Ba năm bên nhau, đổi lại chỉ là lừa dối cùng tổn thương.
Đoan Tịnh Kỳ tận mắt nhìn thấy Thiệu Kính Văn đang lặn lộn cùng người khác trên chính chiếc giường ngủ thân quen của cả hai.
Cô đứng khựng người bên ngoài cửa, đối diện với vẻ mặt đắc thắng của Lữ Xuyên Nghi, trái tim trong lòng ngực bị bóp nghẹt.
Hai thân thể không mảnh vải quấn quýt lấy nhau, khắng khít không rời, tầm mắt của cô chứa những hình ảnh này cũng dần nhòe đi.
Đau đến không thở nỗi, hốc mắt bỏng rát thế nhưng lại chẳng chảy ra được bất kì giọt nước mắt nào.
Bấy giờ cô mới thấy hiểu được thế nào tận cùng của thương tổn, thay vì gào thét rồi nhào vào trong hỏi tội bọn họ, ánh mắt cô bắt đầu đờ đẫn, cơ thể bất giác mà chết lặng, bởi lẽ khi thanh ân ái ấy xuyên qua ốc tai, ngực của cô đã từ đau buốt chuyển thành vô tri vô giác.
Đoạn tình cảm này, cuộc hôn nhân này bắt đầu đã là sai lầm, bây giờ đã đến khoảnh khắc chấm dứt tất cả.