Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15-16
Chương 15: Lộ gặp Thần An
Rạng sáng, Hạ Vãn Lộ bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức, hậu quả của việc uống cạn hết năm bình rượu là đầu đau như búa bổ. Cô cau mày, rất không tình nguyện vươn tay tiếp nhận điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng của Kỷ Tử Ngang, khẩu khí như ra lệnh: “Hạ Hạ, năm phút, rửa mặt xuống lầu, sẽ có người đón cô dưới lầu.”
“Này…” Cô còn chưa tỉnh hẳn, đầu óc nửa tỉnh nửa mê nên chưa kịp hỏi Kỳ Tử Ngang cho người đón cô tới chỗ nào thì bên kia đã cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng tút tút bên tai, cô cố gắng đem hết cảm giác khó chịu trong đầu ném sang một bên, Kỷ Tử Ngang tìm cô gấp như vậy nhất định là có chuyện quan trọng.
Không cần đến năm phút đồng hồ, chri ba phút sau, cô đã bước ra khỏi nhà. Xuống lầu, cô nhìn thấy một chiếc màu đen đang đợi, cô không hiểu gì về các loại xe, nhưng vẫn có cảm giác giống như bị áp bách.
“Là Hạ tiểu thư phải không? Mời lên xe.” Một người tài xế mặc đồng phục màu đen bước xuống hỏi cô.
“Là tôi.” Cô nhắm mắt bước lên xe.
Xe chạy thẳng một đường rất nhanh, sau đó rẽ vào một khu nhà ở sang trọng, dừng lại ở một cái biệt thự.
“Hạ tiểu thư, xin mời!”
Sau khi xuống xe tự động có người tới dẫn đường, dẫn cô tiến vào bên trong tòa biệt thự, biệt thự rộng lớn như vậy nhưng trong đó lại cực kỳ vắng vẻ.
Người dẫn đường dẫn cô lên lầu, đến một căn phòng, giây phút bước vào phòng, Kỷ Tử Ngang mỉm cười như trút được gánh nặng, còn cô lại bắt đầu muốn khóc.
Trên giường là một cô bé đang nằm ngủ, mà người đang ngồi bên mép giường chính là…Tả Thần An.
Thế giới này có thể nhỏ thêm một chút nữa không? Cô bé này là ai? Con gái của anh? Giống anh như vậy…
“Đây là Hạ Hạ, là y tá có kỹ năng tốt nhất chỗ chúng tôi.” Kỷ Tử Ngang giới thiệu.
Đôi mắt trong trẻo của Tả Thần An nhìn cô bước tới, sắc mặt tái đi, trầm mặc vài giây, đứng dậy lui ra, nhẹ nhàng nói một câu: “Cô thử lại lần nữa đi!”
Chữ “nữa” này, nghĩa là đã từng “thử” qua…
Lúc đối mặt với bệnh nhân cô chưa từng khẩn trương như vậy, lúc này tim cũng đập rộn lên.
“Hạ Hạ, tất cả phải dựa vào cô rồi, nếu không bảng hiệu của bệnh viện chúng ta cũng bị dỡ mất.” Kỷ Tử Ngang nói nhỏ vào tai cô.
Cô hít sâu, gật đầu một cái.
Có lẽ là sau mấy lần tiêm vừa nãy, cô bé đã khóc mệt nên ngủ thiếp đi, cô nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô bé, cầm lấy bàn chân nhỏ, vuốt ve tìm kiếm điểm châm xuống. Mũi tiêm thứ nhất đâm xuống, máu tươi rỉ ra, cô thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hơi đau một chút khiến cô gái nhỏ đang ngủ khóc lên: “Cậu…”
“Cậu ở đây, ngoan nào.” Anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô bé.
Thật không ngờ anh lại thương yêu đứa bé này như vậy, anh còn nhớ bọn họ đã từng có một đứa con không? Nếu đứa bé ấy không mất đi, cũng lớn thế này rồi.
Lệ, dâng tràn nơi khóe mắt.
Đứa bé chỉ run nhẹ một cái, sau đó tiếp tục ngủ say.
