Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
An: Cái chương này thật đúng là làm khó nhau mà =.= An thật sự muốn ngất luôn, trời ạ mấy cái thuật ngữ chuyên ngành, quá kinh khủng, đoạn đầu thì rơi nước mắt cái chuyện cũ của chị Đinh, đoạn sau thì đến là bó cánh toàn tập với anh Cẩn.
Trên máy tính Trịnh Đinh Đinh có một file ảnh tên “C”, bên trong có mấy tấm hình của Trần Tuần, trong đó có một bức Trần Tuần mặc bộ quần áo xung phong màu vàng sáng, đứng ở đỉnh núi Tuyết Sơn, một tay cầm gậy leo núi, một tay cầm một đóa hoa màu tím, hướng về phía ống kính mỉm cười. Tấm hình này anh ta chụp rất đẹp, cười đến tươi chẳng khác gì ánh mặt trời sau cơn mưa, vẻ mặt mang theo một chút kiêu ngạo, khung cảnh trong hình khoáng đạt, cao trong, tựa như con người anh ta.
Sau đó, Trịnh Đinh Đinh hỏi Trần Tuần là hoa trong tay anh ta cầm là hoa gì, trông đẹp thế, Trần Tuần nói đó là hoa Đỗ Quyên nở trên núi.
Từ đó, Đỗ Quyên trở thành loài hoa mà Trịnh Đinh Đinh thích nhất.
Thích một người, sẽ giống tất cả những thứ liên quan tới anh ấy.
Thời gian ba năm Trần Tuần yêu Ôn Tử Hinh, Trịnh Đinh Đinh hoàn toàn là không liên quan, cô không có tham dự, ảnh hưởng quá nhiều tới cuộc sống của Trần Tuần, nhiều nhất chỉ là thỉnh thoảng vểnh tai nghe lỏm được tin tức của anh ta, cho đến mãi về sau này tình cảm của cô với Trần Tuần chuyển dần sang phai nhạt, có lúc ở trong vườn trường nhìn thấy Trần Tuần với Ôn Tử Hinh tay trong tay, vai sánh vai bước đi, cô cũng có thể hào phóng chào hỏi.
Đêm trước ngày tốt nghiệp Trịnh Đinh Đinh biết được tin Trần Tuần và Ôn Tử Hinh chia tay, nghe nói là sự nghiệp mà Trần Tuần xây dựng môt năm nay, không có chút nào khởi sắc, còn nợ tiền bạn bè xung quanh, điều này khiến cho mẹ của Ôn Tử Hinh cực kỳ ghét, có người chính tai nghe ở một quán rượu gần trường học, vẻ mặt không vui của mẹ Ôn ngồi đối diện với Trần Tuần, nặng nề đặt đũa xuống: “Trần Tuần cậu sau khi tốt nghiệp tại sao không tìm một công việc nghiêm chỉnh? Người trẻ tuổi cũng phải làm việc đến nơi đến chốn, đừng theo đuổi ước mơ viển vông, gây dựng sự nghiệp thì quan trọng phải có năng lực và thời vận, cậu cho rằng tùy tiện như chó mèo có thể thành công sao? Nói to không bằng nói thật, bác không nhìn thấy được tương lai trên người cháu.”
Ôn Tử Hinh có một gia đình cường thế, mẹ là người thực tế, vui mừng nhất chính là nghe được con rể tương lai kiên định cam kết, ví dụ như “Cháu sẽ đến Bắc Kinh* mua phòng cho cô ấy”, “Cháu sẽ đảm bảo cuộc sống sung túc sau này cho cô ấy” vân vân, lúc bấy giờ Trần Tuần không có khả năng làm được những điều ấy, khiến cho mẹ Ôn trong lòng ghét bỏ.
Bởi vì mẹ Ôn phản đối, Trần Tuần và Ôn Tử Hinh chia tay, năm đó Ôn Tử Hinh đi thành phố N học cao học, hai người mỗi người đi một ngả.
Trịnh Đinh Đinh ở bên cạnh Trần Tuần khoảng thời gian anh ta xây dựng sự nghiệp ngày càng gắn bó hơn, cô chú ý những tin tức liên quan tới anh ta, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với anh ta qua QQ, dần dần, cùng đi ăn khuya, đi hát Karaoke, chơi bóng, leo núi, dần dần trở thành bạn tốt, cô mới phát hiện ra, mình vẫn còn thích Trần Tuần, vẫn thủy chung tới tận cuối cùng, không thay đổi.
Bọn họ là như thế, thường xuyên nói chuyện phiếm đến khuya, nick trên QQ của anh ta là “Thuyền cạn chạy chầm chậm”, của cô là “Nước chảy đinh đinh”, cách một cái màn hình, không trở ngại đến việc cô xâm nhập tìm hiểu rõ anh ta, anh ta thích bida, bóng bàn, trượt tuyết, leo núi, anh ta thích mặc áo sơ mi vải sợi đay, bình thường hay mặc áo màu xám tro kẻ sọc, anh ta thích các bộ phim của đạo diễn Đại Vệ, Fincher, anh ta thích nghe nhạc jazz, thường xuyên đến phòng cà phê đường Uyên Thủy đàm luận, anh ta thích đánh một quả trứng gà vào nồi cháo…..
“Vì thế em cũng xem bộ phim Mộng công hán (Dreamworks)?”
“Em không thể xem sao?”
