Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-106
Chương 106
Bạch Lục Kỳ vừa mới ngưỡng mộ nhan sắc của Kiều Uyển Vũ xong thì nghe quản gia gọi cô là thiếu phu nhân liền nổi cáu lên quát ông: “Ông gọi ai là thiếu phu nhân hả? Lăng Hạo vốn chưa kết hôn, đây là nhà của em ấy vị thiếu phu nhân này từ đâu mà xuất hiện vậy hả???”.
Tiểu Lộc đứng phía sau Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng: “Này cô tiểu thư gì đó, thiếu gia của chúng tôi đã kết hôn từ năm năm trước rồi cô không biết hay sao?”.
Bạch Lục Kỳ liền nổi điên lên quát: “Nói dối, Lăng Hạo kết hôn, tôi là chị họ của nó mà tôi không biết gì hết là sao?”.
Kiều Uyển Vũ ra hiệu cho gia nhân không cản trở Bạch Lục Kỳ nữa rồi lên tiếng: “Bạch tiểu thư đã tới đây rồi thì mời vào nhà ngồi nói chuyện”.
“Xem như cô biết điều đó” Bạch Lục Kỳ hất mặt lên tỏ vẻ phách lối rồi đi vào trong.
Quản gia Đinh quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt ái ngại rồi thì thầm: “Thiếu phu nhân à vị tiểu thư này tính khí rất là xấu đó cô nên cẩn thận, tuy là còn nhỏ tuổi nhưng miệng lưỡi lại rất cay độc nha”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Cảm ơn quan gia Đinh đã nhắc nhở tôi sẽ lưu ý”.
Kiều Uyển Vũ mời Bạch Lục Kỳ vào phòng khách ngồi, dặn gia nhân mang nước cam ép lên cho cô tiểu thư khó tính rồi nhẹ nhàng hỏi: “Không biết Bạch tiểu thư có quan hệ như thế nào với Lăng Hạo vậy?”.
Bạch Lục Kỳ hất mặt lên đáp: “Tôi tên là Bạch Lục Kỳ, là chị họ của Lăng Hạo mẹ cậu ấy là cô út của tôi đó…còn cô là ai sao lại ở nhà của Lăng Hạo???”.
Kiều Uyển Vũ đáp lại: “Tôi là vợ của Lăng Hạo”.
Vẻ mặt Bạch Lục Kỳ liền trở nên cau có khó coi: “Tôi không có đùa với cô đâu nha…Lăng Hạo vốn chưa kết hôn, cô là ai mà dám mạo nhận thân phận như thế hả có tin là tôi nói với ba tôi bắt cô bỏ tù không hả?”.
Kiều Uyển Vũ cũng không nhiều lời giải thích: “Tin hay không thì tùy cô, đã là sự thật thì tôi không cần phải chứng minh gì hết, chờ Lăng Hạo quay về cô tự đến mà hỏi anh ấy thì sẽ biết rõ thôi”.
Bạch Lục Kỳ tỏ thái độ coi thường Kiều Uyển Vũ: “Này tôi nói cho cô biết nha cho dù Lăng Hạo thật sự có quan hệ với cô thì cũng chỉ là bạn giường mà thôi, người mà tôi muốn giới thiệu cho Lăng Hạo tên Doãn Ngạn Nhi cô ấy là đại minh tinh của Vịnh Xuyên đó, tôi cảm thấy chỉ có một người con gái tài hoa xinh đẹp như thế mới xứng đáng đứng bên cạnh Lăng Hạo mà thôi”.
Kiều Uyển Vũ cũng không hề tỏ vẻ tức giận mà cong môi lên mỉm cười đầy ý vị rồi lên tiếng đáp: “Bạn giường sao? Thật là nực cười tôi và anh ấy kết hôn đã năm năm rồi chúng tôi được pháp luật công nhận là vợ chồng hợp pháp cơ mà”.
Bạch Lục Kỳ liền hét lên: “Không thể nào, cô đừng có nhân lúc em trai tôi không có ở đây mà cuồng ngông loạn ngữ nghe chưa, Lănh Hạo vốn chưa từng kết hôn thì làm sao mà cô là vợ của em ấy được chứ”.
“Tôi cảm thấy người đang lợi dụng Lăng Hạo không có mặt ở đây để cuồng ngôn loạn ngữ chính là Bạch tiểu thư đây mới đúng đó, còn nữa người mà Lăng Hao muốn kết tóc se duyên cả đời phải là do anh ấy chọn lựa mới đúng chứ, cô nghĩ mình là ai mà có thể thay người khác đưa ra quyết định như thế?”.
Bạch Lục Kỳ trợn mắt lên tức đến nghẹn họng: “Cô nghĩ mình là ai mà dám nói với tôi như vậy hả?”.
Kiều Uyển Vũ điềm tĩnh lên tiếng đáp lại: “Nãy giờ cô nói chuyện với tôi bằng thái độ rất vô lễ, hống hách, Bạch gia có truyền thống phục vụ trong quân đội nhiều năm về mặt kỷ cương phép tắc phải hơn người khác mới đúng chứ, cô cứ dùng cái thái độ này nói chuyện với người khác ở khắp nơi không sợ là bị người ta chê cười hay sao? Không nghĩ đến bản thân mình thì cũng phải nghĩ đến danh dự của gia đình chứ Bạch tiểu thư…”.
