dài rồi thầm nghĩ “Cô ấy đang ở Pháp không thể nào xuất hiện ở Hoàng Kim Uyển Cảnh được đâu”.
Kiều Uyển Vũ nhìn Tề Lăng Hạo như muốn nói “Là em đây Lăng Hạo em đã trở về bên cạnh anh rồi đây”.
Lúc Tề Lăng Hạo lên giường nằm ngủ rồi Kiều Uyển Vũ mới nhẹ nhàng đi tới kéo chăng lên đắp cho anh, cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ phòng vừa phải, cô ngồi xuống áp lòng bàn tay vào má của Tề Lăng Hạo thì thầm: “Đồ ngốc em trở về rồi đây”.
Kiều Uyển Vũ thường ngồi chờ cho đến lúc Tề Lăng Hạo đã hoàn toàn ngủ say rồi mới trãi chăn nệm dưới đất ra nằm xuống bên cạnh giường của anh để lúc anh cần gì thì cô có thể giúp đỡ ngay được.
Sáng nay, Kiều Uyển Vũ đến Vĩnh Hằng Hoa Viên thắp hương cho Kiều Cẩn Dương, sau đó qua mộ của Bạch Cẩm Phi thì vô tình gặp Tề Bách Hào, ông cũng đến viếng mộ của Bạch Cẩm Phi còn mang theo hoa Cẩm Tú Cầu đến trồng thêm ở mộ của bà.
Gặp lại Kiều Uyển Vũ, Tề Bách Hào vô cùng ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Uyển Vũ con về Vịnh Xuyên khi nào vậy hả?”.
Kiều Uyển Vũ cúi đầu lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Con chào ba ạ, con vừa mới về Vịnh Xuyên cũng khoảng một tuần thôi ạ”.
Tề Bách Hào vừa mừng vừa lo trong đáy mắt, ông biết Tề Lăng Hạo vẫn một lòng hướng về Kiều Uyển Vũ nếu cô trở về thì chắc chắn anh sẽ rất vui nhưng ông cũng lo sợ là cô sẽ không tha thứ cho những chuyện mà anh đã làm tổn thương cô vào lúc trước.
Tề Bách Hào chần chừ hồi lâu rồi mở lời lên tiếng trước: “Uyển Vũ nếu con không vội có thể nói chuyện với ba một chút được không?”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu đồng ý: “Dạ được ạ”.
Tề Bách Hào và Kiều Uyển Vũ ngồi ở một băng ghế gỗ trong Vĩnh Hằng Hoa Viên, ông lên tiếng trước: “Uyển Vũ à, trước tiên ba muốn xin lỗi con trước bởi vì tất cả những chuyện trong quá khứ từ việc ba phản đối con đến với Lăng Hạo cho đến những lời cay độc mà ba đã nói về con”.
“Chuyện cũng đã qua lâu rồi ba đừng tự trách nữa cái gì qua được thì chúng ta để cho nó qua đi được không ba”.
Tề Bách Hào rủ mắt: “Con nói vậy thì ba cũng nhẹ lòng, ba xin con tha thứ cho Lăng Hạo được không những chuyện mà nó làm tổn thương con đều vì muốn tốt cho con mà thôi. Một năm trước Lăng Hạo không hề kết hôn với Mạc Hy Nhi bởi vì nó biết mắt của nó sắp không thấy được nên mới cố tình tiếp cận Hy Nhi làm cho con hiểu lầm rồi tự rời xa nó mà thôi. Thêm một lý do nữa là tại ba, vì tội ác ba gây ra trong quá khứ với mẹ của Lăng Hạo nên nó mới lợi dụng Hy Nhi thu thập toàn bộ chứng cứ phạm tội của Trúc Tiên để tống bà ta vào tù mà thôi. Nếu có ai đó phải chịu trách nhiệm cho những chuyện này thì ba nghĩ người đó nên là ba mới đúng, xin con hãy tha thứ cho Lăng Hạo một năm qua nó sống không hề vui vẻ nó rất là đáng thương”.
Kiều Uyển Vũ cúi đầu thở dài: “Con đã nghe Côn Nhị kể lại hết mọi chuyện rồi ba à”.
Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tề Bách Hào khóe mắt cô đỏ hoe lên: “Con nghĩ là con cũng cần phải nói với ba một lời xin lỗi, mắt của Lăng Hạo bị như vậy tất cả đều là vì con hết anh ấy vì cứu con nên mới trở nên mù lòa như thế, con xin lỗi ba”.
“Ba không có trách con đâu Uyển Vũ ba cũng đã biết hết chuyện của hai đứa rồi, nhìn tình cảm của Lăng Hạo đối với con ba cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, nếu so sánh giữa ba và Lăng Hạo thì đúng là cát với sa mạc”.
Lúc cài nút áo cho Tề Lăng Hạo, Kiều Uyển Vũ nhìn thấy hình xăm trên ngực trái của anh tự nhiên lại nghẹn ngào đến rơi nước mắt.
Tề Lăng Hạo cảm giác người trước mặt đứng yên bất động nên lên tiếng hỏi: “Quản gia Đinh ông làm sao vậy hả?”.
Kiều Uyển Vũ không đáp mà tiếp tục cài nốt những chiếc nút áo còn lại giúp Tề Lăng Hạo rồi lấy máy sấy tóc đến sấy tóc cho anh.
Kiều Uyển Vũ dắt Tề Lăng Hạo qua chỗ ghế mây ngồi xuống rồi bật máy sấy lên để hông khô tóc cho anh.
