Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-377
Chương 377
Nghe mấy lời mà Đoạn Phong Lãng buộc tội mình, Hàm Linh nhất thời cứng họng không nói được gì nữa hết, sắc mặt cô xám nghét lại, Đoạn Phong Lãng đã biết hết tất cả thì chỉ có đường chết mà thôi.
Hàm Linh nhớ lại năm đó, lúc cô tận mắt chứng kiến Đoạn Phong Lãng và Kiều Uyển Vũ cùng ươm mầm cái cây đó thì cảm thấy rất ghen tị, cô chờ lúc sân trường vắng vẻ không có ai đã đào cái cây đó lên cắt hết gốc rễ rồi trồng lại vị trí cũ.
Lúc đó Hàm Linh còn cảm thấy rất thỏa mãn trong lòng thầm nghĩ “Kiều Uyển Vũ hạt giống tình yêu của cô không bao giờ có thể nảy mầm được đâu, Đoạn Phong Lãng cũng sẽ không bao giờ cùng cô đi đến cuối đời, người mà anh ấy chọn nhất định là tôi không phải cô.
Nhìn cây hoa Anh Đào nơi cuối sân trường vẫn an vị như cũ nhưng thật ra đã mất đi sức sống từ bên trong Hàm Linh cảm thấy rất thỏa mãn, cô thà để Đoạn Phong Lãng phải gánh chịu đau đớn, cả đời hận Kiều Uyển Vũ cũng không muốn nhìn thấy họ sống hạnh phúc bên nhau.
Hàm Linh nghĩ rằng việc mà bản thân là không ai hay biết nhưng rốt cuộc lại bị Dương Ngọc Trâm vô tình nhìn thấy, vì hiếu kỳ hành động của Hàm Linh nên từ lúc đó cô ta thường theo dõi nhất cử nhất động của Hàm Linh về sau còn biết thêm nhiều bí mật khác của Hàm Linh.
Năm đó, Đoạn Phong Lãng dễ tin người thấy Hàm Linh là bạn thân của Kiều Uyển Vũ nên mới nhờ Hàm Linh tặng cho Kiều Uyển Vũ một món quà nhân ngày lễ tình yêu anh muốn dành cho Kiều Uyển Vũ một sự bất ngờ.
“Nè cậu giúp mình đi được không? Mình ngại nên không dám tự tay tặng” Đoạn Phong Lãng cứ đi theo Hàm Linh cả buổi để năn nỉ được giúp đỡ.
Lúc đó Hàm Linh cảm thấy rất khó chịu trong lòng nhưng cô vẫn cố gắng gượng cười xem như không có chuyện gì rồi vui vẻ nhận lời: “Được mình giúp cậu chuyển giúp cho Uyển Vũ, nhất định đưa tận tay”.
Về đến nhà, Hàm Linh liền mở hộp quà ra đó là một quả cầu pha lê tuyết tuyệt đẹp có tượng đá hình một chàng trai và một cô gái ngồi cạnh bên nhau trước một ngôi nhà gỗ, thể hiện mong muốn về một tình yêu lâu dài vững bền theo thời gian.
Hàm Linh thấy có pin để trong hộp lại thấy dây cót chơi nhạc nên đoán chắc là quả cầu pha lê tuyết này có thể phát nhạc, vậy là cô tìm chỗ để pin mở ra, cái nắp đậy hộp pin vừa lấy ra thì có một mảnh giấy nhỏ màu hồng có in chìm hình trái tim rơi xuống.
Hàm Linh nhíu mày nhặt lên mở ra xem [Chúng ta hợp nhau đến như vậy rồi cậu có thể cho mình cơ hội trở thành bạn trai của cậu được không hả? Mình không hứa cho cậu một cuộc sống vinh hoa phú quý, sang giàu vĩnh viễn nhưng có thể hứa yêu cậu bằng cả trái tim, đời này kiếp này tuyệt đối không thay đổi].
Hàm Linh nhoẻn miệng cười trông rất hạnh phúc lẩm bẩm một mình: “Lãng mình đương nhiên là đồng ý rồi, chỉ cần được ở bên cạnh cậu vinh hoa phú quý mình đều không cần”.
Hàm Linh tiếp tục xem nội dung của lá thư tình đó [Chỉ cần cậu cho mình cơ hội mình nhất định biến cậu trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế gian, sau này mình là nhà lập trình game cậu là nhà thiết kế thời trang cho nhân vật trong game của mình, chúng ta cứ bình bình yên yên nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời được không?].
