Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-126
Chương 126
Tề Cẩm Giang ngồi ở lều lướt web tới trưa thì lại vô tình nhìn thấy Doãn Ngạn Nhi từ trong lều của cô ta bước ra ngoài.
Tề Cẩm Giang vội vàng chạy qua lên tiếng hỏi: “Này Doãn Ngạn Nhi rõ ràng là cô ngủ đến tận giờ này mới dậy vậy mà trợ lý của cô lại nói rằng cô bỏ đi khiến cho tất cả mọi người đi tìm, rốt cuộc là cô muốn giở trò gì đây hả?”.
Doãn Ngạn Nhi bày ra vẻ mặt ngu ngơ như không hề hay biết chuyện gì hết rồi lên tiếng hỏi: “Không biết Tề tiểu thư có hiểu lầm gì không, tối qua tôi khó ngủ nên dậy hơi trễ tôi thật sự không biết gì hết”.
Tề Cẩm Giang tỏ vẻ khó chịu ra mặt với Doãn Ngạn Nhi rồi lên tiếng: “Tôi đâu phải là chị làm sao biết được hồ lô của chị bán thuốc gì, nếu cần thì chị nên giải thích với những người đã bỏ công sức ra đi tìm chị từ sáng đến giờ đó”.
Nói rồi Tề Cẩm Giang rút điện thoại ra cho Tề Lăng Hạo nhưng không liên lạc được, gọi đến Kiều Uyển Vũ cũng không liên lạc được nên cô đành gọi điện cho Tề Kỳ Nam.
“Em nghe nè chị nhỏ đã tìm thấy Doãn Ngạn Nhi rồi à?”.
“Cô ta có đi lạc đâu mà phải tìm, chị mới thấy cô ta từ trong lều đi ra nè mau kêu mọi người quay về đi”.
Tề Kỳ Nam liền mừng rỡ đáp: “Được rồi em quay về ngay”.
“À nếu có gặp anh Hạo và chị dâu thì báo cho họ biết luôn nha chắc do trên núi sóng yêu nên chị liên lạc không được”.
“Ok chị nhỏ”.
Doãn Ngạn Nhi cũng thừa biết Tề Cẩm Giang là em gái của Tề Lăng Hạo nên liền giả lả lên tiếng nói với cô: “Để tôi đi tìm mọi người về cho”.
“Tùy chị” Tề Cẩm Giang tỏ thái độ chán ghét.
Qua giây phút ngỡ ngàng, Bạch Lục Kỳ run rẩy cầm điện thoại lên gọi điện cho Bạch Lục Tinh: “Alo anh hai…có chuyện không hay rồi…hu hu hu”.
Nghe giọng của Bạch Lục Kỳ không ổn cho lắm Bạch Lục Tinh liền hỏi: “Lục Kỳ, đã xảy ra chuyện gì em bình tĩnh nói anh biết”.
Bạch Lục Kỳ nước mắt dài nước mắt ngắn rơi xuống, giọng cũng lạc đi: “Hu hu, anh hai anh mau tới đây cứu người đi Lăng Hạo và Uyển Vũ đã rơi xuống vực thẳm rồi e là lành ít dữ nhiều đó”.
Bạch Lục Tinh đang ở quân doanh nhận được tin dữ từ Bạch Lục Kỳ thì tinh thần cũng căng thẳng tinh thần theo luôn: “Em đang ở đâu anh lập tức điều người tới cứu viện”.
“Bọn em đang ở Du Sơn”.
“Được rồi ở yên đó chờ anh”.
“Dạ nhưng anh hai làm ơn nhanh lên nha…với lại đừng nói cho ba biết nếu không chắc ba giết chết em mất”.
Bạch Lục Tinh nghe Bạch Lục Kỳ nói vậy cũng tự hiểu được rằng chuyện Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ gặp chuyện chắc là có liên quan đến cô rồi, bình thường cô em gái này của anh rất hay gây ra chuyện làm liên lụy đến người khác.
Trời vần vũ mây đen chẳng mấy chốc mưa đổ xuống xối xả như trút hết nước ở đại dương lên trên đất liền.
Bạch Lục Kỳ vẫn đứng ở gần chỗ mà Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ rơi xuống vẻ mặt cô sợ hãi trong thấy rõ rệt.
Doãn Ngạn Nhi tìm được Bạch Lục Kỳ liền bước đến bên cạnh của cô lên tiếng hỏi: “Lục Kỳ mưa rồi chúng ta mau quay trở về lều đi…còn nữa mọi người đâu hết rồi”.
Vẻ mặt của Bạch Lục Kỳ vẫn căng thẳng lên tiếng đáp: “Mọi người tản ra đi tìm chị em cũng chẳng biết là họ đã đi đâu rồi”.
Vừa lúc đó Tề Kỳ Nam đi tới lên tiếng nói với Bạch Lục Kỳ: “Chị nhỏ Cẩm Giang gọi điện cho em báo rằng Doãn tiểu thư đây vốn không có bỏ đi gì hết mà cô ta cố tình ngồi trong lều của mình nhìn mọi người đi tìm cô ta một cách chật vật như vậy đó, Doãn tiểu thư đúng là diễn giỏi mà”.