Trịnh Đinh Đinh phát hiện ra tất tần tật mọi chuyện về Trần Tuần, anh ta không chỉ là có cái danh hão, tuy không thể trở thành học trưởng Trần, anh ta cũng có thể coi là một thanh niên bình thường, sức quyến rũ chẳng khác nào những người đàn ông khác. (An: omeoi, đoạn này An mãi mới ngộ ra, đúng là chơi khó nhau mà, thà chị tgia nói xừ là: anh ta không phải chỉ có danh hão, tuy anh ta không phải siêu cấp đẹp trai nhưng cũng đủ sức làm mê đảo tất cả các bà các cô gặp ngoài đường cho xong =.=)
Lúc Trần Tuần vừa thành lập công ty cổ phần điện tử “Duyệt Hoạt”, Trịnh Đinh Đinh lấy danh nghĩa muốn làm cổ đông cho anh ta sáu vạn, chuyện này khiến Trần Tuần vô cùng cảm động, tình cảm dành cho Trịnh Đinh Đinh cũng dần thay đổi.
Trịnh Đinh Đinh coi anh ta là người như thế nào? Anh ta cũng từng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, bạn học, em gái, bạn bè, cô gái theo đuổi? Anh ta mơ hồ hiểu được tình cảm Trịnh Đinh Đinh dành cho mình, cũng nghi ngờ tình cảm của mình đối với Trịnh Đinh Đinh, nhưng anh ta không xác định được đáp án, hoặc nói là anh ta vô tâm, không nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Trịnh Đinh Đinh.
Trịnh Đinh Đinh cũng không có cố chấp đến hỏi đáp án của Trần Tuần, hai người liền để tự nhiên qua lại như vậy.
Không có áp lực từ phía Ôn Tử Hinh, sự nghiệp của Trần Tuần ngược lại bắt đầu thuận buồm xuôi gió, anh ta và mười năm bạn học xây dựng công ty “Duyệt Hoạt” bắt đầu bằng công việc buôn bán trang phục phái nữ, mỹ phẩm, đồ trang sức, đồ dùng quan trọng thường ngày, tiền đồ rất lớn, lượng tiêu thụ tăng lên, lợi nhuận sau gần một năm rưỡi, tập đoàn bán đồ dùng hằng ngày Phương Q lớn nhất thành phố H đầu tư 2000 vạn mua “Duyệt Hoạt”, cam kết tiền lương của Trần Tuần đảm nhiệm chức CEO hàng năm là tám mươi vạn, chiếm 45% cổ phần, chia lợi tức cho Phương Q sau, tạm thời Trần Tuần giữ chức vụ cao nhất chia lợi nhuận, ba quý ngạch tiêu thụ tăng vọt 3000 vạn, gây chấn động trong giới.
Lợi nhuận ba năm sau của “Duyệt Hoạt”, thành công phát hành cổ phiếu, trị giá 20 triệu đô, cả công ty đều hân hoan, chỉ có Trần Tuần là bình tĩnh lạnh lùng, anh ta mỉm cười bày tỏ: “Tôi không phải là kẻ trở thành tỉ phú sau một đêm, có ngày hôm nay, tôi lúc mười chín tuổi đã bắt đầu chuẩn bị.”
Từ lúc đó, anh ta đã trở thành một người đàn ông kim cương.
Ngay đêm đó, Trần Tuần và Trịnh Đinh Đinh leo lên đỉnh núi Yên Lang, hai người uống bia ăn cánh gà gói giấy bạc nướng, chuyện trò vui vẻ, cuối cùng người được mệnh danh ngàn chén không say Trần Tuần lại say mất, anh ta tựa vào bả vai Trịnh Đinh Đinh, nửa cười nửa nghiêm túc: “Nói thật nhé, có phải trước kia em cũng xem thường anh hay không?”
“Không có.” Trịnh Đinh Đinh nghiêm túc nói.
Trần Tuần nghiêng đầu cười, nhìn Trịnh Đinh Đinh: “Anh chưa gặp một cô gái như em bao giờ.”
“Như thế nào?”
“Rất khó hình dung, tóm lại rất đặc biệt.” Anh ta xòe bàn tay ra chậm rãi áp vào mặt Trịnh Đinh Đinh, da thịt mịn màng của cô khiến anh ta lưu luyến hồi lâu, tròng mắt đen hơi nheo lại, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn em đã luôn bên cạnh anh.”
Trần Tuần lại uống một lon bia, cả người ngã ở trên cỏ, mu bàn tay đưa lên, nhìn bầu trời, khẽ lẩm bẩm: “Có lú, anh không biết tột cùng mình muốn cái gì, bước tiếp theo nên đi như thế nào, huy hoàng cùng vinh dự bây giờ có thể kéo dài bao lâu.”
Anh ta nhắm mắt lại, ngủ rồi, Trịnh Đinh Đinh ngồi đó nghe rõ ràng những lời anh ta nói khi say, xoay người, tròng mắt nhìn anh ta.
Anh ta đã ngáy thành tiếng, đêm ấy gió lạnh như đan vào cùng một chỗ, Trịnh Đinh Đinh đem áo khoác đắp lên, không tiếng động cười vui vẻ.
Buổi tối ở đỉnh núi hôm đó, cả đời này cũng khó mà quên được, nếu như bạn thầm mến một người rất lâu rồi, bạn nhất định sẽ hiểu được loại cảm giác đó.
Không muốn dò hỏi, không muốn tìm hiểu, không muốn tác động vào, không muốn thức tỉnh trái tim của người trong lòng, chờ anh ấy tự nguyện tìm thấy.
----
Trịnh Đinh Đinh ở trước màn hình máy tính ngủ thiếp đi, thời điểm mở mắt đã là rạng sáng, cô lau nước miếng ở khóe miệng, dụi dụi con mắt.
Trên màn hình vẫn là hình của Trần Tuần, Trịnh Đinh Đinh ấn chuột phải chọn nút xóa.
Sau một tuần, Ninh Vi Cẩn bề bộn nhiều việc, không có thời gian hẹn hò cùng Trịnh Đinh Đinh.
Thứ bảy, Túc Minh Quyên vác túi to túi nhỏ tới chỗ Trịnh Đinh Đinh, sau khi để đồ, đặt mông xuống thở phì phò nói: “Mẹ sẽ không đi đâu nữa, mẹ muốn cùng ba con đình công, tại đây!”
