-
Phần I
- Tác giả
- Tiểu Bảo(Miêu Thái Lang)
- Thể loại
- Ngôn tình
- Ngược
- SE
- Đô Thị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 4P
- Lượt đọc
- 6,822
- Cập nhật
Mùa xuân ở phương Bắc trước nay luôn ngắn ngủi mà quanh co, giống như cô gái nhỏ xấu hổ, vừa muốn từ chối vừa nghênh đón, thỉnh thoảng vươn ra ý xuân ấm áp thăm dò, lại thi thoảng trốn về cái lạnh lẽo của mùa đông, mãi đến mùa khi mùa hè mang theo lửa nóng từ trên trời thổi xuống đẩy cô đi.
Vương Ương đứng ở cửa tiệm trà sữa, hắt hơi vài cái, xoa xoa cánh tay: "Cái thời tiết quỷ quái này, mới hồi sáng còn ấm áp, giờ lại tự nhiên hạ nhiệt độ, biết vậy đã mặc nhiều hơn một chút."
Vương Ương lẩm bẩm, ánh mắt lướt thấy nhân viên của quán trà sữa giống như dò xét cô, như thể có chút không vui đối với hành vi đứng bồi hồi ở cửa của cô.
Trước nay Vương Ương là người da mặt mỏng, mặc dù có nhiều người giống cô, nhưng cô vẫn chịu không nổi ánh mắt đánh giá như vậy, hơi do dự, vẫn là bước vào quán trà sữa.
Sắc mặt nhân viên thay đổi, lấy menu cho cô lựa chọn, con số phía trên khiến Vương Ương âm thầm líu lưỡi.
Sao một ly trà sữa có thể đắt đến vậy, chi phí sinh hoạt của cô cũng không còn nhiều....
Ngón tay Vương Ương vẽ tới vẽ lui trên menu, cứ lướt tới lướt lui, lại ngại nói không, nên chỉ có thể kiên trì gọi một ly trà sữa trân châu rẻ nhất.
Mười một tệ(~41.000VNĐ)
Sau khi trà sữa xong, Vương Ương cầm ra cửa, do dự có nên mở ra uống hay không.
Không đợi cô nghĩ tiếp, một chiếc xe màu trắng chạy tới, người trong xe bực bội nhấn còi hai cái.
Vương Ương giật mình run rẩy, không dám nhiều lời, vùi đầu vào ghế sau xe.
Vừa lên xe, Vương Hải Thành ngồi ở ghế sau tinh mắt nhìn thấy trà sữa trong tay cô, giống như phát hiện ra chuyện gì nghiêm trọng lắm, lớn tiếng hét lên: "Mẹ ơi, chị mua trà sữa!"
Lý Xuân Mai ngồi ghế lái phụ quay đầu, nhăn nheo lông mày thưa thớt, mí mắt cũng nhăn thành một nếp gấp, môi mím chặt, trên mặt chỗ nào cũng hiện ra nỗi chua xót khắc nghiệt: "Mày lại mua cái gì lung tung thế con, mày có nhiều tiền lắm phải không?"
Vương Ương rụt bả vai, thân thể kề sát ghế xe, không dám nhìn thẳng Lý Xuân Mai, do dự một chút, vẫn đưa trà sữa trong tay cho Vương Hải Thành, nhỏ giọng nói: "Con mua cho em trai. ”
Vương Hải Thành vui vẻ phấn chấn đón lấy, đôi mắt như muốn bị thịt mỡ che lấp tràn đầy đắc ý, khiêu khích nhìn Vương Ương, mở ly trà sữa ra, cố ý uống ra âm thanh khọt khẹt.
Giống như một người chiến thắng đang khoe khoang với kẻ thua cuộc của họ.
Lý Xuân Mai yêu thương nhìn con trai: "Cục cưng à, uống cái này ít thôi, không tốt cho sức khỏe."
Vương Hải Thành không để ý tới bà, cúi đầu mở trò chơi trên di động.
Lý Xuân Mai lại lải nhải một hồi, vừa nói đang ngồi trên xe mà xem điện thoại có hại cho mắt, vừa nói cậu nhóc sắp chuyển cấp, không thể lúc nào cũng mãi chơi game.
Lải nhải nhiều, Vương Hải Thành bắt đầu không kiên nhẫn cãi lại, Lý Xuân Mai cũng không tức giận, chỉ cười theo.
Chờ tới lúc thấy Vương Hải Thành bắt đầu không chịu nổi nữa, bà liền chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm Vương Ương, lúc mắng cô sao lại mặc quần áo thế này ra cửa, trời lạnh ăn mặc lôi thôi, lúc lại mắng cô đầu tóc rối bời, mới dạy có mấy câu đã mặt mày xám xịt.
Vương Ương chỉ cúi đầu nghe, không trả lời, rụt vào trong góc giống như một cái bóng.
Vương Lập Đình ngồi ở ghế lái nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của con gái thứ hai, rặt một kiểu không có chính kiến, cũng có chút bất mãn, xen vào nói: "Con tìm việc thế nào rồi?"
Vương Ương nhỏ giọng nói: "Vẫn chưa tìm được ạ. "
Những lời này lập tức như đâm vào tổ ong vò vẽ, Vương Lập Đình cũng tham gia vào tổ hợp chỉ trích Vương Ương, hai vợ chồng hợp lại cùng công kích, đánh cho Vương Ương chẳng còn tí da thịt.
Trong lời nói có oán giận Vương Ương tham ăn lười làm, không có chí tiến thủ, không có bản lĩnh, chỉ biết ăn bám bọn họ.
Thỉnh thoảng còn nhắc đến con cái của người thân bạn bè rất có tiền đồ, kiếm không biết bao nhiêu tiền cho bố mẹ ở nhà hưởng phúc.
