Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-267
Chương 267
"Tề Bách Hào thở dài: “Em đừng nghĩ đến chuyện đó nữa có được không hả? Tuổi em không còn trẻ để sinh con nữa với lại dù cho có con trai thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện anh cho Uyển Vũ cổ phần cả”.
Tề phu nhân rơi nước mắt: “Em phấn đấu có con trai cũng chỉ vì anh thôi vậy mà anh phớt lờ không xem trọng, trong mắt anh chỉ có một mình Lăng Hạo là tốt nhất mà thôi bởi vì nó là con của Bạch Cẩm Phi đúng không, mẹ nó có Bạch gia đỡ đầu còn em chẳng qua chỉ là một kẻ thay thế thân phận của người khác nên bị anh đối xử ghẻ lạnh khinh thường anh cũng chẳng coi trọng con của em sinh ra. Suốt bao nhiêu năm qua từ lúc em trãi qua phẫu thuật mang bộ mặt của Bạch Cẩm Phi nhưng lại sống không hề vui vẻ, nói tới nói lui em chỉ thua cô ta ở một chữ chết mà thôi”.
Tề Bách Hào tức giận quát: “Em có thôi đi không chuyện đã qua bao nhiêu rồi mà em cứ thích nhắc lại, chuyện chúng ta hại chết Cẩm Phi là một tội ác bao nhiêu năm nay anh vẫn luôn sống trong dằn vặt nên mới muốn bù đắp cho Lăng Hạo nhiều hơn. Mạc Trúc Tiên à em nên nhớ bây giờ em là Bạch Cẩm Phi em cứ nhai lại chuyện cũ ngộ nhỡ người khác nghe thấy thì có phải sẽ thêm rắc rối hay không. Từ nay về sau em làm ơn đừng nhắc đến chuyện này nữa giùm anh, lần này anh cho Uyển Vũ 15% cổ phần chính là điều kiện mà Lăng Hạo đưa ra nếu không Lăng Hạo nó sẽ kiện ra tòa đến lúc đó không chỉ vỡ lẽ ra em chủ mưu hại con dâu nói không chừng còn điều tra ra tội ác năm xưa thì biết làm thế nào?! Anh vì bảo vệ em mà làm rất nhiều chuyện có lỗi với Lăng Hạo rồi em nên hiểu cho anh và biết điểm dừng đi chứ”.
Tề phu nhân trố mắt ra đến giờ phút này bà mới hiểu vì sao Tề Bách Hào lại nói “vì em mà anh phải như phải lốc một miệng thịt trên người mình xuống vậy”, hóa ra là ông vì bao che cho bà mà bấm bụng chuyển nhượng 15% cổ phần cho Kiều Uyển Vũ.
“Lăng Hạo nó dám ra điều kiện với cả anh hay sao chứ?”.
Tề Bách Hào thở dài: “Nếu em không gây ra chuyện thì đã không đến nông nỗi này rồi, em có bao giờ nghĩ lại xem tại sao Lăng Hạo nó không thích em dù em mang gương mặt của Cẩm Phi chưa, anh nghĩ là do em không hề xem Lăng Hạo là con ruột mà đối đãi cho nên nó mới xa cách với em như thế đó”.
Tề phu nhân bối rối: “Em đã đối xử với Lăng Hạo rất tốt rồi nhưng em không hiểu sao từ lúc nó từ Pháp trở về thì đã tỏ vẻ xa cách với em hơn nữa cái cách mà nó nhìn em cứ như là nhìn kẻ thù vậy anh có cảm thấy vậy không?”.
Tề Bách Hào cau mày: “Chuyện đã tạm ổn rồi em đừng gây ra chuyện nữa nếu không 20% cổ phần trong tay cũng khó mà giữ lại đến lúc đó cái ghế Chủ tịch này e là cũng khó mà ngồi vững nữa”.
Tề phu nhân thở dài: “Nếu lúc đầu anh nghe lời em chuyển nhượng cổ phần cho Cẩm Giang trước thì có phải tốt hơn không?”.
Càng nói Tề Bách Hào càng thấy bực mình: “Dù bây giờ chỉ với 1% cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim thì Cẩm Giang nó cũng có thể sống trong nhung lụa đến cuối đời không cần lo nghĩ gì hết, em đừng nhắc đến chuyện này nữa anh cảm thấy rất là mệt mỏi rồi”.
Mạc Hy Nhi vô tình đi ngang qua nghe được cuộc cãi vã của Tề Bách Hào và Tề phu nhân, sắc mặt cô ta xanh méc khi biết được Tề phu nhân hiện tại là Mạc Trúc Tiên vốn là dì ruột của cô ta còn Tề phu nhân thật sự thì đã chết rồi.