Trịnh Đinh Đinh bình tĩnh bóc quýt, bày tỏ thái độ mới có như thế mà đã nhụt chí rồi.
Túc Minh Quyên thao thao bất tuyệt vừa kể nguyên nhân gây gổ với Trịnh Văn Phó, bà ở tiệm trang sức thấy một cái lắc tay đặc biệt đẹp mắt, Trịnh Văn Phó không chịu bỏ tiền, nguyên nhân là ông ấy cảm thấy cái lắc tay này rất xấu.
Trịnh Đinh Đinh lau miệng một cái, lột ra hai múi quýt, nghĩ thầm quả nhiên không phải chuyện gì mới lạ, lần trước Túc Minh Quyên chạy tới đây bởi vì Trịnh Văn Phó quên không mua quà sinh nhật cho bà, lần trước nữa Túc Minh Quyên về nhà bà ngoại bởi vì bà hỏi Trịnh Văn Phó có yêu bà hay không, Trịnh Văn Phó có chút do dự, lần trước trước đó nữa Túc Minh Quyên rời nhà trốn đi bởi vì bà hỏi Trịn Văn Phó mình có phải là tâm can bảo bối trong lòng ông không, Trịnh Văn Phó ngoảnh mặt làm ngơ.
“Ba con ông ấy không thương mẹ.” Túc Minh Quyên khóc lóc kể lể xong, sau đó lấ khăn giấy lau khô khóe mắt, lần thứ một trăm tổng kết nói.
Trịnh Đinh Đinh rất bình tĩnh đẩy ra một đống vỏ quýt, ngáp một cái, mở sổ tay bên cạnh ra.
“Đinh Đinh, con có đang nghe mẹ nói không đấy?” Túc Minh Quyên hồ nghi, “Sao một chút để tâm cũng không cso?”
Trịnh Đinh Đinh bỏ cuốn sổ tay ra, thỏa hiệp: “Con bây giờ lập tức gọi điện cho Trịnh Văn Phó, để cho ba tới đón mẹ.”
“Mẹ không muốn về nhà! Trịnh Văn Phó đối với mẹ như thế, mẹ ít nhất cũng phải ở đây môt tuần, để cho ông ấy hiểu ông ấy đã làm sai nghiêm trọng thế nào!”
Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì tùy mẹ.”
Túc Minh Quyên tức giận ngồi trên ghế salon trợn mắt nhìn con gái một cái.
Một giờ hai mươi phút sau, Trịnh Văn Phó tới cửa dỗ dành vợ, một lòng bày ra cái lắc tay trước mặt vợ, tự mình giúp bà đeo lên, thái độ nhún nhường thành khẩn nói xin lỗi, Túc Minh Quyên nín khóc cười một tiếng.
Nhưng mười lăm phút sau, hai người lại rùm beng.
“Trịnh Văn Phó! Ông rốt cuộc có yêu tôi hay không?”
“Không phải mỗi ngày tôi đều trả lời bà rồi sao? Bà thế nào vẫn còn hỏi vấn đề này.”
“Đừng có đánh trống lảng, ông rốt cuộc có yêu tôi hay không.”
“Yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu.”
“Hồ đồ, mồm miệng còn không rõ đang nói cái gì đó? Đừng cố làm ra vẻ nữa đi, nghiêm túc lại cho tôi.”
“Tôi yêu!” Trịnh Văn Phó trợn mắt nhìn Túc Minh Quyên một cái, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói vang thấu trần nhà, “Tôi yêu bà chết mất!”
“Ông hung hãn cái gì!” Túc Minh Quyên bước đến, cầm lấy cổ cáo Trịnh Văn Phó, vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn, “Tôi hỏi ông lần nữa, tôi có phải là tiểu bảo bối trong tim ông không?”
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, Trịnh Đinh Đinh cầm ống nghe điện thoại lên, đến cửa nghe điện thoại.
Lại là Ninh Vi Cẩn.
Tiết mục ân ái kết thúc, Túc Minh Quyên trố mắt nhìn, còn Trịnh Văn Phó thì có vẻ mặt nghi ngờ.
“Anh đem cho em ít đồ ăn.” Trong tay Ninh Vi Cẩn xách theo một cái túi.
Trịnh Đinh Đinh nhanh chóng để anh đi vào, nhìn về phía ba mẹ giới thiệu anh: “Ba mẹ, anh ấy là Ninh Vi Cẩn, là bạn con.”
Ninh Vi Cẩn lễ phép chào hai vị Nhị lão.
Trịnh Văn Phó mỉm cười: “Mau ngồi xuống đây, Đinh Đinh con đi pha trà đi.”
Trịnh Đinh Đinh đến phòng bếp pha trà, lúc Ninh Vi Cẩn ngồi xuống, Túc Minh Quyên cười nói: “Cậu có phải à bác sĩ Ninh phẫu thuật cho Đinh Đinh, lần trước đã gặp ở phòng ăn Elizabeth, cháu còn nhớ bác không?”
“Nhớ ạ.” Ninh Vi Cẩn nhẹ nhàng gật đầu.
“Cậu bây giờ đang cùng Đinh Đinh tìm hiểu sau, cuối tuần cũng đến từ từ tiến thêm một bước rồi sao.” Túc Minh Quyên cười không khác gì kẻ trộm.
“Có biết dùng thành ngữ không vậy?” Trịnh Văn Phó ho nhẹ, “Tiến thêm từng bước để chỉ những thứ ví như trình độ học vấn từ cạn tới sâu, tiến hành theo chất lượng, trình độ đạt tới cao hơn.” Ngay sau đó nhìn Ninh Vi Cẩn hòa ái nói, “Thì ra là bác sĩ của Đinh Đinh, ta đã nghe Minh Quyên nhắc tới cậu, hôm nay có thể gặp được cậu thật là vui.”
“Bác trai bác gái khách khí rồi.” Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt nói.