Vương Ương cúi đầu nghe, giống như một khúc gỗ, ngón tay vân vê đường vân trên quần jean, nuốt hết từng câu từng chữ phản bác vào miệng, nuốt đến cổ họng đau đớn như ngậm sỏi.
02.
Đến khi cả nhà nhớ đến mục đích của chuyến đi này là đến nhà thăm chị cả Vương Bảo Trân, Vương Ương mới thoát khỏi trận mưa bom bão đạn này.
Vừa vào cửa, Vương Hải Thành giống như một quả bom thịt nhỏ, nhào vào trong lòng Vương Bảo Trân làm nũng.
Vương Bảo Trân luôn rất cưng chiều em trai này, ôm cậu nhóc vào lòng, thân thiết hỏi đông hỏi tây.
Vương Ương tiến đến, nhỏ giọng gọi: "Chị hai."
Vương Bảo Trân không nóng không lạnh cười với cô, khóe mắt nhìn thấy bố mẹ xách túi lớn túi nhỏ sau lưng Vương Ương, vội vàng kéo em trai ra đón.
Vương Ương thức thời trốn sang một bên, không nói một lời nhìn mấy người bọn họ tâm sự.
Vẫn đợi đến khi chồng của Vương Bảo Trân là Từ Phong đi ra, mới có người gọi Vương Ương ngồi xuống.
Từ Phong hơn ba mươi tuổi, vóc dáng không cao lại mập mạp, mái tóc thưa thớt làm cho hắn nhìn qua có chút già trước tuổi.
Dáng vẻ Vương Ương lại nhỏ, giống như rau giá đỗ, ngồi bên cạnh không khác gì con gái hắn.
Không giống như người nhà họ Vương, Từ Phong rất nhiệt tình với Vương Ương, chen chúc bên cạnh cô hỏi han ân cần, cả người lộ ra dáng vẻ anh rể tốt, tay lại như vô ý đặt trên đùi Vương Ương, còn nhẹ nhàng nhéo hai cái.
Vương Ương lặng lẽ nhìn người nhà, không ai chú ý tới.
Cô âm thầm cười khổ trong lòng, thân thể nhẹ nhàng dịch sang bên cạnh, tránh cánh tay Từ Phong.
Từ Phong cũng không tức giận, chỉ là chưa thỏa mãn thu tay lại, ánh mắt sâu xa nhìn Vương Ương một cái, xong đứng dậy đi chào hỏi bên nhà vợ.
Vương Ương thở phào nhẹ nhõm, trốn ở một góc sô pha lặng lẽ xem điện thoại, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Vương Ương nhiều lần cập nhật phần mềm tuyển dụng, vẫn không có bất kì tin tức nào.
Sơ yếu lý lịch của cô đã đăng lên gần nửa tháng, nhưng vẫn không có công ty nào trả lời cô, lòng cô bắt đầu có dự cảm không tốt.
Đang lướt điện thoại, một tin nhắn Wechat hiện lên.
Vương Ương mở ra, là bạn thân A Như gửi đến một tấm ảnh.
Bị ánh đèn làm chói, góc chụp cũng khuất, trông rất mờ, giống như chụp lén.
Vương Ương phải phóng to mấy cái, mới nhận ra bóng lưng mơ hồ trên ảnh là ai.
Trái tim "thình thịch" đập vang.
A Như lại gửi đến một tin nhắn[Tin chấn động, Phạm Tử Chử đã có bạn gái, đối tượng là người của khoa múa, chuyên mua ba lê.]
Vương Ương lại mở tấm ảnh kia ra, mới phát hiện bên cạnh bóng lưng quen thuộc kia còn dựa vào một người, bởi vì chỉ chụp được nửa người, ảnh lại run lắc, nên ngay từ đầu cô mới không phát hiện ra.
Vương Ương phóng to ảnh chụp đến mức hết cỡ, tinh tế nhìn nửa bóng lưng kia, mặt dù góc chụp mơ hồ, vẫn có thể nhìn ra là một cô gái mảnh khảnh cao gầy như hoa...
Vương Ương nhẹ thở dài, nhất định là một cô gái rất xinh đẹp.
Vương Ương tắt điện thoại di động, ngơ ngác nhìn bàn trà, giống như đang nghiên cứu hoa văn phía trên, ánh mắt lại tan rã không ánh sáng.
Nhìn một hồi, Vương Ương lại mở điện thoại, ấn vào ảnh chụp, nhìn trái nhìn phải, nhìn đủ rồi tắt, tắt rồi lại mở.
Lập đi lập lại, giống như tâm trạng lộn xộn của cô lúc này.
Đến khi rời đi, Vương Ương đều trong trạng thái như người mất hồn.
Cũng may tính tình cô vẫn luôn lơ đễnh như thế, không ai thèm để ý, chỉ có Lý Xuân Mai vừa ra khỏi cửa đã mắng cô vài câu đầu gỗ.
03.
Bên ngoài trường Giang Đại.(*)
(*) [Một trường đại học ở thành phố Đại Giang]
Vương Ương đứng bên phòng bảo vệ trước cổng trường, nhìn học sinh tới lui, không giấu được vẻ hâm mộ trên mặt.
Sự ghen tị này như muốn tuôn trào khi thấy các sinh viên đeo bảng vẽ dày cộm trên lưng, đôi mắt cô cứ như muốn phát sáng.
Xa xa, Vương Ương nhìn thấy A Như ôm một con thú nhồi bông to đi ra, vừa định tiến đến, cô lại chú ý đến một bóng dáng quen thuộc khác.
Bước chân Vương Ương thoáng cái dừng lại, bối rối nấp vào cạnh một cây xanh, cúi đầu làm bộ như đang xem điện thoại, khóe mắt lại dính vào người kia, tham lam nhìn ngó từ trên xuống dưới.
