Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-133
Chương 133
“Rồi lỡ lão gia đến đây tìm người thì sao hả? Tôi cản không nổi đâu”.
Hàn Côn Nhị nhíu mày đáp: “Ông cứ bảo là cậu ấy bị bệnh thủy đậu loại biến đổi dễ bị lây nhiễm nên bác sĩ dặn không cho người khác đến gần đi, tạm thời cứ hoãn binh trước chờ cậu ấy về rồi tính tiếp”.
Quản gia Đinh gật đầu: “Dạ được ạ”.
Hàn Côn Nhị quay trở về công ty thông báo với các cổ đông rằng Tề Lăng Hạo đang bị bệnh nên tạm thời hoãn họp, cuộc họp tiếp theo sẽ có thông báo sau.
Thái độ của mọi người cũng chẳng căng thẳng mấy bởi vì họ biết Tề Lăng Hạo là người có năng lực lãnh đạo công ty đi lên và thái độ của anh làm việc vô cùng nghiêm túc chẳng qua là do yếu tố khách quan nên mới phải hoãn họp.
Lần lượt từng vị cổ đông ra ra về trong không khí vô cùng bình thường nhưng Tề Bách Hào thì lại nổi trận lôi đình với Hàn Côn Nhị.
“Nó bị cái gì mà phải hoãn họp hả?”.
Hàn Côn Nhi cúi đầu lên tiếng đáp: “Dạ thưa Chủ tịch nghe quản gia nói là Tề tổng bị một loại thủy đậu đặc biệt có nguy cơ lây cho người khác tiếp xúc rất cao nên cậu ấy không dám tham gia cuộc họp ngày hôm nay”.
Tề Bách Hào vẫn không nguôi ngoai mà còn tức giận hơn, ông lên tiếng quát: “Bị bệnh mà bây giờ mới báo để mọi người ngồi chờ là sao chứ? Nó rõ ràng là đang coi thường tôi thì có vì biết tôi tham dự cuộc họp ngày hôm nay nên nó mới không tới chứ gì?”.
Hàn Côn Nhị lên tiếng giải thích: “Dạ không phải đâu Chủ tịch, Tề tổng thật sự không ổn định về sức khỏe cậu ấy có nhờ tôi gửi lời xin lỗi vì làm mất thời gian của mọi người và trong cuộc họp sau cậu ấy sẽ đích thân đến xin lỗi ạ”.
Tề Bách Hào tỏ thái độ bực tức với cả Hàn Côn Nhị: “Cậu với nó vốn là cá mè một lứa không bên vực nhau sau mà được”.
Nói rồi Tề Bách Hào quay lưng bỏ đi, Hàn Côn Nhị đứng nhìn theo bằng ánh mắt sắc lạnh nếu anh không quy thuận Tề Lăng Hạo rửa tay gác kiếm rút khỏi giới hắc đạo thì những người dám ăn nói với anh kiểu đó đều được một vé sang thế giới bên kia tham quan hết rồi.
Hàn Côn Nhị đưa tay đỡ trán lầm bầm một mình: “Tề Lăng Hạo đợi cậu trở về ông đây sẽ xử đẹp cậu mới hả dạ”.
Tề Bách Hào trở về Tề Trạch Viên với thái độ hằn hộc, tức giận không vui.
Tề phu nhân lên tiếng hỏi: “Hôm nay cuộc họp cổ đông ở công ty không tốt sao anh?”.
“Chẳng có cuộc họp nào diễn ra hết”.
Tề phu nhân kinh ngạc ra mặt: “Tại sao vậy?”.
“Lăng Hạo nó hoãn họp với lý do bị bệnh nhưng tôi lại cảm thấy do lần này có sự tham dự của tôi cho nên nó mới làm như vậy, thật là tức chết mà”.
Ánh mắt của Tề phu nhân toát lên vẻ thâm độc nhưng bà ta lại khéo léo không để Tề Bách Hào nhận ra điều đó, bà ta giả vờ lên tiếng thể hiện sự đồng cảm của mình với chồng: “Thật là không ngờ Lăng Hạo lại dám làm như vậy…có lẽ tại anh chiều nó quá nên sinh hư mất rồi, toàn bộ quyền hành quản lý công ty anh đều giao vào tay của Lăng Hạo đến nỗi bây giờ tất cả những hoạt động của công ty các cổ đông đều xin ý kiến của nó và chẳng coi anh ra gì hết”.
Tề phu nhân cố tình lên tiếng ly gián tình cảm cha con của Tề Bách Hào và Tề Lăng Hạo, trước giờ bà ta đều muốn phụ giúp Tề Bách Hào quản lý công ty nhưng ông đều không đồng ý bởi vì Bạch Cẩm Phi vốn là người phụ nữ của gia đình chứ không thích dấn thân vào thương trường.
