Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-328
Chương 328
Tôn Hoàng Uyển Vân trở nên điên loạn vì không chấp nhận được sự thật nên quay cuồng với mớ suy nghĩ ảo tưởng trong đầu mình, cô ta nhặt bộ váy mặc vội rồi vội bỏ chạy ra ngoài.
Kiều Uyển Vũ quay sang nhìn Hàn Côn Nhị, anh liền lên tiếng biện minh cho bản thân: “Theo tôi nghĩ đầu óc cô ta không được bình thường đâu, cô đừng quan tâm ha Uyển Vũ”.
“Anh tốt nhất là đi theo xem cô ta định làm gì đừng để cô ta tiếp tục bày trò hãm hại chúng ta nữa thì hơn” Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ cẩn trọng lên tiếng.
Hàn Côn Nhị liền gật đầu: “Cô nói đúng nha, thôi tôi đuổi theo con điên đó đây có gì còn đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần cho chắc ăn, mắc công cô ta lại chạy loạn đi làm hại người khác nữa thì khổ”.
Hàn Côn Nhị cũng bỏ chạy ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Kiều Uyển Vũ và Tề Lăng Hạo.
“Ưm…khó chịu quá…”.
Ngôn Tình Ngược
Nghe thấy tiếng rên khẽ của Tề Lăng Hạo, Kiều Uyển Vũ vội vàng bước qua chỗ anh đang ngồi rồi đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào má của anh: “Tề Lăng Hạo…anh mau tỉnh dậy ngay cho em…”.
Tề Lăng Hạo nghe thấy giọng nói dịu dàng, trong trẻo của Kiều Uyển Vũ liền cảm thấy rất bình yên, anh từ từ mở mắt ra rồi khẽ nở một nụ cười trên môi: “Có thật…là em không…Uyển Vũ”.
Kiều Uyển Vũ liền gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi”.
Tề Lăng Hạo đưa tay lên muốn chạm vào má của Kiều Uyển Vũ thì mới cảm giác được sự đau đớn truyền đến nơi lòng bàn tay anh.
Bàn tay của Tề Lăng Hạo bị bỏng nhìn rất đáng sợ, thịt bị cháy đỏ loan lỗ máu còn có những vết đen nham nhỡ.
Kiều Uyển Vũ mở mắt thật to khi thấy tay của Tề Lăng Hạo bị bỏng nặng như thế, cô cảm thấy rất xót xa trong lòng, nhìn bên cạnh anh là cái lư bằng đồng chạm khắc dùng để đốt trầm hương đang nằm lăn lốc, tàn tro bay tứ tung trên mặt đất cũng đủ hiểu đã xảy ra chyện gì rồi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo thở dốc đáp: “Cô ta giả dạng em muốn anh cô ta làm chuyện kia sau đó tộc Tôn Hoàng của em sẽ bắt buộc anh phải cưới thêm cô ấy vì chịu trách nhiệm”.
Kiều Uyển Vũ cau chặt tâm mi quả quyết lên tiếng: “Ai thèm làm hoàng tộc danh giá gì đó đâu, em và bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì hết…dám hại anh ra nông nỗi này em nhất định không tha thứ cho bất cứ ai hết”.
Tề Lăng Hạo dùng bàn tay còn lại vuốt lên mái tóc dài của Kiều Uyển Vũ, ánh mắt của anh trở nên rất dịu dàng: “Đồ ngốc, khó khăn lắm mới tìm được thân thế thật sự, trắc trở bao nhiêu năm mới đoàn tụ với người thân cùng huyết thống cơ mà, em tính từ bỏ hay sao?”.
Kiều Uyển Vũ thở dài tỏ vẻ bất lực: “Là bọn họ từ bỏ em trước mà, không chỉ là một lần mà là đến tận hai lần lận đó, thứ chất lỏng màu đỏ đang chảy trong huyết quản của em có thể là của tộc Tôn Hoàng nhưng em tuyệt đối không phải người của gia tộc đó, nhất định không vì cái hư danh tiểu thư hoàng tộc mà từ bỏ anh”.
“Vì anh có đáng không?”.
Khóe mắt của Kiều Uyển Vũ đỏ hoe lên vì xúc động, cô ôm chầm lấy Tề Lăng Hạo rồi lên tiếng nói: “Xin lỗi”.
Tề Lăng Hạo cũng cảm thấy rất bất ngờ trước hành động của cô gái nhỏ nhà mình: “Có gì mà phải xin lỗi chứ”.
Kiều Uyển Vũ buông Tề Lăng Hạo ra rồi tỏ vẻ áy náy nói: “Nếu không tại em thì anh đã không vướn vào nhiều rắc rối như vậy rồi”.
Tề Lăng Hạo cố gắng nở một nụ cười trên môi trấn an Kiều Uyển Vũ: “Dù không có em thì những rắc rối này cũng khó mà tránh được, nên em đừng cảm thấy có lỗi với anh có được không?”.
Kiều Uyển Vũ đỡ Tề Lăng Hạo ngồi dậy đi qua căn phòng kế bên sạch sẽ hơn rồi dìu anh qua giường nằm xuống: “Anh cố gắng một chút, em gọi bác sĩ đến chăm sóc vết thương cho anh ngay đây”.