Từ một năm trước, lần đầu cô đến Giang Đại tìm A Như chơi, lần đầu nhìn thấy Phạm Tử Chử ở sân thể dục, cô đã thích anh.
Dù biết sẽ chẳng có kết quả, cô vẫn cứ như thiêu thân lao vào ánh lửa nóng bỏng của con tim.
Phạm Tử Chử có mái tóc đen dài, mấy sợi cứ tùy ý phủ xuống trán trơn bóng.
Lông mày đen khẽ nhíu, mắt sáng, sống mũi cao, dáng người cao ngất, khí chất như lơ đễnh, bước vào đám người cứ như làm nổi bật một mảnh ảm đạm xung quanh, giống như tinh hà vây quanh mặt trăng.
Vương Ương cứ như một tên trộm nhìn thấy gia tài đồ sộ, cố gắng ngắm mình bóng dáng kia, như muốn khắc sâu vào tâm khảm.
Mãi cho đến khi Phạm Tử Chử đi xa, ánh mắt cô vẫn cứ nhìn về phía người kia rời đi, thật lâu không thu lại được.
A Như cố hết sức kéo thú bông đi tới, ném lên người Vương Ương vẫn đang sững sờ, suýt nữa đè Vương Ương đến lảo đảo, kéo lại suy nghĩ đang bay bổng của cô.
"Mệt chết tôi, không được rồi, cậu giúp tôi ôm về đi."
"Cậu lượm đâu ra con thú bông lớn thế này vậy?"
"Đừng nói nữa, là một học đệ ở khoa thể thao tặng, cũng có phải con nít lên ba đâu, ai lại thích mấy cái này, ấu trĩ chết đi được."
Vương Ương sờ sờ thú nhồi bông, có chút hâm mộ, nhưng khi nghe được giọng điệu không hề hiếm lạ của A Như, ánh mắt cô rụt lại, nuốt xuống lời khen ngợi đã ra đến miệng, gượng cười theo lời A Như đang nói.
Trời có chút lạnh lẽo, nhưng A Như ôm một con thú bông vừa dày vừa lớn, đi một đoạn xa đã toát hết cả mồ hôi, liền dùng tay làm quạt đứng phẩy phẩy.
Đến gần trạm xe, mùi nước hoa trên người A Như hòa vào hơi nóng thổi đến bên mặt Vương Ương, là hương thơm riêng biệt của thiếu nữ.
Vương Ương lặng lẽ đánh giá A Như.
Mái tóc màu hạt dẻ của cô ấy hơi ướt dính lên trán, chóp mũi nhỏ nhắn mơ hồ có chút mồ hôi, mắt hạnh môi đỏ, khuôn mặt vừa vặn tràn đầy ngây thơ, khiến vẻ mặt không vui của cô ấy cũng trở thành hờn dỗi, áo len màu vàng nhạt, quần xanh nhạt, giày vải trắng, dáng người mềm mại, trẻ trung xinh đẹp.
Vương Ương có chút khổ sở rụt người lại, như thế nếu vậy người khác sẽ không nhìn thấy chiếc áo trắng giặc đến có chút ố vàng cùng quần jean hoa văn lỗi thời của cô, còn có đôi giày thể thao màu hồng quê mùa.
Cô và A Như là hàng xóm, từ nhỏ đã rất thân thiết, chẳng qua một người là viên ngọc quý trong lòng cả nhà, còn một người lại là vết bụi bên tường chẳng ai thèm để ý.
Vương Ương nuốt xuống chua xót như có như không trong lòng, phụ A Như kéo thú bông về nhà.
Ngồi trên xe buýt về nhà, Vương Ương nhỏ giọng trêu chọc A Như, vắt hết óc nghĩ đến nhưng đoạn hài hước trên mạng kể cho cô ấy nghe, hoàn toàn đối lập với những lần im lìm trước mặt gia đình.
Thành phố Đại Giang là một thành phố hạng ba, đang cố gắng bắt kịp một mức độ nào đó với trung tâm thành phố lớn, nên nhộn nhịp như một câu chuyện cổ tích.
Nhưng vừa rời khỏi nơi nhộn nhịp, là những miếng đậu phụ thấp bé chen chúc cùng một chỗ, cửa hàng xám xịt, đường phố nhỏ hẹp, giống như một viên kẹo đã hết hạn, vỏ kẹo tươi sáng, nhưng cắn vào thì đã đắng chát.
Cha mẹ Vương Ương và A Như đều từng là công nhân của cục đường sắt, lúc di dời cục đường sắt, mọi người đều tản ra nơi khác làm việc, nhưng nhà vẫn ở trong khu đường sắt đó.
Những khu nhà ở đây được xây dựng từ thế kỷ trước, bị xói mòn bởi năm tháng như một người già da dẻ nhăn nheo.
Cống thoát nước trên cục đường chính của tiểu khu bị tắc rất lâu cũng không ai thèm quản, hai bên đường mơ hồ có nước xanh đen bẩn thỉu bốc mùi hôi thối, xen lẫn rác thải không biết ai vứt bừa.
Lúc Vương Ương đi qua chỗ này, cố gắng duỗi dài cánh tay, sợ chân thú bông rơi xuống đất sẽ bị bẩn, A Như lại không thèm liếc mắt, bịt mũi đi rất nhanh.
Hai người một trước một sau đi vào tòa nhà, A Như giống như chú chim nhỏ nhảy lên lầu, ở xa xa ném cho Vương Ương một câu, âm thanh giòn tan vang vọng.
"Thú bông cho cậu, tôi không cần."
04.
Vương Ương rất vui, cô chưa từng được nhận con thú bông lớn lại xinh đẹp đến vậy, mừng rỡ phấn chấn ôm nó một hơi vác lên lầu bốn.