“Cậu bây giờ cùng Đinh Đinh có phải ..... Quan hệ thế nào?” Túc Minh Quyên không nhịn được hỏi.
“Cháu cùng Đinh Đinh, đang trong giai đoạn tìm hiểu.” Ninh Vi Cẩn giải thích ngắn gọn, nói rõ trọng điểm.
Túc Minh Quyên cùng Trịnh Văn Phó ngẩn ra, ngay sau đó liếc nhìn nhau, vẻ mặt hết sức mừng rỡ.
Đến khi Trịnh Đinh Đinh bưng nước trà ra ngoài, nghe được Trịnh Văn Phó đang nói bóng nói gió, hỏi người trong nhà Ninh Vi Cẩn làm nghề gì.
Trịnh Đinh Đinh vội vàng nói: “Ninh Vi Cẩn, anh uống trà trước đi.”
Ninh Vi Cẩn nhận lấy trà, liếc mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh, Trịnh Đinh Đinh cảm thấy trong lòng có chút khó nói.
Túc Minh Quyên nhìn hai người phối hợp ăn ý, không nhịn được lại hỏi: “Bác sĩ Ninh, vậy cậu cảm thấy Đinh Đinh nhà chúng tôi thế nào, có hợp ý cậu không?”
Trịnh Đinh Đinh im lặng.
Ninh Vi Cẩn trầm ngâm một lát sau đó nói: “Đinh Đinh rất hợp ý cháu.”
“Có thật không?” Túc Minh Quyên vui vẻ đến mức muốn nhảy lên, “Vậy cháu nguyện ý cưới con bé?”
“Mẹ, con sẽ gọt cho mẹ một quả tá, mẹ xem dáng vẻ của mẹ như muốn đứng lên ăn táo vậy.” Trịnh Đinh Đinh cầm dao gọt trái cây lên.
Túc Minh Quyên im bặt.
“Mặc dù chúng cháu còn chưa đến mức nói chuyện cưới xin, nhưng nếu như chung sống thuận lợi, cùng nhau nhất trí, dĩ nhiên là hướng tới mục tiêu đó.”
Trịnh Đinh Đinh sửng sốt.
Trịnh Văn Phó cười: “Bác sĩ Ninh rất nghiêm túc, nói chuyện cũng rất thành khẩn, ta rất thích cậu.”
“Cám ơn bác đã yêu thích.” Ninh Vi Cẩn hờ hững, vẻ mặt không thay đổi.
Trịnh Đinh Đinh: “......”
Ninh Vi Cẩn ngồi trong phòng khách, tiếp nhận ánh mắt soi mói cùng tra khảo của hai vị phụ huynh, một lúc lâu, cổ Trịnh Đinh Đinh đã thấy đau, Ninh Vi Cẩn vẫn trả lời trôi chảy như cũ:
“Lumpe là chỉ kỹ thuật cắt bỏ khối u, là một kỹ thuật việc cắt bỏ một bộ phận ở tuyến vú, cụ thể là chỉ tính chất khu bị cắt bỏ hoặc tổ chức cắt bỏ hoàn toàn nhũ hoa đồng thời giải phẫu lấy ra bạch hạch.” (An: omeoi, An đi chết đây, bạn nào học y tra giúp An từ lumpe này với, An là An bó tay luôn!)
“Vậy sao?” Trịnh Văn Phó đẩy mắt kính lên, “Có thể nói cặn kẽ hơn một chút không?”
Trịnh Đinh Đinh nói chen vào: “Ba, ba lúc nào đã cảm thấy hứng thú với ý học rồi?”
“Dù sao cũng là bác sĩ Ninh chuyên môn giỏi, cậu ấy đường đường là một giáo sư, kiến thức uyên bác, chỉ dạy những kiến thức thông dụng cho chúng ta, chúng ta cũng được lợi không nhỏ.” Trịnh Văn Phó nói.
Ninh Vi Cẩn nói tiếng cảm ơn, tiếp tục giảng giải các triệu chứng bệnh tật lẫn kiến thức giải phẫu cho ba Trịnh.
Túc Minh Quyên nhân cơ hội trừng mắt với Trịnh Đinh Đinh, Trịnh Đinh Đinh nhìn sang, cô giơ ngón tay cái lên.
Hôm nay, Trịnh Đinh Đinh đưa Ninh Vi Cẩn xuống lầu, nói tiếng xin lỗi.
“Tại sao xin lỗi?” Ninh Vi Cẩn hỏi ngược lại.
“Ba em ông ấy.....Nói quá nhiều, nói chuyện với ông ấy, có phải anh mệt chết đi không?”
Ninh Vi Cẩn nói: “Không đâu, bác ấy rất khiêm tốn, cũng là người rất hiếu học, nói chuyện với bác ấy rất dễ.”
“... ......”
Đi xuống lầu, Ninh Vi Cẩn móc chìa khóa xe, xoay người: “Anh cứ tưởng trong nhà chỉ có một mình em, muốn cùng em ăn cơm tối, nếu hôm nay không có thời gian, đổi thành cuối tuần sau. Để dành thời gian cuối tuần cho anh.”
“Vâng, được ạ.”
“Anh về đây.” Ninh Vi Cẩn đột nhiên buôn tay, giọng nói trầm thấp không ngắt quãng, “Chúng ta năm ngày rồi không gặp nhau. Năm ngày này, em không gửi tin nhắn cũng không gọi điện thoại cho anh.”
“Bởi vì anh bận rộn nhiều việc, em sợ làm phiền anh.” Trịnh Đinh Đinh nói, thầm nghĩ anh cũng có liên lạc cho em đâu.
“Anh đúng là bận rộn nhiều việc, nhưng thời gian nói chuyện với em vẫn có, em sợ cái gì?” Giọng nói Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt.
Nói xong anh lên xe, đóng cửa kính lại, chậm rãi lái xe ra ngoài.