Bạch Lục Kỳ đập tay lên bàn đứng dậy rồi lên tiếng cắt ngang lời Kiều Uyển Vũ đang nói: “Cô nghĩ mình là ai mà dám lên mặt dạy đời tôi chứ? Chờ lúc Lăng Hạo quay về tôi nhất định bảo em ấy đuổi cô ra khỏi cái nhà này mới hả dạ”.
Kiều Uyển Vũ nhún vai trong cô vô cùng nhàn nhã: “Tùy cô tôi nếu cô làm được thì cứ việc làm đi, thứ lỗi không tiễn nha”.
Bạch Lục Kỳ hằn hộc ôm nguyên cục tức hằn hộc giẫy nãy đi về với vẻ mặt nhăn nhó vô cùng khó coi, nhìn cái vẻ tự tin của Kiều Uyển Vũ cô cũng đoán được rằng giữa cô và Tề Lăng Hạo chắc chắn không chỉ là quan hệ bạn giường, nếu là vợ chồng thật thì phải làm sao?! Bạch Lục Kỳ cảm thấy rối trí vô cùng.
Lúc Bạch Lục Kỳ rời đi rồi, Tiểu Lộc mới bước đến bên cạnh của Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: “Trời đất ơi không biết từ đâu chui ra một Bạch tiểu thư tính khí hung dữ vô lễ như vậy chứ, ngang nhiên xông đến nhà người khác còn dùng những lời lẽ khó nghe để nói với chủ nhà nữa”.
Kiều Uyển Vũ mỉm cười nhạt trên môi lên tiếng đáp: “Sau chuyện lần trước Tề phu nhân và Mạc Hy Nhi đến đây tìm tôi thì tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý để gặp từng người họ hàng của Lăng Hạo rồi, những chuyện này rồi vẫn sẽ còn tiếp diễn cô nên làm quen đi là vừa…cứ bình tĩnh sống là được thôi”.
Tiểu Lộc thở dài: “Sao họ hàng của thiếu gia ai cũng có máu mặc thế không biết”.
Kiều Uyển Vũ vỗ vai Tiểu Lộc một cái: “Từ từ rồi sẽ quen thôi có gì mà phải xoắn, tôi đến công ty đây cũng trễ rồi”.
“Dạ thiếu phu nhân”.
Bạch Lục Kỳ vừa mới ngưỡng mộ nhan sắc của Kiều Uyển Vũ xong thì nghe quản gia gọi cô là thiếu phu nhân liền nổi cáu lên quát ông: “Ông gọi ai là thiếu phu nhân hả? Lăng Hạo vốn chưa kết hôn, đây là nhà của em ấy vị thiếu phu nhân này từ đâu mà xuất hiện vậy hả???”.
Tiểu Lộc đứng phía sau Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng: “Này cô tiểu thư gì đó, thiếu gia của chúng tôi đã kết hôn từ năm năm trước rồi cô không biết hay sao?”.
Bạch Lục Kỳ liền nổi điên lên quát: “Nói dối, Lăng Hạo kết hôn, tôi là chị họ của nó mà tôi không biết gì hết là sao?”.
Kiều Uyển Vũ ra hiệu cho gia nhân không cản trở Bạch Lục Kỳ nữa rồi lên tiếng: “Bạch tiểu thư đã tới đây rồi thì mời vào nhà ngồi nói chuyện”.
“Xem như cô biết điều đó” Bạch Lục Kỳ hất mặt lên tỏ vẻ phách lối rồi đi vào trong.
Quản gia Đinh quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt ái ngại rồi thì thầm: “Thiếu phu nhân à vị tiểu thư này tính khí rất là xấu đó cô nên cẩn thận, tuy là còn nhỏ tuổi nhưng miệng lưỡi lại rất cay độc nha”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Cảm ơn quan gia Đinh đã nhắc nhở tôi sẽ lưu ý”.
Kiều Uyển Vũ mời Bạch Lục Kỳ vào phòng khách ngồi, dặn gia nhân mang nước cam ép lên cho cô tiểu thư khó tính rồi nhẹ nhàng hỏi: “Không biết Bạch tiểu thư có quan hệ như thế nào với Lăng Hạo vậy?”.
Bạch Lục Kỳ hất mặt lên đáp: “Tôi tên là Bạch Lục Kỳ, là chị họ của Lăng Hạo mẹ cậu ấy là cô út của tôi đó…còn cô là ai sao lại ở nhà của Lăng Hạo???”.
Kiều Uyển Vũ đáp lại: “Tôi là vợ của Lăng Hạo”.
Vẻ mặt Bạch Lục Kỳ liền trở nên cau có khó coi: “Tôi không có đùa với cô đâu nha…Lăng Hạo vốn chưa kết hôn, cô là ai mà dám mạo nhận thân phận như thế hả có tin là tôi nói với ba tôi bắt cô bỏ tù không hả?”.