Trước đây Tề Lăng Hạo thường trên đùi cô Kiều Uyển Vũ để cô sấy tóc cho mình anh thích nhất cảm giác những ngón tay thon dài của cô luồn vào tóc mình rất thoải mái, hôm nay anh đột nhiên có lại cảm giác cũ nên rất hoang mang.
“Là ai đang ở đây vậy hả?” Tề Lăng Hạo nhíu mày lên tiếng hỏi.
Tề Lăng Hạo cảm giác được những ngón tay đang luồng vào tóc của mình là của phụ nữ bởi vì bàn tay của quản gia Đinh khô cứng lại sần sùi không có mềm mại như thế này chút nào hết.
Đáp lại Tề Lăng Hạo là sự im lặng khiến cho anh cảm thấy rất khó chịu: “Là cô sao Tiểu Ninh?”.
Kiều Uyển Vũ gõ ngón tay lên mặt bằng hai cái đây là ký hiệu giao tiếp của Tiểu Ninh và Tề Lăng Hạo có ý nghĩa là đúng rồi.
Tề Lăng Hạo khẽ thở dài rồi thầm nghĩ “Cô ấy đang ở Pháp không thể nào xuất hiện ở Hoàng Kim Uyển Cảnh được đâu”.
Kiều Uyển Vũ nhìn Tề Lăng Hạo như muốn nói “Là em đây Lăng Hạo em đã trở về bên cạnh anh rồi đây”.
Lúc Tề Lăng Hạo lên giường nằm ngủ rồi Kiều Uyển Vũ mới nhẹ nhàng đi tới kéo chăng lên đắp cho anh, cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ phòng vừa phải, cô ngồi xuống áp lòng bàn tay vào má của Tề Lăng Hạo thì thầm: “Đồ ngốc em trở về rồi đây”.
Kiều Uyển Vũ thường ngồi chờ cho đến lúc Tề Lăng Hạo đã hoàn toàn ngủ say rồi mới trãi chăn nệm dưới đất ra nằm xuống bên cạnh giường của anh để lúc anh cần gì thì cô có thể giúp đỡ ngay được.
Sáng nay, Kiều Uyển Vũ đến Vĩnh Hằng Hoa Viên thắp hương cho Kiều Cẩn Dương, sau đó qua mộ của Bạch Cẩm Phi thì vô tình gặp Tề Bách Hào, ông cũng đến viếng mộ của Bạch Cẩm Phi còn mang theo hoa Cẩm Tú Cầu đến trồng thêm ở mộ của bà.
Gặp lại Kiều Uyển Vũ, Tề Bách Hào vô cùng ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Uyển Vũ con về Vịnh Xuyên khi nào vậy hả?”.
Kiều Uyển Vũ cúi đầu lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Con chào ba ạ, con vừa mới về Vịnh Xuyên cũng khoảng một tuần thôi ạ”.
Tề Bách Hào vừa mừng vừa lo trong đáy mắt, ông biết Tề Lăng Hạo vẫn một lòng hướng về Kiều Uyển Vũ nếu cô trở về thì chắc chắn anh sẽ rất vui nhưng ông cũng lo sợ là cô sẽ không tha thứ cho những chuyện mà anh đã làm tổn thương cô vào lúc trước.
Tề Bách Hào chần chừ hồi lâu rồi mở lời lên tiếng trước: “Uyển Vũ nếu con không vội có thể nói chuyện với ba một chút được không?”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu đồng ý: “Dạ được ạ”.
Tề Bách Hào và Kiều Uyển Vũ ngồi ở một băng ghế gỗ trong Vĩnh Hằng Hoa Viên, ông lên tiếng trước: “Uyển Vũ à, trước tiên ba muốn xin lỗi con trước bởi vì tất cả những chuyện trong quá khứ từ việc ba phản đối con đến với Lăng Hạo cho đến những lời cay độc mà ba đã nói về con”.
“Chuyện cũng đã qua lâu rồi ba đừng tự trách nữa cái gì qua được thì chúng ta để cho nó qua đi được không ba”.
Tề Bách Hào rủ mắt: “Con nói vậy thì ba cũng nhẹ lòng, ba xin con tha thứ cho Lăng Hạo được không những chuyện mà nó làm tổn thương con đều vì muốn tốt cho con mà thôi. Một năm trước Lăng Hạo không hề kết hôn với Mạc Hy Nhi bởi vì nó biết mắt của nó sắp không thấy được nên mới cố tình tiếp cận Hy Nhi làm cho con hiểu lầm rồi tự rời xa nó mà thôi. Thêm một lý do nữa là tại ba, vì tội ác ba gây ra trong quá khứ với mẹ của Lăng Hạo nên nó mới lợi dụng Hy Nhi thu thập toàn bộ chứng cứ phạm tội của Trúc Tiên để tống bà ta vào tù mà thôi. Nếu có ai đó phải chịu trách nhiệm cho những chuyện này thì ba nghĩ người đó nên là ba mới đúng, xin con hãy tha thứ cho Lăng Hạo một năm qua nó sống không hề vui vẻ nó rất là đáng thương”.
Kiều Uyển Vũ cúi đầu thở dài: “Con đã nghe Côn Nhị kể lại hết mọi chuyện rồi ba à”.
Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tề Bách Hào khóe mắt cô đỏ hoe lên: “Con nghĩ là con cũng cần phải nói với ba một lời xin lỗi, mắt của Lăng Hạo bị như vậy tất cả đều là vì con hết anh ấy vì cứu con nên mới trở nên mù lòa như thế, con xin lỗi ba”.
“Ba không có trách con đâu Uyển Vũ ba cũng đã biết hết chuyện của hai đứa rồi, nhìn tình cảm của Lăng Hạo đối với con ba cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, nếu so sánh giữa ba và Lăng Hạo thì đúng là cát với sa mạc”.