Mạc Hy Nhi trở về phòng với sắc mặt lo sợ cả người cô ta gần như là run lên bần bật, nếu như Tề Bách Hào và Tề phu nhân mà biết được cô biết bí mật của họ có khi sẽ cho người thủ tiêu cô mất.
Mạc Hy Nhi mím môi hoang mang nhưng sau đó ánh mắt cô ta lóe sáng lên lẩm bẩm: “Không đúng, chẳng có gì phải sợ hết mình nắm trong tay bí mật của bà ta thì có thể thao túng bà ta làm theo ý mình mà…hèn gì từ đó giờ một người dưng lại có thể yêu thương mình hết mực như vậy còn muốn mình gả cho Lăng Hạo hóa ra bà ta là dì ruột của mình chuyện này đáng sợ nhưng lại là chuyện tốt đối với mình”.
Buổi tối, Kiều Uyển Vũ đang ngồi ngoài ban công nhăm nhí tách trà nóng thì Tề Lăng Hạo bước qua ngồi bên cạnh cô.
“Chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi sáng mai 7 giờ là phải lên máy bay rồi đó”.
Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Hả lên máy bay là sao chứ?”.
Tề Lăng Hạo nhoẻn miệng cười đáp: “Đang là mùa xuân hoa Anh Đào ở Nhật Bản nở rất là đẹp nên anh muốn đưa em đến đó du lịch vài hôm”.
Kiều Uyển Vũ vốn muốn đến Nhật từ lâu rồi nhưng mà vẫn chưa có cơ hội nên khi nghe Tề Lăng Hạo nói như vậy thì cô tỏ vẻ rất là hứng thú: “Thật sao? Vậy để em đi chuẩn bị hành lý mới được”.
Kiều Uyển Vũ vừa tính đứng dậy thì Tề Lăng Hạo đã nắm tay cô lại rồi kéo cô ngồi vào lòng anh: “Không cần đâu, anh đã bảo Tiểu Lộc giúp em chuẩn bị hành lý xong hết rồi”.
Tay của Kiều Uyển Vũ chống trước ngực của Tề Lăng Hạo khoảng cách gần khiến cho cô cảm thấy là hồi hộp: “Cảm…cảm ơn anh nha”."
"Tề Bách Hào thở dài: “Em đừng nghĩ đến chuyện đó nữa có được không hả? Tuổi em không còn trẻ để sinh con nữa với lại dù cho có con trai thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện anh cho Uyển Vũ cổ phần cả”.
Tề phu nhân rơi nước mắt: “Em phấn đấu có con trai cũng chỉ vì anh thôi vậy mà anh phớt lờ không xem trọng, trong mắt anh chỉ có một mình Lăng Hạo là tốt nhất mà thôi bởi vì nó là con của Bạch Cẩm Phi đúng không, mẹ nó có Bạch gia đỡ đầu còn em chẳng qua chỉ là một kẻ thay thế thân phận của người khác nên bị anh đối xử ghẻ lạnh khinh thường anh cũng chẳng coi trọng con của em sinh ra. Suốt bao nhiêu năm qua từ lúc em trãi qua phẫu thuật mang bộ mặt của Bạch Cẩm Phi nhưng lại sống không hề vui vẻ, nói tới nói lui em chỉ thua cô ta ở một chữ chết mà thôi”.
Tề Bách Hào tức giận quát: “Em có thôi đi không chuyện đã qua bao nhiêu rồi mà em cứ thích nhắc lại, chuyện chúng ta hại chết Cẩm Phi là một tội ác bao nhiêu năm nay anh vẫn luôn sống trong dằn vặt nên mới muốn bù đắp cho Lăng Hạo nhiều hơn. Mạc Trúc Tiên à em nên nhớ bây giờ em là Bạch Cẩm Phi em cứ nhai lại chuyện cũ ngộ nhỡ người khác nghe thấy thì có phải sẽ thêm rắc rối hay không. Từ nay về sau em làm ơn đừng nhắc đến chuyện này nữa giùm anh, lần này anh cho Uyển Vũ 15% cổ phần chính là điều kiện mà Lăng Hạo đưa ra nếu không Lăng Hạo nó sẽ kiện ra tòa đến lúc đó không chỉ vỡ lẽ ra em chủ mưu hại con dâu nói không chừng còn điều tra ra tội ác năm xưa thì biết làm thế nào?! Anh vì bảo vệ em mà làm rất nhiều chuyện có lỗi với Lăng Hạo rồi em nên hiểu cho anh và biết điểm dừng đi chứ”.