“Tả tiên sinh, không sao đâu, tôi để Hạ Hạ tạm thời ở lại đây, có bất cứ chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Kỷ Tử Ngang nói.
“Ừ.” Tả Thần An bất động đáp một tiếng.
Cái gì? Muốn cô ở lại? Cùng với Tả Thần An?!
“Bác sĩ Kỷ!” Cô lập tức đứng dậy nói.
“Hạ Hạ, tôi về trước, cô ở lại chăm sóc đứa bé. Tả tiên sinh, tạm biệt.” Kỷ Tử Ngang bắt đầu thu dọn đồ đạc, gấp gáp giống như có việc gấp, không để Hạ Vãn Lộ nói thêm lời nào đã nhanh chóng rời khỏi.
Chương 16: Giống như đã từng quen biết
Kỷ Tử Ngang là bạn thân của Hứa Tiểu Soái, năm năm trước lúc cô suy sụp nhất, Hứa Tiểu Soái không chỉ trợ giúp cô mà còn giới thiệu cô vào làm ý tá hợp đồng ở bệnh viện của Kỷ Tử Ngang. Có câu nói, đại ẩn ẩn vu triều, tiểu ẩn ẩn vu thị*, cô cứ như vậy ẩn mình trong bệnh viện của Kỷ Tử Ngang, đến giờ vẫn chưa có người quen biết phát hiện sự tồn tại của cô.
Thật ra, cô vốn là một y tá chuyên nghiệp, ca hát chỉ là sở thích nghiệp dư mà thôi, hơn nữa cũng liên quan đến người đàn ông đó.
Mặc dù cô là nhờ đi cửa sau mới vào được bệnh viện, nhưng cô lại có đủ kỹ năng để thuyết phục người khác – mũi tiêm cực kỳ chính xác. Bất kể lớn nhỏ, già trẻ, gái trai, dù khó bắt kim tới cỡ nào cô cũng có thể một phát tiêm vào chính xác. Chỉ là, hôm nay cô ngược lại rất bội phục Tả Thần An, biết rõ tối qua cô uống đến năm bình rượu, mặc dù chỉ là bình nhỏ nhưng là năm bình cộng lại cũng không ít, thế mà anh vẫn yên tâm để cô tiêm thuốc cho cô bé này. Hay là, trí nhớ của Tả Tam thiếu không được tốt, quên mất chuyện tối qua rồi nhỉ?
Đáng tiếc, giọng nói ua ám truyền tới từ đỉnh đầu đã chứng minh trí nhớ của Tả Tam thiếu vô cùng tốt.
“Tửu lượng của Hạ tiểu thư thật không tầm thường nhỉ.”
Âm dương quái khí…
Cô nghiêm mặt “ừ” một tiếng, mặt hơi nóng lên, lời này của Tả Thần An rõ ràng có ý châm chọc. Cô thừa nhận…người tối qua còn uống đến thất điên bát đảo sáng nay lại tới tiêm thuốc cho bệnh nhân quả thật có chút không đáng tin.
“Thân phận của Hạ tiểu thư rốt cuộc là gì đây? Y tá? Hay là ca sĩ quán bar?” Giọng nói của anh nhàn nhạt.
Cô không có dũng khí ngẩng đầu lên, hai nghề này so sánh quả thực quá khác nhau.
“Tả tiên sinh cảm thấy là cái gì thì chính là cái đó.”Giọng điệu không cao không thấp, lộ vẻ xa cách.
Anh cười khẽ một tiếng, “Nhớ ra tôi họ Tả rồi hả? Tốt lắm.”
Lại là giọng điệu giễu cợt ấy, cô không khỏi oán thầm, tôi vẫn nhớ anh họ Tả, người không nhớ chính là anh đấy!
Lời này tuyệt đối không dám nói ra, chỉ dám nuốt vào trong bụng.
