Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-27
Chương 27
Móng tay của Hàm Linh lại ghim sâu vào lòng bàn tay của mình đến nỗi rách cả da thịt, trên gương mặt cô vẫn cố gắng bình thản và giữ nét vui vẻ hạnh phúc.
Hàm Linh vốn biết Kiều Uyển Vũ rất thích mưa, mỗi lúc trời mưa cô có thể ngồi nhìn hàng giờ đồng hồ mà không thấy chán, ánh mắt của Kiều Uyển Vũ nhìn mưa rất quyến luyến và thân thương có thể nói thần thái lúc cô say sưa ngắm nhìn mưa rơi xuống là đẹp nhất.
Ngặt nỗi chỗ Kiều Uyển Vũ đứng lại là đối diện xe của Đoạn Phong Lãng nên Hàm Linh lại có cớ bắt bẽ cô thêm lần nữa, cô nhẹ nhàng lên tiếng mà lời nói thì chẳng khác gì dao găm giáo mác chờ phóng vào người khác làm người ta trọng thương: “Chội ôi, Uyển Vũ cậu thích cái xe này của Phong Lãng lắm sao, mình thấy cậu cứ nhìn nó không rời mắt nãy giờ luôn đó”.
Kiều Uyển Vũ quay người lại tỏ vẻ lười biếng rồi nâng mí mắt lên nhìn Hàm Linh khẽ đáp: “Cái tôi nhìn vốn không phải là đống sắt vụn đó, cô thừa biết mà”.
Dương Ngọc Trâm liền lên tiếng: “Cô vừa bảo xe BMW là đống sắt vụn sao? Đầu óc cô có vấn đề rồi hả Kiều Uyển Vũ?”.
Hàm Linh lại đóng vai người tốt lên tiếng giãn hòa: “Thôi mà Ngọc Trâm cậu nói nặng lời quá rồi đó”.
Sau đó Hàm Linh lại quay sang Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ thân thiết: “Trời mưa to như vậy e là rất khó bắt taxi về hay là để mình nói Phong Lãng cho cậu hóa giang về nhà nha Uyển Vũ, dù sao cậu cũng thích chiếc BMW này như thế hôm nay hãy thử trãi nghiệm cảm giác được ngồi trên đó một lần chịu không?”.
“BMW tôi căn bản không để vào trong mắt…cô không cần phải giả từ bi làm người tốt, chúng ta hiểu rõ nhau quá rồi còn gì” Kiều Uyển Vũ lạnh lùng lên tiếng đáp.
Hàm Linh tỏ vẻ uất ức: “Rốt cuộc mình đã làm gì mà cậu lại ghét mình như thế hả Uyển Vũ, chúng ta từng là đôi bạn thân nhất lớp cơ mà”.
Kiều Uyển Vũ nhếch môi cười nhạt đầy khinh bỉ: “Bạn thân sao? Cô nói mà không thấy gượng miệng hả cô cướp đi người tôi yêu, cướp đi niềm đam mê của tôi, cướp đi người quan trọng trong đời tôi còn dám đứng đây nói lý lẽ với tôi sao?”.
Đoạn Phong Lãng nâng mí mắt sắc lạnh lên nhìn Kiều Uyển Vũ rồi đưa tay kéo Hàm Linh vào lòng mình tỏ rõ thái độ bảo vệ che chở: “Kiều tiểu thư à, cô có nhớ nhầm gì không chứ tôi thì nhớ rất rõ năm đó là cô sống chết không chịu gặp mặt tôi bây giờ lại đỗ lỗi cho Linh Nhi như vậy…rốt cuộc liêm sỉ của cô để ở đây vậy hả?”.
“Đoạn Phong Lãng, anh…” ánh mắt của Kiều Uyển Vũ toát lên đầy sự đau thương và mất mát, đã dặn lòng là bình thản mà đối mặt nhưng khi tận mắt chứng kiến những hành động yêu thương che chở cho cô gái khác, tận tai nghe những lời oán trách cùng lăng mạ mình từ chính miệng anh thì cô quả thật không chống cự nổi nữa rồi.
Hàm Linh biết rõ Đoạn Phong Lãng chính là điểm yếu trí mạng của Kiều Uyển Vũ, cô ta lại diễn thêm chút nữa tỏ vẻ sợ hãi ôm chặt lấy Đoạn Phong Lãng, đôi mắt đỏ hoe lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ cậu tính níu kéo tình cảm của Lãng hay sao???”.
