Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-365
Chương 365
Lâm Tư Thanh buông tay thả Dương Ngọc Trâm ra rồi gằng giọng với chồng mình: “Lý Hoài Dịch, ông hay lắm dám qua mặt tôi bao nhiêu năm nay”.
Lý Hoài Dịch liền sởn tóc gáy ông ta không giữ hình tượng gì nữa mà sấn tới tát Dương Ngọc Trâm một bạt tay đau điếng, từng thớ thịt trên người của cô ta cũng run rẩy lên vì đau đớn.
“Chuyện đã tới nước này cô còn vu khống tôi đúng là mất hết liêm sỉ mà”.
Dương Ngọc Trâm cười khinh bỉ một cái: “Loại người như ông mà cũng dám nhắc tới hai chữ liêm sĩ thật là khiến người ta buồn nôn mà”.
Lý Hoài Dịch thấy phóng viên chụp ảnh, quay phim bản thân ông cũng không muốn thị phi thêm nữa bèn nắm lấy cánh tay của Lâm Tư Thanh tỏ vẻ thâm tình: “Vợ à, chúng ta về thôi ở đây day dưa với loại người này thật không hay mà”.
Bình thường Lâm Tư Thanh luôn tỏ vẻ sang trọng quý phái, hiền lương thục mẫu hôm nay bị để mất hình tượng cả rồi, bà ta cũng cảm thấy mất mặt nên gật đầu đồng ý: “Được thôi nhưng mà tôi không tha cho ông đâu”.
Bọn họ lần lượt lên xe rời đi để lại một mình Dương Ngọc Trâm nằm thôi thóp trên nền đất, cả người chằng chịt vết thương, mặt cô ta cũng bị hủy máu chảy từng đường nhìn rất ghê rợn, vẻ mặt cô ta đau đớn đến tột cùng.
Lan Tú Uyên sau khi xem tin tức trên truyền hình thì vẻ mặt xám nghét lại vì giận dữ, bà vội kêu tài xế chở bà tới Phố Vịnh Hoa rồi đi vào nhà của Đoạn Phong Lãng trong tâm trạng bực dọc khó chịu.
Hàm Linh sau bao khó khăn, trầy da tróc vẩy đầu tóc rối bù, y phục trên người thì sốc sếch có chỗ còn bị xé rách, lúc đi rạng rỡ tỏa sáng bao nhiêu thì lúc về thảm hại bấy nhiêu, tìm đủ mọi cách mới chạy trốn được đám phóng viên về đến biệt thự của Đoạn Phong Lãng tại Phố Vịnh Hoa.
Đám phóng viên bám dai như đĩa vẫn bám đuôi theo Hàm Linh không tha, cô ta bước vào nhà liền đóng chặt tất cả các cửa lại để giữ an toàn, bên ngoài phóng viên vẫn bao vây để mong lấy được tin tức độc quyền cho trang báo của mình.
Hàm Linh vừa thở phào nhẹ nhõm quay người tính đi lên phòng thì nhận một bạt tay như trời giáng xuống mặt khiến gò má cô nóng ran lên khi sự đau đớn rát buốt truyền tới, năm dấu tay còn in hằng trên má đỏ ké lên như người say rượu.
Hàm Linh ngẩng đầu lên thì thấy Lan Tú Uyên mang gương mặt u ám như quỷ tới đòi mạng, cô lắp bắp lên tiếng: “Mẹ…mẹ tới đây làm gì?”.
Lan Tú Uyên liền gằng giọng đáp: “Đây là nhà con trai tôi chẳng lẽ tôi không được tới hay sao?”.
Hàm Linh lắc đầu giải thích: “Mẹ…con không dám có ý đó…mẹ đừng hiểu lầm”.
Lan Tú Uyển giận dữ trợn mắt lên chỉ tay vào mặt Hàm Linh rồi nói: “Từ giây phút này cô đừng gọi tôi là mẹ nữa, loại người dơ bẩn, nhơ nhuốc như cô KHÔNG XỨNG với Lãng của tôi, cô KHÔNG XỨNG ngồi vào cái vị trí đại thiếu phu nhân của Đoạn gia”.
