Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Tuyết vẫn đang rơi.
Nhưng Hàn Giang Khuyết lại cảm thấy người mình rất đỗi ấm áp, hắn cầm điện thoại tựa người vào tường, sau đó chậm rãi nói chuyện với Văn Kha: “Mấy ngày nay anh có khỏe không?”
“Anh rất khỏe.” Văn Kha vuốt ve bụng mình, nói: “Chỉ nhớ em thôi. Và cả… Hai cục cưng cũng nhớ em nữa.”
“Sao anh biết là con nhớ em?” Hàn Giang Khuyết không nhịn được hỏi.
“Vì hai đứa nó hở ra một tí là lại đá anh chứ còn gì nữa.”
Văn Kha mỉm cười, anh đứng hơi mệt, thế là đi đến bên giường nằm xuống. Trên chiếc chăn cũ kỹ có luồng hơi mốc nhạt, nhưng đương lúc cảm xúc thế này anh lại không thấy khó chịu, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Ba Hàn, còn em thì sao? Có nhớ bảo bối của chúng ta không?”
“Nhớ chứ.” Hàn Giang Khuyết cười ngây ngô. Nhưng lập tức hắn nhớ đến điều gì đó nên dừng lại một chút mới nói: “Tiểu Kha, xin lỗi anh, mấy hôm nay đã khiến anh phải đau lòng rồi.”
Văn Kha vô thức lắc đầu: “Là lỗi của anh, anh, anh đã làm sai quá nhiều chuyện. Không chỉ là thái độ liên quan đến Trác Viễn, mà còn nhận định với rất nhiều chuyện…”
Đã nói đến chỗ này, đương nhiên anh phải nhắc đến việc họ nghi ngờ Trác Viễn bỏ thuốc.
Anh nói tiếp: “Trước đó không phải Trác Viễn có xuất hiện ở đại học B đấy ư? Sau khi em đi, anh, Phó Tiểu Vũ và cả Hứa Gia Lạc, bọn anh đi kiểm tra camera một lần, phát hiện rất có thể ngày đó Trác Viễn muốn bỏ thuốc vào chai nước khoáng của anh. Kết quả là vì anh đau bụng phải rời đi sớm, trời xui đất khiến thế nào lại đưa chai nước có vấn đề này cho Phó Tiểu Vũ, sau đó cậu ấy mới bị phát tình sớm trong hội trường, nên cậu ấy mới xảy ra quan hệ với Hứa Gia Lạc. Anh… Anh rất hổ thẹn, dù nói thế nào đi nữa thì thật ra cậu ấy cũng bị anh làm liên lụy.”
Hàn Giang Khuyết im lặng hồi lâu khiến Văn Kha không khỏi hơi thấp thỏm.
Dù Phó Tiểu Vũ có nhấn mạnh kẻ gây tội ác không phải là anh thế nào thì từ đầu đến cuối anh vẫn không thể quên được, huống chi là còn thẳng thắn nhận trách nhiệm của mình trước mặt Hàn Giang Khuyết – người vẫn luôn căm hận Trác Viễn khôn kể.
Nhưng đây là sự thật mà nhất định anh phải nói ra.
Sau lần cãi nhau với Hàn Giang Khuyết trước đó, anh đã lặng lẽ thề trong lòng, từ nay về sau anh sẽ không giấu giếm Hàn Giang Khuyết bất cứ chuyện gì nữa cả.
“Hàn Tiểu Khuyết…”
Văn Kha nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Trác Viễn.”
Hàn Giang Khuyết thấp giọng lặp lại hai chữ kia lần nữa, vì hắn đang cố gắng đè nén cơn giận của mình, nên giọng cứ như rít ra từ kẽ răng: “Tiểu Vũ thì sao? Cậu ấy vẫn ổn chứ?”
“Cậu ấy…”
Văn Kha hơi ngừng lại. Anh không biết mình phải miêu tả tình trạng của Phó Tiểu Vũ thế nào. Đương nhiên anh biết rõ Phó Tiểu Vũ là một người rất kiên cường, nhưng ngày đó quả thật Phó Tiểu Vũ lại bình tĩnh lạ thường.
Văn Kha nghĩ nghĩ một lúc rồi chần chừ nói: “Anh không quen thuộc với cậu ấy lắm, nên cũng không tiện hỏi những suy nghĩ bí ẩn của cậu ấy trước mặt người khác đến cùng. Nhưng anh biết đối với một Omega, đó tuyệt đối là một chuyện vô cùng đau đớn, thậm chí không có bất cứ thứ gì có thể đền bù. Cho nên anh cũng muốn nói với em, chờ em quay về, nhất định phải nghiêm túc trò chuyện với cậu ấy một chút. Nhưng mặt khác, nom cậu ấy… Hình như hơi ỷ lại Hứa Gia Lạc, anh không biết nên nói sao, nhưng trông họ khá là vi diệu.”
Hàn Giang Khuyết bỗng thấp giọng hừ một tiếng.
Không biết là vì nghĩ đến Trác Viễn hay là nửa câu sau Văn Kha nhắc tới Hứa Gia Lạc.
Thật ra Văn Kha còn muốn nói thẳng thắn một chút, nhưng vẫn dừng lại.
Ít nhiều gì anh cũng lờ mờ cảm thấy nhắc đến chuyện này trong thời điểm bây giờ khá không ổn, không chỉ vì Hàn Giang Khuyết trước đó đã vô cùng tức giận bởi Hứa Gia Lạc khiến Phó Tiểu Vũ phải vào bệnh viện, mà ngay cả chính anh cũng cảm thấy hai người kia có gì đó là lạ… Thực ra với tình huống hiện giờ của Hứa Gia Lạc, chuyện này không thể xem là tốt được.
“Tiểu Kha, anh đừng tự trách mình vì chuyện này. Là Trác Viễn hại người chứ không phải anh.”
Cuối cùng Hàn Giang Khuyết hít vào một hơi thật dài, hắn ngồi trên hành lang nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhỏ. Màu tuyết lúc sáng lúc tối, khiến đồng tử hắn càng thêm đen lay láy.
