Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-220
Chương 220
Trong mắt của Đoạn Phong Lãng là nỗi mất mát, anh nở nụ cười nhạt trên môi: “Yêu là tốt rồi, an yên là tốt rồi…vậy quyết định kết hôn của anh không hề sai”.
Phải, anh quyết định kết hôn với cô ấy không hề sai chỉ là anh sai từ lúc bắt đầu rồi!!!
Đoạn Phong Lãng đưa thiệp cưới cho Kiều Uyển Vũ: “Vẫn mong là em sắp xếp thời gian đến tham dự…dù sao chúng ta cũng là bạn thân thuở thiếu thời anh hy vọng chúng ta sẽ giống như lúc trước là bạn tốt của nhau”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay cầm lấy tấm thiệp cưới mà Đoạn Phong Lãng đưa: “Nếu sắp xếp được thời gian thì tôi sẽ đến”.
Đoạn Phong Lãng gật đầu: “Vẫn mong là em sẽ đến”.
Kiều Uyển Vũ chần chừ rồi lên tiếng: “Phong Lãng, có những chuyện một khi đã xảy ra rồi thì không thể vãn hồi nữa…vết thương trên thể xác thì có thể lành lại nhưng vết thương nơi tâm hồn khó mà chữa lành được…có một số người, một số chuyện đã không thể quay lại như lúc bắt đầu nữa rồi”.
“Em nói rất đúng, bây giờ em là Tề thiếu phu nhân danh giá, anh làm sao xứng đáng đứng cạnh một người cao quý như em” Đoạn Phong Lãng nhếch môi cười khổ.
Kiều Uyển Vũ khẽ nở một nụ cười khổ trên môi, cô sống với danh phận là Tề thiếu phu nhân cao quý nhưng đâu có biết ngay từ đầu cô chỉ là người thay thế cho người khác mà thôi.
Kiều Uyển Vũ biết dù cô có thật sự đem lòng yêu Tề Lăng Hạo thì cuối cùng cô vẫn sẽ là người bị tổn thương cho nên cô thà không yêu ai nữa hết cũng nhất quyết không để ai làm tổn thương mình trong chuyện tình cảm nữa.
Đoạn Phong Lãng vừa quay người đi thì đột nhiên nghe thấy giọng của Kiều Uyển Vũ vang lên: “Lãng, cậu khoan đi đã”.
Đoạn Phong Lãng có chút bất ngờ quay đầu lại nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt nghi hoặc cảm thấy có gì đó không đúng khi cô thay đổi cách xưng hô.
Kiều Uyển Vũ lấy trong túi xách ra một quả cầu pha lê tuyết rồi ủ rũ lên tiếng: “Nó hư rồi không phát ra nhạc”.
Đoạn Phong Lãng cảm thấy rất ấm lòng khi món quà anh tặng Kiều Uyển Vũ vẫn còn giữ đến tận bây giờ.
“Thật ra lúc mình nhận được thì nó đã bị hỏng rồi không thể phát ra nhạc nữa”.
“Uyển Vũ, em…”.
Kiều Uyển Vũ nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh mắt trong trẻo không gợn sóng: “Tôi thay mặt Kiều Uyển Vũ của năm đó trả lại món đồ này cho cậu”.
Trái tim của Đoạn Phong Lãng bất chợt cảm thấy nhói đau, hai người đã đi hai con đường khác nhau nhưng anh không muốn cô lãng quên anh như thế đâu, làm như vậy là rất tàn nhẫn với quá khứ.
“Đồ đã tặng rồi anh không có ý định nhận lại, phiền em chuyển lời lại cô ấy như thế”.
Kiều Uyển Vũ bước đến đưa quả cầu pha lê tuyết trước mặt của Đoạn Phong Lãng: “Nhìn vật nhớ người lại đau lòng cô ấy hy vọng anh cầm lại món đồ này…giữa hai người từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt”.
Khóe mắt của Đoạn Phong Lãng đỏ ửng lên, anh chưa bao giờ yếu mềm đến thế nhưng đứng trước cô gái này thì lại khác.
Đoạn Phong Lãng đẩy quả cầu pha lê tuyết về phía của Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: “Em giữ lại đi đồ anh tặng rồi nhất định không lấy lại, xem như là kỷ niệm về tình bạn cũng được mà Uyển Vũ”.
Kiều Uyển Vũ nâng ánh mắt buồn bã lên nhìn Đoạn Phong Lãng rồi nói: “Cô ấy không có cách nào tiếp nhận tình bạn này của anh được đâu… giữ lại món đồ này chỉ làm cô ấy đau khổ thêm mà thôi, sống là nên hướng về phía trước đừng ngoảnh lại tiếc nuối quá khứ nữa bởi vì thời gian không thể quay lại thêm lần nữa đâu”.