Hàm Linh ngẩn người ra: “Mẹ nói vậy là có ý gì?”.
Lan Tú Uyên tỏ thái độ bực dọc: “Cô còn dám đứng đó mà chấp vấn tôi sao? Chuyện “tốt” mà cô làm hôm nay đều được phát trực tiếp đến tivi của từng nhà ở Vịnh Xuyên này, những hình ảnh mà cô lăn loàng với tên hiệu trưởng vô sỉ đó thì nhan nhãn khắp nơi ở đường phố tôi nhìn mà còn thấy nóng mắt đây nè”.
Hàm Linh liền lắc đầu: “Mẹ…không phải như vậy đâu”.
“Là Kiều Uyển Vũ hại con…đúng rồi nhất định là con khốn đó hại con…mẹ phải tin con chúng ta cùng nhau lột mặt nạ của cô ta xuống” Hàm Linh nghĩ nghĩ rồi thốt lên như thế cô nắm tay của Lan Tú Uyên cầu xin bà.
Lan Tú Uyên liền giật mạnh tay ra làm cho Hàm Linh mất đà chao đảo: “Lúc nào mở miệng ra cô cũng bảo bị người ta hại trong khi Lý Hoài Dịch đã thừa nhận lỗi lầm còn công khai xin lỗi Kiều Uyển Vũ trước công chúng nữa, cô còn gì để giải thích không?”.
“Mẹ là bọn họ cố tình gài bẫy con…nhất định là Kiều Uyển Vũ đã nhờ tay Tề Lăng Hạo dàn dựng mọi chuyện…con hoàn toàn trong sạch mà”.
Lan Tú Uyên khẽ lắc đầu: “Cô đúng là không biết hối cãi mà, chẳng lẽ những lần cô cùng Lý Hoài Dịch làm mấy chuyện đồi bại kia đều do Kiều Uyển Vũ và Tề Lăng Hạo sắp xếp hay sao”.
Hàm Linh khóc lóc thảm thiết: “Mẹ…mẹ đừng nói như vậy mà tất cả những chuyện mà con làm đều là vì Lãng mà thôi”.
Lan Tú Uyên đẩy Hàm Linh một cái khiến cả người cô ngã vào cạnh ghế sofa, bụng của cô ta đập mạnh vào cạnh ghế chạm khắc truyền đến cảm giác đau đớn.
Mặt của Hàm Linh chuyển sang trắng bệt không còn cắt máu, cô ta khụy gối ngồi xuống sàn tay ôm bụng nhíu chặt mày.
Lan Tú Uyên thấy vậy liền bĩu môi: “Trước mặt tôi cô đừng có mà giở trò, cô là loại người nào tôi rõ như lòng bàn tay của mình…đừng hòng kiếm chút sự thương hại nào từ tôi”.
Trong khoảnh khắc, mắt của Hàm Linh chỉ thấy màu đỏ của máu chảy ra giữa hai chân mình, mặt của cô tái méc lại rồi nước mắt bắt đầu tuông ra: “Mẹ…sao mẹ có thể làm vậy…con đang mang thai là con của Lãng mà”.
Lan Tú Uyên lúc đầu còn cả kinh hốt hoảng nhưng sau đó lại nhìn Hàm Linh bằng ánh mắt đầy sự khinh miệt: “Cô tưởng tôi bị ngu chắc, cô lăn loàng với không biết bao nhiêu người ai biết được cái thai trong bụng cô là con của tên hiệu trưởng vô sỉ kia hay là con của gã tổng giám đốc ngân hàng khốn nạn cũng có thể là của tên tổng biên tập bại hoại …nếu thật là tạp chủng của bọn khốn kia thì coi như tôi đòi lại công bằng cho Lãng của tôi”."