Hắn gằn từng chữ một: “Tiểu Vũ quá vô tội, chờ lúc em trở về sẽ nói chuyện nghiêm túc với cậu ấy. Về phần Trác Viễn – Tiểu Kha, em biết anh không muốn đối mặt với gã, vậy thì giao cho em đi, nhất định em phải giải quyết gã.”
“Không phải.”
Văn Kha lắc đầu, trầm giọng nói: “Trước đó anh cứ mãi trốn tránh, muốn giả vờ những chuyện xảy ra trước đó không tồn tại, cứ thế lừa dối cho qua chuyện. Biết rõ gã đã gây tội ác, thế mà lựa chọn né tránh, kỳ thực làm vậy không những yếu đuối mà còn rất đáng ghét, anh sẽ không thế nữa. Hàn Tiểu Khuyết, em đừng bốc đồng, càng không được khiến mình bị thương, nhất định chúng ta có thể tìm được cách thích hợp nhất để khiến Trác Viễn phải trả giá thật đắt.”
Anh kiên định nói: “Từ nay về sau, anh luôn muốn ở bên em, đứng về phía em, em đã nghe rõ chưa?”
Hàn Giang Khuyết siết chặt điện thoại đến mức cảm thấy bàn tay phát nóng, qua thật lâu, rốt cuộc hắn cũng thấp giọng nói: “Em nghe rồi – anh ơi.”
Thời gian trước đó, Phó Tiểu Vũ không đứng về phía hắn, Văn Kha không hiểu hắn. Mà hắn thì thiếu sót trí lực, trí nhớ lại càng sứt mẻ, nên khi một mình nghiến răng nghiến lợi đối địch với nhà họ Trác, kỳ thực trong lòng hắn có quá nhiều bất lực và sợ hãi.
Bây giờ lòng hắn giống như có một tảng đá lớn đột nhiên rơi xuống. Cho đến bây giờ hắn chưa từng nói, rằng mỗi một lần gọi Văn Kha là “Anh trai” đều mang ý nghĩa trọng đại với hắn.
Lần đầu tiên thành kết trong cơ thể Văn Kha, hắn ôm anh nói “Em sùng bái anh”, và cả giờ phút này, Văn Kha nói với hắn rằng “Hai ta sẽ cùng đứng chung một phía”.
Mỗi một lần, đều là thời điểm hắn cảm thấy an toàn nhất.
…
“Hàn Tiểu Khuyết, em vẫn ngồi ở chỗ đó hả? Anh lo em sẽ bị lạnh mất.”
“Em muốn nói chuyện với anh.” Hàn Giang Khuyết khàn giọng: “Chúng ta lại nói chuyện thêm một lát được không? Bây giờ anh đang ở đâu hả Tiểu Kha? Khách sạn sao?”
“Anh đang ngồi trên giường khách sạn.” Thực ra Văn Kha cũng không nỡ cúp máy, anh nghiêng người ngắm tuyết bay lả tả trong đêm bên ngoài cửa sổ, có hơi tiếc nuối: “Tuyết lớn quá, nếu không hôm nay anh có thể đến Cẩm Thành với em rồi.”
“Như vậy cũng tốt mà.” Hàn Giang Khuyết nói: “Anh nằm trong chăn nói chuyện với em, em sẽ càng yên tâm hơn.”
Văn Kha vùi đầu vào chăn vuốt ve bụng mình, đoạn mềm mại lên tiếng: “Được.”
Đêm tuyết ấy, dường như họ nói mãi không hết lời. Từng giây từng phút, đôi bên đều đang thì thầm những chuyện vụn vặt, giống như bông tuyết rơi đầy trong đêm.
“Thực ra em biết, mình thật sự không nên bỏ đi vào ngay lúc này.”
Hàn Giang Khuyết chậm rãi nói: “Chỉ là đêm đó đầu óc em trống rỗng, em không thể nào suy nghĩ được, bèn lái xe thẳng về Cẩm Thành. Mấy ngày sau em đã đi rất nhiều rất nhiều nơi mà trước đó chúng ta đã từng đi. KTV, công viên Đông Hồ, và cả trường Bắc Tam nữa…”
“Những chỗ đó… Bây giờ vẫn còn chứ?”
Văn Kha kìm lòng không đậu mà khàn khàn hỏi.
Chuyện đã trải qua rất nhiều năm, giờ nghe thấy tên của những địa điểm kia từ miệng Hàn Giang Khuyết, anh bỗng có tâm trạng phức tạp không nói nổi thành lời. Giống như đột ngột lật giở cuốn nhật ký phủ đầy bụi bặm che giấu đã lâu, mỗi câu chữ bên trong quen thuộc đến độ khiến lòng chua xót.
“Trường Bắc Tam vẫn còn, chẳng hề thay đổi tí gì cả, có điều đã cũ hơn. Phòng học chúng ta từng học vẫn như thế, bàn thứ tám vẫn ở bên cửa sổ, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy đường chạy quanh sân tập. Em ngồi ở chỗ cũ một hồi lâu… Sau đó mới quay lại nhà anh.”
Hàn Giang Khuyết dừng một chút: “Tiểu Kha, ngày hè mười năm trước ấy, em cũng một mình ngồi trong hành lang tối thui thế này, cứ luôn tưởng anh sẽ còn bước ra từ trong nhà. Nhưng hình như bên ngoài mưa vẫn mãi trút nước, mà em nhanh chóng hiểu rõ, anh đã thật sự rời đi rồi. Em chỉ nhớ là mình đã khóc rất lâu, rất mất mặt. Lúc đó em không nhịn được mà nghĩ, có phải Tiểu Kha cũng rất khó chịu hay không? Nghĩ… Nếu như lại cho em một cơ hội, nhất định em phải chín chắn hơn một chút, phải đối xử thật tốt thật tốt với anh.”
“Mười năm sau, ngay lúc vừa rồi khi ngồi ở đây, em bỗng có cảm giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thật ra ông trời đã cho em một cơ hội rồi. Tiểu Kha, em không nên trách móc anh, anh còn sống sót bước ra khỏi đống hoang tàn kia, bất luận dùng cách nào, chỉ cần anh còn sống và quay lại bên cạnh em, điều ấy đã quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
“Có lẽ, em là người phải thương anh nhất trên thế giới này.”