Kiều Uyển Vũ cũng không nhiều lời giải thích: “Tin hay không thì tùy cô, đã là sự thật thì tôi không cần phải chứng minh gì hết, chờ Lăng Hạo quay về cô tự đến mà hỏi anh ấy thì sẽ biết rõ thôi”.
Bạch Lục Kỳ tỏ thái độ coi thường Kiều Uyển Vũ: “Này tôi nói cho cô biết nha cho dù Lăng Hạo thật sự có quan hệ với cô thì cũng chỉ là bạn giường mà thôi, người mà tôi muốn giới thiệu cho Lăng Hạo tên Doãn Ngạn Nhi cô ấy là đại minh tinh của Vịnh Xuyên đó, tôi cảm thấy chỉ có một người con gái tài hoa xinh đẹp như thế mới xứng đáng đứng bên cạnh Lăng Hạo mà thôi”.
Kiều Uyển Vũ cũng không hề tỏ vẻ tức giận mà cong môi lên mỉm cười đầy ý vị rồi lên tiếng đáp: “Bạn giường sao? Thật là nực cười tôi và anh ấy kết hôn đã năm năm rồi chúng tôi được pháp luật công nhận là vợ chồng hợp pháp cơ mà”.
Bạch Lục Kỳ liền hét lên: “Không thể nào, cô đừng có nhân lúc em trai tôi không có ở đây mà cuồng ngông loạn ngữ nghe chưa, Lănh Hạo vốn chưa từng kết hôn thì làm sao mà cô là vợ của em ấy được chứ”.
“Tôi cảm thấy người đang lợi dụng Lăng Hạo không có mặt ở đây để cuồng ngôn loạn ngữ chính là Bạch tiểu thư đây mới đúng đó, còn nữa người mà Lăng Hao muốn kết tóc se duyên cả đời phải là do anh ấy chọn lựa mới đúng chứ, cô nghĩ mình là ai mà có thể thay người khác đưa ra quyết định như thế?”.
Bạch Lục Kỳ trợn mắt lên tức đến nghẹn họng: “Cô nghĩ mình là ai mà dám nói với tôi như vậy hả?”.
Kiều Uyển Vũ điềm tĩnh lên tiếng đáp lại: “Nãy giờ cô nói chuyện với tôi bằng thái độ rất vô lễ, hống hách, Bạch gia có truyền thống phục vụ trong quân đội nhiều năm về mặt kỷ cương phép tắc phải hơn người khác mới đúng chứ, cô cứ dùng cái thái độ này nói chuyện với người khác ở khắp nơi không sợ là bị người ta chê cười hay sao? Không nghĩ đến bản thân mình thì cũng phải nghĩ đến danh dự của gia đình chứ Bạch tiểu thư…”.
Bạch Lục Kỳ đập tay lên bàn đứng dậy rồi lên tiếng cắt ngang lời Kiều Uyển Vũ đang nói: “Cô nghĩ mình là ai mà dám lên mặt dạy đời tôi chứ? Chờ lúc Lăng Hạo quay về tôi nhất định bảo em ấy đuổi cô ra khỏi cái nhà này mới hả dạ”.
Kiều Uyển Vũ nhún vai trong cô vô cùng nhàn nhã: “Tùy cô tôi nếu cô làm được thì cứ việc làm đi, thứ lỗi không tiễn nha”.
Bạch Lục Kỳ hằn hộc ôm nguyên cục tức hằn hộc giẫy nãy đi về với vẻ mặt nhăn nhó vô cùng khó coi, nhìn cái vẻ tự tin của Kiều Uyển Vũ cô cũng đoán được rằng giữa cô và Tề Lăng Hạo chắc chắn không chỉ là quan hệ bạn giường, nếu là vợ chồng thật thì phải làm sao?! Bạch Lục Kỳ cảm thấy rối trí vô cùng.
Lúc Bạch Lục Kỳ rời đi rồi, Tiểu Lộc mới bước đến bên cạnh của Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: “Trời đất ơi không biết từ đâu chui ra một Bạch tiểu thư tính khí hung dữ vô lễ như vậy chứ, ngang nhiên xông đến nhà người khác còn dùng những lời lẽ khó nghe để nói với chủ nhà nữa”.
Kiều Uyển Vũ mỉm cười nhạt trên môi lên tiếng đáp: “Sau chuyện lần trước Tề phu nhân và Mạc Hy Nhi đến đây tìm tôi thì tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý để gặp từng người họ hàng của Lăng Hạo rồi, những chuyện này rồi vẫn sẽ còn tiếp diễn cô nên làm quen đi là vừa…cứ bình tĩnh sống là được thôi”.
Tiểu Lộc thở dài: “Sao họ hàng của thiếu gia ai cũng có máu mặc thế không biết”.
Kiều Uyển Vũ vỗ vai Tiểu Lộc một cái: “Từ từ rồi sẽ quen thôi có gì mà phải xoắn, tôi đến công ty đây cũng trễ rồi”.
“Dạ thiếu phu nhân”.