Tề Lăng Hạo khổ sở lên tiếng: “Thuốc mà Tôn Hoàng Uyển Vân sử dụng quá mạnh anh nghĩ là mình cần đến bệnh viện để súc ruột mới thoát khỏi cảm giác khó chịu bứt rứt trong người này”.
Kiều Uyển Vũ nhìn tình trạng vô cùng tệ của Tề Lăng Hạo thì không nở cô cúi đầu xuống thì thầm vào tai anh: “Vẫn có cách khác mà không nhất thiết phải đến bệnh viện để súc ruột đâu, để em giúp anh đi”.
Kiều Uyển Vũ bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người mình xuống Tề Lăng Hạo hiểu ý cô nên rất là phối hợp cùng với vẻ mặt vô cùng thõa mãn và hạnh phúc.
Tôn Hoàng Uyển Vân thở hồng hộc vì tức giận không cam tâm cô tự hỏi lòng tại sao mình giả dạng Kiều Uyển Vũ rồi mà anh Hạo vẫn nhận ra cô chứ.
Suy nghĩ lại từ lúc gặp Kiều Uyển Vũ thì Tôn Hoàng Uyển Vân phát hiện ra một điều rất kỳ lạ, lần đầu tiên cô gặp Kiều Uyển Vũ thì ở đuôi mắt trái của cô ta cũng có một nốt ruồi son giống mình, nhưng hôm Kiều Uyển Vũ khóc ở tiệc tại Thiên Trạch Hoa Viên lúc Tề Lăng Hạo lau nước mắt trên mặt của Kiều Uyển Vũ thì nốt ruồi đó cũng đột nhiên biến mất, Tôn Hoàng Uyển Vân còn nghĩ là mình bị hoa mắt đến tận bây giờ mới biết ngay từ đầu đã là cái bẫy rồi.
Sắc mặt của Tôn Hoàng Uyển Vân vì tức giận mà nhăn nhó khó coi, đầu cô ta đầy hắc tuyến, gân xanh nổi trên trán, tay nắm chặt lại thành nắm đấm, cô ta thở hồng hộc vì tức giận, mặt thì vừa đau vừa nóng.
Tôn Hoàng Uyển Vân nghiến răng nghiến lợi: “Kiều Uyển Vũ, mày hay lắm ngay từ đầu đã cố tình chơi khăm tao rồi vậy mà tao còn ngây ngô tưởng là mày ngoan hiền dễ xử nữa chứ”."
Tôn Hoàng Uyển Vân trở nên điên loạn vì không chấp nhận được sự thật nên quay cuồng với mớ suy nghĩ ảo tưởng trong đầu mình, cô ta nhặt bộ váy mặc vội rồi vội bỏ chạy ra ngoài.
Kiều Uyển Vũ quay sang nhìn Hàn Côn Nhị, anh liền lên tiếng biện minh cho bản thân: “Theo tôi nghĩ đầu óc cô ta không được bình thường đâu, cô đừng quan tâm ha Uyển Vũ”.
“Anh tốt nhất là đi theo xem cô ta định làm gì đừng để cô ta tiếp tục bày trò hãm hại chúng ta nữa thì hơn” Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ cẩn trọng lên tiếng.
Hàn Côn Nhị liền gật đầu: “Cô nói đúng nha, thôi tôi đuổi theo con điên đó đây có gì còn đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần cho chắc ăn, mắc công cô ta lại chạy loạn đi làm hại người khác nữa thì khổ”.
Hàn Côn Nhị cũng bỏ chạy ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Kiều Uyển Vũ và Tề Lăng Hạo.
“Ưm…khó chịu quá…”.
Ngôn Tình Ngược
Nghe thấy tiếng rên khẽ của Tề Lăng Hạo, Kiều Uyển Vũ vội vàng bước qua chỗ anh đang ngồi rồi đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào má của anh: “Tề Lăng Hạo…anh mau tỉnh dậy ngay cho em…”.
Tề Lăng Hạo nghe thấy giọng nói dịu dàng, trong trẻo của Kiều Uyển Vũ liền cảm thấy rất bình yên, anh từ từ mở mắt ra rồi khẽ nở một nụ cười trên môi: “Có thật…là em không…Uyển Vũ”.
Kiều Uyển Vũ liền gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi”.
Tề Lăng Hạo đưa tay lên muốn chạm vào má của Kiều Uyển Vũ thì mới cảm giác được sự đau đớn truyền đến nơi lòng bàn tay anh.
Bàn tay của Tề Lăng Hạo bị bỏng nhìn rất đáng sợ, thịt bị cháy đỏ loan lỗ máu còn có những vết đen nham nhỡ.