Cả hai người cứ đẩy quả cầu pha lê tuyết về phía đối phương rồi trượt tay làm quả cầu rơi xuống đất.
“Xoảng”.
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, quả cầu pha lê tuyết vỡ vụn thành từng mảnh, Đoạn Phong Lãng và Kiều Uyển Vũ đều tưởng chừng như đấy là tiếng vỡ của tim mình, đau đớn, thê lương đến tột cùng.
Kiều Uyển Vũ ngây người ra nhìn những mảnh vỡ thủy tinh dưới chân, cảm giác hụt hẫng vô cùng, món đồ ngày nào cô trân trọng lại có ngày chính tay cô làm vỡ tan tành như thế.
Đoạn Phong Lãng tưởng chừng như thời gian đã ngừng trôi khi thấy quả cầu tình yêu mà anh dành tặng cho Kiều Uyển Vũ vỡ thành từng mảnh vụn như thế.
Cả hai ngẩng đầu lên nhìn nhau thì chỉ thấy ánh mắt bi thương thấm đượm một nỗi đau khổ chôn dấu, những nỗi niềm không tả xiết của tiếc nuối trong mắt của đối phương mà thôi, dù không nói ra nhưng cả hai đã quá thấu hiểu nhau rồi.
Đoạn Phong Lãng chính là thanh xuân rực rỡ nhất xuất hiện trong cuộc đời của Kiều Uyển Vũ, là người đem đến cho cô những hồi ức đẹp nhất nhưng lại là người làm cho cô cảm thấy tổn thương nhiều nhất, quan trọng hơn hết anh không phải người cùng cô đi đến hết cuộc đời.
Người mà Đoạn Phong Lãng kết tóc xoe duyên cùng anh sống đến trắng mái đầu là Hàm Linh, người anh lựa chọn là cô ấy chứ không phải Kiều Uyển Vũ như đã nói trước đó.
Rốt cuộc ai đúng ai sai, tình yêu có khái niệm đúng sai hay không?
Qua một lúc thật lâu, Kiều Uyển Vũ nở một nụ cười gượng nghịu lên tiếng: “Vỡ rồi cũng tốt, cô ấy không nhìn vật nhớ người, anh không cần cảm thấy vướng bận với quá khứ nữa”.
Đoạn Phong Lãng nhíu chặt tâm mi: “Những kỷ niệm chúng ta đã trãi qua mãi mãi là hồi ức đẹp nhất trong đời anh, anh chưa bao giờ cảm thấy vướng bận gì hết”.
Trong mắt của Đoạn Phong Lãng là nỗi mất mát, anh nở nụ cười nhạt trên môi: “Yêu là tốt rồi, an yên là tốt rồi…vậy quyết định kết hôn của anh không hề sai”.
Phải, anh quyết định kết hôn với cô ấy không hề sai chỉ là anh sai từ lúc bắt đầu rồi!!!
Đoạn Phong Lãng đưa thiệp cưới cho Kiều Uyển Vũ: “Vẫn mong là em sắp xếp thời gian đến tham dự…dù sao chúng ta cũng là bạn thân thuở thiếu thời anh hy vọng chúng ta sẽ giống như lúc trước là bạn tốt của nhau”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay cầm lấy tấm thiệp cưới mà Đoạn Phong Lãng đưa: “Nếu sắp xếp được thời gian thì tôi sẽ đến”.
Đoạn Phong Lãng gật đầu: “Vẫn mong là em sẽ đến”.
Kiều Uyển Vũ chần chừ rồi lên tiếng: “Phong Lãng, có những chuyện một khi đã xảy ra rồi thì không thể vãn hồi nữa…vết thương trên thể xác thì có thể lành lại nhưng vết thương nơi tâm hồn khó mà chữa lành được…có một số người, một số chuyện đã không thể quay lại như lúc bắt đầu nữa rồi”.
“Em nói rất đúng, bây giờ em là Tề thiếu phu nhân danh giá, anh làm sao xứng đáng đứng cạnh một người cao quý như em” Đoạn Phong Lãng nhếch môi cười khổ.
Kiều Uyển Vũ khẽ nở một nụ cười khổ trên môi, cô sống với danh phận là Tề thiếu phu nhân cao quý nhưng đâu có biết ngay từ đầu cô chỉ là người thay thế cho người khác mà thôi.
Kiều Uyển Vũ biết dù cô có thật sự đem lòng yêu Tề Lăng Hạo thì cuối cùng cô vẫn sẽ là người bị tổn thương cho nên cô thà không yêu ai nữa hết cũng nhất quyết không để ai làm tổn thương mình trong chuyện tình cảm nữa.
Đoạn Phong Lãng vừa quay người đi thì đột nhiên nghe thấy giọng của Kiều Uyển Vũ vang lên: “Lãng, cậu khoan đi đã”.
Đoạn Phong Lãng có chút bất ngờ quay đầu lại nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt nghi hoặc cảm thấy có gì đó không đúng khi cô thay đổi cách xưng hô.
