Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-369
Chương 369
Trái tim của Đoạn Phong Lãng đau tựa như có ai cầm dao đâm trực tiếp vào, chỉ cần tưởng tượng hình ảnh vất vả làm đủ việc của Kiều Uyển Vũ năm đó cũng cảm thấy đau xé lòng ra rồi, vậy mà lúc đó anh lại không hề biết cái gì hết còn đem lòng thù hận gieo mầm ngần ấy năm không buông bỏ.
Ngày X tháng X năm XXXX
[Lãng mình kỹ rồi chúng ta tạm thời không nhắc đến chuyện tình cảm nữa được không mình cảm thấy rất rối…].
[Được nghe theo cậu đi Uyển Vũ].
Kiều Uyển Vũ nhướng mày cố không để nước mắt rơi xuống: “Một cô gái nghèo làm gì mà dám mơ mộng đến công tử giàu có như anh, tôi vốn không từ bỏ anh nếu một ngày nào đó tôi thành công nhất định sẽ quay lại bên cạnh anh…chỉ là anh không hề nghĩ giống tôi”.
Ngày X tháng X năm XXXX
[Uyển Vũ, hôm nay mẹ mình muốn mình đi coi mắt, là một tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối với gia đình mình, cậu nghĩ sao?].
ngôn tình hài
“Những ngày tháng đó, anh một mực ép tôi gặp anh nhưng anh đâu có biết lúc đó tôi hôn mê nằm trên giường bệnh với đầy rẫy vết thương trên người, nhờ có anh mà tôi lại có thêm n vết thương trong tâm hồn lúc tỉnh lại nữa”.
Ngày X tháng X năm XXXX
[Lãng đừng chờ đợi mình nữa, cậu nên nghe lời của mẹ cậu cưới một cô tiểu thư xinh đẹp, dịu dàng, mình hy vọng cô ấy có thể thay mình yêu thương cậu, mình luôn mong cậu sẽ hạnh phúc…”.
[Nhìn là biết tôi không thể chờ được rồi].
“Ngày hôm đó trời mưa rất là to như là đang khóc thương tôi vậy đó, tôi biết bản thân mình lúc đó chẳng còn gì hết nên mới hạ quyết tâm nhắn cho anh như thế nhưng mà rốt cuộc người tổn thương lại chính là tôi”.
Đoạn Phong Lãng thất thần khẽ lắc đầu rồi lên tiếng: “Uyển Vũ, anh chưa bao giờ thấy những tin nhắn này, cũng chưa bao giờ nhắn những tin đáp trả như thế cho em”.
Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ đau thương đến cực độ: “Đoạn Phong Lãng, anh có biết vì sao năm đó tôi bảo anh nghe lời của mẹ cậu cưới một cô tiểu thư xinh đẹp, dịu dàng hay không? Đó là bởi vì ba tôi mất tôi phải chịu tang chế hai năm chưa kể tương lai tôi là một màu đen sao dám ngĩ đến chuyện cùng đại thiếu gia của Đoạn gia yêu đương”.
Đoạn Phong Lãng thất thần lùi về phía sau mấy bước, viền mắt của anh đỏ hoe lên tiếp nhận thông tin mà Kiều Uyển Vũ vừa nói, anh dường như không dám tin đây là sự thật: “Sao có thể như vậy?”.
“Anh có biết không những ngày tháng đó là giai đoạn đen tối nhất, tan thương nhất cuộc đời tôi…tôi mất đi ba, mất cơ hội vào đại học One để theo đuổi ước mơ trở thành nhà thiết kế chuyên nghiệp, lúc đó anh đã ở đâu anh có từng quan tâm đến cảm nhận của tôi chưa…anh có biết tại sao đến bây giờ tôi vẫn một lòng coi Mai Cát Vi và Liêu Tuấn Vĩ là bạn không? Đó là tại vì lúc tôi khốn đốn nhất cả hai người bọn họ luôn ở bên cạnh an ủi, động viên tôi còn người mà tôi đem lòng yêu thương thì từ đầu tới cuối cũng không thấy bóng dáng đâu hết”.
Nước mắt lăn xuống trên má của Đoạn Phong Lãng, anh đau khổ lên tiếng giải thích: “Anh xin lỗi…anh không hề biết chuyện ba em mất”.
“Ngay cả làm bạn ảo trên facebook anh còn unfriend nick tôi được mà”.
Đoạn Phong Lãng lắc đầu: “Anh chưa bao giờ làm như vậy hết…”.
Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Phong Lãng rồi nói tiếp: “Bi kịch cuộc đời tôi chưa dừng lại ở đó đâu Đoạn Phong Lãng, sau khi an táng ba tôi thì tôi lại gặp tai nạn giao thông trên đường trở về nhà… gãy 4 cái xương sườn, 1 xương đùi bên chân trái, tôi hôn mê gần ba tháng mới tỉnh dậy, sau đó phát hiện mặt của mình cũng bị hủy, con người hoàn hảo mà anh nhìn thấy của hiện tại đã phải trãi qua rất nhiều cuộc phẫu thuật chịu không biết bao nhiêu đau đớn mới có được…thậm tệ nhất là đôi mắt tôi không còn thấy được bất kỳ màu sắc nào nữa hết, lúc đó tôi đã từng nghĩ sẽ tự tử bởi vì đôi mắt mất hết sắc tố thì làm sao mà tôi thiết kế thời trang được nữa…tất cả những chuyện mà tôi trãi qua anh căn bản không thể hiểu cho nên tôi không oán trách anh”.
Đoạn Phong Lãng ngây người ra khi nghe những chuyện kinh hoàng xảy ra trong quá khứ với cô gái mà anh yêu thương: “Lúc đó Hàm Linh nói với anh là em sống chết cũng không chịu gặp anh nên anh thấy rất giận”.
Kiều Uyển Vũ khẽ thở dài: “Tôi không ngờ anh lại tìm tin tức của người anh thương thông qua kẻ thù của cô ấy luôn đó…cô ta vì ép tôi không được học ở đại học One mà ăn cắp hàng trăm bản thiết kế của tôi còn trơ trẽn đi đăng ký quyền sở hữu trí tuệ để hại tôi nữa đó”.
“Anh không nghĩ Hàm Linh lại làm vậy, cô ấy là bạn thân của em mà”.
Kiều Uyển Vũ khẽ cười nhếch mép: “Bạn thân sao??? Thật là nực cười mà”.
Đoạn Phong Lãng nghĩ lại mọi chuyện rồi chợt thốt lên: “Khoan đã, anh không hề nhắn tin cho em trong khoảng thời gian đó anh đi lại đi nước ngoài cùng ba điện thoại không hề mang theo em thừa biết là anh không bao giờ nhớ nỗi mật khẩu nên không thể liên lạc với em được, vậy rất có thể là ai đó đã lấy điện thoại của anh để nhắn tin với em”.
Trái tim của Đoạn Phong Lãng đau tựa như có ai cầm dao đâm trực tiếp vào, chỉ cần tưởng tượng hình ảnh vất vả làm đủ việc của Kiều Uyển Vũ năm đó cũng cảm thấy đau xé lòng ra rồi, vậy mà lúc đó anh lại không hề biết cái gì hết còn đem lòng thù hận gieo mầm ngần ấy năm không buông bỏ.
Ngày X tháng X năm XXXX
[Lãng mình kỹ rồi chúng ta tạm thời không nhắc đến chuyện tình cảm nữa được không mình cảm thấy rất rối…].
[Được nghe theo cậu đi Uyển Vũ].
Kiều Uyển Vũ nhướng mày cố không để nước mắt rơi xuống: “Một cô gái nghèo làm gì mà dám mơ mộng đến công tử giàu có như anh, tôi vốn không từ bỏ anh nếu một ngày nào đó tôi thành công nhất định sẽ quay lại bên cạnh anh…chỉ là anh không hề nghĩ giống tôi”.
Ngày X tháng X năm XXXX
[Uyển Vũ, hôm nay mẹ mình muốn mình đi coi mắt, là một tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối với gia đình mình, cậu nghĩ sao?].
ngôn tình hài
“Những ngày tháng đó, anh một mực ép tôi gặp anh nhưng anh đâu có biết lúc đó tôi hôn mê nằm trên giường bệnh với đầy rẫy vết thương trên người, nhờ có anh mà tôi lại có thêm n vết thương trong tâm hồn lúc tỉnh lại nữa”.
Ngày X tháng X năm XXXX
[Lãng đừng chờ đợi mình nữa, cậu nên nghe lời của mẹ cậu cưới một cô tiểu thư xinh đẹp, dịu dàng, mình hy vọng cô ấy có thể thay mình yêu thương cậu, mình luôn mong cậu sẽ hạnh phúc…”.
[Nhìn là biết tôi không thể chờ được rồi].
“Ngày hôm đó trời mưa rất là to như là đang khóc thương tôi vậy đó, tôi biết bản thân mình lúc đó chẳng còn gì hết nên mới hạ quyết tâm nhắn cho anh như thế nhưng mà rốt cuộc người tổn thương lại chính là tôi”.