Trịnh Đinh Đinh đứng tại chỗ, suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh.
À, chắc là anh ấy muốn cô chủ động liên lạc với anh ấy đi.
Trên máy tính Trịnh Đinh Đinh có một file ảnh tên “C”, bên trong có mấy tấm hình của Trần Tuần, trong đó có một bức Trần Tuần mặc bộ quần áo xung phong màu vàng sáng, đứng ở đỉnh núi Tuyết Sơn, một tay cầm gậy leo núi, một tay cầm một đóa hoa màu tím, hướng về phía ống kính mỉm cười. Tấm hình này anh ta chụp rất đẹp, cười đến tươi chẳng khác gì ánh mặt trời sau cơn mưa, vẻ mặt mang theo một chút kiêu ngạo, khung cảnh trong hình khoáng đạt, cao trong, tựa như con người anh ta.
Sau đó, Trịnh Đinh Đinh hỏi Trần Tuần là hoa trong tay anh ta cầm là hoa gì, trông đẹp thế, Trần Tuần nói đó là hoa Đỗ Quyên nở trên núi.
Từ đó, Đỗ Quyên trở thành loài hoa mà Trịnh Đinh Đinh thích nhất.
Thích một người, sẽ giống tất cả những thứ liên quan tới anh ấy.
Thời gian ba năm Trần Tuần yêu Ôn Tử Hinh, Trịnh Đinh Đinh hoàn toàn là không liên quan, cô không có tham dự, ảnh hưởng quá nhiều tới cuộc sống của Trần Tuần, nhiều nhất chỉ là thỉnh thoảng vểnh tai nghe lỏm được tin tức của anh ta, cho đến mãi về sau này tình cảm của cô với Trần Tuần chuyển dần sang phai nhạt, có lúc ở trong vườn trường nhìn thấy Trần Tuần với Ôn Tử Hinh tay trong tay, vai sánh vai bước đi, cô cũng có thể hào phóng chào hỏi.
Đêm trước ngày tốt nghiệp Trịnh Đinh Đinh biết được tin Trần Tuần và Ôn Tử Hinh chia tay, nghe nói là sự nghiệp mà Trần Tuần xây dựng môt năm nay, không có chút nào khởi sắc, còn nợ tiền bạn bè xung quanh, điều này khiến cho mẹ của Ôn Tử Hinh cực kỳ ghét, có người chính tai nghe ở một quán rượu gần trường học, vẻ mặt không vui của mẹ Ôn ngồi đối diện với Trần Tuần, nặng nề đặt đũa xuống: “Trần Tuần cậu sau khi tốt nghiệp tại sao không tìm một công việc nghiêm chỉnh? Người trẻ tuổi cũng phải làm việc đến nơi đến chốn, đừng theo đuổi ước mơ viển vông, gây dựng sự nghiệp thì quan trọng phải có năng lực và thời vận, cậu cho rằng tùy tiện như chó mèo có thể thành công sao? Nói to không bằng nói thật, bác không nhìn thấy được tương lai trên người cháu.”
Ôn Tử Hinh có một gia đình cường thế, mẹ là người thực tế, vui mừng nhất chính là nghe được con rể tương lai kiên định cam kết, ví dụ như “Cháu sẽ đến Bắc Kinh* mua phòng cho cô ấy”, “Cháu sẽ đảm bảo cuộc sống sung túc sau này cho cô ấy” vân vân, lúc bấy giờ Trần Tuần không có khả năng làm được những điều ấy, khiến cho mẹ Ôn trong lòng ghét bỏ.
Bởi vì mẹ Ôn phản đối, Trần Tuần và Ôn Tử Hinh chia tay, năm đó Ôn Tử Hinh đi thành phố N học cao học, hai người mỗi người đi một ngả.
Trịnh Đinh Đinh ở bên cạnh Trần Tuần khoảng thời gian anh ta xây dựng sự nghiệp ngày càng gắn bó hơn, cô chú ý những tin tức liên quan tới anh ta, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với anh ta qua QQ, dần dần, cùng đi ăn khuya, đi hát Karaoke, chơi bóng, leo núi, dần dần trở thành bạn tốt, cô mới phát hiện ra, mình vẫn còn thích Trần Tuần, vẫn thủy chung tới tận cuối cùng, không thay đổi.
Bọn họ là như thế, thường xuyên nói chuyện phiếm đến khuya, nick trên QQ của anh ta là “Thuyền cạn chạy chầm chậm”, của cô là “Nước chảy đinh đinh”, cách một cái màn hình, không trở ngại đến việc cô xâm nhập tìm hiểu rõ anh ta, anh ta thích bida, bóng bàn, trượt tuyết, leo núi, anh ta thích mặc áo sơ mi vải sợi đay, bình thường hay mặc áo màu xám tro kẻ sọc, anh ta thích các bộ phim của đạo diễn Đại Vệ, Fincher, anh ta thích nghe nhạc jazz, thường xuyên đến phòng cà phê đường Uyên Thủy đàm luận, anh ta thích đánh một quả trứng gà vào nồi cháo…..
“Vì thế em cũng xem bộ phim Mộng công hán (Dreamworks)?”
“Em không thể xem sao?”
Trịnh Đinh Đinh phát hiện ra tất tần tật mọi chuyện về Trần Tuần, anh ta không chỉ là có cái danh hão, tuy không thể trở thành học trưởng Trần, anh ta cũng có thể coi là một thanh niên bình thường, sức quyến rũ chẳng khác nào những người đàn ông khác. (An: omeoi, đoạn này An mãi mới ngộ ra, đúng là chơi khó nhau mà, thà chị tgia nói xừ là: anh ta không phải chỉ có danh hão, tuy anh ta không phải siêu cấp đẹp trai nhưng cũng đủ sức làm mê đảo tất cả các bà các cô gặp ngoài đường cho xong =.=)
Lúc Trần Tuần vừa thành lập công ty cổ phần điện tử “Duyệt Hoạt”, Trịnh Đinh Đinh lấy danh nghĩa muốn làm cổ đông cho anh ta sáu vạn, chuyện này khiến Trần Tuần vô cùng cảm động, tình cảm dành cho Trịnh Đinh Đinh cũng dần thay đổi.