Kiều Uyển Vũ lấy trong túi xách ra một quả cầu pha lê tuyết rồi ủ rũ lên tiếng: “Nó hư rồi không phát ra nhạc”.
Đoạn Phong Lãng cảm thấy rất ấm lòng khi món quà anh tặng Kiều Uyển Vũ vẫn còn giữ đến tận bây giờ.
“Thật ra lúc mình nhận được thì nó đã bị hỏng rồi không thể phát ra nhạc nữa”.
“Uyển Vũ, em…”.
Kiều Uyển Vũ nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh mắt trong trẻo không gợn sóng: “Tôi thay mặt Kiều Uyển Vũ của năm đó trả lại món đồ này cho cậu”.
Trái tim của Đoạn Phong Lãng bất chợt cảm thấy nhói đau, hai người đã đi hai con đường khác nhau nhưng anh không muốn cô lãng quên anh như thế đâu, làm như vậy là rất tàn nhẫn với quá khứ.
“Đồ đã tặng rồi anh không có ý định nhận lại, phiền em chuyển lời lại cô ấy như thế”.
Kiều Uyển Vũ bước đến đưa quả cầu pha lê tuyết trước mặt của Đoạn Phong Lãng: “Nhìn vật nhớ người lại đau lòng cô ấy hy vọng anh cầm lại món đồ này…giữa hai người từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt”.
Khóe mắt của Đoạn Phong Lãng đỏ ửng lên, anh chưa bao giờ yếu mềm đến thế nhưng đứng trước cô gái này thì lại khác.
Đoạn Phong Lãng đẩy quả cầu pha lê tuyết về phía của Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: “Em giữ lại đi đồ anh tặng rồi nhất định không lấy lại, xem như là kỷ niệm về tình bạn cũng được mà Uyển Vũ”.
Kiều Uyển Vũ nâng ánh mắt buồn bã lên nhìn Đoạn Phong Lãng rồi nói: “Cô ấy không có cách nào tiếp nhận tình bạn này của anh được đâu… giữ lại món đồ này chỉ làm cô ấy đau khổ thêm mà thôi, sống là nên hướng về phía trước đừng ngoảnh lại tiếc nuối quá khứ nữa bởi vì thời gian không thể quay lại thêm lần nữa đâu”.
Cả hai người cứ đẩy quả cầu pha lê tuyết về phía đối phương rồi trượt tay làm quả cầu rơi xuống đất.
“Xoảng”.
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, quả cầu pha lê tuyết vỡ vụn thành từng mảnh, Đoạn Phong Lãng và Kiều Uyển Vũ đều tưởng chừng như đấy là tiếng vỡ của tim mình, đau đớn, thê lương đến tột cùng.
Kiều Uyển Vũ ngây người ra nhìn những mảnh vỡ thủy tinh dưới chân, cảm giác hụt hẫng vô cùng, món đồ ngày nào cô trân trọng lại có ngày chính tay cô làm vỡ tan tành như thế.
Đoạn Phong Lãng tưởng chừng như thời gian đã ngừng trôi khi thấy quả cầu tình yêu mà anh dành tặng cho Kiều Uyển Vũ vỡ thành từng mảnh vụn như thế.
Cả hai ngẩng đầu lên nhìn nhau thì chỉ thấy ánh mắt bi thương thấm đượm một nỗi đau khổ chôn dấu, những nỗi niềm không tả xiết của tiếc nuối trong mắt của đối phương mà thôi, dù không nói ra nhưng cả hai đã quá thấu hiểu nhau rồi.
Đoạn Phong Lãng chính là thanh xuân rực rỡ nhất xuất hiện trong cuộc đời của Kiều Uyển Vũ, là người đem đến cho cô những hồi ức đẹp nhất nhưng lại là người làm cho cô cảm thấy tổn thương nhiều nhất, quan trọng hơn hết anh không phải người cùng cô đi đến hết cuộc đời.
Người mà Đoạn Phong Lãng kết tóc xoe duyên cùng anh sống đến trắng mái đầu là Hàm Linh, người anh lựa chọn là cô ấy chứ không phải Kiều Uyển Vũ như đã nói trước đó.
Rốt cuộc ai đúng ai sai, tình yêu có khái niệm đúng sai hay không?
Qua một lúc thật lâu, Kiều Uyển Vũ nở một nụ cười gượng nghịu lên tiếng: “Vỡ rồi cũng tốt, cô ấy không nhìn vật nhớ người, anh không cần cảm thấy vướng bận với quá khứ nữa”.
Đoạn Phong Lãng nhíu chặt tâm mi: “Những kỷ niệm chúng ta đã trãi qua mãi mãi là hồi ức đẹp nhất trong đời anh, anh chưa bao giờ cảm thấy vướng bận gì hết”.