Lâm Tư Thanh buông tay thả Dương Ngọc Trâm ra rồi gằng giọng với chồng mình: “Lý Hoài Dịch, ông hay lắm dám qua mặt tôi bao nhiêu năm nay”.
Lý Hoài Dịch liền sởn tóc gáy ông ta không giữ hình tượng gì nữa mà sấn tới tát Dương Ngọc Trâm một bạt tay đau điếng, từng thớ thịt trên người của cô ta cũng run rẩy lên vì đau đớn.
“Chuyện đã tới nước này cô còn vu khống tôi đúng là mất hết liêm sỉ mà”.
Dương Ngọc Trâm cười khinh bỉ một cái: “Loại người như ông mà cũng dám nhắc tới hai chữ liêm sĩ thật là khiến người ta buồn nôn mà”.
Lý Hoài Dịch thấy phóng viên chụp ảnh, quay phim bản thân ông cũng không muốn thị phi thêm nữa bèn nắm lấy cánh tay của Lâm Tư Thanh tỏ vẻ thâm tình: “Vợ à, chúng ta về thôi ở đây day dưa với loại người này thật không hay mà”.
Bình thường Lâm Tư Thanh luôn tỏ vẻ sang trọng quý phái, hiền lương thục mẫu hôm nay bị để mất hình tượng cả rồi, bà ta cũng cảm thấy mất mặt nên gật đầu đồng ý: “Được thôi nhưng mà tôi không tha cho ông đâu”.
Bọn họ lần lượt lên xe rời đi để lại một mình Dương Ngọc Trâm nằm thôi thóp trên nền đất, cả người chằng chịt vết thương, mặt cô ta cũng bị hủy máu chảy từng đường nhìn rất ghê rợn, vẻ mặt cô ta đau đớn đến tột cùng.
Lan Tú Uyên sau khi xem tin tức trên truyền hình thì vẻ mặt xám nghét lại vì giận dữ, bà vội kêu tài xế chở bà tới Phố Vịnh Hoa rồi đi vào nhà của Đoạn Phong Lãng trong tâm trạng bực dọc khó chịu.
Hàm Linh sau bao khó khăn, trầy da tróc vẩy đầu tóc rối bù, y phục trên người thì sốc sếch có chỗ còn bị xé rách, lúc đi rạng rỡ tỏa sáng bao nhiêu thì lúc về thảm hại bấy nhiêu, tìm đủ mọi cách mới chạy trốn được đám phóng viên về đến biệt thự của Đoạn Phong Lãng tại Phố Vịnh Hoa.
Đám phóng viên bám dai như đĩa vẫn bám đuôi theo Hàm Linh không tha, cô ta bước vào nhà liền đóng chặt tất cả các cửa lại để giữ an toàn, bên ngoài phóng viên vẫn bao vây để mong lấy được tin tức độc quyền cho trang báo của mình.
Hàm Linh vừa thở phào nhẹ nhõm quay người tính đi lên phòng thì nhận một bạt tay như trời giáng xuống mặt khiến gò má cô nóng ran lên khi sự đau đớn rát buốt truyền tới, năm dấu tay còn in hằng trên má đỏ ké lên như người say rượu.
Hàm Linh ngẩng đầu lên thì thấy Lan Tú Uyên mang gương mặt u ám như quỷ tới đòi mạng, cô lắp bắp lên tiếng: “Mẹ…mẹ tới đây làm gì?”.
Lan Tú Uyên liền gằng giọng đáp: “Đây là nhà con trai tôi chẳng lẽ tôi không được tới hay sao?”.
Hàm Linh lắc đầu giải thích: “Mẹ…con không dám có ý đó…mẹ đừng hiểu lầm”.
Lan Tú Uyển giận dữ trợn mắt lên chỉ tay vào mặt Hàm Linh rồi nói: “Từ giây phút này cô đừng gọi tôi là mẹ nữa, loại người dơ bẩn, nhơ nhuốc như cô KHÔNG XỨNG với Lãng của tôi, cô KHÔNG XỨNG ngồi vào cái vị trí đại thiếu phu nhân của Đoạn gia”.