Vừa vào cửa, trong phòng khách đã truyền đến âm thanh nhạc hoạt hình của Vua Hải Tặc.
Trong lòng Vương Ương giật bắn, tiểu tổ tông này sao hôm nay lại về sớm vậy, tối nay nó không cần học thêm sao?
Cô vội vàng ôm thú bông định chạy vào phòng ngủ, nhưng vẫn bị Vương Hải Thành tinh mắt nhìn thấy.
"Đứng lại, chị đang ôm gì đó? Cho em xem, có phải đồ chơi không."
Vương Ương nhíu mày, ôm thú bông xoay người, mơ hồ nói: "Đây là thú bông của bạn chị, chị giúp cậu ấy đặt thôi."
Vương Hải Thành ngồi trên sô pha, một bên ăn bưởi trong tay, một bên tinh quái nhìn Vương Ương.
Nó không thích mấy cái đồ chơi thú bông này, nhưng lại thích đối nghịch với Vương Ương, thích nhìn dáng vẻ lo sợ của người chị ăn chực kia.(*)
(*) [May hỏng phải con em, chứ con em là chetme với em rồi.]
"Em thích cái này, chị để nó vào phòng em đi, phòng em rộng hơn."
Vương Ương lắc đầu, không muốn tiếp tục dây dưa, vùi đầu muốn quay về phòng.
Vương Hải Thành bĩu môi, hét chói tai: "Mẹ!"
Lý Xuân Mai trong bếp vội vàng lên tiếng, trong tay còn cầm một bó tỏi tây.
Vương Hải Thành chỉ vào Vương Ương: "Chị ba ôm về con thú bông lớn như này, nói là của bạn, phòng của chị nhỏ quá để không vừa, nên con nói chị để trong phòng con, mà chị không chịu."
"Sao mày lại không hiểu chuyện thế!" Lý Xuân Mai dựng thẳng lông mày, nhìn về phía Vương Ương nổ súng: "Em mày muốn tốt cho mày thôi, mày lại không biết điều, mau đưa cho em!"
Nếu là ngày thường, Vương Ương vừa bị mắng sẽ ngoan ngoãn nghe theo, bởi vì cô biết hậu quả của việc đối nghịch là gì, nhưng lúc này đây...
Vương Ương ôm thú bông, áp vào lông tơ màu nâu của nó, rũ mắt không nói gì.
"Mẹ! Mẹ nhìn chị kìa!!"
Lý Xuân Mai đập vào cánh tay Vương Ương, tay bà vốn to, đập cánh tay Vương Ương nóng bỏng đau rát.
"Mau lên! Mày lớn rồi sao không biết nhường em chứ!"
"Cái này của bạn con, lỡ thằng bé làm hỏng thì sao."
Vương Ương nói xong lại muốn đi, nhưng bị Lý Xuân Mai kéo lại.
"Con nhóc này làm sao vậy, sao không biết nghe lời, một món đồ chơi rách nát thôi, cho em mày chơi thì có sao, sao mày lại không hiểu chuyện vậy!!"
Vương Ương muốn bật khóc, vùi đầu không nói lời nào, chỉ muốn trở về phòng.
Vương Hải Thành ngồi trên ghế sô pha hét lên: "Mẹ! Con muốn cái này!"
"Mày mau đưa cho em mày! Nhanh lên! Đừng có suốt ngày gây phiền cho tao, đã lớn vậy rồi, cứ ham ăn biếng làm, chỉ biết gây rắc rối!"
Vương Ương ôm chặt thú bông, cả người như dán lên trên, lông tơ trên đó không cẩn thận chọc trúng mắt, nước mắt vẫn cố nén nháy mắt liền rơi xuống.
Lý Xuân Mai vừa thấy Vương Ương khóc, bị chọc tức, cổ họng cứ như một người hát hí kịch, khiến đầu óc người ta ong ong đau: "Mày khóc cái gì, bớt bày ra bộ dạng oan ức này đi, ai ăn hiếp mày? Mày còn ở đó giả vờ.?"
Vương Ương đỏ mắt trừng Vương Hải Thành, cắn chặt răng, nước mắt tuôn rơi, vẫn không chịu lên tiếng, ngực nghẹn đến đau nhức.
Vương Hải Thành thấy ánh mắt Vương Ương có chút thẹn quá hóa giận, liền chạy tới muốn cướp thú bông: "Đưa em!"
Vương Ương cứ ôm chặt thú bông không chịu buông tay, âm thanh cứ như bị nghẹn quá lâu trong cổ họng, mạnh mẽ chen ra: "Là của chị, của chị!!!"
Lý Xuân Mai căng mặt, trong cơn giận dữ như thiêu đốt tiến đến cùng Vương Hải Thành cướp thú bông trong lòng Vương Ương.
Vóc người Vương Ương nhỏ bé, bị túm lắc liên tục, nhưng thế nào cũng không chịu buông tay, nghẹn đến mặt đỏ bừng, nước mắt rơi đầy cằm.
Vương Hải Thành không được như ý, tức giận liên tục thét chói tai, Lý Xuân Mai càng giận dữ mắng không ngớt, lời nói khó nghe đến nỗi như muốn chọc Vương Ương thành một cái rổ.
Khi Vương Lập Đình về nhà, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy một màn gà bay chó sủa này.
Vốn đang tức giận chuyện ở công ty, có chút bốc hỏa, hung hăng đập cửa chửi bới: "Làm sao! Lại có chuyện gì? Ồn ào cái gì mà ồn ào, để hàng xóm láng giềng nghe được không thấy mất mặt sao?"
Vương Hải Thành giống như nhìn thấy cứu tinh, la hét: "Ba, chị ba bắt nạt con, không cho con thú bông."
"Nó là của con!" Vương Ương lớn tiếng nói lại, âm thanh run rẩy chứa đựng nỗi sợ hãi.
