Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-394
Chương 394
Tề Lăng Hạo nhíu mày rồi từ từ mở mắt ra, Nhiếp Thần vui mừng cầm lấy tay của Tề Lăng Hạo lên tiếng: “Lăng Hạo cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, làm tôi lo chết đi được”.
“Nước” Tề Lăng Hạo thều thào.
Nhiếp Thần vội gật đầu: “Được rồi để tôi lấy nước cho cậu uống”.
Sau khi uống nước được một lúc Tề Lăng Hạo mới lên tiếng hỏi: “Đây là đâu vậy hả?”.
Nhiếp Thần lên tiếng đáp: “Đây là bệnh viện ở Pháp, thầy tôi là bác sĩ Morgane đích thân chữa trị cho cậu đó”.
“Cảm ơn cậu đã giành giật lại cái mạng này của tôi”.
Nhiếp Thần rủ mắt tỏ vẻ buồn: “Tuy là cứu được cái mạng của cậu nhưng mà…”.
“Nhưng mà thế nào?”.
Nhiếp Thần quay đi không nói tiếp, vừa lúc vị bác sĩ trung niên Morgane đi vào lên tiếng đáp thay: “Đầu của cậu có chứa máu bầm nhưng không thể phẫu thuật được chỉ có thể chờ nó tự tan bằng cách uống thuốc mà thôi nhưng hiện tại lượng máu bầm này đang đè ép lên dây thần kinh mắt của cậu vì thế cậu sẽ có nguy cơ không nhìn thấy được nữa”.
Tề Lăng Hạo nhất thời rơi vào trầm mặc anh chưa bao giờ hối hận vì dùng bản thân mình cứu Kiều Uyển Vũ nhưng mà anh muốn được dùng đôi mắt này để nhìn thấy cô mỗi ngày cơ.
Morgane thở dài lên tiếng nói tiếp: “Thật là không hiểu nổi tình yêu là thứ gì mà khiến người ta cho đi ngay cả thứ quý giá của đời mình cũng không tiếc…năm xưa Tề thiếu đổi giác mạc của mình với cô gái đó chấp nhận một cuộc sống không có màu sắc trông ngần ấy năm, bây giờ lại vì cô gái đó mà trở nên mù lòa…tôi thật sự không biết nên cảm động tình yêu lãng mạn của cậu dành cho cô ấy hay là nên mắng cậu một trận vì cậu quá ngốc nữa”.
Tề Lăng Hạo rủ mắt đáp lại: “Vì cô ấy cả cái mạng này tôi cũng thể bỏ đi thì một đôi mắt có đáng là gì đâu chứ…chỉ sợ là sau này không thể nhìn thấy cô ấy mỉm cười mỗi ngày, không đủ sức để tiếp tục bảo vệ cô ấy nữa mà thôi”.
Morgane khẽ lắc đầu:"Hóa ra tình tình yêu như một liều thuộc độc chỉ làm người ta đau khổ cả đời mà thôi ai bảo nó ngọt ngào lãng mạn chứ".
Tề Lăng Hạo ngẩng đầu lên nhìn Morgane rồi lên tiếng: “Bác sĩ Morgane dành cả đời để theo đuổi sự nghiệp phát triển y học chưa bao giờ mở lòng ra với bất kỳ cô gái nào hết nên ông không thể nào hiểu được tình yêu là gì đâu”.
Morgane khẽ lắc đầu: “Yêu vào rồi ai cũng ngốc như nhau hết, thôi cậu cứ nghĩ ngơi đi tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu nhưng mà tình hình trước mắt thì đôi mắt này sử dụng trong vòng 3 tháng là quá sức chịu đựng...nếu có ai đó hiến giác mạc tôi sẽ ưu tiên cho cậu trước”.
Tề Lăng Hạo gật đầu ánh mắt toát lên vẻ bi thương anh mong rằng Morgane có thể giúp anh vượt qua được chuyện này nhưng mà chuyện chờ một đôi giác mạc mới thì vượt quá tầm tay với rồi ai lại cho đi cửa sổ tâm hồn của đời mình được chứ.
Hàn Côn Nhị vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Tề Lăng Hạo trong mấy ngày qua khi biết về tình hình sức khỏe của Tề Lăng Hạo không tốt thì cũng nhất thời buồn so.
“Uyển Vũ sao rồi hả?” Tề Lăng Hạo lo lắng lên tiếng hỏi.
Hàn Côn Nhị lên tiếng đáp: “Đã tỉnh rồi có ba mẹ cô ấy chăm sóc nên hồi phục khá nhanh, tôi nói rằng cậu đi công tác đột xuất không có cho cô ấy biết là cậu đến đây để điều trị”.
Tề Lăng Hạo mỉm cười giơ ngón tay cái lên tán dương Hàn Côn Nhị: “Cậu làm tốt lắm, đừng để Uyển Vũ lo lắng thêm nữa vừa rồi cô ấy cũng bị dọa hoảng sợ rồi”.
