Một ngày thu sang đông, gió thổi mạnh một cái lá vàng liền rơi lả tả trên sân.
Bác Trạch bình thường bữa tối ngủ rất khuya, sáng cũng ít có thói quen theo tự nhiên mà hoạt động dậy sớm cho là mấy, hôm nay trời vừa hừng đông sáng đã nghe văng vẳng đâu đó bên tai tiếng trẻ em khóc lóc.
Tiếng khóc vang vọng gần tai nên dù là có muốn nhắm mắt giả ngơ ngủ cũng e là không có cơ hội.
Gió lạnh bên ngoài theo động thái mở cửa tràn vào nhà khiến anh có chút ớn lạnh. Nhìn về nơi phát ra tiếng khóc, dưới chân bậc thềm nhà mình có một cái bọc to sụ được cuộn bằng khăn lông trắng.
Cái bọc to sụ khóc nức đứt quãng hồi lâu, xua tan luôn cả ý nghĩ của Bác Trạch .
Lê thân bước chân xuống bật thềm đá lạnh ngắt, Bác Trạch chật vật bế bọc to sụ trắng nhỏ kia lên, phía trong khăn trắng to còn có một tờ giấy màu xanh da trời, Bác Trạch nhanh tay mở ra tờ giấy, trong đầu liền ngưng trệ một chút.
"Bác Trạch , đây là con trai của chúng ta. Anh hãy nuôi dạy thằng bé thay tôi, tôi không đủ khả năng để nuôi nó nữa, tạm biệt."