Sắc mặt Vương Lập Đình khó coi như nuốt phải ruồi: "Sao mày lại không hiểu chuyện thế con, đã lớn như vậy còn giành đồ chơi với em trai mày, có biết xấu hổ không?"
"Đúng vậy! Thật sự là càng lớn càng không nghe lời!" Lý Xuân Mai phụ họa, hung hăng nhéo Vương Ương một cái.
Vương Ương đau đến run rẩy, nước mắt rơi như vỡ đê, lại không chịu buông tay.
Vương Hải Thành giật mấy lần cũng không giật được, chọc vào tính tình nhỏ nhen, lớn tiếng gào khóc, rơi có vài giọt nước mắt, âm thanh lại thê thảm như phải chịu oan ức rất lớn.
Vương Lập Đình nhất thời tức giận, đưa tay giật lấy con thú bông Vương Ương đang ôm, giật không ra, lại càng thêm thẹn quá hóa giận.
Ông cắn răng, trừng như muốn rơi cả tròng mắt, cứ như trâu điên phì phì tức giận.
Ông xoay tại chỗ một vòng, lại đột nhiên vọt vào phòng bếp, cầm dao xông ra ngoài.
Lý Xuân Mai hoảng sợ, vừa định ngăn cản, Vương Lập Đình lập tức đẩy bà ra, cầm dao túm lấy nửa con thú bông, hung hăng chặt mấy nhát.
Con thú bông mới tinh đáng yêu cứ như vậy bị chặt đứt.
"Để tao cho bọn mày cướp! Cướp nữa đi!!"
Phòng khách nháy mắt yên tĩnh lại, ngay cả Vương Hải Thành cũng dừng khóc, ngây ngẩn cả người.
Lý Xuân Mai ngấp nghé nhìn sắc mặt trắng bệch của Vương Ương, như lung lay sắp đổ, trong lòng cũng có chút hối hận vì để mọi chuyện thành ra như vậy.
Nhưng bà vẫn cứ cứng miệng nói: "Đã nói mày nhường em mày là được, cứ nhất định để ba mày tức giận đến vậy mới vừa lòng."
Vương Ương lui một bước dựa vào tường, thân thể như nhũn ra, trượt dài xuống, cô run rẩy nhìn chằm chằm chỗ rách của thú bông, có miếng bông gòn trắng lộ ra.
Giống như có một đôi tay to mọc trên ngực cô, xé tan lồng ngực chen ra ngoài, đau nhức khổ sở, đau đớn này từ ngực tràn lên đến đỉnh đầu, cổ họng cô đau rát, đầu óc ong ong mờ mịt.
Tại sao! Tại sao những chuyện thế này luôn xảy ra! Đây là đồ của cô, tại sao! Tại sao! Chẳng lẽ trời sinh cô đã phải ti tiện hơn Vương Hải Thành sao? Tại sao!!!!
Những thống khổ thất vọng tích cóp ngày đêm kia đột nhiên ngưng tụ lại.
Tức giận từ sâu trong lồng ngực cứ thế vọt ra, hóa thành một tiếng thét chói tai không giống người.
"AAAAA!!!!!!!!!"
Vương Ương ôm thú bông, thân thể cong lại như con tôm, điên loạn thét chói tai, mặt mũi đỏ bừng.
"Tại sao!!!! Tại sao lại làm thế với tôi!!!!"
Cô trừng mắt như muốn nhỏ máu, môi run rẩy giống như dây đàn bị căng quá nên đứt đoạn.
Lý Xuân Mai và Vương Hải Thành bị sự bộc phát của Vương Ương dọa sợ đứng tại chỗ.
Sắc mặt Vương Lập Đình càng khó coi, lớn tiếng quát mắng: "Mày phát điên cái gì? Mày còn thấy oan lắm phải không? Cái thứ không biết xấu hổ, vì thứ đồ chơi rách nát thế này mà mày định giết cả ba mày hay sao?"
06.
"Ông không phải ba tôi!!!!"
Thiếu nữ khàn giọng, tràn đầy uất ức oán trách.
"Ông chưa bao giờ coi tôi là con gái! Trong mắt ông chỉ có chị hai và thằng út! Họ là con ông, luôn là báu vật của ông, các người luôn không để họ dính chút mưa gió nào! Từ nhỏ đến lớn, đồ ăn ngon đều dành cho họ, tôi chỉ có thể ăn phần thừa! Chị hai muốn mua cái gì thì mua cái đó, còn bất kể tôi mua cái gì các người phải đều không ngừng mắng tôi ăn hại mắng tôi phá của, vì cái gì!! Chị ấy là con gái, tôi cũng là con gái!! Sao các người lại đối xử với tôi như thế!!"
"Mày ganh với chị mày cái gì! Thân thể con bé không tốt, tao và mẹ mày cưng chiều nó hơn một chút không được sao? Sao mày cứ phải so đo như vậy!"
Vương Ương như thể nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, miệng cười haha, nước mắt lại càng chảy dữ dội, giống như phát điên.
"Đúng vậy, ba đứa con, đứa lớn sức khỏe không tốt, đứa út là con trai đích tôn, nên đứa giữa là tôi phải chịu xui xẻo phải không, từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày tôi đều phải làm việc nhà, không làm thì là ham ăn biếng làm, còn hai người họ thì cái gì cũng không cần chạm vào, các người cho đến bây giờ chưa từng đi họp phụ huynh cho tôi, không quan tâm tôi học hành thế nào, cho tới bây giờ đều chưa từng để ý đến tôi, chỉ biết so sánh tôi với người khác, cứ nhìn thấy tôi là chỗ nào cũng không hài lòng, nhưng chị hai và thằng út đâu!! Từ nhỏ đến lớn các người đều đặc biệt đưa họ đến trường, tự mình dạy họ làm bài tập, cho dù họ thi không tốt các người đều sẽ cổ vũ động viên họ, còn với tôi thì chỉ có đánh mắng! Chẳng lẽ tôi không phải người sao?"