Hàn Giang Khuyết nghiêm túc nói.
Văn Kha nhịn không được lặng lẽ khịt mũi một cái, anh lén lút xoa xoa khóe mắt của mình, nhỏ giọng nói: “Nên… Em mới quyết định gọi điện thoại cho anh đấy ư?”
“Ừm.”
Văn Kha hiểu rõ ý của Hàn Giang Khuyết, hắn đã không còn trách anh nữa.
Trước khi cú điện thoại này được nhận, Hàn Giang Khuyết đã không còn trách anh nữa.
Hai người họ đều trầm mặc một giây…
Đó là một giây phút rất dịu dàng.
“Tiểu Kha, sau khi ở bên anh, từng chuyện từng chuyện một đều đến rất nhanh, rất gấp gáp. Trác Viễn, ký hiệu, và cả chuyện anh mang thai nữa, tất cả lập tức dồn dập ùa đến phía em, đầu em không gánh vác nổi.”
Hàn Giang Khuyết nói rất nhỏ: “Có đôi khi em cảm thấy mình đang cứ mãi xoay quanh anh. Lúc chúng ta mới ở bên nhau, em vui vẻ đến phát điên, nhưng hình như cũng vì thế mà xoay chuyển càng nhanh, nhanh đến mức đầu óc em choáng váng. Em càng sốt ruột muốn đối xử tốt với anh thì quyết định làm ra lại càng không chín chắn. Sau đó em lại càng sốt ruột hơn nữa, cứ thế tuần hoàn mãi. Em, em, thực ra ngay cả việc làm người yêu của anh em cũng lo mình làm không tốt, bỗng nhiên lại thêm trách nhiệm làm bố, em thật sự…”
Văn Kha không nhịn cười được, anh nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của một chú sói đang vội vàng chạy quanh anh, xoay tròn không ngừng được, thậm chí suýt chút nữa là văng ra ngoài.
“Sói con, đừng căng thẳng nhé, em đã làm đủ tốt rồi.” Anh dịu dàng cắt lời Hàn Giang Khuyết: “Anh yêu em, vô cùng vô cùng yêu em.”
“Thật sao?”
Hàn Giang Khuyết cũng lặng lẽ nhắm mắt lại: “Tiểu Kha, vậy anh còn nhớ… Anh thích em lúc nào không?”
Thực ra vấn đề này hắn đã muốn hỏi từ rất lâu, có điều vẫn luôn xấu hổ.
Đến nỗi cuối cùng cũng hỏi ra khỏi miệng trong đêm tuyết này, hắn vẫn đột nhiên cảm thấy mặt mình đang nóng lên, muốn biết…
Thời khắc mà Văn Kha yêu hắn.
“Anh, anh còn nhớ chứ.”
Văn Kha hắng giọng một cái, sau đó nhẹ nhàng nói: “Lúc em vừa đến lớp, thầy đã bảo em đứng trước lớp để tự giới thiệu. Em rất không vui, cau mày khó chịu bảo tên em là Hàn Giang Khuyết. Những bạn khác đều đang bàn tán việc em còn nhỏ, nhưng khi đó anh lại nhìn em đến ngây ngẩn. Trong, trong đầu anh chỉ ngập tràn một câu… Sao trên thế giới này lại có người xinh đẹp đến thế.”
“Chỉ bởi vì… Tướng mạo hả?”
Hàn Giang Khuyết không nhịn được hừ mũi một tiếng.
Văn Kha thẹn thùng mỉm cười, thấp giọng nói: “Biết làm sao được giờ, anh đã từng thấy qua ai đẹp đến thế đâu.”
“Khi đó thầy xếp em ngồi cạnh anh, mỗi ngày anh đều cố ý đến trường sớm một chút, sau đó dùng khăn lau bàn và ghế em ngồi thật sạch sẽ sáng bóng, nhất định em không biết đâu nhỉ? Về sau anh lại phát hiện em ở cạnh nhà anh, thế là mỗi sáng sớm sẽ đạp xe qua con phố nhà em. Nhưng mà ban đầu chào hỏi em em không thèm để ý đến anh, anh đã chán nản mất mấy ngày. Có điều sau đó anh nhanh chóng lấy lại dũng khí tiếp tục dính lấy em. Giờ nghĩ lại… Thật sự không biết tại sao khi đó da mặt lại dày đến thế.”
Hàn Giang Khuyết không kìm được mà nhẹ nhàng khịt mũi một cái: “Sau đó thì sao?”
Những tháng ngày ấy đáng yêu biết bao.
Trong mắt Văn Kha mười sáu tuổi, Hàn Giang Khuyết quả thực là một sinh vật quyến rũ xinh đẹp từ trên trời rơi xuống.
Bản năng anh muốn bảo vệ vẻ đẹp hiếm thấy ấy, cảm xúc này giống như đang bảo vệ những động vật quý hiếm đang trên đà tuyệt chủng mà thầy giáo giảng trên lớp – Sói trắng Bắc Mỹ, báo săn châu Á, hoặc là hổ Tân Cương.
“Nhưng cuối năm lớp mười, sau một lần học thể dục, chúng ta đứng trong phòng thay đồ để thay quần áo, anh chợt thấy trên lưng em có rất nhiều vết bầm xanh tím do thắt lưng quật. Khi đó em rất gầy, phát hiện anh đang nhìn, em khó chịu quay lưng trốn đi, mà anh bỗng…”
Giọng Văn Kha hơi khàn: “Anh rất muốn rất muốn ôm em vào lòng bảo vệ em, nhưng lại không nhịn được mà muốn đè em lên tủ, cắn vết thương trên người em.”
“Về sau anh luôn mơ thấy những cảnh này. Chính anh cũng cảm thấy rất xấu hổ, rõ ràng phải thương em, đau lòng cho em hơn, nhưng trong lòng lại lặng lẽ giấu những suy nghĩ kỳ quái đến thế, quá xấu hổ. Nên ban ngày anh lại càng không nhịn được mà đối xử tốt với em gấp bội.”
