Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 480
Hàn Côn Nhị nhướng mày: “Như tôi đã nói cậu ấy không muốn làm cô khó xử nếu bày tỏ tình cảm trong lúc cô đang bối rối và bị tổn thương do đó cậu ấy dùng một hợp đồng hôn nhân để rằng buộc cô và cậu ấy…từ lúc Lăng Hạo gặp cô đã nói dối rất nhiều lần nhưng tình yêu mà cậu ấy dành cho cô là chân thật, người Tề Lăng Hạo luôn miệng nói yêu hết đời hết kiếp chính là Kiều Uyển Vũ”
Kiều Uyển Vũ rơi vào trầm mặc: “Ban đầu nói ra có phải tốt hơn không”.
“Nói ra rồi liệu cô có chấp nhận tình yêu của cậu ấy không hay lại xem đó là một món nợ cần phải trả, cái cậu ấy cần là cô mở lòng với cậu ấy không cần cô trả nợ hiểu chưa?!”.
Bản thân của Kiều Uyển Vũ cũng biết rằng nếu lúc đó mà Tề Lăng Hạo nói yêu cô thì cô cũng không có cách nào để tiếp nhận được hết.
“Thật ra hình xăm trên ngực trái của Hạo chính là tên của cô đó Uyển Vũ à”.
Kiều Uyển Vũ ngạc nhiên ra mặt: “Tên tôi sao??? Không thể nào, Lăng Hạo từng nói đó là ký tự đặc biệt viết tên người mà anh ấy thích cơ mà”.
Hàn Côn Nhị bèn mở điện thoại lên chụp một bức phù điêu bằng vàng có khắc mấy ký tự đặc biệt cho Kiều Uyển Vũ xem: “Cô nhớ rõ ký tự trên ngực trái cậu ấy không?”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Đương nhiên là nhớ rồi, lúc đầu tôi vốn không để ý đến nhưng sau này lúc yêu anh ấy rồi thì dãy ký tự đó như một loại vũ khí sắc bén vô hình mỗi lần nhìn thấy đều làm tim tôi đau”.
“Cô tự tìm đáp án đi”.
Kiều Uyển Vũ nhìn vào màn hình điện thoại tìm chữ cái thích hợp với từng ký tự trong hình xăm trên ngực của Tề Lăng Hạo rồi chép ra giấy.
“K: ▬ ● ▬
I: ● ●
E: ●
U: ● ● ▬
U: ● ● ▬
Y: ▬ ● ▬ ▬
E: ●
N: ▬ ●
V: ● ● ● ▬. Truyện chính ở || TRUM tгuyen. ог g ||
U: ● ● ▬”
Qua một lúc cô kêu với vẻ mặt ngạc nhiên: “Ý nghĩa hình xăm trên ngực của Lăng Hạo là Kiều Uyển Vũ”.
Hàn Côn Nhị liền gật đầu thở dài: “Đúng vậy, từ lúc cậu ấy xác định yêu cô thì đã xăm tên cô lên ngực trái cậu ấy rồi, cô biết có ý nghĩa là gì không? Là trong tim cậu ấy luôn có cô không bao giờ phai mờ”.
Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ hiếu kỳ: “Tại sao phải làm như vậy anh ấy có thể trực tiếp nói với tôi cơ mà”.
Hàn Côn Nhị liền bĩu môi: “Nếu cô không phải là Kiều Uyển Vũ thì cậu ta có thể dễ dàng mở lời rồi”.
“Tôi là Kiều Uyển Vũ thì đã sao chứ?”.
Hàn Côn Nhị liền hất mặt lên: “Nói ra thì cô sẽ chấp nhận tình cảm của cậu ấy à??? Năm đó cậu ấy biết người mà cô thích là bạn học của cô Đoạn Phong Lãng sau đó một loạt biến cố thảm khốc xảy ra trong cuộc đời cô nên cậu ấy không tiện mở lời yêu đương trong giai đoạn đó…sau này thì cậu ấy biết cô luôn giữ Đoạn Phong Lãng trong tim nên không nói ra nữa nhưng cậu ấy luôn thể hiện tình của mình tại cô không để tâm đến thôi”.
“Vậy còn phù điêu thì sao đây?”.
“Cậu ấy vì cô đánh đổi giác mạc, ai biết được đôi giác mạc bị tổn thương nghiêm trọng kia bao giờ thì hết sử dụng được, vì sợ không nhìn thấy tên cô nữa nên cậu ấy mới khắc cái phù điêu nổi đó để sau này dùng cảm giác mà tìm tên cô đó”.