Trịnh Đinh Đinh coi anh ta là người như thế nào? Anh ta cũng từng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, bạn học, em gái, bạn bè, cô gái theo đuổi? Anh ta mơ hồ hiểu được tình cảm Trịnh Đinh Đinh dành cho mình, cũng nghi ngờ tình cảm của mình đối với Trịnh Đinh Đinh, nhưng anh ta không xác định được đáp án, hoặc nói là anh ta vô tâm, không nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Trịnh Đinh Đinh.
Trịnh Đinh Đinh cũng không có cố chấp đến hỏi đáp án của Trần Tuần, hai người liền để tự nhiên qua lại như vậy.
Không có áp lực từ phía Ôn Tử Hinh, sự nghiệp của Trần Tuần ngược lại bắt đầu thuận buồm xuôi gió, anh ta và mười năm bạn học xây dựng công ty “Duyệt Hoạt” bắt đầu bằng công việc buôn bán trang phục phái nữ, mỹ phẩm, đồ trang sức, đồ dùng quan trọng thường ngày, tiền đồ rất lớn, lượng tiêu thụ tăng lên, lợi nhuận sau gần một năm rưỡi, tập đoàn bán đồ dùng hằng ngày Phương Q lớn nhất thành phố H đầu tư 2000 vạn mua “Duyệt Hoạt”, cam kết tiền lương của Trần Tuần đảm nhiệm chức CEO hàng năm là tám mươi vạn, chiếm 45% cổ phần, chia lợi tức cho Phương Q sau, tạm thời Trần Tuần giữ chức vụ cao nhất chia lợi nhuận, ba quý ngạch tiêu thụ tăng vọt 3000 vạn, gây chấn động trong giới.
Lợi nhuận ba năm sau của “Duyệt Hoạt”, thành công phát hành cổ phiếu, trị giá 20 triệu đô, cả công ty đều hân hoan, chỉ có Trần Tuần là bình tĩnh lạnh lùng, anh ta mỉm cười bày tỏ: “Tôi không phải là kẻ trở thành tỉ phú sau một đêm, có ngày hôm nay, tôi lúc mười chín tuổi đã bắt đầu chuẩn bị.”
Từ lúc đó, anh ta đã trở thành một người đàn ông kim cương.
Ngay đêm đó, Trần Tuần và Trịnh Đinh Đinh leo lên đỉnh núi Yên Lang, hai người uống bia ăn cánh gà gói giấy bạc nướng, chuyện trò vui vẻ, cuối cùng người được mệnh danh ngàn chén không say Trần Tuần lại say mất, anh ta tựa vào bả vai Trịnh Đinh Đinh, nửa cười nửa nghiêm túc: “Nói thật nhé, có phải trước kia em cũng xem thường anh hay không?”
“Không có.” Trịnh Đinh Đinh nghiêm túc nói.
Trần Tuần nghiêng đầu cười, nhìn Trịnh Đinh Đinh: “Anh chưa gặp một cô gái như em bao giờ.”
“Như thế nào?”
“Rất khó hình dung, tóm lại rất đặc biệt.” Anh ta xòe bàn tay ra chậm rãi áp vào mặt Trịnh Đinh Đinh, da thịt mịn màng của cô khiến anh ta lưu luyến hồi lâu, tròng mắt đen hơi nheo lại, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn em đã luôn bên cạnh anh.”
Trần Tuần lại uống một lon bia, cả người ngã ở trên cỏ, mu bàn tay đưa lên, nhìn bầu trời, khẽ lẩm bẩm: “Có lú, anh không biết tột cùng mình muốn cái gì, bước tiếp theo nên đi như thế nào, huy hoàng cùng vinh dự bây giờ có thể kéo dài bao lâu.”
Anh ta nhắm mắt lại, ngủ rồi, Trịnh Đinh Đinh ngồi đó nghe rõ ràng những lời anh ta nói khi say, xoay người, tròng mắt nhìn anh ta.
Anh ta đã ngáy thành tiếng, đêm ấy gió lạnh như đan vào cùng một chỗ, Trịnh Đinh Đinh đem áo khoác đắp lên, không tiếng động cười vui vẻ.
Buổi tối ở đỉnh núi hôm đó, cả đời này cũng khó mà quên được, nếu như bạn thầm mến một người rất lâu rồi, bạn nhất định sẽ hiểu được loại cảm giác đó.
Không muốn dò hỏi, không muốn tìm hiểu, không muốn tác động vào, không muốn thức tỉnh trái tim của người trong lòng, chờ anh ấy tự nguyện tìm thấy.
----
Trịnh Đinh Đinh ở trước màn hình máy tính ngủ thiếp đi, thời điểm mở mắt đã là rạng sáng, cô lau nước miếng ở khóe miệng, dụi dụi con mắt.
Trên màn hình vẫn là hình của Trần Tuần, Trịnh Đinh Đinh ấn chuột phải chọn nút xóa.
Sau một tuần, Ninh Vi Cẩn bề bộn nhiều việc, không có thời gian hẹn hò cùng Trịnh Đinh Đinh.
Thứ bảy, Túc Minh Quyên vác túi to túi nhỏ tới chỗ Trịnh Đinh Đinh, sau khi để đồ, đặt mông xuống thở phì phò nói: “Mẹ sẽ không đi đâu nữa, mẹ muốn cùng ba con đình công, tại đây!”
Trịnh Đinh Đinh bình tĩnh bóc quýt, bày tỏ thái độ mới có như thế mà đã nhụt chí rồi.