Hai người rơi vào trầm mặc, anh cười khẽ, cầm lấy một quyển sách, ngồi đối diện cô, cô nên làm gì bây giờ? Cứ ngây ngốc ngồi yên như vậy? Cô cực kỳ không thoải mái. Anh quả thật có bản lĩnh này, đủ để bức cô đến phát điên. Năm năm trước chính là như vậy, cô một bên giương nanh múa vuốt, anh một bên vững như bàn thạch không thèm để ý tới cô, chờ đến lúc cô không chịu nổi phải giở trò quấy rối anh mới phản ứng lại.
Nhưng mà hiện tại, dù có cho cô mượn một trăm lá gan cô cũng không dám giở trò như trước nữa.
May là, đúng lúc cô còn chưa phát điên thì anh đã mở miệng nói chuyện lần nữa, “Hạ tiểu thư họ Hạ?”
Nói nhảm…
“Ừ.” Cô tiếp tục xị mặt.
“Không biết họ tên đầy đủ của cô là gì?”
“Hạ Hạ.” Cô bây giờ, đều gọi là Hạ Hạ, Hạ Vãn Lộ của năm năm trước đã chết vào đêm đó, cùng với đứa bé đó, không tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.
“Tên đầy đủ!” Anh vẫn cúi đầu xem sách, giọng nói giống như ra lệnh.
“Hạ Hạ.” Giọng của cô cũng nâng lên.
Anh khẽ gật đầu, tiếp tục lâm vào trầm mặc.
Cô cảm thấy có chút mệt mỏi, mặc dù tửu lượng của cô rất cao, nhưng đó là rượu nha, MN, tiêm được vào cho công chúa nhỏ nhà anh là ông trời đã cho cô mặt mũi lắm rồi.
“Hạ tiểu thư, chúng ta giống như đã từng quen biết…”
___________
*đại ẩn ẩn vu triều, tiểu ẩn ẩn vu thị: câu nói đầy đủ là “đại ẩn ẩn vu triều, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu hoang dã”. Đây là câu thành ngữ của người Hoa, có nghĩa là: nơi lẩn trốn tốt nhất là nơi nguy hiểm nhất, được chia làm ba loại: nơi ẩn giấu sâu nhất là trong triều đình, sau đó là thành thị đông đúc, mà cách đơn giản nhất chính là tìm nơi hoang dã mà ở.
Rạng sáng, Hạ Vãn Lộ bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức, hậu quả của việc uống cạn hết năm bình rượu là đầu đau như búa bổ. Cô cau mày, rất không tình nguyện vươn tay tiếp nhận điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng của Kỷ Tử Ngang, khẩu khí như ra lệnh: “Hạ Hạ, năm phút, rửa mặt xuống lầu, sẽ có người đón cô dưới lầu.”
“Này…” Cô còn chưa tỉnh hẳn, đầu óc nửa tỉnh nửa mê nên chưa kịp hỏi Kỳ Tử Ngang cho người đón cô tới chỗ nào thì bên kia đã cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng tút tút bên tai, cô cố gắng đem hết cảm giác khó chịu trong đầu ném sang một bên, Kỷ Tử Ngang tìm cô gấp như vậy nhất định là có chuyện quan trọng.
Không cần đến năm phút đồng hồ, chri ba phút sau, cô đã bước ra khỏi nhà. Xuống lầu, cô nhìn thấy một chiếc màu đen đang đợi, cô không hiểu gì về các loại xe, nhưng vẫn có cảm giác giống như bị áp bách.
“Là Hạ tiểu thư phải không? Mời lên xe.” Một người tài xế mặc đồng phục màu đen bước xuống hỏi cô.
“Là tôi.” Cô nhắm mắt bước lên xe.
Xe chạy thẳng một đường rất nhanh, sau đó rẽ vào một khu nhà ở sang trọng, dừng lại ở một cái biệt thự.
“Hạ tiểu thư, xin mời!”
Sau khi xuống xe tự động có người tới dẫn đường, dẫn cô tiến vào bên trong tòa biệt thự, biệt thự rộng lớn như vậy nhưng trong đó lại cực kỳ vắng vẻ.
Người dẫn đường dẫn cô lên lầu, đến một căn phòng, giây phút bước vào phòng, Kỷ Tử Ngang mỉm cười như trút được gánh nặng, còn cô lại bắt đầu muốn khóc.