Đưa mắt nhìn hai cái tượng đá nhỏ hình nam nữ nắm tay nhau trong quả cầu pha lê tuyết, mặt Hàm Linh nhất thời đỏ mặt lên lẩm bẩm: “Chỉ cần có cậu ở bên cạnh thì dù có làm gì mình cũng chịu, mình thích cậu Đoạn Phong Lãng”.
Những mơ mộng của Hàm Linh phút chốc tan thành mây khói khi cô thấy câu kết của bức thư tình vẽ ra viễn cảnh tương lai huy hoàng kia. Một dòng chữ ngắn gọn “Mình thích cậu Kiều Uyển Vũ” do những con chữ nắn nót mà Đoạn Phong Lãng viết ra cũng giống như thứ vũ khí sắc nhọn đang đâm vào từng sợi dây thần kinh trên người của Hàm Linh vậy.
Giây phút đó Hàm Linh mới bất giác nhớ ra món quà này là Đoạn Phong Lãng nhờ cô tặng cho Kiều Uyển Vũ chứ không phải là tặng cho mình, ánh mắt Hàm Linh toát lên nét sắc lạnh, thâm hiểm, cô nắm chặt bức thư tình mà Đoạn Phong Lãng viết cho Kiều Uyển Vũ trên tay thật chặt đến nỗi nó bị nhàu muốn rách toạc ra.
Hàm Linh nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm một mình: “Muốn mình làm cầu nối cho cậu đến với Kiều Uyển Vũ sao, mình không làm được đâu Lãng à, sau này cậu sẽ sống hạnh phúc, cậu sẽ là nhà lập trình game sống với cô gái là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhưng cô gái đó không phải Kiều Uyển Vũ mà sẽ là mình, mình nhất định phải có được cậu mới cam tâm”.
Hàm Linh đặt bức thư tình lên bàn rồi lấy bút xóa ra xóa đi ba chữ “Kiều Uyển Vũ” rồi viết lại cái tên “Hàm Linh” thay thế vào đó.
Nhìn bức thư lúc này Hàm Linh cảm thấy rất hài lòng, cô tự huyễn hoặc bản thân là bức thư này do Đoạn Phong Lãng viết riêng cho cô.
Hàm Linh đưa tay sờ lên những con chữ nắn nót của Đoạn Phong Lãng rồi mỉm cười: “Lãng mình đồng ý cho cậu cơ hội trở thành bạn trai của mình”.
Nghe mấy lời mà Đoạn Phong Lãng buộc tội mình, Hàm Linh nhất thời cứng họng không nói được gì nữa hết, sắc mặt cô xám nghét lại, Đoạn Phong Lãng đã biết hết tất cả thì chỉ có đường chết mà thôi.
Hàm Linh nhớ lại năm đó, lúc cô tận mắt chứng kiến Đoạn Phong Lãng và Kiều Uyển Vũ cùng ươm mầm cái cây đó thì cảm thấy rất ghen tị, cô chờ lúc sân trường vắng vẻ không có ai đã đào cái cây đó lên cắt hết gốc rễ rồi trồng lại vị trí cũ.
Lúc đó Hàm Linh còn cảm thấy rất thỏa mãn trong lòng thầm nghĩ “Kiều Uyển Vũ hạt giống tình yêu của cô không bao giờ có thể nảy mầm được đâu, Đoạn Phong Lãng cũng sẽ không bao giờ cùng cô đi đến cuối đời, người mà anh ấy chọn nhất định là tôi không phải cô.
Nhìn cây hoa Anh Đào nơi cuối sân trường vẫn an vị như cũ nhưng thật ra đã mất đi sức sống từ bên trong Hàm Linh cảm thấy rất thỏa mãn, cô thà để Đoạn Phong Lãng phải gánh chịu đau đớn, cả đời hận Kiều Uyển Vũ cũng không muốn nhìn thấy họ sống hạnh phúc bên nhau.
Hàm Linh nghĩ rằng việc mà bản thân là không ai hay biết nhưng rốt cuộc lại bị Dương Ngọc Trâm vô tình nhìn thấy, vì hiếu kỳ hành động của Hàm Linh nên từ lúc đó cô ta thường theo dõi nhất cử nhất động của Hàm Linh về sau còn biết thêm nhiều bí mật khác của Hàm Linh.
Năm đó, Đoạn Phong Lãng dễ tin người thấy Hàm Linh là bạn thân của Kiều Uyển Vũ nên mới nhờ Hàm Linh tặng cho Kiều Uyển Vũ một món quà nhân ngày lễ tình yêu anh muốn dành cho Kiều Uyển Vũ một sự bất ngờ.