Hàn Giang Khuyết giật mình, hắn cầm điện thoại, nhưng nhịp tim lại tăng rất nhanh.
Dục vọng của tuổi thiếu niên thường rất khó mở miệng với bất cứ ai, bởi vậy nhất định phải tự mình độc hành qua con đường mòn tĩnh mịch u tối.
Nhưng đến hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện, hóa ra lúc nảy sinh tình cảm muốn bảo vệ hắn, Văn Kha cũng có dục vọng với hắn.
Cảm giác này, giống như từ chốn sâu xa, họ đã định trước sẽ tìm đến nhau.
Văn Kha dừng một chút rồi nhẹ giọng hỏi: “Hàn Tiểu Khuyết, có phải anh… Rất sớm không?”
Sớm, không chỉ đang nói đến tình yêu, mà còn là dục vọng mờ mịt.
Anh chưa hề nói những thứ này với Hàn Giang Khuyết, nhưng bên dưới vẻ ngoài học sinh ngoan, thật ra anh lại là hạt lúa trổ bông khiến lớp vỏ căng mẩy sớm nhất trong mùa thu.
Anh trưởng thành sớm.
“Cũng được, chỉ sớm hơn chút so với em thôi.”
Mặt Hàn Giang Khuyết lặng lẽ đỏ bừng, lúc biết mình không phải là người duy nhất có sắc dục, hắn bỗng thấy rất vui vẻ.
“Thật hả?” Văn Kha lập tức mở to hai mắt: “Em thì sao? Mau nói đi.”
Mãi không chờ được câu trả lời, Văn Kha không nhịn được mà sốt ruột thúc giục: “Còn em thì khi nào?”
“Lần đầu tiên là lúc em đánh nhau, anh phủ trên người che cho em, chịu đánh thay em, sau đó em quay đầu lại nhìn mặt anh.”
Tốc độ nói của Hàn Giang Khuyết rất nhanh, so với Văn Kha, miêu tả của hắn có thể nói là rất đơn giản: “Lần thứ hai là năm mười sáu tuổi, xế chiều hôm ấy đổ cơn mưa bóng mây, em đến nhà anh thì đúng lúc anh đang tắm, nhưng không đóng cửa.”
“Em vô tình nhìn thấy mông anh, chỗ đó ướt đẫm những nước, nhưng vô cùng trắng. Sau đó…”
Hàn Giang Khuyết vụng về nghĩ tìm từ hồi lâu, cuối cùng ngốc nghếch nói: “Em không xong rồi.”
Văn Kha trốn trong chăn đỏ mặt, Hàn Giang Khuyết ngồi trong hành lang tối tăm cũng lặng lẽ đỏ mặt. Ban đầu hai người còn im bặt không nói gì, qua mười mấy giây cả hai lại cùng bật cười thành tiếng.
“Mông anh đẹp thế à?” Mắt Văn Kha cong cong.
“Anh thích mặt, em lại thích mông, chúng ta xứng đôi vừa lứa ghê.” Hàn Giang Khuyết nói.
Có phải người lớn khi quay đầu nhìn lại đều sẽ bình thản mỉm cười với chính mình năm ấy mới biết yêu không nhỉ?
Không còn cảm thấy xấu hổ, cũng chẳng còn cảm thấy không thể nói nên lời.
Và có lẽ, khi có thể cùng nhau vui vẻ mỉm cười, họ mới được coi như đã trưởng thành.
“Tiểu Kha, anh nói xem, nếu bây giờ em mở app Tình cuối ra, liệu có thể kết đôi với anh được không? Chúng ta đang ở rất gần nhỉ? Chỉ cách một ngọn núi mà thôi.”
Hàn Giang Khuyết tựa đầu vào tường, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
Thực ra nhắc đến cũng lạ, có lẽ vì mỗi ngày Văn Kha đều đang nghiên cứu sản phẩm, nên thật sự không nghĩ đến trong hệ thống Tình cuối hai người họ có được xem là xứng đôi hay không.
“Em đăng kí lúc nào thế?”
Văn Kha hơi giật mình.
“Không phải trước đấy anh nói còn có chức năng viên nhộng thời gian sao? Sau đó khi ở Cẩm Thành em đã tự mình dùng mail nội bộ đăng kí một tài khoản, điền xong thông tin và bảng câu hỏi. Em vốn định ngày mai chính thức login sẽ lập tức ghi âm bằng viên nang thời gian.”
Dù khi rời xa anh, Hàn Giang Khuyết vẫn nhớ đến app anh làm, vẫn nghiêm túc chờ app lên kệ, sau đó lập tức tham dự hoạt động. Tình cảm chân thành này khiến Văn Kha không nói nên lời, một lát sau mới đáp: “Sói con ngốc, em sẽ gửi viên nang thời gian cho anh chứ?”
“Sẽ.” Hàn Giang Khuyết thấp giọng nói.
“Vậy chúng ta thử chút đi?” Văn Kha nói: “Đồng thời mở app, xem có thể ghép đôi được không? Một ngày có năm cơ hội ghép đôi đấy.”
Nên đôi bên cùng mở chế độ loa ngoài, sau đó bật app lên.
Giao diện lúc ghép đôi của Tình cuối được làm theo ý tưởng của Văn Kha. Trong đồng lúa mạch vàng óng mênh mông vô bờ, khi ghép đôi sẽ có một cơn gió thổi qua khiến sóng lúa tách ra, lúc trên màn hình hiện ra một chú hươu cao cổ đứng canh ở phương xa, nghĩa là ghép đôi đã thành công.
Văn Kha nín thở nhìn cơn gió thoảng qua đồng lúa vàng, sau đó “Ting” một tiếng –
Hình ảnh xuất hiện kia, là ảnh chụp chàng Alpha tuấn mỹ đang hôn hươu cao cổ vô cùng quen thuộc.
Đó là giây phút gần như thần diệu.
Hóa ra, tình yêu đích thực giống như tín ngưỡng rực rỡ giáng xuống nhân gian.