Đoạn Phong Lãng thất thần khẽ lắc đầu rồi lên tiếng: “Uyển Vũ, anh chưa bao giờ thấy những tin nhắn này, cũng chưa bao giờ nhắn những tin đáp trả như thế cho em”.
Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ đau thương đến cực độ: “Đoạn Phong Lãng, anh có biết vì sao năm đó tôi bảo anh nghe lời của mẹ cậu cưới một cô tiểu thư xinh đẹp, dịu dàng hay không? Đó là bởi vì ba tôi mất tôi phải chịu tang chế hai năm chưa kể tương lai tôi là một màu đen sao dám ngĩ đến chuyện cùng đại thiếu gia của Đoạn gia yêu đương”.
Đoạn Phong Lãng thất thần lùi về phía sau mấy bước, viền mắt của anh đỏ hoe lên tiếp nhận thông tin mà Kiều Uyển Vũ vừa nói, anh dường như không dám tin đây là sự thật: “Sao có thể như vậy?”.
“Anh có biết không những ngày tháng đó là giai đoạn đen tối nhất, tan thương nhất cuộc đời tôi…tôi mất đi ba, mất cơ hội vào đại học One để theo đuổi ước mơ trở thành nhà thiết kế chuyên nghiệp, lúc đó anh đã ở đâu anh có từng quan tâm đến cảm nhận của tôi chưa…anh có biết tại sao đến bây giờ tôi vẫn một lòng coi Mai Cát Vi và Liêu Tuấn Vĩ là bạn không? Đó là tại vì lúc tôi khốn đốn nhất cả hai người bọn họ luôn ở bên cạnh an ủi, động viên tôi còn người mà tôi đem lòng yêu thương thì từ đầu tới cuối cũng không thấy bóng dáng đâu hết”.
Nước mắt lăn xuống trên má của Đoạn Phong Lãng, anh đau khổ lên tiếng giải thích: “Anh xin lỗi…anh không hề biết chuyện ba em mất”.
“Ngay cả làm bạn ảo trên facebook anh còn unfriend nick tôi được mà”.
Đoạn Phong Lãng lắc đầu: “Anh chưa bao giờ làm như vậy hết…”.
Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Phong Lãng rồi nói tiếp: “Bi kịch cuộc đời tôi chưa dừng lại ở đó đâu Đoạn Phong Lãng, sau khi an táng ba tôi thì tôi lại gặp tai nạn giao thông trên đường trở về nhà… gãy 4 cái xương sườn, 1 xương đùi bên chân trái, tôi hôn mê gần ba tháng mới tỉnh dậy, sau đó phát hiện mặt của mình cũng bị hủy, con người hoàn hảo mà anh nhìn thấy của hiện tại đã phải trãi qua rất nhiều cuộc phẫu thuật chịu không biết bao nhiêu đau đớn mới có được…thậm tệ nhất là đôi mắt tôi không còn thấy được bất kỳ màu sắc nào nữa hết, lúc đó tôi đã từng nghĩ sẽ tự tử bởi vì đôi mắt mất hết sắc tố thì làm sao mà tôi thiết kế thời trang được nữa…tất cả những chuyện mà tôi trãi qua anh căn bản không thể hiểu cho nên tôi không oán trách anh”.
Đoạn Phong Lãng ngây người ra khi nghe những chuyện kinh hoàng xảy ra trong quá khứ với cô gái mà anh yêu thương: “Lúc đó Hàm Linh nói với anh là em sống chết cũng không chịu gặp anh nên anh thấy rất giận”.
Kiều Uyển Vũ khẽ thở dài: “Tôi không ngờ anh lại tìm tin tức của người anh thương thông qua kẻ thù của cô ấy luôn đó…cô ta vì ép tôi không được học ở đại học One mà ăn cắp hàng trăm bản thiết kế của tôi còn trơ trẽn đi đăng ký quyền sở hữu trí tuệ để hại tôi nữa đó”.
“Anh không nghĩ Hàm Linh lại làm vậy, cô ấy là bạn thân của em mà”.
Kiều Uyển Vũ khẽ cười nhếch mép: “Bạn thân sao??? Thật là nực cười mà”.
Đoạn Phong Lãng nghĩ lại mọi chuyện rồi chợt thốt lên: “Khoan đã, anh không hề nhắn tin cho em trong khoảng thời gian đó anh đi lại đi nước ngoài cùng ba điện thoại không hề mang theo em thừa biết là anh không bao giờ nhớ nỗi mật khẩu nên không thể liên lạc với em được, vậy rất có thể là ai đó đã lấy điện thoại của anh để nhắn tin với em”.