Hàm Linh ngẩn người ra: “Mẹ nói vậy là có ý gì?”.
Lan Tú Uyên tỏ thái độ bực dọc: “Cô còn dám đứng đó mà chấp vấn tôi sao? Chuyện “tốt” mà cô làm hôm nay đều được phát trực tiếp đến tivi của từng nhà ở Vịnh Xuyên này, những hình ảnh mà cô lăn loàng với tên hiệu trưởng vô sỉ đó thì nhan nhãn khắp nơi ở đường phố tôi nhìn mà còn thấy nóng mắt đây nè”.
Hàm Linh liền lắc đầu: “Mẹ…không phải như vậy đâu”.
“Là Kiều Uyển Vũ hại con…đúng rồi nhất định là con khốn đó hại con…mẹ phải tin con chúng ta cùng nhau lột mặt nạ của cô ta xuống” Hàm Linh nghĩ nghĩ rồi thốt lên như thế cô nắm tay của Lan Tú Uyên cầu xin bà.
Lan Tú Uyên liền giật mạnh tay ra làm cho Hàm Linh mất đà chao đảo: “Lúc nào mở miệng ra cô cũng bảo bị người ta hại trong khi Lý Hoài Dịch đã thừa nhận lỗi lầm còn công khai xin lỗi Kiều Uyển Vũ trước công chúng nữa, cô còn gì để giải thích không?”.
“Mẹ là bọn họ cố tình gài bẫy con…nhất định là Kiều Uyển Vũ đã nhờ tay Tề Lăng Hạo dàn dựng mọi chuyện…con hoàn toàn trong sạch mà”.
Lan Tú Uyên khẽ lắc đầu: “Cô đúng là không biết hối cãi mà, chẳng lẽ những lần cô cùng Lý Hoài Dịch làm mấy chuyện đồi bại kia đều do Kiều Uyển Vũ và Tề Lăng Hạo sắp xếp hay sao”.
Hàm Linh khóc lóc thảm thiết: “Mẹ…mẹ đừng nói như vậy mà tất cả những chuyện mà con làm đều là vì Lãng mà thôi”.
Lan Tú Uyên đẩy Hàm Linh một cái khiến cả người cô ngã vào cạnh ghế sofa, bụng của cô ta đập mạnh vào cạnh ghế chạm khắc truyền đến cảm giác đau đớn.
Mặt của Hàm Linh chuyển sang trắng bệt không còn cắt máu, cô ta khụy gối ngồi xuống sàn tay ôm bụng nhíu chặt mày.
Lan Tú Uyên thấy vậy liền bĩu môi: “Trước mặt tôi cô đừng có mà giở trò, cô là loại người nào tôi rõ như lòng bàn tay của mình…đừng hòng kiếm chút sự thương hại nào từ tôi”.
Trong khoảnh khắc, mắt của Hàm Linh chỉ thấy màu đỏ của máu chảy ra giữa hai chân mình, mặt của cô tái méc lại rồi nước mắt bắt đầu tuông ra: “Mẹ…sao mẹ có thể làm vậy…con đang mang thai là con của Lãng mà”.
Lan Tú Uyên lúc đầu còn cả kinh hốt hoảng nhưng sau đó lại nhìn Hàm Linh bằng ánh mắt đầy sự khinh miệt: “Cô tưởng tôi bị ngu chắc, cô lăn loàng với không biết bao nhiêu người ai biết được cái thai trong bụng cô là con của tên hiệu trưởng vô sỉ kia hay là con của gã tổng giám đốc ngân hàng khốn nạn cũng có thể là của tên tổng biên tập bại hoại …nếu thật là tạp chủng của bọn khốn kia thì coi như tôi đòi lại công bằng cho Lãng của tôi”."