Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 475
Kiều Uyển Vũ thở dài: “Tỉnh lại thì đã sao chứ? Chân tôi không thể đi được biết đâu là tàn tật cả đời, mắt tôi cũng không nhìn thấy chẳng những vậy những vết thương trên mặt tôi cũng còn rất là đau…sống như một phế nhân thà chết đi còn tốt hơn”.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo toát lên vẻ mất mát khi nghe Kiều Uyển Vũ nói như vậy: “Xin em đừng nói những câu tàn nhẫn với bản thân mình như vậy có được không, chỉ cần em chịu điều trị vật lý trị liệu thì chân em có thể đi lại được, mắt của em các bác sĩ cũng đang cố gắng cứu chữa còn về gương mặt những vết sẹo này căn bản không thể làm xấu đi vẻ đẹp trong tâm hồn của em được…cố gắng lên tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em cùng em tiến về tương lai tươi sáng phía trước mà”.
Nước mắt của Kiều Uyển Vũ đột nhiên rơi xuống cô cảm động trước sự chân thành đến từ một người xa lạ như Tề Lăng Hạo.
Tề Lăng Hạo nhìn thấy nước mắt của Kiều Uyển Vũ rơi xuống liền cảm thấy đau lòng đưa tay lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc bác sĩ đã nói nếu em khóc sẽ làm tình trạng mắt của em ngày càng tệ hơn thôi, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp em lạc quan lên nhé”.
Kiều Uyển Vũ gật gật đầu đồng ý.
Ngày đầu tiên Kiều Uyển Vũ tập đi lại hơn 3 tháng nằm trên giường khiến cho cả người cô rất là đau, mỗi bước đi của cô là một giọt nước mắt rơi xuống.
Tề Lăng Hạo luôn đi bên cạnh dìu Kiều Uyển Vũ và không ngừng động viên cô: “Cố gắng lên tôi tin là em làm được mà”.
Nét mặt của Kiều Uyển Vũ lúc đó vô cùng ảm đảm, cô nhếch môi mỉm cười chua xót: “Nếu đi được thì đã sao chứ mắt của tôi cũng đâu thể nhìn thấy được nữa”.
Tề Lăng Hạo liền lên tiếng an ủi Kiều Uyển Vũ: “Rồi sẽ có cách thôi mà”.
Ngày thứ hai…thứ ba…đến nửa tháng sau thì Kiều Uyển Vũ có thể tự bước đi một mình mà không cần nạn chống nữa.
Kiều Uyển Vũ vui vẻ nói với Tề Lăng Hạo: “Tôi đi được rồi”.
Tề Lăng Hạo mỉm cười tán thưởng Kiều Uyển Vũ: “Đã bảo chỉ cần cố gắng thì em sẽ làm được mà”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay sờ lên mặt mình rồi chạnh lòng lên tiếng: “Nhưng mà hiện tại tôi rất xấu xí có đúng không hả?”.
Tề Lăng Hạo liền đáp: “Không xấu em là cô gái xinh đẹp nhất thế gian mà tôi từng gặp…nếu vì những vết sẹo này mà em không tìm được người đàn ông tốt để gả vậy thì hãy gả cho tôi được không?”.
Kiều Uyển Vũ có chút ngạc nhiên sau đó cô đáp: “Tôi còn chưa đủ tuổi để kết hôn mà”.
“Nếu cảm thấy ở Vịnh Xuyên này có quá nhiều ký ức khiến em buồn vậy thì gả cho tôi đi, tôi sẽ mang em đến Pháp bắt đầu lại một cuộc sống mới…không hứa cả đời cho em giàu sang phú quý chỉ hứa rằng nhất định sẽ làm em hạnh phúc”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt không đáp cô biết Tề Lăng Hạo là người đàn ông đã trưởng thành mọi việc anh làm đều có suy nghĩ sâu xa tính toán đến trách nhiệm nhưng người cô thích là Đoạn Phong Lãng nếu gả cho anh há chẳng phải là để anh chịu thiệt thòi rồi hay sao.
Tề Lăng Hạo có chuyến công tác ở nước ngoài anh đành nhờ Tiểu Nhu chăm sóc cho Kiều Uyển Vũ, lúc đó cô lại nhận được tin nhắn từ Đoạn Phong Lãng bảo rằng “Nhìn là biết tôi không thể đợi được rồi” thì lại có ý nghĩ tìm đến cái chết khiến cho Tề Lăng Hạo bỏ dở chuyến công tác vội bay về Vịnh Xuyên.