Nhưng Hàn Giang Khuyết lại cảm thấy người mình rất đỗi ấm áp, hắn cầm điện thoại tựa người vào tường, sau đó chậm rãi nói chuyện với Văn Kha: “Mấy ngày nay anh có khỏe không?”
“Anh rất khỏe.” Văn Kha vuốt ve bụng mình, nói: “Chỉ nhớ em thôi. Và cả… Hai cục cưng cũng nhớ em nữa.”
“Sao anh biết là con nhớ em?” Hàn Giang Khuyết không nhịn được hỏi.
“Vì hai đứa nó hở ra một tí là lại đá anh chứ còn gì nữa.”
Văn Kha mỉm cười, anh đứng hơi mệt, thế là đi đến bên giường nằm xuống. Trên chiếc chăn cũ kỹ có luồng hơi mốc nhạt, nhưng đương lúc cảm xúc thế này anh lại không thấy khó chịu, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Ba Hàn, còn em thì sao? Có nhớ bảo bối của chúng ta không?”
“Nhớ chứ.” Hàn Giang Khuyết cười ngây ngô. Nhưng lập tức hắn nhớ đến điều gì đó nên dừng lại một chút mới nói: “Tiểu Kha, xin lỗi anh, mấy hôm nay đã khiến anh phải đau lòng rồi.”
Văn Kha vô thức lắc đầu: “Là lỗi của anh, anh, anh đã làm sai quá nhiều chuyện. Không chỉ là thái độ liên quan đến Trác Viễn, mà còn nhận định với rất nhiều chuyện…”
Đã nói đến chỗ này, đương nhiên anh phải nhắc đến việc họ nghi ngờ Trác Viễn bỏ thuốc.
Anh nói tiếp: “Trước đó không phải Trác Viễn có xuất hiện ở đại học B đấy ư? Sau khi em đi, anh, Phó Tiểu Vũ và cả Hứa Gia Lạc, bọn anh đi kiểm tra camera một lần, phát hiện rất có thể ngày đó Trác Viễn muốn bỏ thuốc vào chai nước khoáng của anh. Kết quả là vì anh đau bụng phải rời đi sớm, trời xui đất khiến thế nào lại đưa chai nước có vấn đề này cho Phó Tiểu Vũ, sau đó cậu ấy mới bị phát tình sớm trong hội trường, nên cậu ấy mới xảy ra quan hệ với Hứa Gia Lạc. Anh… Anh rất hổ thẹn, dù nói thế nào đi nữa thì thật ra cậu ấy cũng bị anh làm liên lụy.”
Hàn Giang Khuyết im lặng hồi lâu khiến Văn Kha không khỏi hơi thấp thỏm.
Dù Phó Tiểu Vũ có nhấn mạnh kẻ gây tội ác không phải là anh thế nào thì từ đầu đến cuối anh vẫn không thể quên được, huống chi là còn thẳng thắn nhận trách nhiệm của mình trước mặt Hàn Giang Khuyết – người vẫn luôn căm hận Trác Viễn khôn kể.
Nhưng đây là sự thật mà nhất định anh phải nói ra.
Sau lần cãi nhau với Hàn Giang Khuyết trước đó, anh đã lặng lẽ thề trong lòng, từ nay về sau anh sẽ không giấu giếm Hàn Giang Khuyết bất cứ chuyện gì nữa cả.
“Hàn Tiểu Khuyết…”
Văn Kha nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Trác Viễn.”
Hàn Giang Khuyết thấp giọng lặp lại hai chữ kia lần nữa, vì hắn đang cố gắng đè nén cơn giận của mình, nên giọng cứ như rít ra từ kẽ răng: “Tiểu Vũ thì sao? Cậu ấy vẫn ổn chứ?”
“Cậu ấy…”
Văn Kha hơi ngừng lại. Anh không biết mình phải miêu tả tình trạng của Phó Tiểu Vũ thế nào. Đương nhiên anh biết rõ Phó Tiểu Vũ là một người rất kiên cường, nhưng ngày đó quả thật Phó Tiểu Vũ lại bình tĩnh lạ thường.
Văn Kha nghĩ nghĩ một lúc rồi chần chừ nói: “Anh không quen thuộc với cậu ấy lắm, nên cũng không tiện hỏi những suy nghĩ bí ẩn của cậu ấy trước mặt người khác đến cùng. Nhưng anh biết đối với một Omega, đó tuyệt đối là một chuyện vô cùng đau đớn, thậm chí không có bất cứ thứ gì có thể đền bù. Cho nên anh cũng muốn nói với em, chờ em quay về, nhất định phải nghiêm túc trò chuyện với cậu ấy một chút. Nhưng mặt khác, nom cậu ấy… Hình như hơi ỷ lại Hứa Gia Lạc, anh không biết nên nói sao, nhưng trông họ khá là vi diệu.”
Hàn Giang Khuyết bỗng thấp giọng hừ một tiếng.
Không biết là vì nghĩ đến Trác Viễn hay là nửa câu sau Văn Kha nhắc tới Hứa Gia Lạc.
Thật ra Văn Kha còn muốn nói thẳng thắn một chút, nhưng vẫn dừng lại.
Ít nhiều gì anh cũng lờ mờ cảm thấy nhắc đến chuyện này trong thời điểm bây giờ khá không ổn, không chỉ vì Hàn Giang Khuyết trước đó đã vô cùng tức giận bởi Hứa Gia Lạc khiến Phó Tiểu Vũ phải vào bệnh viện, mà ngay cả chính anh cũng cảm thấy hai người kia có gì đó là lạ… Thực ra với tình huống hiện giờ của Hứa Gia Lạc, chuyện này không thể xem là tốt được.
“Tiểu Kha, anh đừng tự trách mình vì chuyện này. Là Trác Viễn hại người chứ không phải anh.”
Cuối cùng Hàn Giang Khuyết hít vào một hơi thật dài, hắn ngồi trên hành lang nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhỏ. Màu tuyết lúc sáng lúc tối, khiến đồng tử hắn càng thêm đen lay láy.