Sắc mặt Lý Xuân Mai căng thẳng, như bị nói trúng chỗ ngứa, rồi lại tức giận con gái thứ hai vẫn luôn nghe lời nay lại dám khiêu chiến với uy nghiêm của bà, cứng miệng quát mắng.
"Con nhỏ này đúng là thứ sói mắt trắng(*) chị hai mày thân thể không tốt, em mày thì nhỏ, mẹ chăm sóc bọn bây vất vả đến vậy, bảo mày phụ giúp một chút thì mệt mỏi lắm sao? Ba mẹ quản mày nghiêm là vì muốn tốt cho mày, sao mày có thể nghĩ vậy? Tao cho mày ăn, cho mày uống, mày còn muốn thế nào nữa? Có phải muốn cả nhà đều phải phục vụ mày không?"
(*) [Bạch Nhãn Lang - Sói mắt trắng: Ý chỉ những người vô ơn, tâm địa toan tính tàn bạo]
"Tôi thấy đúng là nuôi phải sói mắt trắng!" Vương Lập Đình nghiến răng nghiến lợi mắng, bàn tay to như quạt bồ kia cứ khoa tay múa chân, như thể muốn xông lên đánh Vương Ương một trận.
Vương Ương liên tục lắc đầu cười khổ: "Đúng vậy, tôi luôn là thứ không biết điều. Tốt xấu gì lần đó cả nhà cùng đi chơi, khách sạn đưa ra vé khuyến mãi cho khách đi theo nhóm, bên trong vé ăn sáng chỉ bao gồm bốn người, muốn thêm một người phải trả thêm 20 tệ, sau đó thì sao? Các người có thế nào cũng không chịu trả, để tôi ngồi ở sảnh chờ, bốn người cùng vào trong ăn sáng. Có biết lúc đó tôi đứng bên ngoài tấm kính thủy tinh, nhìn bốn người các người vui vẻ hòa thuận là cảm giác gì không? Tôi còn tự an ủi chính mình, có lẽ do các người tiếc tiền mà thôi, kết quả lúc ăn xong bữa sáng ra ngoài, thằng út nhìn trúng một cái mặt nạ 40 tệ, các người nói cho liền cho, không nói thêm nửa lời, lúc đó tôi mới hiểu được, không phải các người xót tiền, các người chỉ không coi tôi ra gì mà thôi!"
Vương Lập Đình nghe Vương Ương nói, lại giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ: "Con nhỏ này mày thật đáng sợ, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng ghi hận tao và mẹ mày, mày cũng không thử nghĩ xem là ai nuôi mày từ nhỏ đến lớn!"
"Đó là chuyện nhỏ! Vậy còn việc tôi đi học thì sao? Rõ ràng tôi đã đậu đại học, các người lại không cho tôi học, dựa vào đâu, các người có biết tôi phải cố gắng đến mức nào mới thi đậu được không??"
"Mày còn mặt mũi nhắc đến chuyện này à? Vẽ tranh thì có tiền đồ gì! Mày gạt tao lén đi thi vẽ, vốn là lỗi của mày rồi, nếu không phải mày cứ tự tự lăn qua lăn lại ba phen bốn bận, mày sẽ không được đi học sao? Tất cả là mày tự làm tự chịu, là do mày không biết cạnh tranh, ngay cả một nguyện vọng trường đại học cũng không đậu vào! Hại tao và mẹ mày không ngẩng đầu lên được, bây giờ con cái nhà ai cũng đỗ đại học, chỉ trừ nhà tao! Đồ rác rưởi!!"
Vương Ương liên tục thở hổn hển, trừng mắt nhìn Vương Lập Đình, hận đến mức không biết làm gì, luôn là vậy, luôn là lỗi của cô, còn bọn họ, vĩnh viễn là người đúng!
07.
"Ở trong mắt các người, có phải tôi luôn là đứa không biết tốt xấu hay không? Luôn là lỗi của tôi, còn các người, các người luôn đúng!"
Vương Ương buông thú bông ra, trong đôi mắt đỏ thẫm tràn đầy mệt mỏi, lửa giận ngập tràn của cô bị tưới thành băng lạnh lẽo bởi những lời nói không biết hối cãi này.
Cô mệt mỏi lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Bỏ đi, bỏ đi, tôi có nói các người cũng sẽ không hiểu, trong mắt các người tôi luôn là đứa con gái không hiểu chuyện, các người sẽ không hiểu đâu, tôi không muốn gặp các người nữa, tôi thật sự chịu đủ các người rồi, chịu đủ cái nhà này rồi, tôi không muốn ở lại đây thêm một ngày nào nữa."
Vương Ương vừa nói vừa lảo đảo đi ra ngoài.
Lý Xuân Mai theo bản năng giơ tay lên muốn ngăn cản.
Vương Lập Đình đánh rớt tay bà, hét lớn: "Bà để nó đi đi! Đúng là có bản lĩnh! Để tôi xem nó có thể đi đâu! Đừng có dùng cách này ăn vạ với tôi."
Chút chần chờ trên mặt Lý Xuân Mai cũng tiêu tán, nghiêm mặt chỉ trỏ: "Đúng là nuôi tốn cơm! Chẳng biết thương yêu gia đình, đủ lông đủ cánh rồi, cánh cứng đến mức cái nhà này cũng không chứa nổi mày!"
Vương Ương đẩy cửa ra, lảo đảo vọt xuống cầu thang, bỏ những lời nói sắc bén kia lại phía sau.