Kiều Uyển Vũ mở mắt thật to khi thấy tay của Tề Lăng Hạo bị bỏng nặng như thế, cô cảm thấy rất xót xa trong lòng, nhìn bên cạnh anh là cái lư bằng đồng chạm khắc dùng để đốt trầm hương đang nằm lăn lốc, tàn tro bay tứ tung trên mặt đất cũng đủ hiểu đã xảy ra chyện gì rồi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo thở dốc đáp: “Cô ta giả dạng em muốn anh cô ta làm chuyện kia sau đó tộc Tôn Hoàng của em sẽ bắt buộc anh phải cưới thêm cô ấy vì chịu trách nhiệm”.
Kiều Uyển Vũ cau chặt tâm mi quả quyết lên tiếng: “Ai thèm làm hoàng tộc danh giá gì đó đâu, em và bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì hết…dám hại anh ra nông nỗi này em nhất định không tha thứ cho bất cứ ai hết”.
Tề Lăng Hạo dùng bàn tay còn lại vuốt lên mái tóc dài của Kiều Uyển Vũ, ánh mắt của anh trở nên rất dịu dàng: “Đồ ngốc, khó khăn lắm mới tìm được thân thế thật sự, trắc trở bao nhiêu năm mới đoàn tụ với người thân cùng huyết thống cơ mà, em tính từ bỏ hay sao?”.
Kiều Uyển Vũ thở dài tỏ vẻ bất lực: “Là bọn họ từ bỏ em trước mà, không chỉ là một lần mà là đến tận hai lần lận đó, thứ chất lỏng màu đỏ đang chảy trong huyết quản của em có thể là của tộc Tôn Hoàng nhưng em tuyệt đối không phải người của gia tộc đó, nhất định không vì cái hư danh tiểu thư hoàng tộc mà từ bỏ anh”.
“Vì anh có đáng không?”.
Khóe mắt của Kiều Uyển Vũ đỏ hoe lên vì xúc động, cô ôm chầm lấy Tề Lăng Hạo rồi lên tiếng nói: “Xin lỗi”.
Tề Lăng Hạo cũng cảm thấy rất bất ngờ trước hành động của cô gái nhỏ nhà mình: “Có gì mà phải xin lỗi chứ”.
Kiều Uyển Vũ buông Tề Lăng Hạo ra rồi tỏ vẻ áy náy nói: “Nếu không tại em thì anh đã không vướn vào nhiều rắc rối như vậy rồi”.
Tề Lăng Hạo cố gắng nở một nụ cười trên môi trấn an Kiều Uyển Vũ: “Dù không có em thì những rắc rối này cũng khó mà tránh được, nên em đừng cảm thấy có lỗi với anh có được không?”.
Kiều Uyển Vũ đỡ Tề Lăng Hạo ngồi dậy đi qua căn phòng kế bên sạch sẽ hơn rồi dìu anh qua giường nằm xuống: “Anh cố gắng một chút, em gọi bác sĩ đến chăm sóc vết thương cho anh ngay đây”.
Tề Lăng Hạo khổ sở lên tiếng: “Thuốc mà Tôn Hoàng Uyển Vân sử dụng quá mạnh anh nghĩ là mình cần đến bệnh viện để súc ruột mới thoát khỏi cảm giác khó chịu bứt rứt trong người này”.
Kiều Uyển Vũ nhìn tình trạng vô cùng tệ của Tề Lăng Hạo thì không nở cô cúi đầu xuống thì thầm vào tai anh: “Vẫn có cách khác mà không nhất thiết phải đến bệnh viện để súc ruột đâu, để em giúp anh đi”.
Kiều Uyển Vũ bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người mình xuống Tề Lăng Hạo hiểu ý cô nên rất là phối hợp cùng với vẻ mặt vô cùng thõa mãn và hạnh phúc.
Tôn Hoàng Uyển Vân thở hồng hộc vì tức giận không cam tâm cô tự hỏi lòng tại sao mình giả dạng Kiều Uyển Vũ rồi mà anh Hạo vẫn nhận ra cô chứ.
Suy nghĩ lại từ lúc gặp Kiều Uyển Vũ thì Tôn Hoàng Uyển Vân phát hiện ra một điều rất kỳ lạ, lần đầu tiên cô gặp Kiều Uyển Vũ thì ở đuôi mắt trái của cô ta cũng có một nốt ruồi son giống mình, nhưng hôm Kiều Uyển Vũ khóc ở tiệc tại Thiên Trạch Hoa Viên lúc Tề Lăng Hạo lau nước mắt trên mặt của Kiều Uyển Vũ thì nốt ruồi đó cũng đột nhiên biến mất, Tôn Hoàng Uyển Vân còn nghĩ là mình bị hoa mắt đến tận bây giờ mới biết ngay từ đầu đã là cái bẫy rồi.
Sắc mặt của Tôn Hoàng Uyển Vân vì tức giận mà nhăn nhó khó coi, đầu cô ta đầy hắc tuyến, gân xanh nổi trên trán, tay nắm chặt lại thành nắm đấm, cô ta thở hồng hộc vì tức giận, mặt thì vừa đau vừa nóng.
Tôn Hoàng Uyển Vân nghiến răng nghiến lợi: “Kiều Uyển Vũ, mày hay lắm ngay từ đầu đã cố tình chơi khăm tao rồi vậy mà tao còn ngây ngô tưởng là mày ngoan hiền dễ xử nữa chứ”."