Bạch Lục Kỳ quay sang nhìn Doãn Ngạn Nhi bằng ánh mắt ngỡ ngàng không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy rồi lên tiếng hỏi: “Chị thật sự làm như vậy hay sao hả?”.
Vẻ mặt của Doãn Ngạn Nhi có chút lúng túng qua mấy giây mới lên tiếng đáp lại: “Lục Kỳ à, chị thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì hết thật mà em nghe chị nói đi”.
Tề Kỳ Nam liền lên tiếng bắt bẽ Doãn Ngạn Nhi: “Không biết xảy ra chuyện gì mà trợ lý của cô mới sáng sớm đã làm ầm ĩ lên về chuyện cô mất tích là sao hả?”.
Doãn Ngạn Nhi vẫn ngoan cố bày ra vẻ mặt vô tội: “Tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại làm như vậy nữa tôi nhất định sẽ làm cho ra lẽ chuyện này để có câu giải thích hợp lý với mọi người”.
Tề Kỳ Nam liền nhếch môi mỉm cười lên tiếng: “Thật là hài hước làm sao, theo như tôi được biết thì Doãn tiểu thư vốn không phải là người dễ tính chút nào nếu làm trái ý cô thì sẽ lập tức bị sa thải, chỉ trong vòng có nửa mà đã đổi trợ lý 7 lần thì cũng đủ hiểu tính tình của cô khắc nghiệt như thế nào rồi…bây giờ nói đây là chủ ý của trợ lý cô nói xem ai tin cho được đây hả?!”.
Doãn Ngạn Nhi vẫn diễn cái vẻ ngây ngô vô tội: “Đợi khi tìm được cô ấy rồi tôi nhất định bắt cô ấy giải thích rõ ràng với mọi người mà, xin hãy tin tôi”.
Bạch Lục Kỳ càng nghe càng cảm thấy tức giận bởi vì cô quá thân thiết nên cũng biết là cô trợ lý kia làm việc rất cẩn thận chưa bao giờ làm trái ý của Doãn Ngạn Nhi hết, cô quát lên: “Chị Ngạn Nhi tại sao chị phải làm như vậy chứ, chị có biết là mọi người đi tìm chị vất vả như thế nào không hả? Chị có biết vì đi tìm chị mà Lăng Hạo và Uyển Vũ đã rơi xuống vực thẳm không hả?”.
Tề Cẩm Giang ngồi ở lều lướt web tới trưa thì lại vô tình nhìn thấy Doãn Ngạn Nhi từ trong lều của cô ta bước ra ngoài.
Tề Cẩm Giang vội vàng chạy qua lên tiếng hỏi: “Này Doãn Ngạn Nhi rõ ràng là cô ngủ đến tận giờ này mới dậy vậy mà trợ lý của cô lại nói rằng cô bỏ đi khiến cho tất cả mọi người đi tìm, rốt cuộc là cô muốn giở trò gì đây hả?”.
Doãn Ngạn Nhi bày ra vẻ mặt ngu ngơ như không hề hay biết chuyện gì hết rồi lên tiếng hỏi: “Không biết Tề tiểu thư có hiểu lầm gì không, tối qua tôi khó ngủ nên dậy hơi trễ tôi thật sự không biết gì hết”.
Tề Cẩm Giang tỏ vẻ khó chịu ra mặt với Doãn Ngạn Nhi rồi lên tiếng: “Tôi đâu phải là chị làm sao biết được hồ lô của chị bán thuốc gì, nếu cần thì chị nên giải thích với những người đã bỏ công sức ra đi tìm chị từ sáng đến giờ đó”.
Nói rồi Tề Cẩm Giang rút điện thoại ra cho Tề Lăng Hạo nhưng không liên lạc được, gọi đến Kiều Uyển Vũ cũng không liên lạc được nên cô đành gọi điện cho Tề Kỳ Nam.
“Em nghe nè chị nhỏ đã tìm thấy Doãn Ngạn Nhi rồi à?”.
“Cô ta có đi lạc đâu mà phải tìm, chị mới thấy cô ta từ trong lều đi ra nè mau kêu mọi người quay về đi”.
Tề Kỳ Nam liền mừng rỡ đáp: “Được rồi em quay về ngay”.
“À nếu có gặp anh Hạo và chị dâu thì báo cho họ biết luôn nha chắc do trên núi sóng yêu nên chị liên lạc không được”.
“Ok chị nhỏ”.
Doãn Ngạn Nhi cũng thừa biết Tề Cẩm Giang là em gái của Tề Lăng Hạo nên liền giả lả lên tiếng nói với cô: “Để tôi đi tìm mọi người về cho”.
“Tùy chị” Tề Cẩm Giang tỏ thái độ chán ghét.
Qua giây phút ngỡ ngàng, Bạch Lục Kỳ run rẩy cầm điện thoại lên gọi điện cho Bạch Lục Tinh: “Alo anh hai…có chuyện không hay rồi…hu hu hu”.
