Triệu Tử Văn một đời ngu si, hèn mọn dưới chân Bạch Lâm chỉ mong hắn ban cho y một chút yêu thương. Vì hắn, y vứt bỏ tôn nghiêm, dâng cả cơ nghiệp trăm năm của gia tộc cho hắn, phụ thân tức giận thổ quyết mà chết, mẫu thân vì vậy cũng tự vẫn theo phu quân. Còn y, say đắm một đời cho đến khi nhìn hắn ôm nữ nhân kia ngay cả liếc mắt cũng không cho y thì lúc này y mới nhận ra mình thê thảm bao nhiêu. Mất con, phu quân tàn nhẫn đem vứt hắn làm đồ chơi cho đám hạ nhân mặc nhiên chà đạp, đi đến đâu người đời cũng phỉ nhổ vào người y, ai cũng có thể coi y là rác thải mà giẫm đạp. Một thân dơ bẩn, Triệu Tử Văn đi đến vách núi hoang vu, nhìn vực sâu không đáy, y bật cười, từ trong khóe mắt xuất hiện huyết lệ, có lẽ nước mắt y đã sớm cạn. Nếu có kiếp sau, y tuyệt đối không vướng vào hắn, nếu có kiếp sau y sẽ không để những người thân của mình chịu sự đau đớn từ Triệu Tử Văn y thêm một lần nào nữa...