Hắn gằn từng chữ một: “Tiểu Vũ quá vô tội, chờ lúc em trở về sẽ nói chuyện nghiêm túc với cậu ấy. Về phần Trác Viễn – Tiểu Kha, em biết anh không muốn đối mặt với gã, vậy thì giao cho em đi, nhất định em phải giải quyết gã.”
“Không phải.”
Văn Kha lắc đầu, trầm giọng nói: “Trước đó anh cứ mãi trốn tránh, muốn giả vờ những chuyện xảy ra trước đó không tồn tại, cứ thế lừa dối cho qua chuyện. Biết rõ gã đã gây tội ác, thế mà lựa chọn né tránh, kỳ thực làm vậy không những yếu đuối mà còn rất đáng ghét, anh sẽ không thế nữa. Hàn Tiểu Khuyết, em đừng bốc đồng, càng không được khiến mình bị thương, nhất định chúng ta có thể tìm được cách thích hợp nhất để khiến Trác Viễn phải trả giá thật đắt.”
Anh kiên định nói: “Từ nay về sau, anh luôn muốn ở bên em, đứng về phía em, em đã nghe rõ chưa?”
Hàn Giang Khuyết siết chặt điện thoại đến mức cảm thấy bàn tay phát nóng, qua thật lâu, rốt cuộc hắn cũng thấp giọng nói: “Em nghe rồi – anh ơi.”
Thời gian trước đó, Phó Tiểu Vũ không đứng về phía hắn, Văn Kha không hiểu hắn. Mà hắn thì thiếu sót trí lực, trí nhớ lại càng sứt mẻ, nên khi một mình nghiến răng nghiến lợi đối địch với nhà họ Trác, kỳ thực trong lòng hắn có quá nhiều bất lực và sợ hãi.
Bây giờ lòng hắn giống như có một tảng đá lớn đột nhiên rơi xuống. Cho đến bây giờ hắn chưa từng nói, rằng mỗi một lần gọi Văn Kha là “Anh trai” đều mang ý nghĩa trọng đại với hắn.
Lần đầu tiên thành kết trong cơ thể Văn Kha, hắn ôm anh nói “Em sùng bái anh”, và cả giờ phút này, Văn Kha nói với hắn rằng “Hai ta sẽ cùng đứng chung một phía”.
Mỗi một lần, đều là thời điểm hắn cảm thấy an toàn nhất.
…
“Hàn Tiểu Khuyết, em vẫn ngồi ở chỗ đó hả? Anh lo em sẽ bị lạnh mất.”
“Em muốn nói chuyện với anh.” Hàn Giang Khuyết khàn giọng: “Chúng ta lại nói chuyện thêm một lát được không? Bây giờ anh đang ở đâu hả Tiểu Kha? Khách sạn sao?”
“Anh đang ngồi trên giường khách sạn.” Thực ra Văn Kha cũng không nỡ cúp máy, anh nghiêng người ngắm tuyết bay lả tả trong đêm bên ngoài cửa sổ, có hơi tiếc nuối: “Tuyết lớn quá, nếu không hôm nay anh có thể đến Cẩm Thành với em rồi.”
“Như vậy cũng tốt mà.” Hàn Giang Khuyết nói: “Anh nằm trong chăn nói chuyện với em, em sẽ càng yên tâm hơn.”
Văn Kha vùi đầu vào chăn vuốt ve bụng mình, đoạn mềm mại lên tiếng: “Được.”
Đêm tuyết ấy, dường như họ nói mãi không hết lời. Từng giây từng phút, đôi bên đều đang thì thầm những chuyện vụn vặt, giống như bông tuyết rơi đầy trong đêm.
“Thực ra em biết, mình thật sự không nên bỏ đi vào ngay lúc này.”
Hàn Giang Khuyết chậm rãi nói: “Chỉ là đêm đó đầu óc em trống rỗng, em không thể nào suy nghĩ được, bèn lái xe thẳng về Cẩm Thành. Mấy ngày sau em đã đi rất nhiều rất nhiều nơi mà trước đó chúng ta đã từng đi. KTV, công viên Đông Hồ, và cả trường Bắc Tam nữa…”
“Những chỗ đó… Bây giờ vẫn còn chứ?”
Văn Kha kìm lòng không đậu mà khàn khàn hỏi.
Chuyện đã trải qua rất nhiều năm, giờ nghe thấy tên của những địa điểm kia từ miệng Hàn Giang Khuyết, anh bỗng có tâm trạng phức tạp không nói nổi thành lời. Giống như đột ngột lật giở cuốn nhật ký phủ đầy bụi bặm che giấu đã lâu, mỗi câu chữ bên trong quen thuộc đến độ khiến lòng chua xót.
“Trường Bắc Tam vẫn còn, chẳng hề thay đổi tí gì cả, có điều đã cũ hơn. Phòng học chúng ta từng học vẫn như thế, bàn thứ tám vẫn ở bên cửa sổ, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy đường chạy quanh sân tập. Em ngồi ở chỗ cũ một hồi lâu… Sau đó mới quay lại nhà anh.”
Hàn Giang Khuyết dừng một chút: “Tiểu Kha, ngày hè mười năm trước ấy, em cũng một mình ngồi trong hành lang tối thui thế này, cứ luôn tưởng anh sẽ còn bước ra từ trong nhà. Nhưng hình như bên ngoài mưa vẫn mãi trút nước, mà em nhanh chóng hiểu rõ, anh đã thật sự rời đi rồi. Em chỉ nhớ là mình đã khóc rất lâu, rất mất mặt. Lúc đó em không nhịn được mà nghĩ, có phải Tiểu Kha cũng rất khó chịu hay không? Nghĩ… Nếu như lại cho em một cơ hội, nhất định em phải chín chắn hơn một chút, phải đối xử thật tốt thật tốt với anh.”
“Mười năm sau, ngay lúc vừa rồi khi ngồi ở đây, em bỗng có cảm giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thật ra ông trời đã cho em một cơ hội rồi. Tiểu Kha, em không nên trách móc anh, anh còn sống sót bước ra khỏi đống hoang tàn kia, bất luận dùng cách nào, chỉ cần anh còn sống và quay lại bên cạnh em, điều ấy đã quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
“Có lẽ, em là người phải thương anh nhất trên thế giới này.”