Trên giường là một cô bé đang nằm ngủ, mà người đang ngồi bên mép giường chính là…Tả Thần An.
Thế giới này có thể nhỏ thêm một chút nữa không? Cô bé này là ai? Con gái của anh? Giống anh như vậy…
“Đây là Hạ Hạ, là y tá có kỹ năng tốt nhất chỗ chúng tôi.” Kỷ Tử Ngang giới thiệu.
Đôi mắt trong trẻo của Tả Thần An nhìn cô bước tới, sắc mặt tái đi, trầm mặc vài giây, đứng dậy lui ra, nhẹ nhàng nói một câu: “Cô thử lại lần nữa đi!”
Chữ “nữa” này, nghĩa là đã từng “thử” qua…
Lúc đối mặt với bệnh nhân cô chưa từng khẩn trương như vậy, lúc này tim cũng đập rộn lên.
“Hạ Hạ, tất cả phải dựa vào cô rồi, nếu không bảng hiệu của bệnh viện chúng ta cũng bị dỡ mất.” Kỷ Tử Ngang nói nhỏ vào tai cô.
Cô hít sâu, gật đầu một cái.
Có lẽ là sau mấy lần tiêm vừa nãy, cô bé đã khóc mệt nên ngủ thiếp đi, cô nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô bé, cầm lấy bàn chân nhỏ, vuốt ve tìm kiếm điểm châm xuống. Mũi tiêm thứ nhất đâm xuống, máu tươi rỉ ra, cô thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hơi đau một chút khiến cô gái nhỏ đang ngủ khóc lên: “Cậu…”
“Cậu ở đây, ngoan nào.” Anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô bé.
Thật không ngờ anh lại thương yêu đứa bé này như vậy, anh còn nhớ bọn họ đã từng có một đứa con không? Nếu đứa bé ấy không mất đi, cũng lớn thế này rồi.
Lệ, dâng tràn nơi khóe mắt.
Đứa bé chỉ run nhẹ một cái, sau đó tiếp tục ngủ say.
“Tả tiên sinh, không sao đâu, tôi để Hạ Hạ tạm thời ở lại đây, có bất cứ chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Kỷ Tử Ngang nói.
“Ừ.” Tả Thần An bất động đáp một tiếng.
Cái gì? Muốn cô ở lại? Cùng với Tả Thần An?!
“Bác sĩ Kỷ!” Cô lập tức đứng dậy nói.
“Hạ Hạ, tôi về trước, cô ở lại chăm sóc đứa bé. Tả tiên sinh, tạm biệt.” Kỷ Tử Ngang bắt đầu thu dọn đồ đạc, gấp gáp giống như có việc gấp, không để Hạ Vãn Lộ nói thêm lời nào đã nhanh chóng rời khỏi.
Chương 16: Giống như đã từng quen biết
Kỷ Tử Ngang là bạn thân của Hứa Tiểu Soái, năm năm trước lúc cô suy sụp nhất, Hứa Tiểu Soái không chỉ trợ giúp cô mà còn giới thiệu cô vào làm ý tá hợp đồng ở bệnh viện của Kỷ Tử Ngang. Có câu nói, đại ẩn ẩn vu triều, tiểu ẩn ẩn vu thị*, cô cứ như vậy ẩn mình trong bệnh viện của Kỷ Tử Ngang, đến giờ vẫn chưa có người quen biết phát hiện sự tồn tại của cô.
Thật ra, cô vốn là một y tá chuyên nghiệp, ca hát chỉ là sở thích nghiệp dư mà thôi, hơn nữa cũng liên quan đến người đàn ông đó.
Mặc dù cô là nhờ đi cửa sau mới vào được bệnh viện, nhưng cô lại có đủ kỹ năng để thuyết phục người khác – mũi tiêm cực kỳ chính xác. Bất kể lớn nhỏ, già trẻ, gái trai, dù khó bắt kim tới cỡ nào cô cũng có thể một phát tiêm vào chính xác. Chỉ là, hôm nay cô ngược lại rất bội phục Tả Thần An, biết rõ tối qua cô uống đến năm bình rượu, mặc dù chỉ là bình nhỏ nhưng là năm bình cộng lại cũng không ít, thế mà anh vẫn yên tâm để cô tiêm thuốc cho cô bé này. Hay là, trí nhớ của Tả Tam thiếu không được tốt, quên mất chuyện tối qua rồi nhỉ?