Ra khỏi căn hộ, bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận gió, cuốn theo nhiệt độ lạnh lẽo của hoàng hôn.
Vương Ương giống như một miếng vải rách bị thổi đến run rẩy, cảm thấy như rơi xuống hầm băng, mỗi một lỗ lông chân đều là ý lạnh, lạnh lẽo đến trái tim đau đớn.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên tấm vải màu cam hoàng hôn bắt đầu dần tối đen như đổ mực, thấm vào từng sợi tơ màu xanh dương, cho đến khi cả bầu trời nhuộm thành một màu đen tối.
Vương Ương khô héo đứng nhìn thật lâu, trong lòng một mảnh buồn bã trống rỗng, nước mắt thấm vào trên da mặt khô cạn, đau đớn như dao cắt.
Mãi đến khi hàng xóm cùng chung cư đi đâu về muộn, thấy cô liền chào hỏi, cô mới như bừng tỉnh từ giấc mộng, qua loa nói hai câu liền vội vàng ra khỏi tiểu khu, chen chúc lên chuyến xe buýt cuối cùng, muốn vào trong nội thành tìm chỗ dừng chân
Xe buýt lảo đảo chạy trên đường, giống như pháp sư đuổi ma, một đường chạy thẳng rút đi ánh sáng còn sót lại trên bầu trời, để lại một màu đen nặng nề, lúc này từng ngọn đèn đường bật lên, cho đến khi toàn bộ thành phố được phủ một chiếc áo dài đầy màu sắc.
Vương Ương tựa đầu vào cửa kính xe, một mảnh lạnh lẽo, lúc xe đi ngang qua khu trường học, ven đường đều là học sinh vừa tan học, tụm năm tụm ba, tươi đẹp, tràn đầy năng lượng.
Vương Ương nhìn bọn họ, mệt mỏi trong lòng lăn thành đau đớn.
Một năm trước, cô cũng từng là một trong những người này.
Cô thích vẽ tranh, nhưng Vương Lập Đình chỉ cảm thấy cô lãng phí tiền của.
Cô lại cứ không chịu từ bỏ, lén người nhà tự học vẽ, tiết kiệm phí sinh hoạt để mua màu, len lén theo A Như học ké lớp vẽ, năm lớp 12 lặng lẽ đến tìm giáo viên đăng ký thi nghệ thuật.
Cuối cùng cô cũng giành được điểm số không quá chênh lệch, cô và A Như cùng nhận được thư trúng tuyển của Giang Đại.
Cô còn nhớ rõ ngày cô nhận được thông báo đã vui vẻ đến mức nào, như thể cả thế giới đều sáng lên, vui mừng hưng phấn đến không dám tin, ngàn vạn cảm xúc chen vào lòng ngực cô, như muốn nổ tung.
Cô không chờ được, muốn báo tin với người nhà, nhưng nhận lại chỉ là sự giận dữ như cơn bão ùa về.
Vương Lập Đình nổi giận việc Vương Ương tự quyết định, ông đã sớm muốn Vương Ương thi sư phạm, nghề này tương đối ổn định.
Nhưng Vương Ương lại đem về một tờ giấy báo trúng tuyển của khoa hội họa mà ông xem như thứ vô dụng, cho dù có là giấy báo của trường đại học thì đối với ông ta mà nói nó cũng chẳng khác gì một tờ giấy vụn.
Lý Xuân Mai càng líu lưỡi vì học phí quá cao, không nỡ bỏ ra số tiền lớn để Vương Ương đi học thứ vô dụng này
Hai bên hợp lại, xé nát giấy báo trúng tuyển của cô, mạnh mẽ ép Vương Ương bỏ học, sắp xếp cô vào một khoa chuyên sư phạm miễn phí.
Vương Ương nhắm mắt lại, những hình ảnh không tránh nổi tuyệt vọng kia cứ đập vào mặt, cô vốn tưởng nước mắt đã bị khóc đến khô cạn, nào ngờ lúc này lại muốn chảy ra.
Cô không muốn trở thành giáo viên mầm non, cô muốn vẽ, đó là lần đầu cô chống đối với ba mẹ mình.
Kết quả lại thê thảm mà vô dụng, cô bị nhốt ở nhà mấy ngày, mỗi ngày đều bị đánh mắng, cuối cùng Vương Lập Đình giận dữ xé bỏ giấy tốt nghiệp của cô, phạt cô tội không nghe lời.(*)
(*)[Mô phật, mô phật, mô phật, xin thần phật trên trời đừng trách con khẩu nghiệp, con không có chửi ra miệng, con chỉ gõ bằng tay với chửi trong lòng thôi.]
Náo loạn một hồi ngay cả chuyên khoa cô cũng không vào được, vì thế cảm xúc dồn nén thành tâm bệnh, bệnh nặng nằm trên giường hơn nửa năm, lại chẳng ai thương tiếc cô.
Lý Xuân Mai lại càng lấy việc này làm lý do đi kể khổ với chung quanh, như đóng phim, thật sự tả Vương Ương thành một đứa lòng lang dạ sói, tùy hứng không hiểu chuyện, thứ sói mắt trắng không thông cảm cho nỗi khổ tâm của ba mẹ.
Cô bị chôn vùi tiền đồ, lại bị vạn người chỉ trích, làm mài mòn đi chút sức lực phản kháng còn sót lại, ngày càng trầm lặng, cũng càng thêm thất vọng với người nhà.
08.
Vương Ương hoảng hốt suốt đoạn đường, mãi đến khi bị tài xế đuổi xuống xe mới lấy lại tinh thần.
Cô ngơ ngác đứng trước trạm dừng, không biết nơi đây là nơi nào.
Xung quanh một mảnh hoang vắng, không có bóng người, chỉ có đèn đường lẻ loi chiếu sáng một mảnh tối tăm này.