Kiều Uyển Vũ im lặng không đáp, bản thân cô cũng không biết câu trả lời thật lòng của mình là gì nữa, muốn quay lại cũng không có đường để quay lại nữa
Hàm Linh tỏ vẻ sợ hãi khóc lóc lên tiếng cầu xin: “Uyển Vũ, mình không biết là tại sao cậu lại căm hận mình như thế, mình bằng lòng làm mọi thứ cậu muốn để hóa giải sự thù hằn kia nhưng xin cậu… đừng cướp mất Phong Lãng của mình, đây là người mình yêu nhất cũng là người mình không để đánh mất”.
Đoạn Phong Lãng nhíu mày một cái nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt lãnh lẽo rồi lên tiếng dỗ dành Hàm Linh: “Đừng sợ, anh không để cô ta đụng đến em đâu, dù chỉ là một sợi tóc nhỏ cũng không cho cô ta cơ hội làm tổn thương em”.
Liêu Tuấn Vĩ đứng một bên nghe như thế liền đánh vào vai của Đoạn Phong Lãng một cái: “Cậu điên hả Lãng, sao có thể nói ra những lời tổn thương Uyển Vũ như thế chứ”.
Đoạn Phong Lãng lãnh đạm lên tiếng: “Có gì mà không thể chứ, cô ta đáng bị như vậy mà… tôi không có nói sai”.
Trái tim của Kiều Uyển Vũ tan nát hoàn toàn, Đoạn Phong Lãng không cho cô cơ hội làm tổn thương Hàm Linh dù chỉ là một sợi tóc nhỏ nhưng lại cho Hàm Linh cơ hội cầm dao rạch nát tim cô, cầm kiếm đâm vào những vết thương chưa kịp khép miệng trên người cô vậy có công bằng không?!
Người ta bảo phụ nữ sinh ra là để được yêu thương che chở nhưng vì sao Kiều Uyển Vũ cô chỉ toàn gồng mình lên giả vờ mạnh mẽ để sống qua ngày vậy chứ???
Kiều Uyển Vũ nhướng mày nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh mắt tuyệt vọng rồi nhếch môi cười nhạt: “BMW tôi không để vào trong mắt, anh ta tôi càng không để vào trong mắt…loại người như anh ta căn bản KHÔNG XỨNG”.
Những người mà Kiều Uyển Vũ từng học chung lớp, từng gọi nhau một tiếng bạn nay chẳng khác gì những kẻ có huyết hải thâm thù với cô hết, bọn họ như cầm giáo mác đâm vào người Kiều Uyển Vũ đến trọng thương.
Móng tay của Hàm Linh lại ghim sâu vào lòng bàn tay của mình đến nỗi rách cả da thịt, trên gương mặt cô vẫn cố gắng bình thản và giữ nét vui vẻ hạnh phúc.
Hàm Linh vốn biết Kiều Uyển Vũ rất thích mưa, mỗi lúc trời mưa cô có thể ngồi nhìn hàng giờ đồng hồ mà không thấy chán, ánh mắt của Kiều Uyển Vũ nhìn mưa rất quyến luyến và thân thương có thể nói thần thái lúc cô say sưa ngắm nhìn mưa rơi xuống là đẹp nhất.
Ngặt nỗi chỗ Kiều Uyển Vũ đứng lại là đối diện xe của Đoạn Phong Lãng nên Hàm Linh lại có cớ bắt bẽ cô thêm lần nữa, cô nhẹ nhàng lên tiếng mà lời nói thì chẳng khác gì dao găm giáo mác chờ phóng vào người khác làm người ta trọng thương: “Chội ôi, Uyển Vũ cậu thích cái xe này của Phong Lãng lắm sao, mình thấy cậu cứ nhìn nó không rời mắt nãy giờ luôn đó”.
Kiều Uyển Vũ quay người lại tỏ vẻ lười biếng rồi nâng mí mắt lên nhìn Hàm Linh khẽ đáp: “Cái tôi nhìn vốn không phải là đống sắt vụn đó, cô thừa biết mà”.
Dương Ngọc Trâm liền lên tiếng: “Cô vừa bảo xe BMW là đống sắt vụn sao? Đầu óc cô có vấn đề rồi hả Kiều Uyển Vũ?”.
Hàm Linh lại đóng vai người tốt lên tiếng giãn hòa: “Thôi mà Ngọc Trâm cậu nói nặng lời quá rồi đó”.
Sau đó Hàm Linh lại quay sang Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ thân thiết: “Trời mưa to như vậy e là rất khó bắt taxi về hay là để mình nói Phong Lãng cho cậu hóa giang về nhà nha Uyển Vũ, dù sao cậu cũng thích chiếc BMW này như thế hôm nay hãy thử trãi nghiệm cảm giác được ngồi trên đó một lần chịu không?”.