Kiều Uyển Vũ cũng vì quá đau lòng về chuyện của Đoạn Phong Lãng mà đồng ý gả cho Tề Lăng Hạo cùng anh rời khỏi Vịnh Xuyên.
Kiều Uyển Vũ của năm đó vốn không có lựa chọn thứ hai đành phải chấp nhận kết hôn với Tề Lăng Hạo mặc dù cô đối với anh dù chỉ là một chút tình cảm cũng không có.
Có lẽ đi qua tổn thương và mất mát quá nhiều người ta bất giác không còn hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp viên mãn cũng chẳng còn can đảm sống với đam mê như những con ngựa hoang tự do tự tại trên thảo nguyên nữa mà phải ép bản thân vào khuôn khổ nhất định để bảo toàn cuộc sống của mình.
Tề Lăng Hạo thừa biết lúc đó Kiều Uyển Vũ không có tình cảm với anh nhưng anh tin một ngày nào đó tình yêu chân thành của mình nhất định có thể cảm hóa cô, anh sẽ đợi cô ở hướng vô cực cam tâm tình nguyện chờ đợi không oán than.
Đến Pháp, Tề Lăng Hạo nhờ Nhiếp Thần giới thiệu thầy của cậu ấy là bác sĩ rất giỏi tên Morgane chữa trị cho Kiều Uyển Vũ, mắt của cô ấy dần có tiến triển tốt khiến cho mọi người cùng có một tia hy họng.
Trong thời gian điều trị mắt thì Nhiếp Thần cũng giới thiệu một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ khác để chữa những vết sẹo mặt của Kiều Uyển Vũ.
Đối với phụ nữ mà nói thì gương mặt rất quan trọng Tề Lăng Hạo muốn ngày mà Kiều Uyển Vũ sáng mắt trở lại có thể nhìn thấy gương mặt mình lành lặn như trước không tì vết để tránh sẽ đau lòng.
Gương mắt của Kiều Uyển Vũ vốn dĩ đã xinh đẹp sẵn rồi bác sĩ chỉ thuốc, kem bôi để tái tạo mô da ở chỗ vết thương mà thôi, qua một thời gian ngắn thì hoàn toàn không còn sẹo nữa.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo toát lên vẻ mất mát khi nghe Kiều Uyển Vũ nói như vậy: “Xin em đừng nói những câu tàn nhẫn với bản thân mình như vậy có được không, chỉ cần em chịu điều trị vật lý trị liệu thì chân em có thể đi lại được, mắt của em các bác sĩ cũng đang cố gắng cứu chữa còn về gương mặt những vết sẹo này căn bản không thể làm xấu đi vẻ đẹp trong tâm hồn của em được…cố gắng lên tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em cùng em tiến về tương lai tươi sáng phía trước mà”.
Nước mắt của Kiều Uyển Vũ đột nhiên rơi xuống cô cảm động trước sự chân thành đến từ một người xa lạ như Tề Lăng Hạo.
Tề Lăng Hạo nhìn thấy nước mắt của Kiều Uyển Vũ rơi xuống liền cảm thấy đau lòng đưa tay lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc bác sĩ đã nói nếu em khóc sẽ làm tình trạng mắt của em ngày càng tệ hơn thôi, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp em lạc quan lên nhé”.
Kiều Uyển Vũ gật gật đầu đồng ý.
Ngày đầu tiên Kiều Uyển Vũ tập đi lại hơn 3 tháng nằm trên giường khiến cho cả người cô rất là đau, mỗi bước đi của cô là một giọt nước mắt rơi xuống.
Tề Lăng Hạo luôn đi bên cạnh dìu Kiều Uyển Vũ và không ngừng động viên cô: “Cố gắng lên tôi tin là em làm được mà”.
Nét mặt của Kiều Uyển Vũ lúc đó vô cùng ảm đảm, cô nhếch môi mỉm cười chua xót: “Nếu đi được thì đã sao chứ mắt của tôi cũng đâu thể nhìn thấy được nữa”.
Tề Lăng Hạo liền lên tiếng an ủi Kiều Uyển Vũ: “Rồi sẽ có cách thôi mà”.