Thêm một phần nữa mà Tề phu nhân luôn muốn có quyền quản lý công ty là vì bà ta sợ rằng sau này Tề Lăng Hạo sẽ thâu tóm toàn bộ tập đoàn Hoàng Kim, sau này nếu không may Tề Bách Hào có mệnh hệ gì thì chắc chắc bà và con gái của mình sẽ bị đuổi cổ khỏi Tề Trạch Viên mà chẳng có một xu dính túi.
Dù sao cũng không phải là ruột thịt gì của nhau hết cộng với thái độ kỳ thị xa lánh của Tề Lăng Hạo thì Tề phu nhân cũng có dự đoán rằng anh đã ít nhiều biết về chuyện cái chết của Bạch Cẩm Phi và thân phận thật sự của bà là ai rồi.
Tề phu nhân sợ rằng nếu để Tề Lăng Hạo nắm trong tay quá nhiều quyền lực ở tập đoàn Hoàng Kim thì e rằng sau này bà sẽ có cái kết thảm hơn Bạch Cẩm Phi năm đó gấp vạn lần, bà ta vẫn luôn tìm cách ly gián Tề Bách Hào và Tề Lăng Hạo.
“Theo em thấy anh nên thường xuyên đến công ty hơn để mọi người biết rằng ai mới là chủ nhân thật sự của tập đoàn Hoàng Kim chứ để Lăng Hạo ngày càng lấn lướt như vậy thật không ra thể thống gì hết”.
Tề Bách Hào rủ mắt khẽ thở dài: “Tập đoàn Hoàng Kim trong tay anh vốn đã sụp đã từ 8 năm trước rồi nếu không có Lăng Hạo e rằng hiện nay đã không có tập đoàn Hoàng Kim đứng đầu Vịnh Xuyên như bây giờ, hiện tại Lăng Hạo là chủ của tập đoàn Hoàng Kim tương lai cũng sẽ là chủ của tập đoàn Hoàng Kim”.
Tề phu nhân nhíu mày tỏ vẻ không cam tâm lên tiếng hỏi: “Vậy còn Cẩm Giang của chúng ta thì phải làm thế nào đây hả?”.
Tề Bách Hào lên tiếng giải thích: “Cẩm Giang nó là con gái sau này anh sẽ tìm cho con một mối hôn sự thật tốt còn cho thêm một khoảng hồi môn hậu hĩnh đủ để con của chúng ta cả đời không lo ăn lo mặc”.
“Rồi lỡ lão gia đến đây tìm người thì sao hả? Tôi cản không nổi đâu”.
Hàn Côn Nhị nhíu mày đáp: “Ông cứ bảo là cậu ấy bị bệnh thủy đậu loại biến đổi dễ bị lây nhiễm nên bác sĩ dặn không cho người khác đến gần đi, tạm thời cứ hoãn binh trước chờ cậu ấy về rồi tính tiếp”.
Quản gia Đinh gật đầu: “Dạ được ạ”.
Hàn Côn Nhị quay trở về công ty thông báo với các cổ đông rằng Tề Lăng Hạo đang bị bệnh nên tạm thời hoãn họp, cuộc họp tiếp theo sẽ có thông báo sau.
Thái độ của mọi người cũng chẳng căng thẳng mấy bởi vì họ biết Tề Lăng Hạo là người có năng lực lãnh đạo công ty đi lên và thái độ của anh làm việc vô cùng nghiêm túc chẳng qua là do yếu tố khách quan nên mới phải hoãn họp.
Lần lượt từng vị cổ đông ra ra về trong không khí vô cùng bình thường nhưng Tề Bách Hào thì lại nổi trận lôi đình với Hàn Côn Nhị.
“Nó bị cái gì mà phải hoãn họp hả?”.
Hàn Côn Nhi cúi đầu lên tiếng đáp: “Dạ thưa Chủ tịch nghe quản gia nói là Tề tổng bị một loại thủy đậu đặc biệt có nguy cơ lây cho người khác tiếp xúc rất cao nên cậu ấy không dám tham gia cuộc họp ngày hôm nay”.
Tề Bách Hào vẫn không nguôi ngoai mà còn tức giận hơn, ông lên tiếng quát: “Bị bệnh mà bây giờ mới báo để mọi người ngồi chờ là sao chứ? Nó rõ ràng là đang coi thường tôi thì có vì biết tôi tham dự cuộc họp ngày hôm nay nên nó mới không tới chứ gì?”.
Hàn Côn Nhị lên tiếng giải thích: “Dạ không phải đâu Chủ tịch, Tề tổng thật sự không ổn định về sức khỏe cậu ấy có nhờ tôi gửi lời xin lỗi vì làm mất thời gian của mọi người và trong cuộc họp sau cậu ấy sẽ đích thân đến xin lỗi ạ”.
