Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-361
Chương 361
Hàm Linh vẫn điên cuồng nắm tóc của Dương Ngọc Trâm giật lên giật xuống kèm theo những lời chửi rủa nặng nề nhất: “Con khốn…mày dám nói những lời lẽ sau lưng tao như thế sao, dám phản bội tao, dám lập mưu kế để đá tao khỏi công ty Phong Linh hay sao hôm nay tao đánh chết mày”.
Dương Ngọc Trâm cố gắng chống tay đứng dậy, cô ta đẩy Hàm Linh một cái làm cho Hàm Linh lảo đảo về phía sau mấy bước, ánh mắt của Dương Ngọc Trâm trở nên sắc lạnh đầy sự cay cú, cô ta quát thẳng vào mặt của Hàm Linh: “Hàm Linh, mày bảo ai là con khốn chứ, kẻ khốn nạn nhất trên đời này không ai khác mà chính là mày đó”.
Hàm Linh tức đến khói bốc trên đỉnh đầu liền lao đến tát vào mặt Dương Ngọc Trâm thêm một cái: “Đồ mất dạy hôm nay tao phải đánh chết cái đứa phản bạn như mày”.
Dương Ngọc Trâm sau khi ăn trọn cái tát thứ hai cũng giơ tay lên tát lại vào mặt Hàm Linh một cái thật mạnh.
Hàm Linh không ngờ là Dương Ngọc Trâm dám làm vậy với mình nên cô đứng ngây người ra mất hết mấy giây.
Nhân lúc Hàm Linh không phòng bị Dương Ngọc Trâm liền lao đến nắm tóc của Hàm Linh trả đủa: “Mày có nói nhầm gì không hả Hàm Linh kẻ phản bạn chính là mày chứ không phải tao, năm đó là mày phản bội lại tình bạn với Kiều Uyển Vũ là mày quyết tâm đẩy cô ta vào đường cùng không cho cô ta được sống, trước giờ tao chưa từng coi mày là bạn chẳng qua tao muốn mượn mày làm bàn đạp để leo lên mà thôi”.
Hàm Linh nhíu chặt mày vẻ mặt vô cùng ai oán khi nghe Dương Ngọc Trâm nói như vậy: “Thì ra ngay từ đầu mày đã lên kế hoạch mượn tao làm bàn đạp để leo lên trên, vậy mà tao còn tin tưởng giao cho mày nhiều việc quan trọng như vậy, tao còn giúp mày có được Liêu Tuấn Vĩ nữa chứ”.
Nhắc đến Liêu Tuấn Vĩ thì Dương Ngọc Trâm lại nổi đóa lên: “Mày im đi, chính mày dùng thủ đoạn hạ tiện để đưa Vĩ lên giường của tao nhưng mày đâu có biết cái cảm giác đang ở cùng với người mình yêu nhưng anh ta lại luôn miệng gọi tên của cô gái khác nó đau đớn như thế nào…thậm chí mày còn bày kế kêu tao chạy đến bệnh viện của Mai Cát Vi để làm loạn sau đó giả vờ xảy thai để chia rẽ hai người bọn họ nữa, âm mưu của mày rất là hay chỉ tiếc là sau khi Mai Cát Vi bỏ đi Liêu Tuấn Vĩ cũng không thèm đoái hoài đến tao”.
“Là do mày vô năng không thể làm Liêu Tuấn Vĩ yêu mày thôi, mày đâu thể ghi hận tao được chứ”.
Dương Ngọc Trâm cúi đầu chấp nhận: “Phải, Vĩ không yêu tao là lỗi của tao nhưng tao không phản bội mày vì chuyện đó, mà tao hận mày lúc nào cũng tỏ vẻ mình tài giỏi đạo mạo chèn ép tao…từ ngày đầu tiên tao bắt đầu làm việc cho mày thì đã không biết vui vẻ là cái gì nữa hết, mày chưa bao giờ đưa thiết kế của tao vào sử dụng với cái tên Phong Linh hết, mỗi khi bực bội chuyện gì mày cũng lôi tao ra xả giận hết, tao cũng là con người cũng có cảm xúc vậy”.
“Thì ra trước giờ mày luôn bằng mặt không bằng lòng với tao?!”.
Dương Ngọc Trâm nở nụ cười nham hiểm trên môi: “Chuyện đi đến bước đường hôm nay đều là do mày thôi, tổng giám đốc công ty thời trang mà lại không biết thiết kế thì biến khỏi cái giới này đi là vừa”.
Hàm Linh nắm đầu của Dương Ngọc Trâm giật mạnh xuống: “Mày vì muốn chiếm cái ghế của tao mà dám quan hệ tình cảm với Lý Hoài Dịch sao?”.
