Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-195
Chương 195
Sau khi các người mẫu trình diễn xong, Hàm Linh đi ra chào khán giả cô mời Lý Hoài Dịch đứng lên phát biểu.
Lý Hoài Dịch do dự vài giây mới dám đứng dậy bước lên sân khấu đứng bên cạnh Hàm Linh: “Trước tiên tôi xin được gửi lời cảm ơn các vị khách quý đã dành thời gian tham dự show diễn của Phong Linh, nói về bộ sưu tập ngày hôm nay tôi cảm thấy rất tự hào về những thiết kế mới của học trò mình, dù là bao nhiêu năm đi nữa thì Hàm tổng đây vẫn luôn tạo bất ngờ cho tôi. Đối với bản thân tôi thì bộ sưu tập lần này là một tuyệt tác nghệ thuật mới xin mọi người tiếp tục ủng hộ cho Phong Linh”.
Khán giả bên dưới hầu như ai cũng lắc đầu trước lời nhận xét khó hiểu của Lý Hoài Dịch nên lần lượt ra về.
Kiều Uyển Vũ nghe tin tức về show thời trang của Phong Linh được phát sóng trực tiếp trên truyền hình nên ngồi xem tại văn phòng làm việc của mình.
Khi thấy những thiết kế không hoàn chỉnh được đem lên sàn diễn thì cô khẽ lắc đầu thở dài, một nhà thiết kế đại tài sao có thể để những thiết kế lỗi như thế này lên sân khấu được chứ chẳng những vậy một người đức cao vọng trọng có uy tín trong xã hội như Lý Hoài Dịch lại có những lời nhận xét hoa mỹ thái quá, thiếu tính trung thực.
Vừa nhìn qua thì Kiều Uyển Vũ đã biết thảm họa của bộ sưu tập này đến từ chất liệu vải bị sai, bản thân là một nhà thiết kế nên Kiều Uyển Vũ có những ký hiệu riêng về chất liệu vải của mình trên bản thiết kế. Dù Hàm Linh có đánh cắp được mẫu thiết kế của Kiều Uyển Vũ nhưng cũng không thể hiểu những ký hiệu riêng của cô nên chọn sai chất liệu vải kết quả cho ra một bộ sưu tập chẳng ra gì, làm trò cười trước mắt công chúng.
Hàm Linh dùng đến bộ sưu tập “Hồn Xuân” này rồi thì chứng tỏ bản thiết kế mà cô ta ăn cắp trong tay của Kiều Uyển Vũ đã hết sạch rồi nên Kiều Uyển Vũ cảm thấy trong người tràn đầy năng lực chuẩn bị lao vào một chiến thực sự.
Kiều Uyển Vũ nhìn hình ảnh Lý Hoài Dịch bằng ánh mắt sắc bén chứa đầy thù hận, nếu cô căm ghét Hàm Linh một thì sẽ căm ghét Lý Hoài Dịch gấp trăm gấp vạn lần bởi vì năm xưa ông ta là người tiếp tay cho Hàm Linh để vu oan cho cô gian lận rồi cấm cô thi tuyển vào Đại học One.
Kiều Uyển Vũ lẩm bẩm một mình: “Thật không ngờ là qua bao nhiêu năm rồi mà hiệu trưởng vẫn một mực bảo vệ cho một kẻ ăn cắp không hơn không kém, để tôi chống mắt lên xem cô ta sẽ lấy gì để đấu tiếp với tôi đây”.
Sau khi show diễn của Hàm Linh khép lại mọi người đã ra về hết thì Doãn Ngạn Nhi liền xấn tới trước mắt của Hàm Linh mà lên tiếng quát mắng: “Cô mà là nhà thiết kế cái gì chứ, tôi nhìn xem tôi chẳng khác gì đang mặc trên người một cái giẻ rách hết”.
Hàm Linh có chút sững sờ rồi lên tiếng: “Ngạn Nhi à, cô đang nói gì thế chiếc váy mà cô đang mặc trên người nhất định sẽ trở thành trend ở Vịnh Xuyên cho mà xem”.
Doãn Ngạn Nhi nhướng mày nhìn Hàm Linh bằng ánh mắt tràn ngập sự tức giận: “Trend cái đầu cô đó, lúc nãy tôi đi catwalk đã nghe mọi người bàn tán trong tôi như đang diễn hề ấy, trang phục vừa phản cảm vừa nhăn nhúm như là quên ủi ấy, tôi sẽ không bao giờ hợp tác với cái thể loại nghiệp dư như cô đâu”.