“Uyển Vũ thì ổn rồi nhưng còn cậu thì sao đây hả?” Hàn Côn Nhị cau mày tỏ vẻ nghiêm trọng.
Tề Lăng Hạo suy nghĩ gì đó rất lâu rồi lên tiếng đáp: “Tôi còn thời gian là 3 tháng trước khi hoàn toàn không thấy gì nữa hết vì vậy tôi sẽ tận dụng thời gian 3 tháng này làm những việc thật là ý nghĩa trong cuộc đời”.
Hàn Côn Nhị nhíu mày: “Cậu lại suy tính cái gì đây hả?”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu không đáp rồi lảng sang chuyện khác: “Chúng ta đang ở Pháp mà đúng không, ngày mai cậu đưa tôi về Hoàng Kim Uyển Cảnh ở Pháp đi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi vài hôm”.
“Được rồi tôi sẽ nói Nhiếp Thần đi theo để tiện chăm sóc cho cậu”.
Về đến dinh thự tọa lạc tại ngoại ô nước Pháp cũng mang tên là Hoàng Kim Uyển Cảnh thì cảm xúc của Tề Lăng Hạo gần như là vỡ òa ra, anh đứng trước cổng đưa mắt nhìn rất lâu nhớ lại lần đầu tiên đưa Kiều Uyển Vũ đến đây cô đã rất ngỡ ngàng vì độ xa hoa lộng lẫy của dinh thự này.
Trong vườn của dinh thự Hoàng Kim Uyển Cảnh ở Pháp trồng toàn là hoa Pensee đây cũng là loài hoa duy nhất là Tề Lăng Hạo yêu thích
Lần đầu tiên Kiều Uyển Vũ đến dinh thự này, Tề Lăng Hạo cũng tặng cho cô một nhành hoa Pensee có ý nghĩa là muốn thể hiện tình cảm và xác định mối quan hệ dài lâu, thể hiện tinh thần trách nhiệm với cô gái ấy.
Người con gái mà nhận hoa thì có nghĩ là chấp nhận tình yêu của chàng trai đó dành cho mình nhưng Kiều Uyển Vũ lúc xưa không biết ý nghĩa của loài hoa đặc biệt này nên dù chẳng yêu Tề Lăng Hạo vẫn ngang nhiên nhận hoa gieo rắc cho anh biết bao nhiêu hy vọng để rồi cũng vô số lần thất vọng triền miên.
Tề Lăng Hạo nhíu mày rồi từ từ mở mắt ra, Nhiếp Thần vui mừng cầm lấy tay của Tề Lăng Hạo lên tiếng: “Lăng Hạo cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, làm tôi lo chết đi được”.
“Nước” Tề Lăng Hạo thều thào.
Nhiếp Thần vội gật đầu: “Được rồi để tôi lấy nước cho cậu uống”.
Sau khi uống nước được một lúc Tề Lăng Hạo mới lên tiếng hỏi: “Đây là đâu vậy hả?”.
Nhiếp Thần lên tiếng đáp: “Đây là bệnh viện ở Pháp, thầy tôi là bác sĩ Morgane đích thân chữa trị cho cậu đó”.
“Cảm ơn cậu đã giành giật lại cái mạng này của tôi”.
Nhiếp Thần rủ mắt tỏ vẻ buồn: “Tuy là cứu được cái mạng của cậu nhưng mà…”.
“Nhưng mà thế nào?”.
Nhiếp Thần quay đi không nói tiếp, vừa lúc vị bác sĩ trung niên Morgane đi vào lên tiếng đáp thay: “Đầu của cậu có chứa máu bầm nhưng không thể phẫu thuật được chỉ có thể chờ nó tự tan bằng cách uống thuốc mà thôi nhưng hiện tại lượng máu bầm này đang đè ép lên dây thần kinh mắt của cậu vì thế cậu sẽ có nguy cơ không nhìn thấy được nữa”.
Tề Lăng Hạo nhất thời rơi vào trầm mặc anh chưa bao giờ hối hận vì dùng bản thân mình cứu Kiều Uyển Vũ nhưng mà anh muốn được dùng đôi mắt này để nhìn thấy cô mỗi ngày cơ.
Morgane thở dài lên tiếng nói tiếp: “Thật là không hiểu nổi tình yêu là thứ gì mà khiến người ta cho đi ngay cả thứ quý giá của đời mình cũng không tiếc…năm xưa Tề thiếu đổi giác mạc của mình với cô gái đó chấp nhận một cuộc sống không có màu sắc trông ngần ấy năm, bây giờ lại vì cô gái đó mà trở nên mù lòa…tôi thật sự không biết nên cảm động tình yêu lãng mạn của cậu dành cho cô ấy hay là nên mắng cậu một trận vì cậu quá ngốc nữa”.