Tề Bách Hào tỏ thái độ bực tức với cả Hàn Côn Nhị: “Cậu với nó vốn là cá mè một lứa không bên vực nhau sau mà được”.
Nói rồi Tề Bách Hào quay lưng bỏ đi, Hàn Côn Nhị đứng nhìn theo bằng ánh mắt sắc lạnh nếu anh không quy thuận Tề Lăng Hạo rửa tay gác kiếm rút khỏi giới hắc đạo thì những người dám ăn nói với anh kiểu đó đều được một vé sang thế giới bên kia tham quan hết rồi.
Hàn Côn Nhị đưa tay đỡ trán lầm bầm một mình: “Tề Lăng Hạo đợi cậu trở về ông đây sẽ xử đẹp cậu mới hả dạ”.
Tề Bách Hào trở về Tề Trạch Viên với thái độ hằn hộc, tức giận không vui.
Tề phu nhân lên tiếng hỏi: “Hôm nay cuộc họp cổ đông ở công ty không tốt sao anh?”.
“Chẳng có cuộc họp nào diễn ra hết”.
Tề phu nhân kinh ngạc ra mặt: “Tại sao vậy?”.
“Lăng Hạo nó hoãn họp với lý do bị bệnh nhưng tôi lại cảm thấy do lần này có sự tham dự của tôi cho nên nó mới làm như vậy, thật là tức chết mà”.
Ánh mắt của Tề phu nhân toát lên vẻ thâm độc nhưng bà ta lại khéo léo không để Tề Bách Hào nhận ra điều đó, bà ta giả vờ lên tiếng thể hiện sự đồng cảm của mình với chồng: “Thật là không ngờ Lăng Hạo lại dám làm như vậy…có lẽ tại anh chiều nó quá nên sinh hư mất rồi, toàn bộ quyền hành quản lý công ty anh đều giao vào tay của Lăng Hạo đến nỗi bây giờ tất cả những hoạt động của công ty các cổ đông đều xin ý kiến của nó và chẳng coi anh ra gì hết”.
Tề phu nhân cố tình lên tiếng ly gián tình cảm cha con của Tề Bách Hào và Tề Lăng Hạo, trước giờ bà ta đều muốn phụ giúp Tề Bách Hào quản lý công ty nhưng ông đều không đồng ý bởi vì Bạch Cẩm Phi vốn là người phụ nữ của gia đình chứ không thích dấn thân vào thương trường.
Thêm một phần nữa mà Tề phu nhân luôn muốn có quyền quản lý công ty là vì bà ta sợ rằng sau này Tề Lăng Hạo sẽ thâu tóm toàn bộ tập đoàn Hoàng Kim, sau này nếu không may Tề Bách Hào có mệnh hệ gì thì chắc chắc bà và con gái của mình sẽ bị đuổi cổ khỏi Tề Trạch Viên mà chẳng có một xu dính túi.
Dù sao cũng không phải là ruột thịt gì của nhau hết cộng với thái độ kỳ thị xa lánh của Tề Lăng Hạo thì Tề phu nhân cũng có dự đoán rằng anh đã ít nhiều biết về chuyện cái chết của Bạch Cẩm Phi và thân phận thật sự của bà là ai rồi.
Tề phu nhân sợ rằng nếu để Tề Lăng Hạo nắm trong tay quá nhiều quyền lực ở tập đoàn Hoàng Kim thì e rằng sau này bà sẽ có cái kết thảm hơn Bạch Cẩm Phi năm đó gấp vạn lần, bà ta vẫn luôn tìm cách ly gián Tề Bách Hào và Tề Lăng Hạo.
“Theo em thấy anh nên thường xuyên đến công ty hơn để mọi người biết rằng ai mới là chủ nhân thật sự của tập đoàn Hoàng Kim chứ để Lăng Hạo ngày càng lấn lướt như vậy thật không ra thể thống gì hết”.
Tề Bách Hào rủ mắt khẽ thở dài: “Tập đoàn Hoàng Kim trong tay anh vốn đã sụp đã từ 8 năm trước rồi nếu không có Lăng Hạo e rằng hiện nay đã không có tập đoàn Hoàng Kim đứng đầu Vịnh Xuyên như bây giờ, hiện tại Lăng Hạo là chủ của tập đoàn Hoàng Kim tương lai cũng sẽ là chủ của tập đoàn Hoàng Kim”.
Tề phu nhân nhíu mày tỏ vẻ không cam tâm lên tiếng hỏi: “Vậy còn Cẩm Giang của chúng ta thì phải làm thế nào đây hả?”.
Tề Bách Hào lên tiếng giải thích: “Cẩm Giang nó là con gái sau này anh sẽ tìm cho con một mối hôn sự thật tốt còn cho thêm một khoảng hồi môn hậu hĩnh đủ để con của chúng ta cả đời không lo ăn lo mặc”.