Vương Ương mở điện thoại di chuyển ra, muốn gọi xe, nhưng điện thoại lại không có kết nối mạng, kiểm tra mới biết sim hết tiền đã ngừng hoạt động.(*)
(*)[China Mobile nếu hết tiền ngoại trừ không thể gọi điện ra thì còn không nhận được cuộc gọi và tin nhắn, nói chung nếu hết tiền thì nó giống như cái sim bị khóa vậy.]
Cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn một vòng chung quanh, lòng dâng lên một cảm giác gọi trời không thấu.
Cô đang do dự xem có nên đi đến trạm xe phía trước không, nói không chừng nếu may mắn có thể bắt được xe.
Không đợi cô nghĩ kỹ, phía xa xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng xe máy ầm ầm.
Vương Ương hoảng sợ sững sờ nhìn qua.
Đèn pha xe máy chiếu sáng con đường nhỏ sâu trong rừng ở phía xa, xe nhanh chóng lao tới, dừng lại trước trạm dừng.
Vương Ương theo bản năng rụt người lại, giống như trai khép vỏ, cẩn thận quan sát người ngồi trên xe máy.
Hắn tắt máy nhưng không xuống xe.
Chân dài chống xe, hắn cởi mũ bảo hiểm xuống, lộ ra mái tóc vàng lộn xộn, làn da cực trắng, mắt phượng, môi mỏng mà nhạt, tai trái hắn đeo khuyên tai màu bạc, trời lạnh như vậy, chỉ mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, cánh tay trắng đến mức có thể nhìn thấy gân xanh.
Vương Ương mím chặt môi lui về phía sau một bước, muốn tranh xa cái tên nhìn qua có vẻ không dễ chọc này.
Trình Dã liếc mắt nhìn Vương Ương sợ tới mức giống như con vịt con rụt cổ, nói: "Cô ở đây làm gì?"
Trình Dã đột nhiên mở miệng, dọa Vương Ương giật nảy mình, chớp chớp mắt, không biết làm sao trả lời câu bắt chuyện đột ngột này.
Trình Dã thấy cô không mở miệng, nhíu chặt mày, không vui nói: "Hỏi cô đó, câm rồi hả?"
"Không... Tôi... Tôi chỉ đứng đây thôi."
"Để tôi nói, chỗ này trước không nhà sau không quán xá, một cô gái như cô sẽ gặp nguy hiểm, đi thôi, tôi đưa cô về."
Trình Dã phất phất tay, ý bảo cô lên xe, rõ ràng là có ý tốt, nhưng giọng điệu khi nói chuyện giống như muốn đi chém người.
Vương Ương nào dám tùy tiện đi theo người xa lạ, lập tức lắc đầu từ chối.
"Chậc." Sắc mặt Trình Dã có chút không kiên nhẫn: "Cô sợ cái gì, ai thèm làm gì cô, tôi nói cho cô biết bên này là ngoại ô, không có người nào đâu, cô không đi theo tôi, cô phải ở đây cả đêm đó có biết không?"
Vương Ương vẫn mạnh mẽ lắc đầu, Trình Dã ăn mặc lưu manh đến vậy, dáng vẻ lại lạnh lùng, giọng điệu hung dữ, trong mắt cô quả thật chính là hình ảnh của người xấu.
Trình Dã vốn không có kiên nhẫn gì, thấy cô không biết cảm kích, liền vặn chìa khóa, đạp chân ga muốn đi, nhưng mắt thấy Vương Ương liên tục bất an nhìn chung quanh, hắn lại mềm lòng.
Thôi, tức giận mới một cô gái làm gì, cũng không thể thật sự ném cô ấy ở chỗ thế này cả đêm được.
Đôi chân dài của Trình Dã bước xuống xe, trực tiếp ném Vương Ương lên yên sau xe máy.
Vương Ương bị dọa sợ, vóc dáng cô thấp bé, ngồi trên xe chân không chạm được đất, ở sau xe không dám nhúc nhích, mở to hai mắt nhìn Trình Dã.
Trình Dã ném mũ bảo hiểm lên người cô, hung dữ gầm lên một câu: "Đeo vào cho ông!"
Vương Ương bị hắn gầm đến run rẩy, não còn chưa kịp phản ứng tay đã đội mũ bảo hiểm.
Trình Dã hài lòng cười, bước lên xe máy "grừm" một tiếng phóng đi.
Vương Ương trước giờ đâu dám đi xe máy phân khối lớn đến vậy, chỉ cảm thấy gió thổi mạnh đến mức có thể bay cả cô đi, sợ tới mức bám chặt vào mép sau xe.
Ngay từ đầu còn thẳng người cách lưng Trình Dã rất xa, sau lại không chịu nổi tốc độ xe quá nhanh, khom lưng áp sát Trình Dã, chỉ còn lại khoảng cách một gang tay.
Gió thổi lên mái tóc ngắn màu vàng của Trình Dã, bay múa trong gió, Vương Ương sững sờ nhìn, không hiểu sao lại nhớ đến con sư tử đực trong thế giới động vật, cũng có một đầu lông vàng lộn xộn thế này.
Trình Dã nhanh như chớp đưa Vương Ương đến quảng trường trong trung tâm thành phố, ra hiệu cho phía sau xuống xe, nhưng nửa ngày cũng không có động tĩnh.
Trình Dã quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Vương Ương ôm mũ bảo hiểm đang đỏ mặt đờ đẫn liếc nhìn hắn.
"Xuống xe đi."
"Tôi... Tôi..."
Trình Dã kỳ quái nhìn Vương Ương ấp a ấp úng, phát hiện cô vẫn chậm nửa nhịp chưa hồi hồn, không nhịn được cười ra tiếng.
Sắc mặt Vương Ương càng đỏ, giống như một quả cà chua chín.