Đáng tiếc, giọng nói ua ám truyền tới từ đỉnh đầu đã chứng minh trí nhớ của Tả Tam thiếu vô cùng tốt.
“Tửu lượng của Hạ tiểu thư thật không tầm thường nhỉ.”
Âm dương quái khí…
Cô nghiêm mặt “ừ” một tiếng, mặt hơi nóng lên, lời này của Tả Thần An rõ ràng có ý châm chọc. Cô thừa nhận…người tối qua còn uống đến thất điên bát đảo sáng nay lại tới tiêm thuốc cho bệnh nhân quả thật có chút không đáng tin.
“Thân phận của Hạ tiểu thư rốt cuộc là gì đây? Y tá? Hay là ca sĩ quán bar?” Giọng nói của anh nhàn nhạt.
Cô không có dũng khí ngẩng đầu lên, hai nghề này so sánh quả thực quá khác nhau.
“Tả tiên sinh cảm thấy là cái gì thì chính là cái đó.”Giọng điệu không cao không thấp, lộ vẻ xa cách.
Anh cười khẽ một tiếng, “Nhớ ra tôi họ Tả rồi hả? Tốt lắm.”
Lại là giọng điệu giễu cợt ấy, cô không khỏi oán thầm, tôi vẫn nhớ anh họ Tả, người không nhớ chính là anh đấy!
Lời này tuyệt đối không dám nói ra, chỉ dám nuốt vào trong bụng.
Hai người rơi vào trầm mặc, anh cười khẽ, cầm lấy một quyển sách, ngồi đối diện cô, cô nên làm gì bây giờ? Cứ ngây ngốc ngồi yên như vậy? Cô cực kỳ không thoải mái. Anh quả thật có bản lĩnh này, đủ để bức cô đến phát điên. Năm năm trước chính là như vậy, cô một bên giương nanh múa vuốt, anh một bên vững như bàn thạch không thèm để ý tới cô, chờ đến lúc cô không chịu nổi phải giở trò quấy rối anh mới phản ứng lại.
Nhưng mà hiện tại, dù có cho cô mượn một trăm lá gan cô cũng không dám giở trò như trước nữa.
May là, đúng lúc cô còn chưa phát điên thì anh đã mở miệng nói chuyện lần nữa, “Hạ tiểu thư họ Hạ?”
Nói nhảm…
“Ừ.” Cô tiếp tục xị mặt.
“Không biết họ tên đầy đủ của cô là gì?”
“Hạ Hạ.” Cô bây giờ, đều gọi là Hạ Hạ, Hạ Vãn Lộ của năm năm trước đã chết vào đêm đó, cùng với đứa bé đó, không tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.
“Tên đầy đủ!” Anh vẫn cúi đầu xem sách, giọng nói giống như ra lệnh.
“Hạ Hạ.” Giọng của cô cũng nâng lên.
Anh khẽ gật đầu, tiếp tục lâm vào trầm mặc.
Cô cảm thấy có chút mệt mỏi, mặc dù tửu lượng của cô rất cao, nhưng đó là rượu nha, MN, tiêm được vào cho công chúa nhỏ nhà anh là ông trời đã cho cô mặt mũi lắm rồi.
“Hạ tiểu thư, chúng ta giống như đã từng quen biết…”
___________
*đại ẩn ẩn vu triều, tiểu ẩn ẩn vu thị: câu nói đầy đủ là “đại ẩn ẩn vu triều, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu hoang dã”. Đây là câu thành ngữ của người Hoa, có nghĩa là: nơi lẩn trốn tốt nhất là nơi nguy hiểm nhất, được chia làm ba loại: nơi ẩn giấu sâu nhất là trong triều đình, sau đó là thành thị đông đúc, mà cách đơn giản nhất chính là tìm nơi hoang dã mà ở.