Túc Minh Quyên thao thao bất tuyệt vừa kể nguyên nhân gây gổ với Trịnh Văn Phó, bà ở tiệm trang sức thấy một cái lắc tay đặc biệt đẹp mắt, Trịnh Văn Phó không chịu bỏ tiền, nguyên nhân là ông ấy cảm thấy cái lắc tay này rất xấu.
Trịnh Đinh Đinh lau miệng một cái, lột ra hai múi quýt, nghĩ thầm quả nhiên không phải chuyện gì mới lạ, lần trước Túc Minh Quyên chạy tới đây bởi vì Trịnh Văn Phó quên không mua quà sinh nhật cho bà, lần trước nữa Túc Minh Quyên về nhà bà ngoại bởi vì bà hỏi Trịnh Văn Phó có yêu bà hay không, Trịnh Văn Phó có chút do dự, lần trước trước đó nữa Túc Minh Quyên rời nhà trốn đi bởi vì bà hỏi Trịn Văn Phó mình có phải là tâm can bảo bối trong lòng ông không, Trịnh Văn Phó ngoảnh mặt làm ngơ.
“Ba con ông ấy không thương mẹ.” Túc Minh Quyên khóc lóc kể lể xong, sau đó lấ khăn giấy lau khô khóe mắt, lần thứ một trăm tổng kết nói.
Trịnh Đinh Đinh rất bình tĩnh đẩy ra một đống vỏ quýt, ngáp một cái, mở sổ tay bên cạnh ra.
“Đinh Đinh, con có đang nghe mẹ nói không đấy?” Túc Minh Quyên hồ nghi, “Sao một chút để tâm cũng không cso?”
Trịnh Đinh Đinh bỏ cuốn sổ tay ra, thỏa hiệp: “Con bây giờ lập tức gọi điện cho Trịnh Văn Phó, để cho ba tới đón mẹ.”
“Mẹ không muốn về nhà! Trịnh Văn Phó đối với mẹ như thế, mẹ ít nhất cũng phải ở đây môt tuần, để cho ông ấy hiểu ông ấy đã làm sai nghiêm trọng thế nào!”
Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì tùy mẹ.”
Túc Minh Quyên tức giận ngồi trên ghế salon trợn mắt nhìn con gái một cái.
Một giờ hai mươi phút sau, Trịnh Văn Phó tới cửa dỗ dành vợ, một lòng bày ra cái lắc tay trước mặt vợ, tự mình giúp bà đeo lên, thái độ nhún nhường thành khẩn nói xin lỗi, Túc Minh Quyên nín khóc cười một tiếng.
Nhưng mười lăm phút sau, hai người lại rùm beng.
“Trịnh Văn Phó! Ông rốt cuộc có yêu tôi hay không?”
“Không phải mỗi ngày tôi đều trả lời bà rồi sao? Bà thế nào vẫn còn hỏi vấn đề này.”
“Đừng có đánh trống lảng, ông rốt cuộc có yêu tôi hay không.”
“Yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu.”
“Hồ đồ, mồm miệng còn không rõ đang nói cái gì đó? Đừng cố làm ra vẻ nữa đi, nghiêm túc lại cho tôi.”
“Tôi yêu!” Trịnh Văn Phó trợn mắt nhìn Túc Minh Quyên một cái, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói vang thấu trần nhà, “Tôi yêu bà chết mất!”
“Ông hung hãn cái gì!” Túc Minh Quyên bước đến, cầm lấy cổ cáo Trịnh Văn Phó, vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn, “Tôi hỏi ông lần nữa, tôi có phải là tiểu bảo bối trong tim ông không?”
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, Trịnh Đinh Đinh cầm ống nghe điện thoại lên, đến cửa nghe điện thoại.
Lại là Ninh Vi Cẩn.
Tiết mục ân ái kết thúc, Túc Minh Quyên trố mắt nhìn, còn Trịnh Văn Phó thì có vẻ mặt nghi ngờ.
“Anh đem cho em ít đồ ăn.” Trong tay Ninh Vi Cẩn xách theo một cái túi.
Trịnh Đinh Đinh nhanh chóng để anh đi vào, nhìn về phía ba mẹ giới thiệu anh: “Ba mẹ, anh ấy là Ninh Vi Cẩn, là bạn con.”
Ninh Vi Cẩn lễ phép chào hai vị Nhị lão.
Trịnh Văn Phó mỉm cười: “Mau ngồi xuống đây, Đinh Đinh con đi pha trà đi.”
Trịnh Đinh Đinh đến phòng bếp pha trà, lúc Ninh Vi Cẩn ngồi xuống, Túc Minh Quyên cười nói: “Cậu có phải à bác sĩ Ninh phẫu thuật cho Đinh Đinh, lần trước đã gặp ở phòng ăn Elizabeth, cháu còn nhớ bác không?”
“Nhớ ạ.” Ninh Vi Cẩn nhẹ nhàng gật đầu.
“Cậu bây giờ đang cùng Đinh Đinh tìm hiểu sau, cuối tuần cũng đến từ từ tiến thêm một bước rồi sao.” Túc Minh Quyên cười không khác gì kẻ trộm.
“Có biết dùng thành ngữ không vậy?” Trịnh Văn Phó ho nhẹ, “Tiến thêm từng bước để chỉ những thứ ví như trình độ học vấn từ cạn tới sâu, tiến hành theo chất lượng, trình độ đạt tới cao hơn.” Ngay sau đó nhìn Ninh Vi Cẩn hòa ái nói, “Thì ra là bác sĩ của Đinh Đinh, ta đã nghe Minh Quyên nhắc tới cậu, hôm nay có thể gặp được cậu thật là vui.”
“Bác trai bác gái khách khí rồi.” Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt nói.
“Cậu bây giờ cùng Đinh Đinh có phải ..... Quan hệ thế nào?” Túc Minh Quyên không nhịn được hỏi.