Tề phu nhân trố mắt ra đến giờ phút này bà mới hiểu vì sao Tề Bách Hào lại nói “vì em mà anh phải như phải lốc một miệng thịt trên người mình xuống vậy”, hóa ra là ông vì bao che cho bà mà bấm bụng chuyển nhượng 15% cổ phần cho Kiều Uyển Vũ.
“Lăng Hạo nó dám ra điều kiện với cả anh hay sao chứ?”.
Tề Bách Hào thở dài: “Nếu em không gây ra chuyện thì đã không đến nông nỗi này rồi, em có bao giờ nghĩ lại xem tại sao Lăng Hạo nó không thích em dù em mang gương mặt của Cẩm Phi chưa, anh nghĩ là do em không hề xem Lăng Hạo là con ruột mà đối đãi cho nên nó mới xa cách với em như thế đó”.
Tề phu nhân bối rối: “Em đã đối xử với Lăng Hạo rất tốt rồi nhưng em không hiểu sao từ lúc nó từ Pháp trở về thì đã tỏ vẻ xa cách với em hơn nữa cái cách mà nó nhìn em cứ như là nhìn kẻ thù vậy anh có cảm thấy vậy không?”.
Tề Bách Hào cau mày: “Chuyện đã tạm ổn rồi em đừng gây ra chuyện nữa nếu không 20% cổ phần trong tay cũng khó mà giữ lại đến lúc đó cái ghế Chủ tịch này e là cũng khó mà ngồi vững nữa”.
Tề phu nhân thở dài: “Nếu lúc đầu anh nghe lời em chuyển nhượng cổ phần cho Cẩm Giang trước thì có phải tốt hơn không?”.
Càng nói Tề Bách Hào càng thấy bực mình: “Dù bây giờ chỉ với 1% cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim thì Cẩm Giang nó cũng có thể sống trong nhung lụa đến cuối đời không cần lo nghĩ gì hết, em đừng nhắc đến chuyện này nữa anh cảm thấy rất là mệt mỏi rồi”.
Mạc Hy Nhi vô tình đi ngang qua nghe được cuộc cãi vã của Tề Bách Hào và Tề phu nhân, sắc mặt cô ta xanh méc khi biết được Tề phu nhân hiện tại là Mạc Trúc Tiên vốn là dì ruột của cô ta còn Tề phu nhân thật sự thì đã chết rồi.
Mạc Hy Nhi trở về phòng với sắc mặt lo sợ cả người cô ta gần như là run lên bần bật, nếu như Tề Bách Hào và Tề phu nhân mà biết được cô biết bí mật của họ có khi sẽ cho người thủ tiêu cô mất.
Mạc Hy Nhi mím môi hoang mang nhưng sau đó ánh mắt cô ta lóe sáng lên lẩm bẩm: “Không đúng, chẳng có gì phải sợ hết mình nắm trong tay bí mật của bà ta thì có thể thao túng bà ta làm theo ý mình mà…hèn gì từ đó giờ một người dưng lại có thể yêu thương mình hết mực như vậy còn muốn mình gả cho Lăng Hạo hóa ra bà ta là dì ruột của mình chuyện này đáng sợ nhưng lại là chuyện tốt đối với mình”.
Buổi tối, Kiều Uyển Vũ đang ngồi ngoài ban công nhăm nhí tách trà nóng thì Tề Lăng Hạo bước qua ngồi bên cạnh cô.
“Chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi sáng mai 7 giờ là phải lên máy bay rồi đó”.
Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Hả lên máy bay là sao chứ?”.
Tề Lăng Hạo nhoẻn miệng cười đáp: “Đang là mùa xuân hoa Anh Đào ở Nhật Bản nở rất là đẹp nên anh muốn đưa em đến đó du lịch vài hôm”.
Kiều Uyển Vũ vốn muốn đến Nhật từ lâu rồi nhưng mà vẫn chưa có cơ hội nên khi nghe Tề Lăng Hạo nói như vậy thì cô tỏ vẻ rất là hứng thú: “Thật sao? Vậy để em đi chuẩn bị hành lý mới được”.
Kiều Uyển Vũ vừa tính đứng dậy thì Tề Lăng Hạo đã nắm tay cô lại rồi kéo cô ngồi vào lòng anh: “Không cần đâu, anh đã bảo Tiểu Lộc giúp em chuẩn bị hành lý xong hết rồi”.
Tay của Kiều Uyển Vũ chống trước ngực của Tề Lăng Hạo khoảng cách gần khiến cho cô cảm thấy là hồi hộp: “Cảm…cảm ơn anh nha”."