Dương Ngọc Trâm hất mặt lên hỏi: “Thì đã sao chứ? Chẳng phải mày cũng theo cách đó mà leo lên hay sao. Tao cho mày biết tao đã gửi toàn bộ clip nóng của mày tao đã gửi tới tận tay của người mà mày yêu thương nhất rồi bây giờ cái ghế thiếu phu nhân của Đoạn gia e là cũng khó giữ lại đó”.
Những đoạn clip mà Dương Ngọc Trâm gửi đến cho Đoạn Phong Lãng là được nhận từ một người vô danh nào đó, cô ta đang muốn đạp Hàm Linh xuống tận cùng xã hội nên tàn nhẫn gửi đến cho chồng của Hàm Linh xem luôn.
Hàm Linh đứng thẫn người ra vài giây rồi quát: “Dương Ngọc Trâm thì ra mày là người cung cấp mấy đoạn clip khốn nạn này để dìm tao xuống có phải không hả? Tao chết thì mày cũng không thể sống yên thân được đâu con khốn”.
“Hàm Linh mày nên nhớ kẻ thù của mày đâu phải chỉ có mỗi mình tao, nếu có trách thì trách bản thân mày sống lỗi nên bây giờ bị nghiệp quật mà thôi”.
Hàm Linh liền hoảng hốt nhớ ra hôm nay cô gọi rất nhiều phóng viên tới chương trình này còn được phát trực tiếp trên truyền hình nữa cô sợ Đoạn Phong Lãng sẽ biết được những chuyện xấu mà mình đã làm nên lo sợ vô cùng, cô ta liền quay cuồng gào lên: “Tắt hết máy quay đi, tắt hết ngay cho tôi…coi như tôi cầu xin mấy người cũng được”.
Đáp trả lại lời cầu xin của Hàm Linh là những ánh đèn flash lóe sáng liên tục, máy quay vẫn tiếp tục ghi hình và truyền tải đi.
Đoạn Phong Lãng ngồi chết trân nhìn vào màn hình tivi, không nói nỗi một lời nào hết anh gục mặt xuống bàn tỏ vẻ bất lực cực độ.
Vương Nam Quân nhíu mày lo lắng lên tiếng hỏi: “Anh Lãng…anh Lãng…anh không sao chứ?”.
Đoạn Phong Lãng ngồi dậy sắc mặt vô cùng tệ, giọng anh yếu ớt vang lên: “Cậu ra ngoài đi tôi muốn được yên tĩnh một lúc”.
Tình hình như này Vương Nam Quân cũng không tiện ở lâu bèn gật đầu đáp một tiếng “Dạ” rồi đi ra ngoài.
Hàm Linh vẫn điên cuồng nắm tóc của Dương Ngọc Trâm giật lên giật xuống kèm theo những lời chửi rủa nặng nề nhất: “Con khốn…mày dám nói những lời lẽ sau lưng tao như thế sao, dám phản bội tao, dám lập mưu kế để đá tao khỏi công ty Phong Linh hay sao hôm nay tao đánh chết mày”.
Dương Ngọc Trâm cố gắng chống tay đứng dậy, cô ta đẩy Hàm Linh một cái làm cho Hàm Linh lảo đảo về phía sau mấy bước, ánh mắt của Dương Ngọc Trâm trở nên sắc lạnh đầy sự cay cú, cô ta quát thẳng vào mặt của Hàm Linh: “Hàm Linh, mày bảo ai là con khốn chứ, kẻ khốn nạn nhất trên đời này không ai khác mà chính là mày đó”.
Hàm Linh tức đến khói bốc trên đỉnh đầu liền lao đến tát vào mặt Dương Ngọc Trâm thêm một cái: “Đồ mất dạy hôm nay tao phải đánh chết cái đứa phản bạn như mày”.
Dương Ngọc Trâm sau khi ăn trọn cái tát thứ hai cũng giơ tay lên tát lại vào mặt Hàm Linh một cái thật mạnh.
Hàm Linh không ngờ là Dương Ngọc Trâm dám làm vậy với mình nên cô đứng ngây người ra mất hết mấy giây.
Nhân lúc Hàm Linh không phòng bị Dương Ngọc Trâm liền lao đến nắm tóc của Hàm Linh trả đủa: “Mày có nói nhầm gì không hả Hàm Linh kẻ phản bạn chính là mày chứ không phải tao, năm đó là mày phản bội lại tình bạn với Kiều Uyển Vũ là mày quyết tâm đẩy cô ta vào đường cùng không cho cô ta được sống, trước giờ tao chưa từng coi mày là bạn chẳng qua tao muốn mượn mày làm bàn đạp để leo lên mà thôi”.
Hàm Linh nhíu chặt mày vẻ mặt vô cùng ai oán khi nghe Dương Ngọc Trâm nói như vậy: “Thì ra ngay từ đầu mày đã lên kế hoạch mượn tao làm bàn đạp để leo lên trên, vậy mà tao còn tin tưởng giao cho mày nhiều việc quan trọng như vậy, tao còn giúp mày có được Liêu Tuấn Vĩ nữa chứ”.