Kiều Uyển Vũ khựng lại một lúc rồi nhìn xa xăm: “Trên ngực trái của anh là tên của tôi thì đã sao chứ? Tôi thừa nhận ban đầu tôi không yêu Lăng Hạo nhưng về sau càng ngày càng yêu càng không muốn xa rời, lúc anh ấy đến với Mạc Hy Nhi tôi cũng đã hạ hết lòng tự tôn của mình xuống vứt bỏ hết liêm sỉ để nếu giữ tình cảm giữa tôi và anh ấy…nhưng kết quả thì sao chứ anh ấy quyết tâm ly hôn với tôi để kết hôn với Mạc Hy Nhi. Toàn bộ hy sinh vì tình yêu trong suốt 9 năm đó cũng chẳng bằng cái thai trong bụng của Mạc Hy Nhi”.
Hàn Côn Nhị nhíu mày: “Tôi đã nói là Lăng Hạo không kết hôn với Hy Nhi rồi mà, đứa con trong bụng của cô ta cũng không phải của Lăng Hạo đâu toàn bộ chỉ một vở kịch cậu ấy bày ra để cô đồng ý ly hôn với cậu ấy mà thôi”.
“Tại sao phải làm như vậy chứ?”.
Hàn Côn Nhị lên tiếng giải thích tiếp: “Lúc Tôn Hoàng Uyển Vân bắt cóc cô đó, sau khi cô ta đẩy ngã cô vào tường bất tỉnh đã nhặt một cái cây rất to tính giết chết cô rồi, lúc đó Lăng Hạo đã dùng thân thể của mình để chắn cho cô nhát đánh trí mạng đó. Không may là Hạo chịu một gậy của Tôn Hoàng Uyển Vân đập vào đầu làm tổn thương dây thần kinh ở mắt vì vậy mỗi ngày cậu ta lại nhìn thấy mờ ảo hơn một chút, bác sĩ bảo rằng cùng lắm là chỉ nhìn thấy được ba tháng mà thôi. Lăng Hạo vì sợ cô đau lòng nên mới giả vờ quan hệ tình cảm với Mạc Hy Nhi giữa bọn họ không có xảy ra bất kỳ lễ kết hôn nào càng không có đụng chạm xác thịt như cô đã biết đâu”.
Mọi thứ trong mắt của Kiều Uyển Vũ lại nhòe đi không thấy rõ hình ảnh của Hàn Côn Nhị đang ngồi đối diện, thêm một giọt nước mắt lại một giọt nước lăn xuống, nghĩ đến những chuyện mà anh đã trãi qua trong thời gian đó khiến cho trái tim của Kiều Uyển Vũ đau thắt lại đến không thở nỗi.
Kiều Uyển Vũ rơi vào trầm mặc: “Ban đầu nói ra có phải tốt hơn không”.
“Nói ra rồi liệu cô có chấp nhận tình yêu của cậu ấy không hay lại xem đó là một món nợ cần phải trả, cái cậu ấy cần là cô mở lòng với cậu ấy không cần cô trả nợ hiểu chưa?!”.
Bản thân của Kiều Uyển Vũ cũng biết rằng nếu lúc đó mà Tề Lăng Hạo nói yêu cô thì cô cũng không có cách nào để tiếp nhận được hết.
“Thật ra hình xăm trên ngực trái của Hạo chính là tên của cô đó Uyển Vũ à”.
Kiều Uyển Vũ ngạc nhiên ra mặt: “Tên tôi sao??? Không thể nào, Lăng Hạo từng nói đó là ký tự đặc biệt viết tên người mà anh ấy thích cơ mà”.
Hàn Côn Nhị bèn mở điện thoại lên chụp một bức phù điêu bằng vàng có khắc mấy ký tự đặc biệt cho Kiều Uyển Vũ xem: “Cô nhớ rõ ký tự trên ngực trái cậu ấy không?”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Đương nhiên là nhớ rồi, lúc đầu tôi vốn không để ý đến nhưng sau này lúc yêu anh ấy rồi thì dãy ký tự đó như một loại vũ khí sắc bén vô hình mỗi lần nhìn thấy đều làm tim tôi đau”.
“Cô tự tìm đáp án đi”.
Kiều Uyển Vũ nhìn vào màn hình điện thoại tìm chữ cái thích hợp với từng ký tự trong hình xăm trên ngực của Tề Lăng Hạo rồi chép ra giấy.
“K: ▬ ● ▬
I: ● ●
E: ●
U: ● ● ▬
U: ● ● ▬
Y: ▬ ● ▬ ▬
E: ●
N: ▬ ●
V: ● ● ● ▬. Truyện chính ở || TRUM tгuyen. ог g ||
U: ● ● ▬”
Qua một lúc cô kêu với vẻ mặt ngạc nhiên: “Ý nghĩa hình xăm trên ngực của Lăng Hạo là Kiều Uyển Vũ”.