“Nè cậu giúp mình đi được không? Mình ngại nên không dám tự tay tặng” Đoạn Phong Lãng cứ đi theo Hàm Linh cả buổi để năn nỉ được giúp đỡ.
Lúc đó Hàm Linh cảm thấy rất khó chịu trong lòng nhưng cô vẫn cố gắng gượng cười xem như không có chuyện gì rồi vui vẻ nhận lời: “Được mình giúp cậu chuyển giúp cho Uyển Vũ, nhất định đưa tận tay”.
Về đến nhà, Hàm Linh liền mở hộp quà ra đó là một quả cầu pha lê tuyết tuyệt đẹp có tượng đá hình một chàng trai và một cô gái ngồi cạnh bên nhau trước một ngôi nhà gỗ, thể hiện mong muốn về một tình yêu lâu dài vững bền theo thời gian.
Hàm Linh thấy có pin để trong hộp lại thấy dây cót chơi nhạc nên đoán chắc là quả cầu pha lê tuyết này có thể phát nhạc, vậy là cô tìm chỗ để pin mở ra, cái nắp đậy hộp pin vừa lấy ra thì có một mảnh giấy nhỏ màu hồng có in chìm hình trái tim rơi xuống.
Hàm Linh nhíu mày nhặt lên mở ra xem [Chúng ta hợp nhau đến như vậy rồi cậu có thể cho mình cơ hội trở thành bạn trai của cậu được không hả? Mình không hứa cho cậu một cuộc sống vinh hoa phú quý, sang giàu vĩnh viễn nhưng có thể hứa yêu cậu bằng cả trái tim, đời này kiếp này tuyệt đối không thay đổi].
Hàm Linh nhoẻn miệng cười trông rất hạnh phúc lẩm bẩm một mình: “Lãng mình đương nhiên là đồng ý rồi, chỉ cần được ở bên cạnh cậu vinh hoa phú quý mình đều không cần”.
Hàm Linh tiếp tục xem nội dung của lá thư tình đó [Chỉ cần cậu cho mình cơ hội mình nhất định biến cậu trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế gian, sau này mình là nhà lập trình game cậu là nhà thiết kế thời trang cho nhân vật trong game của mình, chúng ta cứ bình bình yên yên nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời được không?].
Đưa mắt nhìn hai cái tượng đá nhỏ hình nam nữ nắm tay nhau trong quả cầu pha lê tuyết, mặt Hàm Linh nhất thời đỏ mặt lên lẩm bẩm: “Chỉ cần có cậu ở bên cạnh thì dù có làm gì mình cũng chịu, mình thích cậu Đoạn Phong Lãng”.
Những mơ mộng của Hàm Linh phút chốc tan thành mây khói khi cô thấy câu kết của bức thư tình vẽ ra viễn cảnh tương lai huy hoàng kia. Một dòng chữ ngắn gọn “Mình thích cậu Kiều Uyển Vũ” do những con chữ nắn nót mà Đoạn Phong Lãng viết ra cũng giống như thứ vũ khí sắc nhọn đang đâm vào từng sợi dây thần kinh trên người của Hàm Linh vậy.
Giây phút đó Hàm Linh mới bất giác nhớ ra món quà này là Đoạn Phong Lãng nhờ cô tặng cho Kiều Uyển Vũ chứ không phải là tặng cho mình, ánh mắt Hàm Linh toát lên nét sắc lạnh, thâm hiểm, cô nắm chặt bức thư tình mà Đoạn Phong Lãng viết cho Kiều Uyển Vũ trên tay thật chặt đến nỗi nó bị nhàu muốn rách toạc ra.
Hàm Linh nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm một mình: “Muốn mình làm cầu nối cho cậu đến với Kiều Uyển Vũ sao, mình không làm được đâu Lãng à, sau này cậu sẽ sống hạnh phúc, cậu sẽ là nhà lập trình game sống với cô gái là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhưng cô gái đó không phải Kiều Uyển Vũ mà sẽ là mình, mình nhất định phải có được cậu mới cam tâm”.
Hàm Linh đặt bức thư tình lên bàn rồi lấy bút xóa ra xóa đi ba chữ “Kiều Uyển Vũ” rồi viết lại cái tên “Hàm Linh” thay thế vào đó.
Nhìn bức thư lúc này Hàm Linh cảm thấy rất hài lòng, cô tự huyễn hoặc bản thân là bức thư này do Đoạn Phong Lãng viết riêng cho cô.
Hàm Linh đưa tay sờ lên những con chữ nắn nót của Đoạn Phong Lãng rồi mỉm cười: “Lãng mình đồng ý cho cậu cơ hội trở thành bạn trai của mình”.