“Cháu cùng Đinh Đinh, đang trong giai đoạn tìm hiểu.” Ninh Vi Cẩn giải thích ngắn gọn, nói rõ trọng điểm.
Túc Minh Quyên cùng Trịnh Văn Phó ngẩn ra, ngay sau đó liếc nhìn nhau, vẻ mặt hết sức mừng rỡ.
Đến khi Trịnh Đinh Đinh bưng nước trà ra ngoài, nghe được Trịnh Văn Phó đang nói bóng nói gió, hỏi người trong nhà Ninh Vi Cẩn làm nghề gì.
Trịnh Đinh Đinh vội vàng nói: “Ninh Vi Cẩn, anh uống trà trước đi.”
Ninh Vi Cẩn nhận lấy trà, liếc mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh, Trịnh Đinh Đinh cảm thấy trong lòng có chút khó nói.
Túc Minh Quyên nhìn hai người phối hợp ăn ý, không nhịn được lại hỏi: “Bác sĩ Ninh, vậy cậu cảm thấy Đinh Đinh nhà chúng tôi thế nào, có hợp ý cậu không?”
Trịnh Đinh Đinh im lặng.
Ninh Vi Cẩn trầm ngâm một lát sau đó nói: “Đinh Đinh rất hợp ý cháu.”
“Có thật không?” Túc Minh Quyên vui vẻ đến mức muốn nhảy lên, “Vậy cháu nguyện ý cưới con bé?”
“Mẹ, con sẽ gọt cho mẹ một quả tá, mẹ xem dáng vẻ của mẹ như muốn đứng lên ăn táo vậy.” Trịnh Đinh Đinh cầm dao gọt trái cây lên.
Túc Minh Quyên im bặt.
“Mặc dù chúng cháu còn chưa đến mức nói chuyện cưới xin, nhưng nếu như chung sống thuận lợi, cùng nhau nhất trí, dĩ nhiên là hướng tới mục tiêu đó.”
Trịnh Đinh Đinh sửng sốt.
Trịnh Văn Phó cười: “Bác sĩ Ninh rất nghiêm túc, nói chuyện cũng rất thành khẩn, ta rất thích cậu.”
“Cám ơn bác đã yêu thích.” Ninh Vi Cẩn hờ hững, vẻ mặt không thay đổi.
Trịnh Đinh Đinh: “......”
Ninh Vi Cẩn ngồi trong phòng khách, tiếp nhận ánh mắt soi mói cùng tra khảo của hai vị phụ huynh, một lúc lâu, cổ Trịnh Đinh Đinh đã thấy đau, Ninh Vi Cẩn vẫn trả lời trôi chảy như cũ:
“Lumpe là chỉ kỹ thuật cắt bỏ khối u, là một kỹ thuật việc cắt bỏ một bộ phận ở tuyến vú, cụ thể là chỉ tính chất khu bị cắt bỏ hoặc tổ chức cắt bỏ hoàn toàn nhũ hoa đồng thời giải phẫu lấy ra bạch hạch.” (An: omeoi, An đi chết đây, bạn nào học y tra giúp An từ lumpe này với, An là An bó tay luôn!)
“Vậy sao?” Trịnh Văn Phó đẩy mắt kính lên, “Có thể nói cặn kẽ hơn một chút không?”
Trịnh Đinh Đinh nói chen vào: “Ba, ba lúc nào đã cảm thấy hứng thú với ý học rồi?”
“Dù sao cũng là bác sĩ Ninh chuyên môn giỏi, cậu ấy đường đường là một giáo sư, kiến thức uyên bác, chỉ dạy những kiến thức thông dụng cho chúng ta, chúng ta cũng được lợi không nhỏ.” Trịnh Văn Phó nói.
Ninh Vi Cẩn nói tiếng cảm ơn, tiếp tục giảng giải các triệu chứng bệnh tật lẫn kiến thức giải phẫu cho ba Trịnh.
Túc Minh Quyên nhân cơ hội trừng mắt với Trịnh Đinh Đinh, Trịnh Đinh Đinh nhìn sang, cô giơ ngón tay cái lên.
Hôm nay, Trịnh Đinh Đinh đưa Ninh Vi Cẩn xuống lầu, nói tiếng xin lỗi.
“Tại sao xin lỗi?” Ninh Vi Cẩn hỏi ngược lại.
“Ba em ông ấy.....Nói quá nhiều, nói chuyện với ông ấy, có phải anh mệt chết đi không?”
Ninh Vi Cẩn nói: “Không đâu, bác ấy rất khiêm tốn, cũng là người rất hiếu học, nói chuyện với bác ấy rất dễ.”
“... ......”
Đi xuống lầu, Ninh Vi Cẩn móc chìa khóa xe, xoay người: “Anh cứ tưởng trong nhà chỉ có một mình em, muốn cùng em ăn cơm tối, nếu hôm nay không có thời gian, đổi thành cuối tuần sau. Để dành thời gian cuối tuần cho anh.”
“Vâng, được ạ.”
“Anh về đây.” Ninh Vi Cẩn đột nhiên buôn tay, giọng nói trầm thấp không ngắt quãng, “Chúng ta năm ngày rồi không gặp nhau. Năm ngày này, em không gửi tin nhắn cũng không gọi điện thoại cho anh.”
“Bởi vì anh bận rộn nhiều việc, em sợ làm phiền anh.” Trịnh Đinh Đinh nói, thầm nghĩ anh cũng có liên lạc cho em đâu.
“Anh đúng là bận rộn nhiều việc, nhưng thời gian nói chuyện với em vẫn có, em sợ cái gì?” Giọng nói Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt.
Nói xong anh lên xe, đóng cửa kính lại, chậm rãi lái xe ra ngoài.
Trịnh Đinh Đinh đứng tại chỗ, suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh.
À, chắc là anh ấy muốn cô chủ động liên lạc với anh ấy đi.