“BMW tôi căn bản không để vào trong mắt…cô không cần phải giả từ bi làm người tốt, chúng ta hiểu rõ nhau quá rồi còn gì” Kiều Uyển Vũ lạnh lùng lên tiếng đáp.
Hàm Linh tỏ vẻ uất ức: “Rốt cuộc mình đã làm gì mà cậu lại ghét mình như thế hả Uyển Vũ, chúng ta từng là đôi bạn thân nhất lớp cơ mà”.
Kiều Uyển Vũ nhếch môi cười nhạt đầy khinh bỉ: “Bạn thân sao? Cô nói mà không thấy gượng miệng hả cô cướp đi người tôi yêu, cướp đi niềm đam mê của tôi, cướp đi người quan trọng trong đời tôi còn dám đứng đây nói lý lẽ với tôi sao?”.
Đoạn Phong Lãng nâng mí mắt sắc lạnh lên nhìn Kiều Uyển Vũ rồi đưa tay kéo Hàm Linh vào lòng mình tỏ rõ thái độ bảo vệ che chở: “Kiều tiểu thư à, cô có nhớ nhầm gì không chứ tôi thì nhớ rất rõ năm đó là cô sống chết không chịu gặp mặt tôi bây giờ lại đỗ lỗi cho Linh Nhi như vậy…rốt cuộc liêm sỉ của cô để ở đây vậy hả?”.
“Đoạn Phong Lãng, anh…” ánh mắt của Kiều Uyển Vũ toát lên đầy sự đau thương và mất mát, đã dặn lòng là bình thản mà đối mặt nhưng khi tận mắt chứng kiến những hành động yêu thương che chở cho cô gái khác, tận tai nghe những lời oán trách cùng lăng mạ mình từ chính miệng anh thì cô quả thật không chống cự nổi nữa rồi.
Hàm Linh biết rõ Đoạn Phong Lãng chính là điểm yếu trí mạng của Kiều Uyển Vũ, cô ta lại diễn thêm chút nữa tỏ vẻ sợ hãi ôm chặt lấy Đoạn Phong Lãng, đôi mắt đỏ hoe lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ cậu tính níu kéo tình cảm của Lãng hay sao???”.
Kiều Uyển Vũ im lặng không đáp, bản thân cô cũng không biết câu trả lời thật lòng của mình là gì nữa, muốn quay lại cũng không có đường để quay lại nữa
Hàm Linh tỏ vẻ sợ hãi khóc lóc lên tiếng cầu xin: “Uyển Vũ, mình không biết là tại sao cậu lại căm hận mình như thế, mình bằng lòng làm mọi thứ cậu muốn để hóa giải sự thù hằn kia nhưng xin cậu… đừng cướp mất Phong Lãng của mình, đây là người mình yêu nhất cũng là người mình không để đánh mất”.
Đoạn Phong Lãng nhíu mày một cái nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt lãnh lẽo rồi lên tiếng dỗ dành Hàm Linh: “Đừng sợ, anh không để cô ta đụng đến em đâu, dù chỉ là một sợi tóc nhỏ cũng không cho cô ta cơ hội làm tổn thương em”.
Liêu Tuấn Vĩ đứng một bên nghe như thế liền đánh vào vai của Đoạn Phong Lãng một cái: “Cậu điên hả Lãng, sao có thể nói ra những lời tổn thương Uyển Vũ như thế chứ”.
Đoạn Phong Lãng lãnh đạm lên tiếng: “Có gì mà không thể chứ, cô ta đáng bị như vậy mà… tôi không có nói sai”.
Trái tim của Kiều Uyển Vũ tan nát hoàn toàn, Đoạn Phong Lãng không cho cô cơ hội làm tổn thương Hàm Linh dù chỉ là một sợi tóc nhỏ nhưng lại cho Hàm Linh cơ hội cầm dao rạch nát tim cô, cầm kiếm đâm vào những vết thương chưa kịp khép miệng trên người cô vậy có công bằng không?!
Người ta bảo phụ nữ sinh ra là để được yêu thương che chở nhưng vì sao Kiều Uyển Vũ cô chỉ toàn gồng mình lên giả vờ mạnh mẽ để sống qua ngày vậy chứ???
Kiều Uyển Vũ nhướng mày nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh mắt tuyệt vọng rồi nhếch môi cười nhạt: “BMW tôi không để vào trong mắt, anh ta tôi càng không để vào trong mắt…loại người như anh ta căn bản KHÔNG XỨNG”.
Những người mà Kiều Uyển Vũ từng học chung lớp, từng gọi nhau một tiếng bạn nay chẳng khác gì những kẻ có huyết hải thâm thù với cô hết, bọn họ như cầm giáo mác đâm vào người Kiều Uyển Vũ đến trọng thương.