Hàn Giang Khuyết nghiêm túc nói.
Văn Kha nhịn không được lặng lẽ khịt mũi một cái, anh lén lút xoa xoa khóe mắt của mình, nhỏ giọng nói: “Nên… Em mới quyết định gọi điện thoại cho anh đấy ư?”
“Ừm.”
Văn Kha hiểu rõ ý của Hàn Giang Khuyết, hắn đã không còn trách anh nữa.
Trước khi cú điện thoại này được nhận, Hàn Giang Khuyết đã không còn trách anh nữa.
Hai người họ đều trầm mặc một giây…
Đó là một giây phút rất dịu dàng.
“Tiểu Kha, sau khi ở bên anh, từng chuyện từng chuyện một đều đến rất nhanh, rất gấp gáp. Trác Viễn, ký hiệu, và cả chuyện anh mang thai nữa, tất cả lập tức dồn dập ùa đến phía em, đầu em không gánh vác nổi.”
Hàn Giang Khuyết nói rất nhỏ: “Có đôi khi em cảm thấy mình đang cứ mãi xoay quanh anh. Lúc chúng ta mới ở bên nhau, em vui vẻ đến phát điên, nhưng hình như cũng vì thế mà xoay chuyển càng nhanh, nhanh đến mức đầu óc em choáng váng. Em càng sốt ruột muốn đối xử tốt với anh thì quyết định làm ra lại càng không chín chắn. Sau đó em lại càng sốt ruột hơn nữa, cứ thế tuần hoàn mãi. Em, em, thực ra ngay cả việc làm người yêu của anh em cũng lo mình làm không tốt, bỗng nhiên lại thêm trách nhiệm làm bố, em thật sự…”
Văn Kha không nhịn cười được, anh nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của một chú sói đang vội vàng chạy quanh anh, xoay tròn không ngừng được, thậm chí suýt chút nữa là văng ra ngoài.
“Sói con, đừng căng thẳng nhé, em đã làm đủ tốt rồi.” Anh dịu dàng cắt lời Hàn Giang Khuyết: “Anh yêu em, vô cùng vô cùng yêu em.”
“Thật sao?”
Hàn Giang Khuyết cũng lặng lẽ nhắm mắt lại: “Tiểu Kha, vậy anh còn nhớ… Anh thích em lúc nào không?”
Thực ra vấn đề này hắn đã muốn hỏi từ rất lâu, có điều vẫn luôn xấu hổ.
Đến nỗi cuối cùng cũng hỏi ra khỏi miệng trong đêm tuyết này, hắn vẫn đột nhiên cảm thấy mặt mình đang nóng lên, muốn biết…
Thời khắc mà Văn Kha yêu hắn.
“Anh, anh còn nhớ chứ.”
Văn Kha hắng giọng một cái, sau đó nhẹ nhàng nói: “Lúc em vừa đến lớp, thầy đã bảo em đứng trước lớp để tự giới thiệu. Em rất không vui, cau mày khó chịu bảo tên em là Hàn Giang Khuyết. Những bạn khác đều đang bàn tán việc em còn nhỏ, nhưng khi đó anh lại nhìn em đến ngây ngẩn. Trong, trong đầu anh chỉ ngập tràn một câu… Sao trên thế giới này lại có người xinh đẹp đến thế.”
“Chỉ bởi vì… Tướng mạo hả?”
Hàn Giang Khuyết không nhịn được hừ mũi một tiếng.
Văn Kha thẹn thùng mỉm cười, thấp giọng nói: “Biết làm sao được giờ, anh đã từng thấy qua ai đẹp đến thế đâu.”
“Khi đó thầy xếp em ngồi cạnh anh, mỗi ngày anh đều cố ý đến trường sớm một chút, sau đó dùng khăn lau bàn và ghế em ngồi thật sạch sẽ sáng bóng, nhất định em không biết đâu nhỉ? Về sau anh lại phát hiện em ở cạnh nhà anh, thế là mỗi sáng sớm sẽ đạp xe qua con phố nhà em. Nhưng mà ban đầu chào hỏi em em không thèm để ý đến anh, anh đã chán nản mất mấy ngày. Có điều sau đó anh nhanh chóng lấy lại dũng khí tiếp tục dính lấy em. Giờ nghĩ lại… Thật sự không biết tại sao khi đó da mặt lại dày đến thế.”
Hàn Giang Khuyết không kìm được mà nhẹ nhàng khịt mũi một cái: “Sau đó thì sao?”
Những tháng ngày ấy đáng yêu biết bao.
Trong mắt Văn Kha mười sáu tuổi, Hàn Giang Khuyết quả thực là một sinh vật quyến rũ xinh đẹp từ trên trời rơi xuống.
Bản năng anh muốn bảo vệ vẻ đẹp hiếm thấy ấy, cảm xúc này giống như đang bảo vệ những động vật quý hiếm đang trên đà tuyệt chủng mà thầy giáo giảng trên lớp – Sói trắng Bắc Mỹ, báo săn châu Á, hoặc là hổ Tân Cương.
“Nhưng cuối năm lớp mười, sau một lần học thể dục, chúng ta đứng trong phòng thay đồ để thay quần áo, anh chợt thấy trên lưng em có rất nhiều vết bầm xanh tím do thắt lưng quật. Khi đó em rất gầy, phát hiện anh đang nhìn, em khó chịu quay lưng trốn đi, mà anh bỗng…”
Giọng Văn Kha hơi khàn: “Anh rất muốn rất muốn ôm em vào lòng bảo vệ em, nhưng lại không nhịn được mà muốn đè em lên tủ, cắn vết thương trên người em.”
“Về sau anh luôn mơ thấy những cảnh này. Chính anh cũng cảm thấy rất xấu hổ, rõ ràng phải thương em, đau lòng cho em hơn, nhưng trong lòng lại lặng lẽ giấu những suy nghĩ kỳ quái đến thế, quá xấu hổ. Nên ban ngày anh lại càng không nhịn được mà đối xử tốt với em gấp bội.”