Nghe giọng của Bạch Lục Kỳ không ổn cho lắm Bạch Lục Tinh liền hỏi: “Lục Kỳ, đã xảy ra chuyện gì em bình tĩnh nói anh biết”.
Bạch Lục Kỳ nước mắt dài nước mắt ngắn rơi xuống, giọng cũng lạc đi: “Hu hu, anh hai anh mau tới đây cứu người đi Lăng Hạo và Uyển Vũ đã rơi xuống vực thẳm rồi e là lành ít dữ nhiều đó”.
Bạch Lục Tinh đang ở quân doanh nhận được tin dữ từ Bạch Lục Kỳ thì tinh thần cũng căng thẳng tinh thần theo luôn: “Em đang ở đâu anh lập tức điều người tới cứu viện”.
“Bọn em đang ở Du Sơn”.
“Được rồi ở yên đó chờ anh”.
“Dạ nhưng anh hai làm ơn nhanh lên nha…với lại đừng nói cho ba biết nếu không chắc ba giết chết em mất”.
Bạch Lục Tinh nghe Bạch Lục Kỳ nói vậy cũng tự hiểu được rằng chuyện Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ gặp chuyện chắc là có liên quan đến cô rồi, bình thường cô em gái này của anh rất hay gây ra chuyện làm liên lụy đến người khác.
Trời vần vũ mây đen chẳng mấy chốc mưa đổ xuống xối xả như trút hết nước ở đại dương lên trên đất liền.
Bạch Lục Kỳ vẫn đứng ở gần chỗ mà Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ rơi xuống vẻ mặt cô sợ hãi trong thấy rõ rệt.
Doãn Ngạn Nhi tìm được Bạch Lục Kỳ liền bước đến bên cạnh của cô lên tiếng hỏi: “Lục Kỳ mưa rồi chúng ta mau quay trở về lều đi…còn nữa mọi người đâu hết rồi”.
Vẻ mặt của Bạch Lục Kỳ vẫn căng thẳng lên tiếng đáp: “Mọi người tản ra đi tìm chị em cũng chẳng biết là họ đã đi đâu rồi”.
Vừa lúc đó Tề Kỳ Nam đi tới lên tiếng nói với Bạch Lục Kỳ: “Chị nhỏ Cẩm Giang gọi điện cho em báo rằng Doãn tiểu thư đây vốn không có bỏ đi gì hết mà cô ta cố tình ngồi trong lều của mình nhìn mọi người đi tìm cô ta một cách chật vật như vậy đó, Doãn tiểu thư đúng là diễn giỏi mà”.
Bạch Lục Kỳ quay sang nhìn Doãn Ngạn Nhi bằng ánh mắt ngỡ ngàng không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy rồi lên tiếng hỏi: “Chị thật sự làm như vậy hay sao hả?”.
Vẻ mặt của Doãn Ngạn Nhi có chút lúng túng qua mấy giây mới lên tiếng đáp lại: “Lục Kỳ à, chị thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì hết thật mà em nghe chị nói đi”.
Tề Kỳ Nam liền lên tiếng bắt bẽ Doãn Ngạn Nhi: “Không biết xảy ra chuyện gì mà trợ lý của cô mới sáng sớm đã làm ầm ĩ lên về chuyện cô mất tích là sao hả?”.
Doãn Ngạn Nhi vẫn ngoan cố bày ra vẻ mặt vô tội: “Tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại làm như vậy nữa tôi nhất định sẽ làm cho ra lẽ chuyện này để có câu giải thích hợp lý với mọi người”.
Tề Kỳ Nam liền nhếch môi mỉm cười lên tiếng: “Thật là hài hước làm sao, theo như tôi được biết thì Doãn tiểu thư vốn không phải là người dễ tính chút nào nếu làm trái ý cô thì sẽ lập tức bị sa thải, chỉ trong vòng có nửa mà đã đổi trợ lý 7 lần thì cũng đủ hiểu tính tình của cô khắc nghiệt như thế nào rồi…bây giờ nói đây là chủ ý của trợ lý cô nói xem ai tin cho được đây hả?!”.
Doãn Ngạn Nhi vẫn diễn cái vẻ ngây ngô vô tội: “Đợi khi tìm được cô ấy rồi tôi nhất định bắt cô ấy giải thích rõ ràng với mọi người mà, xin hãy tin tôi”.
Bạch Lục Kỳ càng nghe càng cảm thấy tức giận bởi vì cô quá thân thiết nên cũng biết là cô trợ lý kia làm việc rất cẩn thận chưa bao giờ làm trái ý của Doãn Ngạn Nhi hết, cô quát lên: “Chị Ngạn Nhi tại sao chị phải làm như vậy chứ, chị có biết là mọi người đi tìm chị vất vả như thế nào không hả? Chị có biết vì đi tìm chị mà Lăng Hạo và Uyển Vũ đã rơi xuống vực thẳm không hả?”.