Nhắc đến Liêu Tuấn Vĩ thì Dương Ngọc Trâm lại nổi đóa lên: “Mày im đi, chính mày dùng thủ đoạn hạ tiện để đưa Vĩ lên giường của tao nhưng mày đâu có biết cái cảm giác đang ở cùng với người mình yêu nhưng anh ta lại luôn miệng gọi tên của cô gái khác nó đau đớn như thế nào…thậm chí mày còn bày kế kêu tao chạy đến bệnh viện của Mai Cát Vi để làm loạn sau đó giả vờ xảy thai để chia rẽ hai người bọn họ nữa, âm mưu của mày rất là hay chỉ tiếc là sau khi Mai Cát Vi bỏ đi Liêu Tuấn Vĩ cũng không thèm đoái hoài đến tao”.
“Là do mày vô năng không thể làm Liêu Tuấn Vĩ yêu mày thôi, mày đâu thể ghi hận tao được chứ”.
Dương Ngọc Trâm cúi đầu chấp nhận: “Phải, Vĩ không yêu tao là lỗi của tao nhưng tao không phản bội mày vì chuyện đó, mà tao hận mày lúc nào cũng tỏ vẻ mình tài giỏi đạo mạo chèn ép tao…từ ngày đầu tiên tao bắt đầu làm việc cho mày thì đã không biết vui vẻ là cái gì nữa hết, mày chưa bao giờ đưa thiết kế của tao vào sử dụng với cái tên Phong Linh hết, mỗi khi bực bội chuyện gì mày cũng lôi tao ra xả giận hết, tao cũng là con người cũng có cảm xúc vậy”.
“Thì ra trước giờ mày luôn bằng mặt không bằng lòng với tao?!”.
Dương Ngọc Trâm nở nụ cười nham hiểm trên môi: “Chuyện đi đến bước đường hôm nay đều là do mày thôi, tổng giám đốc công ty thời trang mà lại không biết thiết kế thì biến khỏi cái giới này đi là vừa”.
Hàm Linh nắm đầu của Dương Ngọc Trâm giật mạnh xuống: “Mày vì muốn chiếm cái ghế của tao mà dám quan hệ tình cảm với Lý Hoài Dịch sao?”.
Dương Ngọc Trâm hất mặt lên hỏi: “Thì đã sao chứ? Chẳng phải mày cũng theo cách đó mà leo lên hay sao. Tao cho mày biết tao đã gửi toàn bộ clip nóng của mày tao đã gửi tới tận tay của người mà mày yêu thương nhất rồi bây giờ cái ghế thiếu phu nhân của Đoạn gia e là cũng khó giữ lại đó”.
Những đoạn clip mà Dương Ngọc Trâm gửi đến cho Đoạn Phong Lãng là được nhận từ một người vô danh nào đó, cô ta đang muốn đạp Hàm Linh xuống tận cùng xã hội nên tàn nhẫn gửi đến cho chồng của Hàm Linh xem luôn.
Hàm Linh đứng thẫn người ra vài giây rồi quát: “Dương Ngọc Trâm thì ra mày là người cung cấp mấy đoạn clip khốn nạn này để dìm tao xuống có phải không hả? Tao chết thì mày cũng không thể sống yên thân được đâu con khốn”.
“Hàm Linh mày nên nhớ kẻ thù của mày đâu phải chỉ có mỗi mình tao, nếu có trách thì trách bản thân mày sống lỗi nên bây giờ bị nghiệp quật mà thôi”.
Hàm Linh liền hoảng hốt nhớ ra hôm nay cô gọi rất nhiều phóng viên tới chương trình này còn được phát trực tiếp trên truyền hình nữa cô sợ Đoạn Phong Lãng sẽ biết được những chuyện xấu mà mình đã làm nên lo sợ vô cùng, cô ta liền quay cuồng gào lên: “Tắt hết máy quay đi, tắt hết ngay cho tôi…coi như tôi cầu xin mấy người cũng được”.
Đáp trả lại lời cầu xin của Hàm Linh là những ánh đèn flash lóe sáng liên tục, máy quay vẫn tiếp tục ghi hình và truyền tải đi.
Đoạn Phong Lãng ngồi chết trân nhìn vào màn hình tivi, không nói nỗi một lời nào hết anh gục mặt xuống bàn tỏ vẻ bất lực cực độ.
Vương Nam Quân nhíu mày lo lắng lên tiếng hỏi: “Anh Lãng…anh Lãng…anh không sao chứ?”.
Đoạn Phong Lãng ngồi dậy sắc mặt vô cùng tệ, giọng anh yếu ớt vang lên: “Cậu ra ngoài đi tôi muốn được yên tĩnh một lúc”.
Tình hình như này Vương Nam Quân cũng không tiện ở lâu bèn gật đầu đáp một tiếng “Dạ” rồi đi ra ngoài.