Năm mười tám, vào cái giai đoạn đẹp nhất đời người, nhị thiếu gia Phó Vi đã làm ra một chuyện chẳng thể tha thứ được, ấy là tông đến chết một người đàn bà nghiện, khiến đứa bé gái rơi vào cảnh mồ côi, vĩnh viễn không tin nhân duyên nghiệt ngã lại từ ấy nảy mầm.
Năm hai mươi tám, Phó Vi lại yêu phải Lam Phù Ni, là con gái của người đàn bà tội nghiệp năm đó. Cả hai vừa yêu vừa dày xéo lẫn nhau, cô vì thù hận anh, đã lấy anh trai người yêu làm chồng, có chồng nhưng trái tim lại không thuộc về anh, trực tiếp hủy hoại tinh thần cả ba trong một vòng tròn đen lẩn quẩn.
Chồng vì cô mà chết, cô lại vì sám hối tất cả mà xuất gia, cuối cùng lại chẳng hay, khiến tình yêu tay ba cùng tan biến như một vầng mây, trở thành một điều đau đớn nhất của một đại gia tộc.
"Một mảnh trăng khuyết dù sắp lu mờ đi, nó vẫn muốn ôm trọn ngôi sao duy nhất của mình vào lòng."
"Lúc anh tông chết mẹ tôi, tại sao lại không nghĩ sẽ có ngày mình mất trắng như vậy?"