Hàn Côn Nhị liền gật đầu thở dài: “Đúng vậy, từ lúc cậu ấy xác định yêu cô thì đã xăm tên cô lên ngực trái cậu ấy rồi, cô biết có ý nghĩa là gì không? Là trong tim cậu ấy luôn có cô không bao giờ phai mờ”.
Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ hiếu kỳ: “Tại sao phải làm như vậy anh ấy có thể trực tiếp nói với tôi cơ mà”.
Hàn Côn Nhị liền bĩu môi: “Nếu cô không phải là Kiều Uyển Vũ thì cậu ta có thể dễ dàng mở lời rồi”.
“Tôi là Kiều Uyển Vũ thì đã sao chứ?”.
Hàn Côn Nhị liền hất mặt lên: “Nói ra thì cô sẽ chấp nhận tình cảm của cậu ấy à??? Năm đó cậu ấy biết người mà cô thích là bạn học của cô Đoạn Phong Lãng sau đó một loạt biến cố thảm khốc xảy ra trong cuộc đời cô nên cậu ấy không tiện mở lời yêu đương trong giai đoạn đó…sau này thì cậu ấy biết cô luôn giữ Đoạn Phong Lãng trong tim nên không nói ra nữa nhưng cậu ấy luôn thể hiện tình của mình tại cô không để tâm đến thôi”.
“Vậy còn phù điêu thì sao đây?”.
“Cậu ấy vì cô đánh đổi giác mạc, ai biết được đôi giác mạc bị tổn thương nghiêm trọng kia bao giờ thì hết sử dụng được, vì sợ không nhìn thấy tên cô nữa nên cậu ấy mới khắc cái phù điêu nổi đó để sau này dùng cảm giác mà tìm tên cô đó”.
Kiều Uyển Vũ khựng lại một lúc rồi nhìn xa xăm: “Trên ngực trái của anh là tên của tôi thì đã sao chứ? Tôi thừa nhận ban đầu tôi không yêu Lăng Hạo nhưng về sau càng ngày càng yêu càng không muốn xa rời, lúc anh ấy đến với Mạc Hy Nhi tôi cũng đã hạ hết lòng tự tôn của mình xuống vứt bỏ hết liêm sỉ để nếu giữ tình cảm giữa tôi và anh ấy…nhưng kết quả thì sao chứ anh ấy quyết tâm ly hôn với tôi để kết hôn với Mạc Hy Nhi. Toàn bộ hy sinh vì tình yêu trong suốt 9 năm đó cũng chẳng bằng cái thai trong bụng của Mạc Hy Nhi”.
Hàn Côn Nhị nhíu mày: “Tôi đã nói là Lăng Hạo không kết hôn với Hy Nhi rồi mà, đứa con trong bụng của cô ta cũng không phải của Lăng Hạo đâu toàn bộ chỉ một vở kịch cậu ấy bày ra để cô đồng ý ly hôn với cậu ấy mà thôi”.
“Tại sao phải làm như vậy chứ?”.
Hàn Côn Nhị lên tiếng giải thích tiếp: “Lúc Tôn Hoàng Uyển Vân bắt cóc cô đó, sau khi cô ta đẩy ngã cô vào tường bất tỉnh đã nhặt một cái cây rất to tính giết chết cô rồi, lúc đó Lăng Hạo đã dùng thân thể của mình để chắn cho cô nhát đánh trí mạng đó. Không may là Hạo chịu một gậy của Tôn Hoàng Uyển Vân đập vào đầu làm tổn thương dây thần kinh ở mắt vì vậy mỗi ngày cậu ta lại nhìn thấy mờ ảo hơn một chút, bác sĩ bảo rằng cùng lắm là chỉ nhìn thấy được ba tháng mà thôi. Lăng Hạo vì sợ cô đau lòng nên mới giả vờ quan hệ tình cảm với Mạc Hy Nhi giữa bọn họ không có xảy ra bất kỳ lễ kết hôn nào càng không có đụng chạm xác thịt như cô đã biết đâu”.
Mọi thứ trong mắt của Kiều Uyển Vũ lại nhòe đi không thấy rõ hình ảnh của Hàn Côn Nhị đang ngồi đối diện, thêm một giọt nước mắt lại một giọt nước lăn xuống, nghĩ đến những chuyện mà anh đã trãi qua trong thời gian đó khiến cho trái tim của Kiều Uyển Vũ đau thắt lại đến không thở nỗi.