Hàm Linh nghe thấy hai chữ “nghiệp dư” thì cảm thấy rất tức giận cô ta bị dị ứng với hai từ đó cô ta chỉ muốn nghe những lời khen ngợi hoa mỹ có cánh mà thôi, nếu là người khác có lẽ Hàm Linh đã tát vào mặt kẻ đó một cái thật đau rồi chỉ tiếc người này lại là Doãn Ngạn Nhi nên không thể hành động lỗ mãn được.
“Ngạn Nhi à, cô đừng nóng vội cô tin tôi chờ đợi qua vài ngày bộ sưu tập này nhất định sẽ nổi tiếng mà” Hàm Linh xuống nước nhỏ năn nỉ.
Doãn Ngạn Nhi hừ nhẹ một tiếng: “Cô ở đó mà đợi đi”, sau đó liền đi vào trong thay trang phục bản thân cô cảm thấy rất khó chịu khi tiếp tục mặc cái giẻ rách trên người.
Hàm Linh vừa đi vào phòng trang điểm riêng của mình thì nhìn thấy Lý Hoài Dịch ngồi bên trong đợi sẵn, cô ta nhìn trước ngó sau một cách cẩn thận rồi mới đi vào phòng khóa trái cửa lại.
“Sao thầy lại ở đây ngộ nhỡ có người nhìn thấy thì sao?”.
Lý Hoài Dịch lên tiếng đáp: “Ở đây không có ai hết nên em không cần phải gọi anh là thầy đâu, mối quan hệ của chúng ta đâu chỉ là thầy trò đơn giản em thừa biết rõ hơn ai hết mà”.
Dương Ngọc Trâm đi vào cất trang phục cho Hàm Linh đang loay hoay thì nhìn thấy Lý Hoài Dịch đi vào nên cô ta hiếu kỳ trốn sau mấy chiếc sào inox treo đầy trang phục trên đó để xem Lý Hoài Dịch đến phòng riêng của Hàm Linh để làm gì, ai ngờ lại có thể biết được một chuyện kinh thiên động địa như thế.
Dương Ngọc Trâm trố mắt ra không dám tin một người đàn ông đã gần sáu mươi tuổi lại có thể ngang nhiên xưng hộ với một cô gái mới hai mươi mấy tuổi bằng anh và em vô cùng thân thiết, chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu Hàm Linh không phải là học trò cưng của Lý Hoài Dịch và cả hai bọn họ đều đã có một nửa của riêng mình rồi.
Sau khi các người mẫu trình diễn xong, Hàm Linh đi ra chào khán giả cô mời Lý Hoài Dịch đứng lên phát biểu.
Lý Hoài Dịch do dự vài giây mới dám đứng dậy bước lên sân khấu đứng bên cạnh Hàm Linh: “Trước tiên tôi xin được gửi lời cảm ơn các vị khách quý đã dành thời gian tham dự show diễn của Phong Linh, nói về bộ sưu tập ngày hôm nay tôi cảm thấy rất tự hào về những thiết kế mới của học trò mình, dù là bao nhiêu năm đi nữa thì Hàm tổng đây vẫn luôn tạo bất ngờ cho tôi. Đối với bản thân tôi thì bộ sưu tập lần này là một tuyệt tác nghệ thuật mới xin mọi người tiếp tục ủng hộ cho Phong Linh”.
Khán giả bên dưới hầu như ai cũng lắc đầu trước lời nhận xét khó hiểu của Lý Hoài Dịch nên lần lượt ra về.
Kiều Uyển Vũ nghe tin tức về show thời trang của Phong Linh được phát sóng trực tiếp trên truyền hình nên ngồi xem tại văn phòng làm việc của mình.
Khi thấy những thiết kế không hoàn chỉnh được đem lên sàn diễn thì cô khẽ lắc đầu thở dài, một nhà thiết kế đại tài sao có thể để những thiết kế lỗi như thế này lên sân khấu được chứ chẳng những vậy một người đức cao vọng trọng có uy tín trong xã hội như Lý Hoài Dịch lại có những lời nhận xét hoa mỹ thái quá, thiếu tính trung thực.
Vừa nhìn qua thì Kiều Uyển Vũ đã biết thảm họa của bộ sưu tập này đến từ chất liệu vải bị sai, bản thân là một nhà thiết kế nên Kiều Uyển Vũ có những ký hiệu riêng về chất liệu vải của mình trên bản thiết kế. Dù Hàm Linh có đánh cắp được mẫu thiết kế của Kiều Uyển Vũ nhưng cũng không thể hiểu những ký hiệu riêng của cô nên chọn sai chất liệu vải kết quả cho ra một bộ sưu tập chẳng ra gì, làm trò cười trước mắt công chúng.