Hàn Giang Khuyết giật mình, hắn cầm điện thoại, nhưng nhịp tim lại tăng rất nhanh.
Dục vọng của tuổi thiếu niên thường rất khó mở miệng với bất cứ ai, bởi vậy nhất định phải tự mình độc hành qua con đường mòn tĩnh mịch u tối.
Nhưng đến hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện, hóa ra lúc nảy sinh tình cảm muốn bảo vệ hắn, Văn Kha cũng có dục vọng với hắn.
Cảm giác này, giống như từ chốn sâu xa, họ đã định trước sẽ tìm đến nhau.
Văn Kha dừng một chút rồi nhẹ giọng hỏi: “Hàn Tiểu Khuyết, có phải anh… Rất sớm không?”
Sớm, không chỉ đang nói đến tình yêu, mà còn là dục vọng mờ mịt.
Anh chưa hề nói những thứ này với Hàn Giang Khuyết, nhưng bên dưới vẻ ngoài học sinh ngoan, thật ra anh lại là hạt lúa trổ bông khiến lớp vỏ căng mẩy sớm nhất trong mùa thu.
Anh trưởng thành sớm.
“Cũng được, chỉ sớm hơn chút so với em thôi.”
Mặt Hàn Giang Khuyết lặng lẽ đỏ bừng, lúc biết mình không phải là người duy nhất có sắc dục, hắn bỗng thấy rất vui vẻ.
“Thật hả?” Văn Kha lập tức mở to hai mắt: “Em thì sao? Mau nói đi.”
Mãi không chờ được câu trả lời, Văn Kha không nhịn được mà sốt ruột thúc giục: “Còn em thì khi nào?”
“Lần đầu tiên là lúc em đánh nhau, anh phủ trên người che cho em, chịu đánh thay em, sau đó em quay đầu lại nhìn mặt anh.”
Tốc độ nói của Hàn Giang Khuyết rất nhanh, so với Văn Kha, miêu tả của hắn có thể nói là rất đơn giản: “Lần thứ hai là năm mười sáu tuổi, xế chiều hôm ấy đổ cơn mưa bóng mây, em đến nhà anh thì đúng lúc anh đang tắm, nhưng không đóng cửa.”
“Em vô tình nhìn thấy mông anh, chỗ đó ướt đẫm những nước, nhưng vô cùng trắng. Sau đó…”
Hàn Giang Khuyết vụng về nghĩ tìm từ hồi lâu, cuối cùng ngốc nghếch nói: “Em không xong rồi.”
Văn Kha trốn trong chăn đỏ mặt, Hàn Giang Khuyết ngồi trong hành lang tối tăm cũng lặng lẽ đỏ mặt. Ban đầu hai người còn im bặt không nói gì, qua mười mấy giây cả hai lại cùng bật cười thành tiếng.
“Mông anh đẹp thế à?” Mắt Văn Kha cong cong.
“Anh thích mặt, em lại thích mông, chúng ta xứng đôi vừa lứa ghê.” Hàn Giang Khuyết nói.
Có phải người lớn khi quay đầu nhìn lại đều sẽ bình thản mỉm cười với chính mình năm ấy mới biết yêu không nhỉ?
Không còn cảm thấy xấu hổ, cũng chẳng còn cảm thấy không thể nói nên lời.
Và có lẽ, khi có thể cùng nhau vui vẻ mỉm cười, họ mới được coi như đã trưởng thành.
“Tiểu Kha, anh nói xem, nếu bây giờ em mở app Tình cuối ra, liệu có thể kết đôi với anh được không? Chúng ta đang ở rất gần nhỉ? Chỉ cách một ngọn núi mà thôi.”
Hàn Giang Khuyết tựa đầu vào tường, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
Thực ra nhắc đến cũng lạ, có lẽ vì mỗi ngày Văn Kha đều đang nghiên cứu sản phẩm, nên thật sự không nghĩ đến trong hệ thống Tình cuối hai người họ có được xem là xứng đôi hay không.
“Em đăng kí lúc nào thế?”
Văn Kha hơi giật mình.
“Không phải trước đấy anh nói còn có chức năng viên nhộng thời gian sao? Sau đó khi ở Cẩm Thành em đã tự mình dùng mail nội bộ đăng kí một tài khoản, điền xong thông tin và bảng câu hỏi. Em vốn định ngày mai chính thức login sẽ lập tức ghi âm bằng viên nang thời gian.”
Dù khi rời xa anh, Hàn Giang Khuyết vẫn nhớ đến app anh làm, vẫn nghiêm túc chờ app lên kệ, sau đó lập tức tham dự hoạt động. Tình cảm chân thành này khiến Văn Kha không nói nên lời, một lát sau mới đáp: “Sói con ngốc, em sẽ gửi viên nang thời gian cho anh chứ?”
“Sẽ.” Hàn Giang Khuyết thấp giọng nói.
“Vậy chúng ta thử chút đi?” Văn Kha nói: “Đồng thời mở app, xem có thể ghép đôi được không? Một ngày có năm cơ hội ghép đôi đấy.”
Nên đôi bên cùng mở chế độ loa ngoài, sau đó bật app lên.
Giao diện lúc ghép đôi của Tình cuối được làm theo ý tưởng của Văn Kha. Trong đồng lúa mạch vàng óng mênh mông vô bờ, khi ghép đôi sẽ có một cơn gió thổi qua khiến sóng lúa tách ra, lúc trên màn hình hiện ra một chú hươu cao cổ đứng canh ở phương xa, nghĩa là ghép đôi đã thành công.
Văn Kha nín thở nhìn cơn gió thoảng qua đồng lúa vàng, sau đó “Ting” một tiếng –
Hình ảnh xuất hiện kia, là ảnh chụp chàng Alpha tuấn mỹ đang hôn hươu cao cổ vô cùng quen thuộc.
Đó là giây phút gần như thần diệu.
Hóa ra, tình yêu đích thực giống như tín ngưỡng rực rỡ giáng xuống nhân gian.