Ngày thứ hai…thứ ba…đến nửa tháng sau thì Kiều Uyển Vũ có thể tự bước đi một mình mà không cần nạn chống nữa.
Kiều Uyển Vũ vui vẻ nói với Tề Lăng Hạo: “Tôi đi được rồi”.
Tề Lăng Hạo mỉm cười tán thưởng Kiều Uyển Vũ: “Đã bảo chỉ cần cố gắng thì em sẽ làm được mà”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay sờ lên mặt mình rồi chạnh lòng lên tiếng: “Nhưng mà hiện tại tôi rất xấu xí có đúng không hả?”.
Tề Lăng Hạo liền đáp: “Không xấu em là cô gái xinh đẹp nhất thế gian mà tôi từng gặp…nếu vì những vết sẹo này mà em không tìm được người đàn ông tốt để gả vậy thì hãy gả cho tôi được không?”.
Kiều Uyển Vũ có chút ngạc nhiên sau đó cô đáp: “Tôi còn chưa đủ tuổi để kết hôn mà”.
“Nếu cảm thấy ở Vịnh Xuyên này có quá nhiều ký ức khiến em buồn vậy thì gả cho tôi đi, tôi sẽ mang em đến Pháp bắt đầu lại một cuộc sống mới…không hứa cả đời cho em giàu sang phú quý chỉ hứa rằng nhất định sẽ làm em hạnh phúc”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt không đáp cô biết Tề Lăng Hạo là người đàn ông đã trưởng thành mọi việc anh làm đều có suy nghĩ sâu xa tính toán đến trách nhiệm nhưng người cô thích là Đoạn Phong Lãng nếu gả cho anh há chẳng phải là để anh chịu thiệt thòi rồi hay sao.
Tề Lăng Hạo có chuyến công tác ở nước ngoài anh đành nhờ Tiểu Nhu chăm sóc cho Kiều Uyển Vũ, lúc đó cô lại nhận được tin nhắn từ Đoạn Phong Lãng bảo rằng “Nhìn là biết tôi không thể đợi được rồi” thì lại có ý nghĩ tìm đến cái chết khiến cho Tề Lăng Hạo bỏ dở chuyến công tác vội bay về Vịnh Xuyên.
Kiều Uyển Vũ cũng vì quá đau lòng về chuyện của Đoạn Phong Lãng mà đồng ý gả cho Tề Lăng Hạo cùng anh rời khỏi Vịnh Xuyên.
Kiều Uyển Vũ của năm đó vốn không có lựa chọn thứ hai đành phải chấp nhận kết hôn với Tề Lăng Hạo mặc dù cô đối với anh dù chỉ là một chút tình cảm cũng không có.
Có lẽ đi qua tổn thương và mất mát quá nhiều người ta bất giác không còn hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp viên mãn cũng chẳng còn can đảm sống với đam mê như những con ngựa hoang tự do tự tại trên thảo nguyên nữa mà phải ép bản thân vào khuôn khổ nhất định để bảo toàn cuộc sống của mình.
Tề Lăng Hạo thừa biết lúc đó Kiều Uyển Vũ không có tình cảm với anh nhưng anh tin một ngày nào đó tình yêu chân thành của mình nhất định có thể cảm hóa cô, anh sẽ đợi cô ở hướng vô cực cam tâm tình nguyện chờ đợi không oán than.
Đến Pháp, Tề Lăng Hạo nhờ Nhiếp Thần giới thiệu thầy của cậu ấy là bác sĩ rất giỏi tên Morgane chữa trị cho Kiều Uyển Vũ, mắt của cô ấy dần có tiến triển tốt khiến cho mọi người cùng có một tia hy họng.
Trong thời gian điều trị mắt thì Nhiếp Thần cũng giới thiệu một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ khác để chữa những vết sẹo mặt của Kiều Uyển Vũ.
Đối với phụ nữ mà nói thì gương mặt rất quan trọng Tề Lăng Hạo muốn ngày mà Kiều Uyển Vũ sáng mắt trở lại có thể nhìn thấy gương mặt mình lành lặn như trước không tì vết để tránh sẽ đau lòng.
Gương mắt của Kiều Uyển Vũ vốn dĩ đã xinh đẹp sẵn rồi bác sĩ chỉ thuốc, kem bôi để tái tạo mô da ở chỗ vết thương mà thôi, qua một thời gian ngắn thì hoàn toàn không còn sẹo nữa.