Hàm Linh dùng đến bộ sưu tập “Hồn Xuân” này rồi thì chứng tỏ bản thiết kế mà cô ta ăn cắp trong tay của Kiều Uyển Vũ đã hết sạch rồi nên Kiều Uyển Vũ cảm thấy trong người tràn đầy năng lực chuẩn bị lao vào một chiến thực sự.
Kiều Uyển Vũ nhìn hình ảnh Lý Hoài Dịch bằng ánh mắt sắc bén chứa đầy thù hận, nếu cô căm ghét Hàm Linh một thì sẽ căm ghét Lý Hoài Dịch gấp trăm gấp vạn lần bởi vì năm xưa ông ta là người tiếp tay cho Hàm Linh để vu oan cho cô gian lận rồi cấm cô thi tuyển vào Đại học One.
Kiều Uyển Vũ lẩm bẩm một mình: “Thật không ngờ là qua bao nhiêu năm rồi mà hiệu trưởng vẫn một mực bảo vệ cho một kẻ ăn cắp không hơn không kém, để tôi chống mắt lên xem cô ta sẽ lấy gì để đấu tiếp với tôi đây”.
Sau khi show diễn của Hàm Linh khép lại mọi người đã ra về hết thì Doãn Ngạn Nhi liền xấn tới trước mắt của Hàm Linh mà lên tiếng quát mắng: “Cô mà là nhà thiết kế cái gì chứ, tôi nhìn xem tôi chẳng khác gì đang mặc trên người một cái giẻ rách hết”.
Hàm Linh có chút sững sờ rồi lên tiếng: “Ngạn Nhi à, cô đang nói gì thế chiếc váy mà cô đang mặc trên người nhất định sẽ trở thành trend ở Vịnh Xuyên cho mà xem”.
Doãn Ngạn Nhi nhướng mày nhìn Hàm Linh bằng ánh mắt tràn ngập sự tức giận: “Trend cái đầu cô đó, lúc nãy tôi đi catwalk đã nghe mọi người bàn tán trong tôi như đang diễn hề ấy, trang phục vừa phản cảm vừa nhăn nhúm như là quên ủi ấy, tôi sẽ không bao giờ hợp tác với cái thể loại nghiệp dư như cô đâu”.
Hàm Linh nghe thấy hai chữ “nghiệp dư” thì cảm thấy rất tức giận cô ta bị dị ứng với hai từ đó cô ta chỉ muốn nghe những lời khen ngợi hoa mỹ có cánh mà thôi, nếu là người khác có lẽ Hàm Linh đã tát vào mặt kẻ đó một cái thật đau rồi chỉ tiếc người này lại là Doãn Ngạn Nhi nên không thể hành động lỗ mãn được.
“Ngạn Nhi à, cô đừng nóng vội cô tin tôi chờ đợi qua vài ngày bộ sưu tập này nhất định sẽ nổi tiếng mà” Hàm Linh xuống nước nhỏ năn nỉ.
Doãn Ngạn Nhi hừ nhẹ một tiếng: “Cô ở đó mà đợi đi”, sau đó liền đi vào trong thay trang phục bản thân cô cảm thấy rất khó chịu khi tiếp tục mặc cái giẻ rách trên người.
Hàm Linh vừa đi vào phòng trang điểm riêng của mình thì nhìn thấy Lý Hoài Dịch ngồi bên trong đợi sẵn, cô ta nhìn trước ngó sau một cách cẩn thận rồi mới đi vào phòng khóa trái cửa lại.
“Sao thầy lại ở đây ngộ nhỡ có người nhìn thấy thì sao?”.
Lý Hoài Dịch lên tiếng đáp: “Ở đây không có ai hết nên em không cần phải gọi anh là thầy đâu, mối quan hệ của chúng ta đâu chỉ là thầy trò đơn giản em thừa biết rõ hơn ai hết mà”.
Dương Ngọc Trâm đi vào cất trang phục cho Hàm Linh đang loay hoay thì nhìn thấy Lý Hoài Dịch đi vào nên cô ta hiếu kỳ trốn sau mấy chiếc sào inox treo đầy trang phục trên đó để xem Lý Hoài Dịch đến phòng riêng của Hàm Linh để làm gì, ai ngờ lại có thể biết được một chuyện kinh thiên động địa như thế.
Dương Ngọc Trâm trố mắt ra không dám tin một người đàn ông đã gần sáu mươi tuổi lại có thể ngang nhiên xưng hộ với một cô gái mới hai mươi mấy tuổi bằng anh và em vô cùng thân thiết, chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu Hàm Linh không phải là học trò cưng của Lý Hoài Dịch và cả hai bọn họ đều đã có một nửa của riêng mình rồi.