Tề Lăng Hạo rủ mắt đáp lại: “Vì cô ấy cả cái mạng này tôi cũng thể bỏ đi thì một đôi mắt có đáng là gì đâu chứ…chỉ sợ là sau này không thể nhìn thấy cô ấy mỉm cười mỗi ngày, không đủ sức để tiếp tục bảo vệ cô ấy nữa mà thôi”.
Morgane khẽ lắc đầu:"Hóa ra tình tình yêu như một liều thuộc độc chỉ làm người ta đau khổ cả đời mà thôi ai bảo nó ngọt ngào lãng mạn chứ".
Tề Lăng Hạo ngẩng đầu lên nhìn Morgane rồi lên tiếng: “Bác sĩ Morgane dành cả đời để theo đuổi sự nghiệp phát triển y học chưa bao giờ mở lòng ra với bất kỳ cô gái nào hết nên ông không thể nào hiểu được tình yêu là gì đâu”.
Morgane khẽ lắc đầu: “Yêu vào rồi ai cũng ngốc như nhau hết, thôi cậu cứ nghĩ ngơi đi tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu nhưng mà tình hình trước mắt thì đôi mắt này sử dụng trong vòng 3 tháng là quá sức chịu đựng...nếu có ai đó hiến giác mạc tôi sẽ ưu tiên cho cậu trước”.
Tề Lăng Hạo gật đầu ánh mắt toát lên vẻ bi thương anh mong rằng Morgane có thể giúp anh vượt qua được chuyện này nhưng mà chuyện chờ một đôi giác mạc mới thì vượt quá tầm tay với rồi ai lại cho đi cửa sổ tâm hồn của đời mình được chứ.
Hàn Côn Nhị vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Tề Lăng Hạo trong mấy ngày qua khi biết về tình hình sức khỏe của Tề Lăng Hạo không tốt thì cũng nhất thời buồn so.
“Uyển Vũ sao rồi hả?” Tề Lăng Hạo lo lắng lên tiếng hỏi.
Hàn Côn Nhị lên tiếng đáp: “Đã tỉnh rồi có ba mẹ cô ấy chăm sóc nên hồi phục khá nhanh, tôi nói rằng cậu đi công tác đột xuất không có cho cô ấy biết là cậu đến đây để điều trị”.
Tề Lăng Hạo mỉm cười giơ ngón tay cái lên tán dương Hàn Côn Nhị: “Cậu làm tốt lắm, đừng để Uyển Vũ lo lắng thêm nữa vừa rồi cô ấy cũng bị dọa hoảng sợ rồi”.
“Uyển Vũ thì ổn rồi nhưng còn cậu thì sao đây hả?” Hàn Côn Nhị cau mày tỏ vẻ nghiêm trọng.
Tề Lăng Hạo suy nghĩ gì đó rất lâu rồi lên tiếng đáp: “Tôi còn thời gian là 3 tháng trước khi hoàn toàn không thấy gì nữa hết vì vậy tôi sẽ tận dụng thời gian 3 tháng này làm những việc thật là ý nghĩa trong cuộc đời”.
Hàn Côn Nhị nhíu mày: “Cậu lại suy tính cái gì đây hả?”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu không đáp rồi lảng sang chuyện khác: “Chúng ta đang ở Pháp mà đúng không, ngày mai cậu đưa tôi về Hoàng Kim Uyển Cảnh ở Pháp đi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi vài hôm”.
“Được rồi tôi sẽ nói Nhiếp Thần đi theo để tiện chăm sóc cho cậu”.
Về đến dinh thự tọa lạc tại ngoại ô nước Pháp cũng mang tên là Hoàng Kim Uyển Cảnh thì cảm xúc của Tề Lăng Hạo gần như là vỡ òa ra, anh đứng trước cổng đưa mắt nhìn rất lâu nhớ lại lần đầu tiên đưa Kiều Uyển Vũ đến đây cô đã rất ngỡ ngàng vì độ xa hoa lộng lẫy của dinh thự này.
Trong vườn của dinh thự Hoàng Kim Uyển Cảnh ở Pháp trồng toàn là hoa Pensee đây cũng là loài hoa duy nhất là Tề Lăng Hạo yêu thích
Lần đầu tiên Kiều Uyển Vũ đến dinh thự này, Tề Lăng Hạo cũng tặng cho cô một nhành hoa Pensee có ý nghĩa là muốn thể hiện tình cảm và xác định mối quan hệ dài lâu, thể hiện tinh thần trách nhiệm với cô gái ấy.
Người con gái mà nhận hoa thì có nghĩ là chấp nhận tình yêu của chàng trai đó dành cho mình nhưng Kiều Uyển Vũ lúc xưa không biết ý nghĩa của loài hoa đặc biệt này nên dù chẳng yêu Tề Lăng Hạo vẫn ngang nhiên nhận hoa gieo rắc cho anh biết bao nhiêu hy vọng để rồi cũng vô số lần thất vọng triền miên.